Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 51: Đi không từ giã

Bóng đêm vừa vặn, chiếu bóng ngược hai người Lục Tranh kéo dài, ở trên phiến đá đường phố từ từ di chuyển.
Ẩn Nhất núp trong bóng tối nghe xong Tả tam gia phân tích lý luận đạo làm quan rõràng rành mạch, rốt cục hiểu rõ vì cái gì chủ tử nhà hắn ta chỉ đối xử khác với mộtmình thư sinh này.


Lúc đầu hắn ta cho rằng chỉ là bởi vì ân cứu mạng, hiện tại xem ra, thư sinh này xácthực có khác biệt so với những ngốc tử đương thời phô trương những chính sách “trị quốc an bang” của bản thân.


Ít nhất, y dám đối mặt với Lục công gia, nói trắng ra dã tâm của mình, nói y muốnlàm quan trước là thực hiện mục tiêu cuộc đời của mình, tiếp theo mới là vì nước vì dân.
Lúc sắp đến cửa hông Tả phủ, Lục Tranh đột nhiên xoay người hỏi Tả Thiệu Khanh: “Ngươi thật muốn làm quan?”


Tả Thiệu Khanh đang nói đến quan niệm chính sách của mình, bị một câu không đầu không đuôi như vậy, tư duy có chút xoay chuyển không kịp.
Lục Tranh đưa tay gõ lên ót của y, lặp lại nói: “Ngươi muốn thi cử? Ngươi muốn nhập sĩ làm quan?”


Tả Thiệu Khanh ngây ngốc gật đầu, y dĩ nhiên muốn, đời trước muốn, đời này cũng muốn, ngoại trừ báo thù, đây là chấp niệm lớn nhất của y.
“Tiên hoàng có mệnh, hậu nhân Tả gia không được bước vào kinh đô một bước.”


Tả Thiệu Khanh vẻ mặt đần độn chậm rãi nhiễm lên một tầng trắng xám, lắc đầu cười khổ nói: “Đúng vậy…vãn sinh…vãn sinh chỉ là...”


Y tận lực khiến cho ánh mắt của mình càng thêm trong suốt, thoạt nhìn càng thêm tuyệt vọng một chút, một khắc trước còn là thiếu niên miệng mồm lợi lại lập tức biến thành một con sóc nhỏ cúi đầu, thoạt nhìn đáng thương vô cùng.


Tả Thiệu Khanh vừa chờ Lục Tranh thiện tâm đại phát, vừa nghĩ lan man: Nếu như Lục công gia không có ý định đặc biệt khai ân, y phải chăng phải tiếp tục thúc đẩy quan hệ thông gia hai nhà?


Có thể hay không bởi vì nguyên nhân của y, làm cho kiếp này Tả gia không cách nàothay đổi vận mệnh? Làm cho y cũng không cách nào tham gia thi hội?
Đợi y phục hồi tinh thần, giật mình người vốn hẳn nên thiện tâm đại phát vậy mà vứt bỏ y một mình tự mình đi trước.


Y thật sâu hít vào một ngụm khí lạnh, vỗ vỗ đôi má cương cứng, trừng mắt nhìn bóng lưng Lục Tranh ở trong lòng đem mười tám đời tổ tông Lục gia ân cần hỏi thăm một lần, sau đó bước nhanh đuổi theo.


Trong chớp mắt, Lục Tranh ở đằng trước liền đã mất bóng dáng, Tả Thiệu Khanh bĩu môi, thừa dịp bốn bề vắng lặng, đồng dạng vận khởi khinh công, lướt qua bức tường che không cao, chuẩn xác không sai lầm hạ xuống cây đại thụ trong tường vây.


Trở lại viện tử, La Tiểu Lục đang ngồi ở trên lan can cánh cửa đầu ngủ gà ngủ gật, Tả Thiệu Khanh yên lặng không một tiếng động từ bên người nó đi qua, trở lại phòng rửa mặt, thay quần áo mới đi đến phía sau lưng La Tiểu Lục đá một phát.


La Tiểu Lục phịch một phát ngã ngồi trên sàn nhà, híp mắt hô: “Ai?…Tam gia đãngủ.”
Tả Thiệu Khanh cúi người vỗ vẻ mặt mơ màng của nó: “Đi ngủ đi.”


La Tiểu Lục mí mặt miễn cưỡng mở ra một đường nhỏ, ngoan ngoãn “ah” một tiếng,sau đó đờ đẫn đi đến bên giường của mình nằm xuống.
Tả Thiệu Khanh dám khẳng định, buổi sáng ngày mai La Tiểu Lục nhất định không nhớ rõ chính mình là như thế nào nằm chết dí ở trên giường.


Trong viện tử đã thổi gió lạnh, Tả Thiệu Khanh suy nghĩ rất nhiều, nếu như Lục Tranh không thuận tiện mở cửa cho y, y nên lựa chọn như thế nào?


Thức dậy, Tả Thiệu Khanh có chút nghi hoặc vuốt ngực, đêm qua y nằm mơ, còn là làm một giấc mộng xuân, nhưng lần này, sau khi nằm mơ y vậy mà nhìn thấy Lục Tranh đứng ở trước mặt y, mà không phải giống như những lần trước làm xong việc liền lập tức biến mất.


Y trở mình, dùng đôi má cọ xát áo gối, ngón tay đột nhiên ở bên gối đầu đụng phải một vật thể cứng rắn lạnh như băng.
Y lại càng hoảng sợ, cầm đồ vật đưa đến trước mắt quan sát, dĩ nhiên là một đoản kiếm, màu đồng đen trên vỏ kiếm khắc hình giao long rất sống động.


Tả Thiệu Khanh chậm rãi rút dao găm ra, đoản kiếm được chế tạo từ vàng đen lộ ra ánh sáng ám chìm, nhưng lại khiến cho người khác không cách nào bỏ qua sự lợi hại của nó, so với thanh đoản kiếm trông thì ngon nhưng không dùng được lúc trước của mình, quả thực là một trời một vực.


Y kinh ngạc nhìn chung quanh, hết thảy giống như đúc lúc y ngủ, ngay cả cửa sổ cũng là khóa ở bên trong, vậy đối phương là như thế nào tiến vào, lại là như thế nào đem thứ đồ này không một tiếng động đăt ở bên cạnh gối đầu của y?


Sau khi sống lại, tính cảnh giác của y rất cao, nên không đến mức có người tiến vào gần y như vậy cũng không phát hiện được, trừ khi người nọ võ công cao đến mứcngười khác theo không kịp bước chân.


Y biết rõ đoản kiếm này tuyệt đối là Lục Tranh tặng cho y, những người khác tuyệt đối không có khả năng cho y thứ như vậy.


Vuốt ba chữ nhỏ được khắc trên đoản kiếm, Tả Thiệu Khanh khóe miệng giương lên, bộ dáng tươi cười của y sáng lạn giống như ánh mặt trời, một vật bồi thường một vật, Lục Tranh làm hư đoản kiếm của y, bồi thường cho y một đoản kiếm cũng là nên làm.


Về phần hai đoản kiếm này giá trị chênh lệch, bị y lựa chọn bỏ qua.
Cẩn thận đem đoản kiếm đặt ở bên trong áo lót cất kĩ, Tả Thiệu Khanh rời giườngmặc quần áo, rửa mặc xong đi thay một bộ quần áo y đắc ý nhất, sau đó đi viện Vu Hành thỉnh an.


Đợi mọi người tề tựu đầy đủ ở viện Vu Hành, trước sau như một kiên nhẫn đợi Lụccông gia rời giường.
Giờ mẹo đã qua, bên kia lại còn chưa có động tĩnh, Tả Uẩn Văn ở trong phòng đi tới đi lui, lại để cho lão quản gia tự mình đi qua xem.


Lại đợi nửa khắc, lão quản gia vội vàng chạy vào, hô to: “Lão gia, không tốt rồi…”
“Làm sao vậy? Bên Lục công gia xảy ra chuyện gì?”Bây giờ trên dưới Tả gia quan tâm nhất chính là vị gia Trấn quốc công cao sang hết chỗ nói kia.
Hơn mười ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm lão quản gia, đợi ông ta nói tiếp.


“Ngươi ngược lại là nói mau.” Tả Thiệu Lăng không kiên nhẫn thúc giục một câu.


“Vâng…vâng…Lục công gia đi không từ giã, trong Phúc Nguyệt Lâu trống rỗng không có một người.” Nhóm nha hoàn gã sai vặt ở ngoài cửa chỉ biết đợi, không ai dám đi vào, này mới để cho mọi người đợi lâu như vậy.


“Ah…đi rồi?” Biểu tình của mọi người cơ bản giống nhau, trong kinh ngạc mang theo khẩn trương, kinh ngạc là Lục công gia đi không từ giã, khẩn trương cho là hắn phảihay không bởi vì đối với Tả phủ bất mãn mới đi không từ giã.


Tả Thiệu Khanh tự dưng dâng lên một trận hụt hẫng, tuy y biết Lục Tranh sớm muộn có một ngày sẽ đi, nhưng là một lời từ biệt cũng không có cũng thật khiến cho người ta khó có thể tiếp nhận.


“Không phải…” Lão quản gia rốt cục cũng không thở gấp nữa, từ trong tay áo móc ra một phong thư đưa cho Tả Uẩn Văn: “Lão gia, đây là ở trong sảnh Phúc Nguyệt Lâu phát hiện.”


Tả Uẩn Văn vội vàng tiếp nhận mở lá thư ra, mọi người chỉ thấy vẻ mặt của ông ta từ hồng đến đen lại đến hồng, ánh mắt hữu thần sáng ngời nhìn chằm chằm vào tờ giấy ở trên tay.
“Lão gia, Lục công gia viết cái gì? Nói mau.” Tiết thị không vui thúc giục nói.


Tả Thục Tuệ thấy Tả Uẩn Văn trong mắt bắn ra ánh sáng sáng rọi trước nay chưa từng có, hưng phấn hỏi: “Lục công gia nói cái gì?” Có phải hay không là như nàng nghĩ?


Tả Uẩn Văn sửng sốt nửa ngày đột nhiên cười lên ha hả, cười giống như điên: “Ha ha ha… Tả gia lại có hy vọng nhậm chức. Liệt tổ liệt tông ở trên. Tả gia có hy vọng tái nhậm chức.” Ông ta cười, khóe mắt không thể ức chế mà chảy xuống vài giọt nước mắt.


Tả Thiệu Yến đầu tiên nghĩ tới ý nghĩa của những lời này, không để ý tôn ti đoạt lấy lá thư, nhanh chóng xem một lần, đồng dạng vui mừng khôn xiết cười rộ lên.


Tả Thiệu Khanh lui về sau một bước, khó chịu bĩu môi, đêm qua Lục Tranh rõ ràng cái gì cũng không nói với y, lại để lại cho Tả Uẩn Văn một bức thư, thật là làm cho bọn họ nhặt được tiện nghi lớn.


Tả Uẩn Văn hưng phấn qua đi, vỗ bả vai trưởng tử dặn dò: “Thiệu Yến, ngày kia con cũng đừng đi ra ngoài nữa, chuẩn bị một chút, năm sau liền xuất phát đi kinh thành, ba tháng thi hội nhất định phải thi được thành tích tốt.”


Tả Thiệu Yến trên mặt lộ rõ nét mặt vui mừng, vốn là khuôn mặt tuấn lãng tản mát ra ánh sáng tin tự chói mắt: “Vâng, phụ thân.”