Đám người đó sau khi đi, Hạ Ảnh vẻ mặt âm trầm như mưa, nhìn về phía Ôn Uyển, đáy mắt có hỏa khí. Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mở miệng nói “Quận chúa, không phải là tiền gì cũng có thể kiếm đâu. Nếu người buôn bán lời khoản này, sẽ để tiếng xấu muôn đời, cả Vương gia cũng sẽ bị ngươi liên lụy.”
Ôn Uyển cũng không nhìn bộ dạng nàng giận đến gương mặt đều vặn vẹo, trực tiếp ra dấu mấy cái. Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển, trong lòng có chút do dự, nàng thật là suy đoán không ra, đến tột cùng Ôn Uyển tính toán cái gì. Cho dù muốn trữ hàng lương thực, cũng không nên bán tất cả sản nghiệp. Còn nữa Vương gia rõ ràng được thư của mình, làm sao lại chỉ viết một phong thư tới đây, nói năng kịch liệt như vậy, cũng không khiến cho Quận chúa từ bỏ chuyện này, vốn là cho là chuyện này chỉ ba phần, hiện tại cũng thành chín phần.
Mà xế chiều, chuyện này đã lan truyền đi ra ngoài. Nói xong rõ đến không khác gì tận mắt nhìn thấy. Còn kém tí là ký kết khế ước. Sau khi Ngọc Phi Dương đi, đã là ban đêm, không nghĩ tới có người muốn tới cửa, Ôn Uyển trực tiếp làm cho người ta nói, nàng đã nghỉ ngơi. Lúc này mới thanh tịnh một hồi.
Cùng lúc đó, ở thôn trang nông thôn, có một thị vệ ăn mặc bình thường tìm được Tống Lạc Dương. Tống Lạc Dương nhìn phong thư, nhìn thấy nội dung trên thư viết, thì giận tím mặt, nhưng đi được hai bước. Liền quay lại, cầm cái cuốc tiếp tục đào đất ươm mầm.
“Tiên sinh, hiện tại chỉ có tiên sinh mới có thể ngăn cản Quận chúa. Tiên sinh, nếu Quận chúa thật đi một bước này, nàng sẽ vạn kiếp bất phục.” Thị vệ nam tử bộ dáng cùng vẻ mặt đưa đám cầu xin.
“Ôn Uyển làm việc từ trước đến giờ có chừng mực, ta sẽ không đi nhúng tay việc làm của nàng, ngươi trở về đi” Tống Lạc Dương tiếp tục làm đất. Nam tử kia đau khổ cầu khẩn hồi lâu, mới không cam lòng mà thẳng bước đi.
Tống Lạc Dương nhìn nam tử rời đi, tự nhủ “Ôn Uyển, Lão sư không tin con là người như vậy. Lão sư tin tưởng con cho dù không phải là người lòng mang thiên hạ, Nhân đức tinh khiết thiện lương, nhưng tuyệt đối không phải người vô lương bực này, Lão sư tuyệt đối sẽ không nhìn sai. Ôn Uyển, không nên làm cho Lão sư thất vọng”
“Quận chúa, bài tử tiến cung lại bị trả về. Nói hoàng thượng gần đây bận rộn, không rảnh chiêu gặp.” Ở lần thứ năm bài tử đưa vào cung bị trả lại.
Đại khái là giữa trưa khi cơn mưa lất phất kéo đến mù mịt, tin tức này liền truyền tới. Thời điểm Ôn Uyển được tin tức này vừa lúc ở trong thư phòng luyện chữ. Nghe lời này, bút lông đang cầm viết chữ liền bị bẻ gảy, trong mắt lóe ra ánh sáng khϊế͙p͙ người. Đáy mắt kia, hoàn toàn hiện lên tức giận. Nàng đến bây giờ mà không biết trong lúc này còn có người cố ý giở trò, không để cho nàng tiến cung, nàng sống cũng vô dụng rồi nhiều năm như vậy. Những người này, đến tột cùng là tại sao. Tại sao nhất định phải làm cho nàng để tiếng xấu muôn đời mới cam tâm.
Ôn Uyển rất phẫn hận, cho dù nàng không lương thiện, nàng thích tiền đi nữa, nhưng lương tri vẫn phải có. Làm ăn, tự nhiên là muốn kiếm tiền, không kiếm tiền làm gì có cái ăn. Nhưng làm ăn tự nhiên cũng phải có điểm giới hạn. Trữ hàng lương thực phát quốc nạn tài làm ăn bực này, để bị thóa mạ tổ tông mười tám đời. Nàng có muốn tiền đến chết, cũng không làm chuyện thọ tổn hại đức này, thật đúng là để bọn họ nghĩ đến. Có cần thiết bôi đen nàng như vậy sao?
Nàng vừa mới bắt đầu nghe tin tức hoàng thượng bị bệnh, chỉ muốn ra một phần lực. Trước kia nàng đã nhận xét rồi, nhưng ba năm này, hoàng đế đối với nàng vô cùng không tệ. Nếu như không phải có hoàng đế ở phía trên che chở nàng, Ôn Uyển biết, nàng tuyệt đối sẽ không có cuộc sống thư thái như vậy. Nghĩ đến đây, nàng cảm giác mình cũng nên làm chút chuyện thật tốt, nếu không, nàng thật là không yên lòng. Nghĩ tới nghĩ lui, mình cũng không có biện pháp gì, nhiều nhất, cũng chỉ có thể tẫn một chút sức lực. Cho nên, mới nghĩ đến việc bán một chút sản nghiệp dưới danh nghĩa, gom góp một chút bạc, tẫn một phần tâm.
Nhưng nàng thật không biết, Ngọc Phi Dương sẽ nói ra một câu nói như vậy. Phản ứng ngay lúc đó của nàng, thật sự rất vui mừng. Nếu giá tiền thích hợp, thật sự có thể mua nhiều lượng lương thực vào. Khắp nơi triều đình cần nhất chính là cái gì, tai họa phân biệt thiếu nhất chính là cái gì, tự nhiên là lương thực. Nếu dùng giá tiền ưu đãi, mua được nhóm lương thực lớn, nàng coi như là trực tiếp giúp đỡ ông ngoại hoàng đế chia sẻ một chút. Nhưng đợi nàng thấy vẻ mặt của Ngọc Phi Dương, trong lòng nàng dâng lên cảnh giác. Cũng may nàng lúc ấy phản ứng cực nhanh, lập tức gật đầu đáp ứng. Nàng ở phía sau cũng cố ý làm bộ như là vì trữ hàng lương thực, nàng chính là muốn nhìn một chút, những người này, rốt cuộc muốn làm gì. Không nghĩ tới, thì ra là như vậy, thì ra là muốn danh tiếng của nàng hủy hết, để tiếng xấu muôn đời.
Nàng không ngốc, từ cái khi cái ɖú nuôi kia xuất hiện, nàng đã cảm thấy quái dị. An thị nàng nghĩ cũng đều không để ý đến, một thứ nữ của Hầu phủ, về chút thủ đoạn này, bản lãnh này. Không nói nàng không nhìn ở trong mắt, còn có thể làm cho công chúa mẹ nàng cùng ma ma để vào mắt à. Hơn nữa có thể làm ẹ công chúa và ma ma nghe theo phân phó, người nọ còn muốn trăm phương ngàn kế làm bại hoại thanh danh của nàng, phải người nào? Đáp án không nói cũng hiểu. Nàng khi đó, mới từ ở nông thôn trở lại, trừ người Bình gia, ngay cả An Nhạc hầu cũng không có truy cứu. Vậy thì chỉ còn lại có một cừu nhân.
Cho nên, trong lúc nàng liền phát hiện lúc nào cũng có người ngầm ngó chừng nàng, chẳng qua là thủ đoạn cực kỳ bí mật, vẫn dấu kín ở chỗ sâu không lộ diện, nhưng nàng từ chuyện lần đó vẫn cảm thấy thế. Đồng thời cũng cảm giác được, cũng hiểu được, nàng không có năng lực đi phản kháng, bởi vì … người ẩn mặt này thế lực quá lớn, nếu nàng đi đối chọi thẳng tương đương với lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết.
Cho nên mấy năm này, nàng là giả bộ si bán ngu một loại, liều mạng kiếm tiền. Thậm chí cả thuỷ vận cổ, nàng cũng mạo hiểm đi tham gia một cước.
Người khác nói lên cái này, rất dễ dàng sẽ nghĩ tới nàng rất yêu tiền, bởi vì bị nhiều khổ, cho nên cảm thấy tiền tài mới đáng tin nhất, tạo thành tính tình quái dị một số người cũng có thể hiểu, cũng sẽ không khiến người khả nghi. Nàng làm như vậy, cũng là vì nói cho người ở chỗ tối biết, nàng là một người tham lam, keo kiệt thành tánh, là người không có lợi thì không làm. Đối mặt người như vậy, người bình thường cũng sẽ khinh thường từ trong đáy lòng, đồng thời, cũng sẽ an tâm, do đó có thể để nàng một đường sống.
Cho nên, mấy năm này, cho dù danh tiếng bị lan truyền đến hỏng bét, nàng cũng bộ dạng không sao cả. Thật ra thì đáy lòng nàng cũng vạn phần tức giận, ở hiện đại một cô gái thanh danh không tốt ở trong xã hội cũng là bị sở phỉ nhổ. Người nguyện ý tới kết giao, căn bản cũng là một loại người; muốn kết giao những thứ hào môn thế gia chân chính cùng người có phẩm tính cao thượng, thì khó như lên trời, bởi vì … những người này căn bản khinh thường tới làm bạn. Chớ đừng nói chi là ở nơi cổ đại này, danh tiếng xấu tham lam keo kiệt, ham tài như mạng, ngỗ nghịch bất hiếu, đem người ta hoàn toàn phá hủy. Coi như nàng được ông ngoại hoàng đế thân phong Quý Quận chúa, cũng giống nhau bị những thứ kia danh sĩ cùng quý tộc không nhìn trúng, thậm chí chán ghét cho là nàng làm bẩn huyết thống hoàng gia cao quý. Từ ánh mắt lần trước Nam An thế tử nhìn nàng có thể đoán được phần lớn tiếng lòng của mọi người.
Ôn Uyển cũng rất rõ ràng, nàng may mắn. Bởi vì nàng bái một Lão sư nổi tiếng thiên hạ với phẩm tính cao quý, nhưng sư phụ của nàng, cũng bởi vì vậy mà khiến cho phẩm tính của hắn bị hoài nghi thậm chí bị bôi đen. Những thứ này nàng nhịn, bởi vì những thứ này so với mạng sống, không coi là cái gì. Cho nên mấy năm này, nàng vẫn mọi cách nhẫn nhịn, vạn phần lui bước.
Mà nàng sở dĩ thối lui, thứ nhất là không có năng lực phản kháng, thứ hai là nàng thật không có nghĩ tới muốn tranh đoạt cái gì. Nàng chỉ muốn ở trong kinh thành giả vờ ngu ngốc đến khi đủ tuổi, hoàng đế cho phép nàng trở về đất phong. Nàng không muốn tranh giành cái gì đoạt cái gì, càng không cản đường bất luận chuyện kẻ nào. Tại sao họ đến chết vẫn cắn nàng không buông miệng. Phải làm cho nàng trở thành người tiếng xấu muôn đời, chân chính phá hủy nàng, họ mới có thể yên tâm lại sao?
Nàng chỉ là một hài tử, cho dù cùng Trịnh vương lớn lên có tướng mạo giống nhau, liên quan đến một chút bí ẩn, nhưng nàng chỉ là một hài tử mười tuổi. Trịnh vương thì ở trên đất phong xa ngoài ngàn dặm, nàng mà không có chỗ dựa là hoàng đế ở trước mặt cũng không lấy lòng khoe mẽ. Cũng coi như là người hiểu chuyện rồi. Có cần phải năm lần bảy lượt để đối phó nàng sao?
Nàng thật nghĩ không ra, họ đã đem thanh danh của nàng khiến cho có thể thối ra đến ba dặm ngoài thành. Tại sao còn không bỏ qua, tại sao nhất định phải đem nàng đánh vào mười tám tầng địa ngục, bọn họ mới có thể bỏ qua đây. Danh tiếng trữ hàng lương thực, phát quốc nạn tài, họ cũng có thể muốn lấy được. Tiền kia có thể kiếm tiền sao? Nếu như là chuyện khác, nàng cũng nhịn. Nhưng tiền này, tiền này nàng dám có nó sao? Không nói đến tiền này có thể tổn hại âm đức hay không? Chỉ nói một khi lan truyền ra ngoài, cũng sẽ bức tử nàng. Không nói người khác làm sao chỉ trích phỉ nhổ nàng mà cậu ở tại phía xa ngoài ngàn dặm cũng gặp dính líu. Ngay cả ông ngoại hoàng đế , cũng tuyệt đối không tha thứ cho nàng. Mấy năm này cuộc sống của nàng trôi qua thư sướng như thế chính là dựa vào ông ngoại hoàng đế , mới sống được dễ chịu đến vậy. Nếu là ông ngoại hoàng đế chán ghét mà vứt bỏ nàng, chờ đợi nàng, chỉ có một con đường chết. Có lẽ, đây chính là kết quả mà người sau lưng muốn như vậy.
Chỉ vì ban đầu nàng làm mất mặt mũi của hắn, không có thể như hắn tính toán. Liền đem nàng ép thành châu chấu phải nhảy nhót tứ tung, muốn nàng chết như thế nào, liền chết như thế đó. Hoặc là, muốn vào lúc mình nhảy nhót được hoan khoái nhất, lại ra tay bóp chết mình, chỉ có như vậy, thời điểm chết mới thê thảm hơn.
Hừ, các ngươi không phải là muốn ta để tiếng xấu muôn đời, để ọi người phỉ nhổ ư, để cho ông ngoại hoàng đế hoàn toàn chán ghét mà vứt bỏ ta sao? Tốt, ta liền như các ngươi mong muốn, cho các ngươi hài lòng, tuyệt đối sẽ không cô phụ ý xấu mà các ngươi cực khổ bày ra.
Hạ Ảnh ở ngoài thư phòng, nghe được âm thanh răng rắc. Âm thanh kia, nàng phán đoán hẳn là tiếng bút long gãy. Nàng rất ít, hoặc là nói, cho tới bây giờ còn không thấy qua Ôn Uyển tức giận. Nhưng lần này, nàng không cần nhìn, cũng cảm giác được trong lòng Ôn Uyển vô cùng tức giận. Hạ Ảnh đứng ở cửa thư phòng. Nghĩ tới bộ dáng Ôn Uyển nổi giận, nàng rất không hiểu. Tại sao Ôn Uyển tức giận như vậy. Vương gia viết thư mắng nàng không có tức giận như vậy, tại sao, bài tử xin vào cung bị trả lại thì tức giận như vậy đây?
Gần đây bởi vì hoàng thượng ngã bệnh, rất nhiều hoàng tôn vì biểu hiện hiếu tâm đều đưa bài tử vào cung cầu kiến. Bài tử lần lượt tiến vào cung cầu kiến hoàng thượng chỗ nào cũng có, nhưng cũng bị trả lại. Bởi vì hoàng thượng gần đây chính vụ trong triều hỗn loạn càng nhiều, để giải quyết chuyện nạn thiên tai mà lo lắng quá độ, căn bản là không thấy bất luận kẻ nào. Nàng thật không rõ, Ôn Uyển tại sao lại nóng giận lớn như vậy.
Lúc vào đêm, Hạ Ảnh lén lút đi ra ngoài. Đi ra ngoài không tới một khắc đồng hồ, thì nhanh chóng trở lại. Ôn Uyển trong lòng có việc, căn bản là không ngủ. Thấy nàng trở lại, cũng đứng lên, muốn hỏi nàng có chuyện gì.
Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển , bận rộn điểm đèn, hầu hạ Ôn Uyển đi tịnh phòng. Ôn Uyển bị nàng nửa kéo nửa lôi đi tịnh phòng, thì rất buồn bực. Nàng là muốn hỏi Hạ Ảnh vừa đi ra ngoài làm cái gì, chứ không phải là muốn tịnh phòng, nơi đó có người bắt buộc người khác phải đi nhà cầu. Nữ nhân này, thần thần bí bí, vừa rồi đã bay đến chỗ nào, nàng ấy là chủ tử hay mình là chủ tử, một chút chủ quyền cũng không có. Nhưng nhìn nàng ta nháy mắt ra dấu với mình, hẳn là có việc mới đúng. Cố gắng đi theo xem sao.
Hai người trở về phòng ngủ, Hạ Ảnh dựng lên lỗ tai, nghe một hồi lâu, có thể cảm giác được đều bình thường, mới rón rén đi tới trước mặt Ôn Uyển. Ôn Uyển nhìn nàng bước đi, không khác gì quỷ, thì trong lòng giận trách. Nữ nhân này đi ra ngoài một chuyến, trở lại liền có chút như bị tâm thần, đây là nhà nàng, không phải đi trong nhà người khác làm trộm, Ôn Uyển trợn mắt nhìn nàng ta một cái.
Hạ Ảnh tới bên cạnh Ôn Uyển, từ trong tay áo móc ra một phong thư, đưa cho Ôn Uyển. Ôn Uyển buồn bực, khuya khoắt đưa ình phong thư làm cái gì. Hạ Ảnh nhẹ giọng, nhỏ như tiếng muỗi kêu nói “Đây là Vương gia tám trăm dặm kịch liệt đưa tới cho người. Ban ngày lá thư, là vì bịt tay trộm chuông. Đây mới chính là tin Vương gia cho Quận chúa.”
Làm sao từng bước từng bước, giống như như kẻ trộm vậy. Chẳng lẻ một phong thư không có mắng đủ, lại nghĩ tới cái gì, muốn mắng tiếp. Ôn Uyển trong lòng có chút chán nản, rất là không muốn xem lời cậu mắng. Chẳng qua thử nghĩ xem, cậu làm sao cũng là một người trưởng thành thông minh có đầu óc, hắn không đến hẹp hòi mà đuổi theo dồn sức đánh thêm một lần mới đúng. Lúc này mới nhận lấy phong thư, xé mở, bên trong có hai tờ ngân phiếu, mỗi tấm cũng là mệnh giá mười vạn lượng. Ngoài ra còn có một trang giấy, phía trên viết chút ít chữ. Trịnh vương ở trong giấy giải thích nói, chỗ của hắn bởi vì bị thiên tai ảnh hưởng, có rất nhiều địa phương cần dùng tiền. Cho nên gần đây trong tay cũng tương đối chặc, bằng không, hắn còn có thể cho đưa nhiều chút. Cũng không có hỏi nàng muốn tiền làm cái gì, chỉ nói chờ thêm đoạn thời gian trong tay nới lỏng thì đưa tới thêm tiền cho nàng. Một câu nói nhảm cũng không có.
Ôn Uyển nhìn tin này, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, tâm tình mấy ngày tích tụ cũng có chút tốt lên. Thì ra cậu vẫn tin tưởng mình. Tin tưởng mình không phải là cái loại tham lam không đáy, làm chuyện họa quốc ương dân. Đối mặt với phần tín nhiệm này, tâm tình của Ôn Uyển vô cùng thư sướng, cười híp mắt, lộ ra nụ cười hoan khoái tận đáy lòng mà chừng mấy ngày rồi cũng không thấy. Đem thư mới nhìn một lần nữa, cẩn thận đem thư phong nhét trở lại dưới cái gối. Một lần nữa đi ngủ. Lúc này cũng là không có nghĩ thêm cái gì, một chút liền ngủ mất.
Hạ Ảnh bắt đầu còn tưởng rằng là cái biện pháp bí ẩn gì, Vương gia có thể đánh động Quận chúa bỏ qua giấy viết thư. Không nghĩ tới, thì ra là đưa bạc. Đồng thời kinh dị, Hạ Ảnh cũng hơi chút chú ý. Ôn Uyển yêu tiền muốn bạc đến chết, có thể làm ăn trữ hàng lương thực. Nhưng Hạ Ảnh cũng rất tin, Trịnh vương tuyệt đối sẽ không trợ trụ vi ngược (nối giáo cho giặc, giúp người xấu làm điều ác). Rồi nghĩ đến ban đêm Ôn Uyển tức giận, mặc dù nàng cũng không hiểu lắm Ôn Uyển đến tột cùng tính toán làm cái gì. Nhưng hiện tại nàng cơ bản có thể khẳng định, Quận chúa từ đầu đến đuôi cũng không có ý định đi làm chuyện trữ hàng lương thực.
Hạ Ảnh cũng an tâm xuống, như vậy là tốt rồi. Chỉ cần Quận chúa không làm chuyện bị vạn dân cùng đủ loại quan lại thóa mạ là nàng yên tâm. Chức trách của nàng, chỉ cần cố gắng bảo vệ quận chúa là được.
Ngày thứ hai, Ôn Uyển sau một phen rửa mặt, đi ra ngoài đã nghe nói có người cầu kiến. Đợi đến khi Ôn Uyển biết, có người đảm nhiệm vai trò thuyết khách (kẻ chuyên đi thuyết phục người khác), có người muốn nàng làm chúa cứu thế đứng cả hàng dài. Người cổ đại, thật là phẩm đức cao thượng, người tốt không ngờ đã phát triển đến mức này.
Ôn Uyển cố gắng hít một hơi, đem trái tim đang tức giận điều chỉnh hòa hoãn tâm tình. Để cho Hạ Ảnh phái người đi hỏi thăm tin tức, chờ sau khi Hạ Ảnh rời khỏi đây, Ôn Uyển lần nữa trở về phòng ngủ, đem những tiền tài gom góp, Trịnh vương nửa đêm hôm qua lén lén lút lút đưa lên tiền, còn có lúc trước tồn tại ngân hàng tư nhân lấy ra, tất cả đều thu thập. Cẩn thận tính toán lại, nhẩm tính xong, thì nhẹ nhàng mà thở dài, thật sự là, đối với cái lổ thủng lớn kia, cái này vẫn còn quá ít. Nhưng những…thứ này, là toàn bộ gia sản nàng có được. Nàng đã cố gắng hết mình.
Nhưng mà nghĩ tới, có nàng dẫn đầu. Trên dưới trong triều nhiều người như vậy, cho dù chỉ làm dáng một chút, thì mọi người cũng sẽ quyên một chút. Đều nói nhiều người thì lực lượng lớn, một cây làm chẳng nên non ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Đến lúc đó ông ngoại, cũng không cần lại vì bạc mà sầu lo không dứt đi.
Hạ Ảnh trở lại, ở bên tai Ôn Uyển nói thầm hai câu, Ôn Uyển gật đầu. Phân phó Hạ Thiên để cho hắn chuẩn bị ngựa xe. Nhưng quản gia lại mang vẻ mặt đưa đám nói, cửa bị ngăn chặn rồi, xe ngựa căn bản là không thể ra cửa. Ôn Uyển nghe rất im lặng, cũng có chút dở khóc dở cười, những người này, thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Nên đành cho nha hoàn giả dạng thành bộ dáng của nàng, ngồi trong xe ngựa do Hạ luân đánh từ trước cửa đi ra. Còn nàng thì phải từ cửa sau, mang theo Hạ Ảnh, Hạ Ngữ hai người đi ra ngoài.
Ôn Uyển đi theo hai nha hoàn ngồi lên một chiếc xe nhỏ, phu xe là một gia đinh trong phủ đệ. Người nọ là đồ đệ Hạ luân dạy dỗ, kỹ thuật cũng cũng không tệ lắm, người cũng rất trung hậu đàng hoàng, không cha không mẹ, là hạ nhân nằm trong nhóm mua đầu tiên vào phủ. Thuộc về loại người rất trung thành. Nếu không, Ôn Uyển cũng sẽ không lệnh hắn đánh xe ngựa ra cửa. Xe tiểu du từ cửa nách đi ra ngoài, vây quanh trong hẻm nhỏ. Lại từ trong ngõ hẻm vây quanh ra đường lớn. Lén lén lút lút, giống như làm trộm. Cũng không có làm sao khiến cho người chú ý.
Từ đường bên cạnh chuyển tới cửa đại môn, xa xa nhìn thấy cửa đại môn, có rất nhiều người. Nhìn thấy xe ngựa chuyên dụng của nàng, thì phẫn hận nhìn. Thấy cảnh này, Ôn Uyển không tức giận, ngược lại cười. Không tệ, vì khiến thanh danh nàng bại hoại, thật đúng là thủ đoạn gì cũng dùng được, ngay cả thủ đoạn hèn hạ cũng sử dụng như vậy, đúng là xem trọng nàng nha! Cần đến mức ấy sao? Về phần cần đối phó nàng thế ư, nàng thật đúng là thật vinh hạnh. Chẳng qua là đã khiến người này thất vọng rồi.
Hạ Ảnh phát hiện phía sau có xe ngựa đi theo các nàng, hướng Hạ Ngữ đưa ánh mắt. Hạ Ngữ cũng là người được nghiêm chỉnh huấn luyện, vén rèm lên hướng về phía phu xe nói mấy câu, phu xe gật đầu.
Hạ Ảnh biết Ôn Uyển muốn xuống xe ngựa, liền gật đầu. Ở một ngã quẹo trong con đường nhỏ, hai người nhảy xuống xe ngựa. Tốc độ cực nhanh, để cho Ôn Uyển căn bản là cảm thụ không được. Chỉ biết là nữ nhân kia gọi mình cẩn thận, ánh mắt tối sầm, đã núp ở phía sau cửa một ngõ hẻm. Xe ngựa kia cũng không có ngừng, mà tiếp tục hướng phía trước chạy đi. Hạ Ảnh dùng kế kim thiền thoát xác, hai người ở trong ngõ hẻm đứng một hồi, liền nhìn thấy phía sau có hai chiếc xe ngựa, theo hướng xe tiểu du nàng vừa ngồi mà chạy theo, Ôn Uyển thở sâu một hơi.
Hạ Ảnh hướng về phía Ôn Uyển thật tò mò “Quận chúa, chúng ta bây giờ đi nơi nào?”
“Đi Thuần Vương Phủ.” Hạ Ảnh vẫn là không hiểu được Ôn Uyển đến tột cùng muốn làm gì. Nhưng nếu Ôn Uyển phân phó, nàng tự nhiên là tuân theo.
Mà những người theo dõi phía sau kia, nhìn phương hướng xe ngựa nàng đi là Cẩm Tú Lâu, Cẩm Tú Lâu, cách chỗ Ôn Uyển ở một lộ trình rất xa, đi hơn phân nửa kinh thành. Nửa đường có người chạy đi trước các phương hướng báo cáo tình huống.
Chẳng qua là xe ngựa rất kỳ quái, vòng vo mấy địa phương, cũng không vội đi Cẩm Tú Lâu. Ngược lại đi vòng trong kinh thành kiếm chỗ náo nhiệt nhất. Chờ đến phố xá sầm uất, phu xe xuống xe, hướng bên cạnh người bán cao điểm kia mua một bọc cao điểm, hướng về phía trong xe ngựa hỏi “Quận chúa, đây là cao điểm người muốn. Ta chỉ mua một bọc, Quận chúa người trước nếm thử xem, hợp khẩu vị không, nếu cảm thấy tốt, ta lại đi mua nhiều chút ít.”
Bên trong vươn ra tay một bàn tay bạch ngọc non mịn, đem cao điểm nhận lấy. Một hồi, phu xe kia chạy đi mua hai bao, đem cao điểm tiến dần lên về phía sau, mới tiếp tục đi về phía trước, một mực ở trên đường vòng vo thật to một vòng tròn, đến lúc gần ăn cơm buổi trưa, mới tới Cẩm Tú Lâu, nhưng là đến Cẩm Tú Lâu, cũng không có đi vào, liền quay trở lại.
Thuần Vương Phủ
“Vương gia, Quý Quận chúa ở bên ngoài cầu kiến Vương gia, nói tìm Vương gia có chuyện hết sức khẩn cấp. Quản gia đã đem nàng dẫn tới phòng khách. Vương gia, hay là không gặp?” Thuần Vương gia đang nhìn Ôn Uyển giải quyết sự kiện này như thế nào, đã nghe nói Ôn Uyển Quận chúa ở phòng khách.
Thuần Vương cũng biết tin đồn lúc trước, còn muốn tự mình đi khuyên nhủ cái nha đầu này, ngàn vạn lần không thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Nhưng hắn cảm thấy Ôn Uyển là người khôn khéo, có nên làm chuyện để người người oán trách bực này hay không. Hơn nữa, nàng cũng hiểu bởi vì có hoàng thượng che chở, nàng mới có thể trôi qua an nhàn như vậy. Nếu thật làm chuyện như vậy, nàng có thể không còn có cái gì nữa. Cho nên, hắn cũng một mực ngắm nhìn. Nhưng không nghĩ tới nàng đã tìm tới cửa.
Bây giờ nghe nói Ôn Uyển tới cửa, trong lòng hắn có cảm giác quái dị. Nói Ôn Uyển trữ hàng lương thực, cho dù phía ngoài nói có đầu có đuôi rõ ràng, nhưng hắn cũng giữ lại một phần thái độ chần chờ. Bởi vì … tiền này kiếm được không phải là không có vấn đề. Nơi này dính dấp đến quan hệ lợi ích rất lớn, Ôn Uyển hẳn là sẽ hiểu rõ. Nhưng mà, dù sao người đã vào Vương Phủ, hẳn là có chuyện tìm hắn mới đúng. Nha đầu kia, lúc trước trừ chúc tết, và tị nạn ra, thì cho tới bây giờ cũng không có chủ động tới qua phủ đệ bọn họ. Nàng thuộc về loại người không có chuyện thì không tìm đến cửa. Nên hắn vội vàng đi ra ngoài.
Ôn Uyển nhìn thấy Thuần Vương, cũng không có nói nhảm. Trên thực tế, tình huống khẩn cấp, cũng không còn thời gian nói nhảm. Nàng trực tiếp đối với Thuần Vương nói, nàng muốn vào cung, đáng tiếc mấy lần bài tử cũng bị đánh trở về. Nàng biết Thuần Vương là Tông lệnh, có đặc quyền, không cần tiến bài tử. Cho nên tới xin Thuần Vương đem nàng mang vào cung đi gặp ông ngoại hoàng đế. Về phần hoàng đế chịu gặp nàng hay không, đến hoàng cung rồi hãy nói.
“Ngươi vội vã gặp hoàng thượng như vậy, có chuyện gì không?” Thuần Vương nhìn Ôn Uyển vội vả rất gấp, bộ dạng lo âu cùng vẻ mặt rất nhiều màu sắc, thì có chút kỳ quái.
Ôn Uyển gật đầu, nhưng chỉ là không nói chuyện gì, chỉ tỏ vẻ chuyện này, rất quan trọng.
“Ngươi không nói có chuyện quan trọng gì, ta làm sao dẫn ngươi đi vào?” Thuần Vương nhìn bộ dạng nàng thần thần bí bí, thì cười hỏi.
Hắn tự nhiên biết Ôn Uyển nhất định là có chuyện quan trọng rồi, bằng không, nhiều năm như vậy, mặc dù hoàng đế chỉ triệu kiến qua nàng một lần, ngày lễ ngày tết cũng không cho nàng tiến cung. Nhưng hoàng đế đối với nàng, thật ra rất tốt. Ít nhất ở chuyện gì có dính đến Ôn Uyển, thì đều đứng về phía nàng. Rất nhiều người cũng biết, đây là hoàng thượng bao che, cho nên cũng không dám tùy ý đi trêu chọc Ôn Uyển. Chẳng qua có rất nhiều người có ý kiến đối với Ôn Uyển. Bởi vì Ôn Uyển thản nhiên hưởng thụ ân điển mà người khác cầu xin cũng không được.
Hắn ban đầu cho là, Ôn Uyển chỉ bởi vì nghĩ biểu hiện hiếu tâm, nhưng ây giờ nhìn lại, hẳn không phải đơn giản như vậy. Qủa thật là có chuyện.