Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 140

Sự hòa thuận vui vẻ của nam nhân ở đằng trước không hề truyền đến hậu đường, các nữ quyến ở cùng nhau luôn không tránh được bảy mồm tám lưỡi trò chuyện linh tinh, bắt đầu có người không quen hai vị phu nhân tiểu thư Tả gia, há miệng sẽ kéo ra chuyện chê cười nổi trội nhất hiện nay.


“Nhớ năm đó Tả gia cũng là một gia đình thanh quý, làm sao những năm nay Tả thái phó không còn, liền sa đọa thành như vậy?” Vị phu nhân kia miệng còn chưa nói xong liền bẹp miệng thở dài hai tiếng.


Tiết thị và Tả Thục Tuệ đồng loạt cúi đầu xuống, hận không thể lập tức xông lên xé miệng của bà, đáng tiếc cảm giác tồn tại của các nàng quá yếu, lại có người tiếp lời nói: “Này đều bị giáng chức xuống nông thôn hai mươi năm, gia phong dù tốt cũng bị đất vàng chôn lấp, còn có thể trông cậy vào địa phương hương dã kia có thế dưỡng ra phượng hoàng vàng gì sao?”


Có người dốc sức liều mạng nháy mắt ra dấu với hai vị phu nhân kia, đáng tiếc haingười kia nói đến hăng say, nhất thời cũng không phát hiện nhắc nhở không rõ ràngnhư vậy.


Cho đến khi Giang phu nhân nghe các nàng càng nói càng không hợp lẽ thường,thêm mắm thêm muốn, lại nhìn bộ dáng mẹ con Tả gia nghẹn đủ bực bội, không thể không ho khan hai tiếng: “Hai vị phu nhân trước uống chén trà.”


Bà quay đầu hướng hai mẹ con Tiết thị cười nói: “Tả phu nhân, Tả tiểu thư, mọi người không có ác ý, chỉ là nghe lời đồn ngoài thuận miệng nói nhảm vài câu.”


Thái độ của bà cực kỳ thân thiện hòa nhã, giọng điệu cũng nhẹ nhàng, chỉ là con ngươi mang theo ý cười kia vẫn che giấu không được khinh miệt đối với mẹ con Tiết thị.


Lúc ban đầu bà đưa thiệp mời, căn bản không gửi cho Tả gia, là con trai ngoan của bà tự mình viết xong thϊế͙p͙ mời để cho bà phái người gửi cho Tả gia, hơn nữa nhắn nhủ phải cẩn thận chiêu đãi.


Bà cho rằng con trai là coi trọng đại tiểu thư Tả phủ, mới đầu cũng không để ý, lúc ấy toàn bộ kinh đô đều cho rằng Tả đại tiểu thư vào mắt Lục công gia, con trai bà lại có chính thê, việc này nhất định không thành.


Không nghĩ tới ngẳn ngủn vài ngày tình thế hoàn toàn biến đổi, còn toàn là lời đồn không tốt về Tả gia, hiện tại bà nhìn đại tiểu thư Tả gia này, ngay cả làm thϊế͙p͙ chocon trai bà cũng không xứng.


Dựa vào địa vị Giang phủ, dù cho nạp thϊế͙p͙ cũng phải chú ý dòng dõi, huống chi làcon gái nhà nghèo không trong sạch này.
Tả Thục Tuệ vẫn luôn cúi đầu không lên tiếng, mượn ánh sáng đèn nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy mặt bên và cái cổ trắng muốt lộ ra.


Tay Tiết thị ở dưới bàn nắm chặt, miễn cưỡng nặn ra bộ dáng tươi cười: “Không việc gì, người ngoài muốn như thế nào hãm hại Tả gia ta cũng không sao, chúng tôi loại gia đình cửa nhỏ nhà nghèo này, khó được còn có người nhớ thương.”


Lúc này mọi người mới hiểu ý, ánh mắt nhìn về phía mẫu tử Tiết thị đều mang theo vài phần hứng thú, nhất là ánh mắt rơi vào trên người Tả Thục Tuệ, giống như lột quần áo của nàng tự mình kiểm nghiệm một phen.


Tả Thục Tuệ chống đỡ loại ánh mắt khiến cho người buồn nôn cứng ngắc ngồi trong chốc lát, cuối cùng thật sự chịu không nổi, cố ý đụng đổ chén rượu, ở trên váy đổ vài giọt rượu, bắt lấy cớ sửa sang quần áo trốn đi ra ngoài.


“Người tới, còn không mau mang Tả tiểu thư đi đổi quần áo? Cả đám tay chân vụng về, hầu hạ làm sao vậy?” Giang phu nhân giả vờ dạy dỗ hạ nhân, lại hướng Tiết thị nói lời xin lỗi, đem công phu mặt ngoài làm đủ mười phần.


Lão phu nhân Giang gia đi sớm, Giang phu nhân làm đương gia chủ mẫu vài chục năm, thủ đoạn tự nhiên rất cao minh, ngay cả chính thê Giang Triệt cũng bị vị phu nhân này làm cho ngoan ngoãn.


Tả Thục Tuệ đi theo phía sau lưng tiểu nha đầu, chậm rãi đi giữa hành lang gấp khúc cong cong quẹo quẹo ở Giang phủ, đèn lồng giấy hồng trước mắt hiện ra một chút ánh sáng, vậy mà khiến cho người cảm thấy bản thân giống như đang ở trong tiên cảnh.


Nàng càng đi càng chậm, mỗi một chỗ đều xem cực kì chăm chú, càng xem càng cảm thấy Giang phủ tráng lệ, lịch sự tao nhã không tầm thường.
Đợi đi qua hành lang gấp khúc, nàng đi theo tiểu nha hoàn vào hậu viện Giang phủ,chỉ vừa liếc mắt, bước chân liền không thể rời đi.


Xa xa, nàng chỉ thấy hoa mẫu đơn đối diện hồ nước đang nở ra màu sắc đặc biệt xinh đẹp, dù cho ngọn đèn rất mờ, vẫn đẹp đến mức khiến người trong lòng rung động.


“Nơi này là…” Tả Thục Tuệ quay đầu muốn hỏi nha hoàn dẫn đường, lại phát hiện nha hoàn kia chẳng biết lúc nào đi mất, trong vườn to như vậy chỉ có một người.


Nàng ngược lại không cảm thấy sợ hãi, lại đi vài bước về phía trước, khoảng cách càng gần càng nhìn rõ ràng, trong mắt nàng ngoại trừ hoa mẫu đơn mọc thành phiến đã không thể dụng nạp cái khác nữa.


Nữ nhân phần lớn là thích hoa, huống chi là hoa mẫu đơn có danh tiếng phú quý, nếu chỉ có một bồn hoa đặt ở chỗ này, Tả Thục Tuệ nhiều nhất nhìn nhiều vài lần, nhưng các chủng loại giống như thế này hợp thành trong một vườn, cũng đã không thể dùng kinh ngạc đến để miêu tả.


Tả Thục Tuệ một đường đi tới, nhìn thấy loài hoa xa hoa lãng phí và phú quý, đã có thể hiểu tài lực và vật lực của Giang phủ, gia đình như vậy, chỉ là từng xuất hiện ở trong mơ của nàng.


Nàng cắn môi, lòng càng kiên định gả bản thân vào phủ Trấn quốc công, chỉ cần có quyền thế và tài phú, cuộc sống như vậy cũng sẽ thuộc về nàng.


Ngay tại lúc nàng đang đắng chìm trong mộng cảnh tươi đẹp của mình, bên ngoài vườn truyền đến thanh âm nói chuyện ầm ĩ, nàng phục hồi tinh thần, nhìn bốn phía, nhất thời cũng không biết bản thân làm sao trở về.


Nhớ tới trước khi đi ra ngoài đại ca ân cần dạy bảo, Tả Thục Tuệ ánh mắt lóe lên, cầm lên làn váy bước nhanh đi về phía khóm hoa mẫu đơn.


Giang lão thái gia lớn tuổi, không thể chịu được giày vò, liền để cho Giang Triệtmang theo tân khách đi hậu viện ngắm hoa, chính mình trốn đến trong phòng mởra danh mục quà tặng.


Giang lão thái gia không có năng lực gì, cả đời cũng không có thành tích gì, dùngtiền ngược lại là số một, nếu không cũng không thể xây dựng Giang phủ thành bộ dáng ngày hôm nay.


Tả Thiệu Khanh vốn là đi ở cuối cùng, nhưng đi chưa được mấy bước liền phát hiện người phía trước bước chân dừng lại, hơn nữa đám người cũng dần dần chia ra thành một đường đi.


Đợi người rời đi, y mới nhìn thấy Lục Tranh đang đứng ở phía trước hướng y vẫy tay,ý nghĩa kia cũng quá rõ ràng.
Tả Thiệu Khanh sờ mũi, có chút không quen loại cảm giác bị muôn người nhìn chăm chú, nhưng vẫn là chạy chậm về phía Lục Tranh.


Hai người ngược lại là không có hành động thân thiết, chỉ là song song đi ở đằngtrước, Tả Thiệu Khanh khóe mắt thoáng liếc qua nhìn Giang Triệt nét mặt như có điều suy nghĩ, trong lòng lạnh lùng hừ một cái.


Tả Uẩn Văn không hề so đo đứa con trai này trèo lên một nam nhân mất mặt, cậy vào bản thân là phụ thân của Tả Thiệu Khanh, cũng đi theo, quy cũ đi theo sát phía sau mông Lục Tranh.


Đợi đoàn người đi vào vườn mẫu đơn, chỉ thấy trong muôn hoa, một thân ảnh uyểnchuyển nhẹ nhàng nhảy múa, lúc này ánh trăng sáng tỏ, ánh sáng lập lòe, chiếu rọihoa mẫu đơn xinh đẹp trong viện tử kia, quả nhiên là đẹp không sao tả xiết.


Mà dáng người thướt tha kia giống như tinh linh hoa, nhẹ nhàng nhảy lên ở trong bụi hoa, vạt áo tung bay giống như một đóa hoa rực rỡ, xinh đẹp khiến cho người rung động.
Tả Thiệu Khanh khóe miệng co rút, đã nhận ra nữ nhân đêm hôm khuya khoắc không có việc gì làm ở bên trong “phá vườn” khiêu vũ là ai.


Tả Uẩn Văn sau khi ngây ngốc trong chốc lát cũng nhận ra khuôn mặt mỹ lệ kia là con gái, há mồm nhả ra một chữ “Thục…” liền vội vàng ngậm miệng ngậm.


Một màn trước mặt này đối với nam nhân khác có thể nói là mỹ nhân cảnh đẹp đáng kinh ngạc đáng ca ngợi, nhưng đối với Tả Uẩn Văn phụ thân này mà nói, tất nhiên không vẻ vang như vậy.


Đại Ương yêu cầu đối với nữ nhi tuy còn chưa đến tình trạng đóng cửa không rangoài, nhưng Tả Thục Tuệ tắm mình ở trong ánh mắt ɖâʍ uế cửa hơn mười namnhân như vậy, tuyệt đối không phải là việc một tiểu thư khuê các đồng ý.


Giang Triệt chưa từng gặp Tả Thục Tuệ, nhưng nhìn biểu hiện vừa rồi của Tả Uẩn Văn liền biết nữ nhân trong kia là ai, khóe miệng của gã ngăn không được kéo ra tiatrào phúng trong chốc lát, nữ nhân này thật đúng là lớn mật, vậy mà nghĩ ra thủ đoạn như vậy thu hút lực chú ý của Lục Tranh.


Chỉ là…gã âm thầm nhìn về phía Lục Tranh, chỉ thấy ánh mắt của nam nhân nàycũng không rơi về phía trước, ngược lại nhìn chằm chằm vào hồ nước trống rỗng bên cạnh không biết đang suy nghĩ gì.


Đáng tiếc, xem ra Lục Tranh đối với nữ nhân thật sự nhấc không lên nổi hứng thú,Tả Thục Tuệ lúc này, nhưng là ngay cả gã nhìn cũng có chút động tâm.


Tả Thiệu Khanh tròng mắt xoay chuyển, cảm thấy đây chính là cơ hội tốt nhất, vì vậy ngạc nhiên nghi ngờ kêu ra tiếng: “Ya, đại tỷ? Ngươi như thế nào ở đây?”


Thanh âm thiếu niên đặc biệt trong trẻo quanh quẩn ở trong hoa viên, đánh thức vô số nam nhân trầm mê, cùng lúc đánh thức cô nương nào đó đang ở trong vườn hoa “truy hoa đuổi trăng”.


“A…” Tả Thục Tuệ vừa quay đầu lại, chợt nhìn thấy một đám đàn ông, lập tức kinh hãi kêu ra tiếng, sau đó ngồi xổm xuống, trốn trong bụi hoa.


Chỉ là hoa mẫu đơn không thể so với đại thụ, chỗ nào che được nàng một người lớnnhư vậy, vì vậy ở trước mặt mọi người, chính là hình ảnh mỹ nhân và hoa đẹp chiếu sáng lẫn nhau.


Không ít nam nhân đều nuốt nước miếng, Tả Thiệu Khanh nhịn không được sờ lêncánh tay, có phần không đành lòng nhìn thẳng, y là không nghĩ tới Tả Thục Tuệ cũng dám xuất ra hiểm chiêu, đây quả thực là đánh đồng với việc một lần đánh cược tínhmạng.


Chỗ này đều là quan lại quyền quý, độc thân hay không cũng khó nói, nhưng tuyệt đối đều là quan lại quyền quý ở kinh đô, chỉ cần vận may của nàng không quá tệ,muốn bắt được tâm của nam nhân dễ như trở bàn tay.


Tả Thục Tuệ rất nhanh liền thấy rõ tình thế phía trước, cũng nhìn thấy vị trí của Lục Tranh, càng quan trọng hơn là, nàng vậy mà nhìn thấy Tả Thiệu Khanh đứng ở bên cạnh Lục Tranh.


Chỗ đứng như vậy đại biểu cho cái gì tất cả mọi người đều hiểu, trong lòng nàngchấn kinh một chút, lại quyết định thật nhanh chạy về phía Tả Thiệu Khanh.


“Tam đệ…” Tả Thục Tuệ vẻ mặt bối rối, nhấc làn váy chạy tới, dưới ánh trăng và màu sắc của hoa phụ trợ, không những không nhếch nhác, ngược lại lại có thêm khí chất phi phàm thoát tục.


Tả Thiệu Khanh từ trong tay áo trợt xuống một khúc xương trước đó chuẩn bị, dùng sức bắn về phía đầu gối Tả Thục Tuệ.


Động tác của y rất kín đáo, mọi người lại đang si ngốc nhìn chằm chằm vào mặt Tả Thục Tuệ, căn bản không chú ý tới mờ ám của y, mà Lục Tranh thời khắc chú ý, tựnhiên sẽ không vạch trần y.


Mọi người chỉ thấy vị cô nương như tiên nữ kia sẽ cực kì nhanh chạy tới, càng gần càng câu dẫn lòng người, dáng người có lồi có lõm, da thịt như ngọc, ngũ quan tinh xảo, mà ngay cả một chút lo âu giữa vùng lông mày cũng cầm chặt tâm của mọi người.


Đáng tiếc lúc sắp chạy đến trước mặt bọn họ, tiên nữ hét một tiếng kinh hãi, thânthể nghiêng một cái, vậy mà “bịch” một tiếng ngã vào trong ao.
“Nhanh…nhanh cứu người…” Mọi người bao vây bên cạnh hồ nước, rất nhanh liền chen Tả Thiệu Khanh đến một bên.


Thời tiết tháng tư tuy không tính lạnh, nhưng cũng chỉ là ít hơn với mùa đông lạnh lẽo mà thôi, mọi người trong đêm đều còn choàng áo choàng ở sau, trong ao nước kia nhất định là rét lạnh thấu xương.


Kết quả là, vốn đám đại thần rất muốn nhảy xuống nước cứu người dồn dập dừnglại bước chân, mỹ nhân mặc dù đẹp, nhưng là không thể so được với tánh mạng và sức khỏe của mình.


Gần như là trong nháy mắt Tả Thục Tuệ rơi xuống nước, Tả Thiệu Khanh chú ý tới Giang Triệt vẻ mặt lo lắng đụng vào bả vai Lục Tranh, Lục Tranh lại bị đụng lảo đảo,thiếu chút nữa cũng theo rơi xuống nước.


Tả Thiệu Khanh không rõ cho lắm, nhưng vẫn là trước tiên cầm cánh tay Lục Tranh, kéo người kéo đến bên, sau đó thừa dịp người không chú ý, một cược đạp vào đầu gối Giang Triệt.


Một cước này của y dùng hết toàn bộ sức lực, nếu người bình thường trúng một cước này, tuyệt đối tàn phế, nhưng Giang Triệt cũng từng luyện võ, gân cốt không tệ, một cước này chỉ là khiến cho thân thể của gã nghiêng về phía trước chín mươi độ.


Kết quả là, Giang Triệt dưới mấy chục ánh mắt nhìn chằm chằm chê khen không giống nhau té xuống hồ nước.


Người ở bên ngoài nhìn, tự nhiên là Giang Triệt vì cứu cô nương rơi xuống nước mà sốt ruột, về phần vì sao gã là té xuống mà không phải nhảy xuống, thật có lỗi, mọi người chỉ lo tiếc hận mỹ nhân không thuộc về mình, căn bản không có suy nghĩ vấn đề này.