Ánh mắt Tả Thiệu Khanh từ trên mặt một thanh niên đẹp trai có tài lướt qua, tronglòng thầm than: Quả nhiên không hổ là phủ Trấn quốc công, tùy tiện xách ra mộtngười cũng không khác quan lão gia là bao nhiêu, lại nghĩ đến trong này có vàingười chức quan còn cao hơn cả mình, Tả Thiệu Khanh liền bình thường trở lại.
Người canh cổng nhà Tể tướng địa vị tương đương với quan thất phẩm triều đình, huống chi những người này điều là quản sự bên trong phủ Trấn quốc công.
“Các ngươi không cần cảm thấy xấu hổ, chuyện lớn của đời người, ta và Lục công gia đều muốn để cho các ngươi tự làm chủ, nếu là nhìn trúng người nào, hỏi ý kiến củabọn họ, chỉ cần song phương đồng ý thì được.”
Tình cảnh này có thể so với hoàng đế tuyển tú, như thế so với hai người không gặp mặt không nói chuyện liền kết hôn thì tốt hơn, lỡ như chọn sai người cho bọn họ, còn không phải oán hận hai người họ cả đời sao?
Bốn đại nha hoàn mặt như hoa đào, nhiều lần hướng Tả Thiệu Khanh nháy mắt, rõràng bị tình cảnh này làm xấu hổ đỏ mặt.
“Đừng đều đứng đấy nữa, chỉ cần việc thành, từ sính lễ đến đồ cưới đều do trong phủ xuất ra.” Nếu có thể một lần duy nhất giải quyết toàn bộ, đó mới gọi là hoàn mỹ.
Lục Tranh hiển nhiên chính là có loại ý nghĩ này, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Lại cho các ngươi thời gian một nén nhang, nếu chưa quyết định liền do bản công tự mình kết duyên.”
Lập tức các nam nhân đều rục rịch, ánh mắt Tả Thiệu Khanh từ trên người Ẩn Nhất đảo qua, âm trầm nói: “Nếu là trong nhà đã có hôn ước liền tự động đứng ra, đừng để đến cuối cùng lại gây ra chuyện chê cười.”
Ẩn Nhất chết tiệt này, sẽ không phải muốn bắt cá hai tay chứ? Đã có La Tiểu Lục cònmuốn cưới vợ?
Cũng may y vừa dứt lời, Ẩn Nhất là người đầu tiên đứng ra, Tả Thiệu Khanh thậmchí còn chú ý tới vẻ mặt hơi hụt hẫng của bốn nha hoàn, mà các nam tử đợi đượcchọn thì nhẹ nhàng thở ra.
Ẩn Nhất từng là ẩn vệ đứng đầu phủ Trấn quốc công, người từng nhìn thấy hắn tacũng không nhiều, nhưng mọi người đều biết có một người như vậy, là tâm phúccủa Lục công gia, hôm nay ngay cả Tam gia cũng đối với hắn ta trọng dụng có hơn.
Cho dù trên diện mạo của Ẩn Nhất có chỗ thiếu hụt, nhưng khó dấu được khí thếmạnh mẽ trên người hắn ta, nam nhân như vậy ở trong mắt người biết nhìn khôngnghi ngờ gì chính là rất tốt.
Sau đó lại có hai ba nam tử đứng ra, chỉ là nhìn qua nét mặt của bọn họ, Tả Thiệu Khanh nhìn ra bọn họ có chút tiếc nuối.
Này cũng có thể hiểu được, lúc người trong nhà đính hôn cho bọn họ không thể nào để cho bọn họ gặp mặt, bọn họ chỉ sợ ngay cả vị hôn thê là tròn là dẹp cũng không biết, mà lúc này, mấy đại mỹ nhân Hồng Diên nhưng lại sống sờ sờ ngay trước mặt, có thể nào không động tâm?
Lục Tranh đút vào trong miệng Tả Thiệu Khanh một miếng bánh ngọt, để cho y ngồi xuống ở bên cạnh mình, cắn lỗ tai y nói: “Xem ra em thật sự là quá rảnh rỗi, vậy mà quan tâm loại việc vớ vẩn này.”
Tả Thiệu Khanh khép miệng chậm rãi nhai nuốt, hoàn chỉnh nói: “Lão phu nhân ngay cả việc nhà đều không quản, em chung quy vẫn phải bồi dưỡng mấy trụ cột có thể dùng chứ?”
Y là mệnh quan triều đình, cũng không thể ban ngày đi nha môn giải quyết việc công, rời khỏi nha môn trở về nhà còn phải xử lý việc vặt bên trong bên ngoài phủ, y cho dù có ba đầu sáu tay cũng bận không chịu nổi.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân y nóng lòng gả bốn đại nha hoàn rangoài, bọn nha hoàn tuy tài giỏi, nhưng hạn chế cũng nhiều, không chỉ có ra ra vào vào thuận tiện, còn tìm thêm một người giúp đỡ cho y, vẹn toàn đôi bên.
Lục Tranh chưa bao giờ quản lý việc nhà, đầu tiên là bởi vì có người quản, thứ hai là bởi vì nhân sự phủ Trấn quốc công giản đơn, dễ xảy ra chuyện nhất là hậu viện nhưng lại yên bình, với tư cách là đương gia chủ mẫu, ngược lại quan trọng nhất là quản tốt sản nghiệp trên danh nghĩa phủ Trấn quốc công.
Nuốt xuống bánh ngọt, Tả Thiệu Khanh uống trà nhuận cổ họng, cười mở miệng nói: “Bắt đầu đi, các cô nương phải dũng cảm một chút, Lục gia các ngươi nói được thì làm được, lỡ như chọn sai uyên ương, các ngươi muốn hối hận liền khó.”
Lục Tranh mặt không biểu tình ngồi ở đó chính là một loại áp lực, bốn người Hồng Diên cũng biết tính tình hắn, bởi vậy cũng không dám tiếp tục dây dưa.
Hồng Diên là người đầu tiên đứng ra, nhưng nàng cũng không đi về phía đámngười, mà là đi đến phía trước Ẩn Nhất, cố lấy dũng khí hỏi: “Ẩn hộ vệ, có thể hỏingài một vấn đề không?”
Lúc Ẩn Nhất ở bên cạnh La Tiểu Lục còn có thể cho nó vẻ mặt tươi cười, ở trước mặt người ngoài cho tới bây giờ đều là nói năng thận trọng, là kiểu người so với Lục Tranh còn lạnh lùng hơn.
Chỉ thấy hắn ta gật đầu, ánh mắt từ đầu đến cuối chưa hề đặt ở trên người vị cônương duyên dáng yêu kiều này.
“Theo nô tài biết, Ẩn hộ vệ trên không có phụ mẫu, dưới không có huynh đệ, không biết việc hôn nhân của ngài là ai đính ước? Là đính ước với cô nương nhà nào?”
Mọi người nín thở đợi câu trả lời của Ẩn Nhất, dù sao ở đây cũng không phải chỉ có một mình Hồng Diên tò mò, chỉ nghe đối phương bố thí bốn chữ: “Không thể trả lời.”
Hồng Diên cũng không phải người không có ánh mắt, càng không phải thật sự xemtrọng Ẩn Nhất, nàng chỉ là muốn nghiệm chứng suy đoán của mình một chút màthôi, đã không chiếm được đáp án liền lưu loát xoay người đi về phía một hộ vệ thânhình cao lớn.
Đã có người thứ nhất thì có người thứ hai, không bao lâu bốn nha hoàn đều đã chọn được người, Tả Thiệu Khanh đối với những người này không hiểu rõ, La Tiểu Lục ghé vào lỗ tai giới thiệu từng người.
Đợi nó giới thiệu tới nam nhân được Hồng Diên chọn trúng, giọng điệu hơi cổ quáinói: “Hộ vệ này nô tài cũng không quá hiểu rõ, bình thường rất ít nói chuyện, làngười rất lặng lẽ, hơn nữa nhìn thái độ mọi người nói chuyện với hắn, cũng không giống phẩm cấp cao, như thế nào lại vừa ý hắn?”
Tả Thiệu Khanh nghiêng đầu qua nhìn Lục Tranh, so với La Tiểu Lục, Lục Tranh khẳng định biết nhiều hơn.
“Người này tên là La Trung Thành, người cũng như tên, nhiều thế hệ La gia trungthành với phủ Trấn quốc công, đến thế hệ này chỉ có một người con trai độc nhất làhắn, cho nên năm đó bản công xuất chinh không mang theo hắn, cũng không biếtlàm sao lại trưởng thành thành tính tình trầm mặc này.”
“Vậy tại sao còn là tiểu hộ vệ?”
Lục Tranh không chút nghĩ ngợi trả lời: “Muốn lập công tự nhiên phải lên chiến trường, chỗ này là kinh đô phồn hoa an nhàn, chen chúc rách đầu cũng rất khó thăng quan phát tài.”
Cũng phải. Tả Thiệu Khanh nhìn người ngũ quan đoan chính, ánh mắt trong veothẳng thắng vô tư, là người chính trực hiếm có, hơn nữa sau khi được Hồng Diênchọn trúng sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt lộ ra yêu thương kiềm nén, hiển nhiên đối với Hồng Diên cũng có cảm tình, những cái này thì đủ rồi.
Tả Thiệu Khanh lúc đầu lo lắng bốn nha hoàn này tâm cao khí ngạo, chướng mắt hạ nhân trong phủ, hiện tại xem ra bốn nha hoàn này không chỉ có mỹ mạo, đầu óc cũng đủ sáng suốt.
Tốt nhất như vậy, một nha hoàn ngay cả tình hình cũng không nhìn rõ y cũng không dám dùng.
“Được rồi, hai bên đều không có dị nghị, việc quyết định như vậy đi.” Tả Thiệu Khanh hướng La Tiểu Lục căn dặn: “Tiểu Lục Tử, đi mời quản gia đến.”
La Tiểu Lục lên tiếng trả lời mà đi, chẳng qua vừa đi khỏi Khanh Lộ Uyển thì nhìn thấy quản gia thẳng tắp đứng ở bên đó, hiển nhiên đã đợi rất lâu.
Đối phương nhìn thấy La Tiểu Lục còn thiện ý cười cười: “ Tam gia cho mời?”
Lòng sùng bái của La Tiểu Lục đối với vị quản gia này đứng sau Lục công gia và Tả tam gia, hơn nữa đời này đem ông trở thành mục tiêu cuối cùng của chính mình, bởi vậy cung kính hành lễ, nịnh nọt nói: “Ngài thật thần thông, xác thực là Tam gia mời ngài đi qua.”
Đợi nhìn thấy người, Tả Thiệu Khanh để cho quản gia báo cáo việc này cho Lão phunhân, thuận tiện chọn ngày tốt lành, đem hôn sự bốn người cùng nhau xử lý.
Nghe thấy có thể cùng nhau xuất giá, bốn người Diên Hồng đều vui vô cùng, nhan sắc như hoa đào, nam nhân trong viện tử xem ngây người.
“Vâng, lão nô nhất định lo liệu thỏa đáng.” Trên khuôn mặt nhiều nếp nhăn của Lão quản gia cũng nhiều thêm vài phần ý cười.
Phủ Trấn quốc công bọn họ từ sau khi Lục gia kết hôn thì chưa từng làm việc vui, mặc dù chỉ là hạ nhân, nhưng có thể cùng làm bốn cái cũng đủ náo nhiệt.
Hơn nữa nhìn ý của Tam gia, hiển nhiên cho thấy muốn cất nhắc bốn người này, hắnta sao có thể sẽ cản trở Tam gia chứ?
Đợi quản gia trả lời từng cái, Ẩn Nhất bỗng nhiên đứng ra quỳ xuống nói: “Tam gia,thuộc hạ cũng có một yêu cầu quá phận.”
“Hửm?” Một tiếng này là Lục Tranh phát ra, mà Tả Thiệu Khanh thì nghi hoặc đứng lại.
Theo lý thuyết, Ẩn Nhất có thỉnh cầu gì cũng nên tìm Lục Tranh mới đúng, chẳng lẽ…
“Khởi bẩm chủ tử, Tam gia, thuộc hạ muốn lấy La Tiểu Lục, kính xin Tam gia ânchuẩn.”
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, mà ngay cả nha hoàn sớm đối với hai người này từng có hoài nghi cũng khϊế͙p͙ sợ với sự thẳng thắn của Ẩn Nhất.
Mặc dù trước đó có Lục công gia lấy nam thê, bọn họ đã có thể sắp xếp xong tâm tình và thái độ tiếp nhận sự thật lấy nam thê, nhưng dù sao Đại Ương không phải nam phong thành thói, không tồn tại đạo lý có một thì có hai.
La Tiểu Lục ngây ngốc đứng một lát, mới cả kinh kêu một tiếng: “Ngươi...ngươi nói bậy cái gì? Ai…ai muốn gả cho ngươi?”
La Tiểu Lục so với Tả Thiệu Khanh sống ít hơn một kiếp, trong phút chốc không cách nào thích ứng cảm giác công bố loại tình cảm này trước mặt quần chúng, trừng mắt Ẩn Nhất cũng sắp khóc rồi.
“Ẩn Nhất, ngươi đừng quên, trong luật pháp hoàng thượng vừa mới ban bố, xác định rõ quy định nam nam kết hôn không có thánh chỉ tứ hôn thì không được thừa nhận, nói cách khác, các ngươi căn bản không cách nào trở thành phu… phu chính quy.”
“Thuộc hạ hiểu rõ, nhưng thuộc hạ và La Tiểu Lục cũng không cần những cái này,thuộc hạ chỉ là muốn cho mọi người biết việc của hai người chúng tôi.” Ít nhất lần sau hắn ta và La Tiểu Lục không cần làm loại việc như hôm nay, không cần lên sân khấu.
Tả Thiệu Khanh cũng không hoài nghi thật lòng của Ẩn Nhất, bỏ qua ý kiến của La Tiểu Lục trực tiếp trả lời: “Được, hai người các ngươi đều không phụ mẫu huynh đệ, vậy cũng không cần chú trọng phô trương, chọn một ngày làm tiệc rượu là được.”
“Không phải…Tam gia…”
“Đa tạ Tam gia tác thành.” La Tiểu Lục và Ẩn Nhất đồng thời lên tiếng, chỉ là La Tiểu Lục rõ ràng sức lực không đủ, thanh âm cự tuyệt ở trong ánh mắt Ẩn Nhất biếnthành nước miếng, nuốt vào trong bụng.
La Tiểu Lục oán thầm nghĩ: Người khác đều có đồ cưới sính lễ, vì sao đến lượt nó cũng chỉ còn lại một hồi tiệc cuối đơn giản? Cái này không công bằng.