Edit+Beta: 明明
Giương buồm xuất phát, đường trở về hiển nhiên so với lúc đi thì thoải mái hơn nhiều, Tả Thiệu Khanh lười biếng nằm lên ghế ở boong tàu sưởi nắng, ánh mặt trời không quá nóng.h
Trên đường trở về lần này không biết xảy ra chuyện gì, vốn y không say tàu vậy mà bắt đầu say sóng, ngày đầu tiên lên thuyền thì nôn đến tối tăm mặt mũi, ngay cả cơm cũng ăn không vô.
Món cá ngày thường thích nhất vừa ngửi thấy thì muốn nôn, trở thành người khác biệt trong tất cả các tướng sĩ còn say tàu.
Vì thế y bị không ít tướng lãnh lớn gan cười nhạo, mà Lục Tranh thì hoài nghi y đoạn đường này mệt mỏi quá sức, dẫn đến thể chất trở nên kém đi.
Bởi vì say tàu, y cả ngày đầu óc không tỉnh táo, thời gian ngủ dài hơn nhiều, như vậy hậu quả trực tiếp nhất chính là— y mập lên.
Nhéo thịt mềm bên hông, Tả Thiệu Khanh im lặng nhìn trời, rõ ràng ăn ít như vậy, vì cái gì còn sẽ béo?
Thấy nhiều quan viên trên triều đỉnh bụng lớn, Tả Thiệu Khanh thật sự không cách nào gắn liền bản thân với dáng người như vậy.
Cũng không biết nếu như bản thân ngày nào đó mập thành như vậy, sẽ hay không bị Lục Tranh chán ghét, hẳn là sẽ đi?
Chỉ là nghĩ đến Lục Tranh sau này phải ôm cái eo giống như thùng nước của y, Tả Thiệu Khanh đối với cái này nảy sinh cảm giác nguy cơ nghiêm trọng.
“Thịt cháo vừa làm ra, thử xem.” Lục Tranh bưng một chén cháo nóng hôi hổi đi tới, kêu Tả Thiệu Khanh mệt mỏi muốn ngủ.
Trên thuyền có tích trữ thịt khô, nhưng Tả Thiệu Khanh không thích hương vị kia, mỗi ngày dùng cháo loãng phối với rau muối, Lục Tranh nhìn đau lòng, mỗi lần đi qua hòn đảo rậm rạp thì phải đậu lại, lên bờ săn giết vài dã thú bổ sung thịt tươi cho y.
Chỉ là trên biển thời tiết ẩm ướt, thịt tươi không dễ dữ trữ, hơn nữa Tả Thiệu Khanh với thực phẩm chất thịt cũng không thể ăn quá nhiều.
Tả Thiệu Khanh tiếp nhận chén cháo, ăn một miếng, thịt nai tươi mới trơn mềm, phối hợp với cháo hương vị thanh đạm xác thực rất ngon, chỉ là vừa ăn một nửa thì cảm thấy dạ dày chua xót cuồn cuộn, rốt cuộc ăn không vô nữa.
Lục Tranh lông mày nhíu chặt, dù cho là lần đầu tiên ngồi thuyền ra khơi, Tả Thiệu Khanh cũng không say tàu lợi hại như lần này, vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Nhưng hắn và quân y thay nhau bắt mạch cũng không tra ra vấn đề, mạch tượng ổn định có lực, lại có một luồng nội lực ẩn giấu không thể nói rõ, chẳng lẽ là tác dụng phụ của quả đỏ trước đây ăn?
“Say tàu mà thôi, đợi lên bờ thì ổn thôi.” Tả Thiệu Khanh cầm chặt tay hắn, tựa ở trong ngực hắn, ngắm nhìn biển rộng mênh mông.
“Suốt ngày nhìn cảnh sắc đơn điệu này, em không chóng mặt mới kì lạ, không có gì ngạc nhiên.”
Hai tay Lục Tranh xuyên qua hông y, giữ chặt, còn chưa làm gì đã bị một chưởng của Tả Thiệu Khanh đẩy ra: “Không được sờ.”
Cục thịt mềm nhũn kia chính y cũng chán ghét, hết lần này tới lần khác Lục Tranh đối với nó yêu thích không buông tay, đêm qua xoa lại bóp.
Quả nhiên,bàn tay kia rất nhanh lại đặt lên, còn nhẹ nhàng xoa: “Rất thoải mái, không nghĩ đến trước đây ăn cũng không thể nào nuôi mập lên, vậy mà không ăn thì mập ra.”
Tả Thiệu Khanh thầm nghĩ: Suốt ngày nằm như vậy, động cũng không động được mấy bước, không mập ra mới kì lạ?
“Đợi lên bờ, bổn quan phải giảm cân, quá ảnh hưởng đến hình tượng anh minh thần võ của bổn quan.”
Lục Tranh nâng cằm y lên, nhéo cái cằm hơi có chút thịt của y, trái phải nhìn: “Như vậy vừa vặn, bản công thích.”
Tả Thiệu Khanh nhướng mày: “Nếu dựa theo xu hướng như vầy tiếp tục, Lục công gia sợ là sau này phải ôm một quả bóng. Đừng đến lúc đó tìm cớ bỏ em mới được, hừ!”
“Làm sao sẽ? Bản công sao lại là nam nhân nông cạn như vậy?”
Tả Thiệu Khanh không cùng hắn tranh luận, dù sao bản thân là nhìn không được nữa, hiện tại trước hết cho phép bản thân phóng túng một thời gian ngắn, sinh hoạt trên biển thật sự là quá nhàm chán, ngoại trừ ngủ còn có thể làm gì?
Thuyền đã đi nửa tháng, mới cập bến Hạc Thành, văn võ bách tính và dân chúng nhận được tin tức, đồng loạt vọt tới bến cảng, tự giác vì các binh sĩ chiến đấu nơi xa làm tiệc tẩy trần.
Từ khi thương nhân Hạc Thành bắt đầu dưỡng thành thói quen dùng vật tư trợ chiến, áp lực trên phương diện lương thảo của triều được giảm bớt, đội thuyền vừa cập bến, các tửu lâu làm xong điểm tâm liền bày ra.
Từng chiến sĩ lên bờ đều có thể nhận được hai cái bánh bao lớn và một ít bánh ngọt, thứ đồ này bình thường có thể không ngon lắm, nhưng đối với người ở trên biển trôi nổi mấy tháng mà nói, không khác gì món ăn ngon.
Lúc rời đi thời tiết vừa mới vào thu, lúc trở về đã là lá rụng về cội, mùa đông lạnh lẽo buông xuống.
Tả Thiệu Khanh bọc áo khoác dày được Lục Tranh đỡ xuống thuyền, hai người vừa lên bờ, xung quanh liền bùng nổ tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Hạ Mân mang theo quan viên Hạc Thành nghênh đón: “Cung nghênh đại nhân trở về.”
“Hạ thông quán khoảng thời gian này vất vả rồi.” Tả Thiệu Khanh hướng mọi người cười dịu dàng, sắc mặt hơi trắng bệch khiến cho y thoạt nhìn đặc biệt mỏng manh.
“Đại nhân thân thể không khỏe?” Hạ Mân muốn tiến lên đỡ, nhưng lúc nhìn thấy Trấn quốc công mặt lạnh bước chân ngừng lại.
“Không có gì, say tàu mà thôi.” Tả Thiệu Khanh theo dòng người rời khỏi bến cảng, vừa liếc mắt thì nhìn thấy La Tiểu Lục đang đứng ở đằng kia.
“Tam gia đã về, mệt chết rồi đi?” La Tiểu Lục ân cần đỡ Tả Thiệu Khanh lên xe ngựa, sau đó nhanh nhẹn bày trà nóng bánh ngọt ra.
Tả Thiệu Khanh nhấp một hớp trà, thoải mái dựa vào trên vách tường vững chãi, thở ra một hơi lớn.
Vừa lên bờ, cả người y còn đang trong trạng thái lắc lư: “Tam gia lần này ra khơi sinh hoạt không tệ, vậy mà mập ra.”
Tả Thiệu Khanh quay đầu lại trừng nó: “Miệng chó không phun ra được ngà voi. Chuyên vạch trần khuyết điểm của người khác.”
“Này… ta lại không nói sai, ngài xác thực mập ra, đây không phải chuyện tốt sao?” La Tiểu Lục vẫn hâm mộ những quản gia mập mạp kia, vậy có nghĩa bọn họ ăn ngon uống ngon, cuộc sống trôi qua thoải mái.
Về đến trong phủ, Tả Thiệu Khanh vui sướng chạy đi tắm nước nóng, dùng một chén cháo nóng thì nằm ngủ.
Tuy cảm giác giường đang lung lay, nhưng lại không hề ảnh hưởng giấc ngủ ngon của y, chờ y tỉnh lại, đã là việc của một ngày một đêm sau.
La Tiểu Lục thấy y tỉnh lại, la lên một tiếng: “Tam gia, ngài lại không tỉnh ta phải gọi đại phu.”
Tả Thiệu Khanh nhanh chóng trấn an nó, vuốt bụng nói: “Đi làm chút gì để ăn, gia đói.”
“Vẫn luôn hâm nóng ở trong bếp lò, Lục gia đặc biệt dặn dò phải chuẩn bị cho ngài nhiều đồ ăn ngon.” La Tiểu Lục vội vàng chạy ra ngoài gọi người đưa đồ ăn lên, sau đó bưng nước nóng cho Tả Thiệu Khanh rửa mặt.
Đợi đồ ăn lên bàn, Tả Thiệu Khanh chỉ cảm thấy bụng đói ục ục, trong dạ dày đói đến mức đều quặn đau, y liên tiếp ăn hai chén cơm, gặm nửa con gà, càn quét một nửa thức ăn trên bàn, mới thỏa mãn súc miệng lau miệng.
La Tiểu Lục đau lòng hỏi: “Gia ngài ở trên thuyền đói lắm à? Lượng cơm tăng lên nhiều.”
Tả Thiệu Khanh thở dài: “Để cho ngươi ói hai tháng, lại liên tục uống cháo hai tháng thử xem, màn thầu cũng có thể biến thành món ăn ngon.”
La Tiểu Lục vui mừng lúc đầu không được đồng ý lên thuyền, nếu không cuộc sống mấy tháng này nhất định trải qua rất thảm thương.
Tả Thiệu Khanh đứng lên duỗi lưng một cái, ăn no cả người đều có tinh thần, quả nhiên trước đó là say tàu mới dẫn đến không có dục vọng ăn uống.
“Đi chuẩn bị xe, gia muốn đi nha môn.” Công vụ chồng chất mấy tháng nhất định nhiều muốn mạng, y không có thời gian nghỉ ngơi.
“Đều chuẩn bị xong, biết ngài vừa thức dậy nhất định nhớ thương việc trong nha môn.”
“Gia ra khơi mấy tháng, Hạc Thành không xảy ra chuyện lớn gì chứ?”
“Ai dám? Ngài không biết, từ sau khi ngài và Lục gia ra khơi, hơn phân nửa dân chúng Hạc Thành suốt ngày cầu thần bái phật, mỗi ngày thắp ba nén hương, khẩn cầu ngài chiến thắng trở về, nếu ai dám trong khoảng thời gian này ồn ào ra việc, không đợi quan phủ ra tay trực tiếp bị dân chúng tố giác.”
Tả Thiệu Khanh tâm tình có chút chấn động, lúc trước y cố chấp nhập sĩ phần nhiều vẫn là vì ý nguyện của bản thân, tạo phúc cho dân chúng là công trạng trong con đường làm quan của y mà thôi, không ngờ đến sau khi chính thức làm quan phụ mẫu một phương, loại cảm nhận cùng thân thể với dân chúng này dần dần sâu thêm.
Bọn họ chỉ là người xa lạ không thân cũng chẳng quen, có thể được người không quen biết nhớ thương như vậy, cũng là may mắn to lớn.
Khoác lên áo choàng dày, Tả Thiệu Khanh ngồi lên xe ngựa đi nha môn, dù cho không xảy ra án kiện lớn, dù cho có Hạ Mân trợ thủ đắc lực, công văn tồn đọng trong nha môn vẫn là khiến cho y nhìn thấy liền kinh hãi.
Công việc bận rộn, Tả Thiệu Khanh dứt khoát ăn ngủ đều ở nha môn, trong thời gian này Lục Tranh phái người đến thông báo một tiếng, nói là mang theo phó tướng quay về kinh để phục mệnh, phải hơn nửa tháng mới có thể trở về, vì vậy y càng thêm yên tâm ở lại trong nha môn.
Đợi y gần giải quyết xong việc bận đã là bảy ngày sau, y đẩy cửa sổ thư phòng ra, phát hiện vậy mà tuyết rơi rồi.
Hạc Thành rất ít tuyết, dù cho có cũng chỉ là một tầng hơi mỏng.
Gió lạnh thấu xương từ cửa sổ lùa vào, cũng mang đến hương vị gió tuyết, khiến cho thư phòng đốt chậu than không khí mát mẻ hơn nhiều.
La Tiểu Lục bưng bữa ăn khuya vào, thấy Tả Thiệu Khanh đứng ở bên cửa sổ hóng gió, vội vàng khoác áo choàng cho y.
“Tam gia đói bụng rồi đi, làm cho ngài chén thịt tôm hỗn độn, mau ăn đi.” Tả Thiệu Khanh khoảng thời gian này khẩu vị vẫn luôn rất tốt, ăn nhiều hơn trước, La Tiểu Lục cho rằng nguyên nhân là do y mệt mỏi.
Tả Thiệu Khanh ngửi mùi thơm xác thực cảm thấy đói bụng, một hơi ăn sạch chén hỗn độn, ngay cả đáy súp cũng uống, thấy chưa thỏa mãn nói: “Lần sau làm nhiều một chút, ngươi cho là đút cho mèo hả?”
La Tiểu Lục trợn tròn mắt: “Tam gia, hôm qua không phải ngài bảo gần đây mập lên phải ăn ít sao?”
Động tác của Tả Thiệu Khanh thoáng dừng lại, sờ cái bụng béo lên một vòng, nhíu chặt mày, hận không thể ói ra bữa ăn khuya vừa rồi ăn xuống.
Còn may ngày đông mặc nhiều, nếu không vòng thịt này muốn che giấu cũng không thể che giấu.
Y xoắn xuýt một hồi, giận dữ nói: “Được rồi, đợi bận rộn xong bữa ăn khuya này sẽ bị hủy bỏ, đến lúc đó gia mỗi sáng sớm đều luyện kiếm, cũng không tin không thể khôi phục.”