Hoàng đế nhận được tin tức, lập tức tuyên Ôn Uyển tiến cung , hỏi nàng tại sao đoán được có ôn dịch, còn có, quan trọng nhất là nàng làm sao biết Rễ đắngcó thể chống ôn dịch.
Ôn Uyển nói đọc qua vài cuốn sách, trên sách có nói sau thiên tai dễ dàng xảy ra ôn dịch. Rễ đắng có thể tăng cường sức đề kháng, có thể cường thân kiện thể, nhưng là, chưa thấy nói qua có thể phòng ngừa ôn dịch hiệu quả. Bằng không, mình đã sớm nói ấy vị thái y rồi.
Hoàng đế sai người mang ra mấy cuốn sách, là mấy quyển sách về du lịch, đúng là cũng có nói đến phương diện này. Chẳng qua chỉ là phác qua mấy nét bút đơn giản, không có nói rõ ràng chi tiết gì. Mọi người đọc xong cũng sẽ không để tâm chú ý, chú ý cũng sẽ không đem nó suy nghĩ thành sự việc như vậy, huống chi còn để ở trong lòng.
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển, cảm thấy mỗi lần thấy Ôn Uyển, tâm tình của ông cũng sẽ tốt lên. Một sự việc nghiêm trọng như vậy, cũng bởi vì nàng phòng ngừa những rắc rối có thể xuất hiện, mà ông vì nhất thời không đành lòng, cuối cùng bằng những nỗ lực yếu ớt liền làm lắng lại sự kiện. Có thể thấy được bởi vì nàng là một đứa trẻ thuần tính ngây thơ, không có bao nhiêu tâm cơ, mới có thể được trời cao phù hộ, nghĩ tới đây, hoàng đế liền cảm thấy thích Ôn Uyển hơn. Cảm thấy Ôn Uyển rất chịu khó, nếu không phải nàng hiếu học, cũng sẽ không biết những thứ này.
Ôn Uyển ngồi ở trên xe ngựa, nghĩ tới mới vừa rồi dọc đường đi người người đối với mình cung kính, liền bĩu môi. Sau này cũng nên ít tới hoàng cung, lễ tiết quá nhiều. Nàng đang suy nghĩ làm sao để không phải tiến cung, không cần phải đi ứng phó với những lễ tiết phức tạp trong cung nữa.
Lúc này bọn họ đang đi ở trên một con đường, người trên đường cũng không nhiều lắm, từng tốp từng tốp . Mặt đường cũng không phải là vô cùng rộng rãi. Ôn Uyển vẫn còn đang suy nghĩ làm thế nào để ít phải vào hoàng cung.
“Xuy. . . . . .” Ôn Uyển nghe một tiếng vó ngựa dồn dập phía sau, tiếp theo là một tiếng ngựa hý. Đồng thời với âm thanh này, cũng nghe thấy thanh âm hoảng sợ cầu cứu từ bên ngoài.
Một con ngựa màu xám tro, vừa lúc từ địa phương Ôn Uyển chuẩn bị quẹo vào , chạy nhanh đến. Bên cạnh, người đi đường rối rít tránh đường, những người không kịp thời né tránh, đều bị đụng thương. Con ngựa kia dường như bị kinh sợ, bất luận kẻ nào cũng không cản lại được, hướng về phía xe ngựa Ôn Uyển lao đến.
Người đi đường tay chân lanh lợi hoặc là có chút công phu đều muốn tiến lên kéo dây cương. Chờ nhìn kỹ, trên ngựa căn bản là không có dây cương. Thật không ngờ, con ngựa đã từ bên cạnh chạy như bay qua.
Con ngựa xông ra quá đột ngột, khoảng cách lại quá gần. Mấy thị vệ gần đó, nhìn thấy ngựa lồng lên, liền xông lên muốn ngăn chặn con ngựa điên. Đáng tiếc con ngựa chạy trốn quá nhanh, không ngăn lại được. Con ngựa dường như sẽ đụng phải xe Ôn Uyển rồi. Trong đó một người thị vệ phản ứng cực nhanh, cầm trong tay đại đao hướng đùi ngựa chém tới. Những người bên cạnh thấy máu văng khắp nơi, người cùng đao cũng bay về phía đó. Những người khác, theo bản năng phản ứng, liền thối lui . Tránh thoát khỏi bị con ngựa điên đả thương. Nhưng là con ngựa kia lại như một mũi tên, tinh chuẩn hướng xe ngựa của Ôn Uyển phóng tới. Những điều này mọi người chỉ phát hiện trong chớp mắt.
Mấy vị hộ vệ trong lòng lạnh cả người, đồng thời lớn tiếng kêu”Quận chúa cẩn thận, Quận chúa. . . . . .”
Hạ Ảnh vừa nghe thanh âm kia, liền phát hiện có cái gì không đúng, nàng đã nhận được mật thư, chỉ thị nàng trong khoảng thời gian này nhất định phải đề cao cảnh giác, có người có thể ngầm đối với Ôn Uyển gây bất lợi. Bởi vì một chút nguyên nhân, nên không thể phái thêm thị vệ bên cạnh Ôn Uyển, cho nên sự an toàn của Ôn Uyên hiện tại, đều do nàng toàn quyền chịu trách nhiệm. Cũng bởi vì tin tức này, cộng thêm những lời lần trước của Ôn Uyển, kể từ sau khi Ôn Uyển quyên tiền, mỗi lần Hạ Ảnh đều thần kinh căng thẳng, tùy thời chuẩn bị ứng phó với những trạng thái bất ngờ. Cho nên, vừa nghe bên kia có gì đó không đúng liền phản ứng vô cùng nhanh chóng.
Ôn Uyển còn không biết là chuyện gì xảy ra, đang nghi ngờ phát sinh chuyện gì. Hạ Ảnh một cái tay mở ra cửa buồng xe, một cái tay đem Ôn Uyển ôm thành gà con, từ xe ngựa bay ra ngoài. Ôn Uyển lúc này mới biết, bản thân từ chiếc xe ngựa kia được cứu xuống, vẫn còn sống. Chủ nhân mà cái gì cũng không biết như nàng thật là quá tốt rồi, bất quá, là chuyện gì xảy ra a.
Từ xe ngựa bay xuống mặt đất, chỉ có vài giây thời gian, cảm giác về thời gian quá ngắn, hoàn toàn không có cảm giác gì. Một chút cũng không có giống chim bay trên trời, thật là, một chút cũng không có. Đám người vừa vặn tránh khỏi , con ngựa thiếu chân, chính xác đụng phải xe ngựa.
Một cuộc đụng độ như vậy, xe ngựa Ôn Uyển liền bị đụng cho vỡ nát, con ngựa cũng té ở trên mặt đất trợn tròn mắt, máu tươi chảy ồ ồ đầy mặt đất. Hộ vệ bên cạnh sợ con ngựa không có chết, xông lên bổ sung mấy đao, con ngựa cũng không kịp nhắm mắt. Ôn Uyển nhìn con ngựa kia bị bọn họ băm thành thịt tương, thật là tàn nhẫn.
Phu xe Hạ Luân té trên mặt đất, cả người là máu, bị trọng thương. Bất quá, nhìn cũng hẳn là có tránh được, bằng không, nếu vừa rồi bị lực đạo như vậy đánh vào, đoán chừng sẽ mất mạng tại chỗ.
Ôn Uyển vừa lúc quay đầu trở lại nhìn thấy một màn này, bị hù dọa đến đổ mồ hôi lạnh, toàn thân mềm nhũn , nếu không phải Hạ Ảnh vịn nàng, đoán chừng liền ngã gục trên mặt đất. Ôn Uyển trong lòng còn đang suy nghĩ , một màn kia sao giống phim võ hiệp như vậy. Cứ như vậy một hồi, kinh tâm động phách.
Một lúc sau, khi phục hồi tinh thần lại, nàng liền cười khổ không dứt. Khụ, cái gì mà phim võ hiệp, đây rõ ràng là mưu sát, trắng trợn mưu sát trên đường cái bằng con ngựa điên, không chết liền bị đụng. Thời gian cũng chính xác như vậy, đây chính là tính toán tốt thời gian cùng khoảng cách nha, mình là người vô tội nha, nếu bởi vì chuyện mình hiến ngân lượng mà khiến người khác hạ sát thủ, thì đúng là có chút quá đáng.
Ôn Uyển còn đang suy nghĩ, liền cảm thấy tê dại đi rồi trực tiếp hôn mê. Trước khi ngất trong lòng còn thầm kêu, tại sao có thể có loại cận vệ như vậy, đột nhiên tập kích, đem nàng đánh cho bất tỉnh. Cận vệ như vậy thật máu lạnh nha. Liền như vậy, liền chìm dần vào hôn mê.
Ôn Uyển Quận chúa suýt bị ngựa đụng trúng, đến bây giờ còn hôn mê bất tỉnh. Tin tức này lập tức truyền đi. Mọi người nhận được tin tức, rối rít nghị luận. Là một người có danh tiếng nhưng nàng cũng không gặp được may mắn.
Nằm ở trên giường giả bộ bất tỉnh Ôn Uyển rất buồn bực, nàng nơi nào có hôn mê bất tỉnh. Mặc dù là kinh sợ, tứ chi dường như nhũn ra, nhưng thực chất cũng không hề thương tổn, nàng cũng không có mảnh mai yếu đuối như vậy. Nhưng mà Hạ Ảnh làm cho nàng giả bộ hôn mê, nói như vậy hoàng thượng mới có thể coi trọng, mới có thể tra rõ chân tướng. Nếu là nàng không đáp ứng, liền mạnh mẽ đâm nàng hai châm, bảo đảm nàng liền ngủ ngon giấc. Hừm , vô duyên vô cớ chịu lấy hai châm, nàng còn không có khuynh hướng chịu ngược a.
Ôn Uyển cảm giác mình rất bi thương, làm chủ nhân như nàng, quả thật cũng vô cùng uất ức đi. Nơi nào có loại hộ vệ còn lớn hơn chủ nhân như vậy. Khụ, đáng tiếc đánh không lại nàng ta nha, chỉ đành phải cắn răng chịu đựng. Chờ gặp cậu rồi, nhất định phải xin hắn thay đổi người, đổi thành người nghe lời a.
Thái y rất nhanh đã tới, nói quận chúa bị kinh sợ, cần nghỉ ngơi cho tốt. Sau đó liền viết đơn thuốc an thần, trước tiên cho Ôn Uyển uống. Ôn Uyển vốn cũng không phải là chân chính kinh sợ mà hôn mê, thuốc tự nhiên cũng không có uống. Ôn Uyển nhìn bộ dạng lớn lối của Hạ Ảnh, liền buộc Hạ Ảnh uống thuốc. Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển vẻ mặt vô cùng ủy khuất lẫn tức giận, giống như trẻ nhỏ, cười cười trước mặt nàng liền uống . Khiến cho Ôn Uyển cũng thấy xấu hổ, mặc dù quá đáng, dù sao cũng là nàng ấy cứu mạng mình, hơn nữa cũng vì tốt cho nàng.
Được rồi, giả bộ liền giả bộ, ít nhất không cần mỗi ngày đều chạy vào hoàng cung. Lại phải đi đối mặt với những người miệng nam mô bụng một bồ dao găm, chỉ nghĩ đến cũng khiến người khác thấy ghê sợ. Giả bộ liền giả bộ a, Ôn Uyển nghĩ thông suốt liền rất phối hợp, nhưng là Ôn Uyển kiên quyết không chịu uống thuốc, thuốc kia, đắng chết người. Cũng không phải là bệnh thật, có hai thϊế͙p͙ thân nha hoàn làm đồng lõa, đem thuốc đều đổ đi, Ôn Uyển lúc này mới đáp ứng tiếp tục giả vờ bệnh.
Nằm trên giường, lăn tới lăn lui, ngủ không được. Muốn đọc sách, Hạ Ảnh liền choáng váng. Bị chấn kinh như vậy, làm sao còn có thể an tâm mà đọc sách, liền không đồng ý cho nàng xem. Làm cái gì đều không cho, nàng liền đem sách giấu trên giường. Ôn Uyển cảm thấy chủ nhân như nàng, chẳng khác kẻ trộm là bao, bị một đứa nha hoàn kiềm chế đến sít sao, đến quyền phản kháng cũng không có, khụ, Ôn Uyển nàng thật muốn oán trách a.
“Ngươi nói cái gì? Ôn Uyển bị ngựa dọa?” Hoàng đế từ trên nhuyễn tháp đứng lên, ngoài ý muốn,hoàng đế cũng không tin có cái gì ngoài ý muốn. Huống chi, Ôn Uyển đặc biệt quý trọng mạng nhỏ của nàng, thị vệ bên cạnh có hơn mười người, một con ngựa điên, thị vệ nhất định có thể giải quyết được. Vừa nghe, cũng biết nhất định là chẳng phải đơn giản.
Cẩn thận nghe từ đầu đến cuối, lập tức điều khiển tới bốn đại nội cao thủ, trực tiếp bảo vệ Ôn Uyển.
Đồng thời lệnh Đại Lý Tự Khanh truy xét chân tướng của sự tình. Tra tới tra lui, vẫn là một kết quả chỉ là ngựa chứng ngoài ý muốn. Ôn Uyển nghe Đại Lý Tự đưa ra đáp án như vậy, đều không thể không hoài nghi có phải thật là sự tình ngoài ý muốn hay không? Nhưng lại cảm thấy không giống. Mình lúc nào xui xẻo như vậy a. Hơn nữa, kể từ khi mình quyên tiền đến nay, tháp tùng nàng không phải Hạ Ngữ, vẫn luôn là Hạ Ảnh thϊế͙p͙ thân tùy tùng. Lần này nếu không phải là Hạ Ảnh, đoán chừng là lành ít dữ nhiều, cho nên, không nghi ngờ cũng khó.
Bất quá nghĩ tới, đến Đại Lý Tự cũng tra không ra hung thủ, cho dù mình suy đoán có người mưu sát mình, cũng không thể đề cập tới. Nhưng ông ngoại hoàng đế liền phái cho nàng bốn cao thủ đại nội tới, nói sau này sẽ là thϊế͙p͙ thân thị vệ bảo vệ nàng.
“May mắn né được, làm sao lại không bị đụng trúng a? Cơ hội tốt như vậy. Cái nha đầu chết tiệt kia, chính là sao chổi, gặp phải nàng liền không có kết quả tốt. Chính là từ đâu liền cút về đó đi” Phúc Linh công chúa tàn bạo nguyền rủa , một chút khí chất ưu nhã đoan trang hoàn toàn không có.
“Quận chúa, thánh chỉ đến.” Hạ Ảnh đem Ôn Uyển sắc mặt tái nhợt đỡ đến chính sảnh. Ôn công công nhìn Ôn Uyển bộ dạng đáng thương, vô cùng thương cảm. Nhanh chóng đọc xong thánh chỉ, tự mình đem Ôn Uyển đỡ dậy, còn đem lời hoàng thượng ân cần dặn dò hai câu.
“Hoàng thượng vốn là chuẩn bị tự mình xuất cung đến thăm Quận chúa, nhưng là chính sự quá nhiều, không đi được. Hoàng thượng sợ Quận chúa xảy ra sự việc ngoài ý muốn, cố ý chọn lựa bốn đại nội thị vệ này. Quận chúa yên tâm, bốn vị này, tất cả đều là cao thủ số một. Có bọn họ bảo vệ Quận chúa, Quận chúa nhất định sẽ không gặp những chuyện như vừa rồi” Ôn công công cười an ủi.
Còn nữa sao? Ôn Uyển nghĩ tới đây liền sợ hãi. Hôm nay nàng đã vô cùng sợ hãi. Nếu tới một lần, khẳng định liền đem nàng hù dọa chết a . Khụ, cũng may ông ngoại hoàng đế coi như có chút tình nghĩa. Biết chuyện là do ông gây ra , liền phái mấy thị vệ tới bảo hộ, cũng xem là không tệ.