Tiết thị không biết khi nào thì tỉnh lại, đang ngồi ở trên giường nhìn một màn “hài hòa” ở trước mắt, con trai mụ đang dìu con dâu mang thai, trượng phu của mụ cố gắng hết sức nịnh nọt đứa con dâu mụ không thèm để vào mắt.
Tả Thục Tuệ là người đầu tiên chú ý thấy Tiết thị tỉnh lại, trong vòng một canh giờ ngắn ngủi này, nàng đã trải qua sợ hãi và kinh hoàng trước nay chưa từng có.
Lúc này nhìn thấy Tiết thị liền giống như đã có người đáng tin cậy: “Nương, ngài phải làm chủ cho con.”
“Khóc cái gì khóc?” Tiết thị trong mắt tràn ngập âm tàn, thanh âm khàn khàn như bà lão.
Tả Thục Tuệ bị bộ dáng này của mụ dọa hoảng sợ, lúc trước nhị ca gặp chuyện không may, Tiết thị cũng trải qua một khoảng thời gian ngắn điên cuồng, nhưng so với giờ phút này thì còn tốt hơn rất nhiều.
Hạ nhân trong phòng trước khi Tiết thị mở miệng liền đồng loạt cúi đầu, Tiết thị điên cuồng thô bạo khiến cho lòng người còn sợ hãi.
“Nương…” Tả Thục Tuệ dần dần buông tay Tiết thị dùng tay áo lau nước mắt, có phần bất lực nhìn mụ.
“Chẳng qua là một chút sóng gió mà thôi, năm đó Tả gia bị đuổi khỏi kinh đô chúngta còn có thể trở lại, huống chi là một chút lời nói tổn thương?” Tiết thị xuống giường, thân thể lay động một chút mới đứng vững, Chu thị vội vàng đỡ lấy người,lại phủ thêm áo choàng cho mụ mới dìu mụ đi qua ngồi trên giường mềm nhỏ ở bên cạnh.
Tả Thiệu Khanh có chút ngoài ý muốn với sự cứng cỏi của Tiết thị, chẳng qua trong lòng lại không có nửa điểm hối hận và đồng tình.
“Lão gia, hiện tại việc cấp bách là phải làm sáng tỏ lời đồn ở bên ngoài, chuyện Tả Thiệu Lăng lừa không được coi như xong, ta định để cho người đưa nó đi điền trang vùng ngoại ô tĩnh dưỡng, chuyện của Thiệu Yến và Thục Tuệ thì phải nhanh chóng xử lý.”
Tả Uẩn Văn là người tính tình luôn mềm yếu, trước đây cũng không có chủ kiến, lời nói này của Tiết thị vừa vặn không khác suy nghĩ của ông ta là bao, vì vậy cũng gật đầu đồng ý.
Chỉ là nên làm sao thay đổi lời đồn bên ngoài, cả nhà đều không nói ra lời.
Tả Thiệu Khanh ở một bên trở thành mộc nhân nửa ngày, cố gắng giảm xuống cảm giác tồn tại của mình, chỉ tính là người nghe hợp lệ, không nghĩ Tiết thị không biết làm sao liền nhìn thấy y.
Lập tức, một ly trà nóng trực tiếp ném bay về phía bên này của y, Tả Thiệu Khanhcon mắt híp lại, còn chưa kịp động thủ liền thấy chén trà bị Ẩn Nhất đưa tay đón lấy.
Ẩn Nhất cũng không phải hạ nhân Tả gia, chức quan trên người không thấp, căn bản không sợ người Tả gia, lập tức ném chén trà về, không nghiêng lệch ném lên cộtnhà ở phía trên Tiết thị.
Nước trà nóng hổi giội ở trên mặt trên đầu Tiết thị, làm cho mụ phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
“Nương…phu nhân…” Người Tả gia ngây ngốc một chút mới kịp phản ứng, luốngcuống tay chân lau khô nước đọng trên mặt Tiết thị, Chu thị vô cùng có ánh mắt lấythuốc phỏng dán trên người mụ.
Tả Thiệu Khanh âm thầm hướng Ẩn Nhất giơ ngón cái, mang theo một tia vui sướng sau khi trả thù.
“Làm càn. Ngươi rốt cuộc là ai, cũng dám ở Tả gia đả thương người?” Tả Uẩn Văn mặc dù đối với Tiết thị không có quá nhiều cảm tình, nhưng tốt xấu cũng là phu thêhai mươi mấy năm, ở nhà bị người ngoài bắt nạt thê tử mình, trên mặt cũng không vẻ vang.
Ẩn Nhất hai tay ôm ngực, cao ngất đứng sững ở sau lưng Tả Thiệu Khanh, vẻ mặtlạnh nhạt, dáng vẻ bình tĩnh: “Nhất thời thất thủ mà thôi, vừa rồi nếu không phải Tả phu nhân nhất thời thất thủ, ta cũng sẽ không như thế.”
Tả Uẩn Văn hồi phục tinh thần, biết Tiết thị vừa rồi ném chén trà kia là chuẩn bị ném đến trên đầu ai sắc mặt cũng khó coi, nhưng vẫn bảo vệ mụ nói: “Đây là chuyện Tả gia ta, ngươi một người ngoài kính xin đi ra ngoài.”
Tả Thiệu Khanh khẽ cười một tiếng, điềm đạm nói: “Phụ thân, hắn không phải người ngoài, hắn là hộ vệ của ta, tình huống vừa rồi nếu hắn không ra tay, chẳng phải là không làm tròn trách nhiệm?”
“Hộ vệ của ngươi?” Trước đó Ẩn Nhất trừng trị gia đinh Tả gia, Tả Uẩn Văn đần độn,căn bản không nhớ rõ, bởi vậy cũng tự nhiên trong lúc nhất thời không hiểu đượcthân phận Ẩn Nhất.
“Coi như vậy đi, Lục công gia để cho hắn tạm thời ở bên cạnh ta bảo hộ sinh mệnh và an toàn của ta, miễn cho người không có mắt luôn muốn tổn thương ta.”
Tả Uẩn Văn nghe xong là người phủ Trấn quốc công, lập tức cũng không tiện phát tác, thậm chí trên mặt còn bày ra bộ dáng tươi cười nói: “Nếu là Lục công gia dặn dò, vậy phải chiêu đãi nồng hậu mới được… quản gia, mau chóng sắp xếp vị…ách, chỗ tráng sĩ ở.”
Nét mặt của ông ta có chút quái dị, mang theo ba phần xấu hổ và giận dữ, ba phần áp lực, còn có bốn phần phức tạp, chắc là nghĩ tới quan hệ của Tả Thiệu Khanh và Lục Tranh.
Trong khoảng thời gian này, Tả phủ tai nạn không ngừng, mọi chuyện không thuận, vốn là Tả Thiệu Yến trúng độc không thể lên trường thi, tiếp theo con gái bị người bắt cóc, hai ngày này thảm hại hơn, con trai lập tức sắp đậu tam nguyên bị vu hãm làm rối kỉ cương khoa thi, không đợi ông ta vui vẻ con trai vô tội được phóng thích, liền truyền ra quan hệ của con trai và Lục công gia.
Kế tiếp quả thực chính là ngày tai nạn của Tả gia, chuyện xấu đều cùng nhau xuấthiện, ông ta hiện tại ngay cả cửa lớn cũng không dám bước ra, sợ người khác đối với ông ta chỉ trỏ.
Nghĩ đến ở trấn Vưu Khê kia hai mươi năm, tuy ông ta trải qua cuộc sống buồn bựcthất bại, tuy Tả gia không cách nào vào triều làm quan, nhưng Tả gia ở nơi đó vẫn làrất có danh vọng, là đối tượng mọi người truy phủng.
Nào biết được đầy cõi lòng hy vọng vào kinh, cuộc sống ngược lại càng ngày càng không như ý, Tả Uẩn Văn thậm chí sinh ra tâm tử dẹp đường hồi hương.
Tiết thị lúc này đã ngừng đau đớn, hướng về phía Tả Thiệu Khanh cuồng loạn quát: “Ngươi nghiệt chủng này, còn có mặt mũi đứng chỗ này? Nhìn chuyện tốt ngươi làm ra, vậy mà dùng thủ đoạn xấu xa như vậy cướp đi tỷ phủ của ngươi.”
“Tỷ phu?” Tả Thiệu Khanh không hiểu ra sao hỏi: “Ai là tỷ phu của ta?….A, ngược lạitrước đây là có một Tào đại ca, đáng tiếc, hắn không phải bị các người thiết kế từhôn sao?”
Y chậc chậc hai tiếng, tức giận nói: “Ta đến bây giờ nhìn thấy Tào đại ca cũng còn cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, vừa nghĩ tới nhà chúng ta dĩ nhiên là người hèn hạ như vậy liền cảm thấy xấu hổ.”
Tiết thị vẻ mặt dữ tợn, cảm thấy tất cả những chuyện xấu xảy ra gần đây đều là Tả Thiệu Khanh mang đến, nếu không phải y cướp đi lực chú ý của Lục công gia, con gái của mụ nói không chừng đã sớm gả vào phủ Trấn quốc công.
Tả Thiệu Yến ở trên bờ vai Tiết thị vỗ vỗ, vào lúc này cùng Tả Thiệu Khanh đối chọi không có chỗ tốt, hôm nay trong nhà có thể cùng Lục công gia nói chuyện cũng chỉ có y.
“Nương, ngài bình tĩnh một chút, Tam đệ cũng là có nỗi khổ tâm, có chuyện từ từnói.”
“Y có nỗi khổ tâm gì?” Tiết thị hừ lạnh một tiếng: “Chẳng qua là xem gia thế Lục công gia cao quý, muốn trèo cành cây cao mà thôi, giống mẹ của y hồ ly tinh.”
Tả Thục Tuệ lúc này cũng ý thức được, lang quân như ý của mình bị chính đệ đệ của mình cướp đi, loại nhận thức này giống như bị người ở trước mặt tát một cái, vừa đau vừa mất mặt.
Cũng may nàng cố kị có người phủ Trấn quốc công ở đây, không tại chỗ nổi bão, chỉlà tủi thân khóc lóc kể lể: “Tam đệ, ngươi như thế nào có thể như vậy? Đại tỷ tự hỏi đối với ngươi không tệ, Tả gia càng là sinh ngươi nuôi ngươi, ngươi như thế nào cólỗi với liệt tổ liệt tông Tả gia?”
Tả Thiệu Khanh con mắt trừng thật lớn, như là đã nghe thấy chuyện gì không thể tưởng tượng nổi, y kiếp trước rốt cuộc là có bao nhiêu ngu xuẩn, vậy mà bị cả nhà này đùa giỡn ở trong lòng bàn tay?
Y cũng không muốn cùng đám người này trổ tài miệng lưỡi: “Nói đến người sinh ta nuôi ta, ta vừa vặn có việc này muốn nói.”
Y từ trên ghế đứng lên, bước chân vững vàng đi đến trước mặt Tiết thị, nghiêng người tiến đến trước mặt mụ mỗi chữ mỗi câu hỏi: “Tiết thị, nương ta là làm sao chết?”
Y lời này vừa thốt ra, bốn phía đều bùng nổ, ánh mắt những người kia nhìn về phía Tiết thị mang theo hoài nghi.
Người trong Tả gia biết Nguyễn thị là chết trên tay Tiết thị đã ít càng ít thêm, mọi người tuy cảm thấy phu nhân tính tình không tốt, nhưng không nghĩ tới mụ dám giết người.
“Hồ đồ.” Tả Uẩn Văn là người đầu tiên phát tác, chỉ vào Tả Thiệu Khanh mắng: “Ngươi nghịch tử này, người ngoài nói bậy nói bạ thì thôi, ngươi như thế nào cũng ngu xuẩn như vậy?”
Tả Thiệu Khanh nhìn về phía ông ta liếc mắt: “Phụ thân, xem ra năm đó tình ý ngươi đối với nương ta đều là giả dối, thậm chí ngay cả bà chết như thế nào cũng không tra rõ ràng, làm cho bà chết không nhắm mắt, chẳng lẽ buổi tối bà cũng không tới thăm ngươi sao?”
Tả Uẩn Văn thân mình thoáng run rẩy, dường như nhớ tới thảm trạng khi chết của Nguyễn thị, thanh âm hạ thấp hai độ nói: “Thiệu Khanh, ngươi đừng nghe gió chính là mưa, người ngoài đều là trình bày lung tung, như thế nào có thể tin?”
“Không, ta tin.” Tả Thiệu Khanh con mắt nhìn chằm chằm vào Tiết thị: “Tiết thị,ngươi cứ nói đi?”
“Quả thực là lời nói vô căn cứ, bịa đặt, ngươi đứa con bất hiếu này, cũng dám cùngmẹ cả nói chuyện như thế.”
Tả Thiệu Khanh từ trong lồng ngực rút ra một tờ giấy, ở trước mặt Tiết thị giũ giũ: “Đây là mẫu đơn kiện đêm qua ta ghi, ngươi không thừa nhận cũng không sao, việc này tự do quan phủ kết luận.”
Nguyễn thị là lương thϊế͙p͙, cũng không phải nô tài Tả phủ, là được pháp luật bảo hộ, Tiết thị tuy là đương gia chủ mẫu, nếu mụ thực hại chết Nguyễn thị dựa theo pháp luật cũng phải thẩm vấn tội cố ý giết người, không chết cũng phải bị lưu vong.
Đương nhiên, việc riêng trong hậu viện đại gia đình có rất ít người sẽ náo loạn lên quan phủ, đầu tiên, việc xấu trong nhà không thể truyền ra bên ngoài, thứ hai, cũngrất ít người sẽ kiện mẹ cả lên công đường, cái này đánh đồng với vứt bỏ danh dự gia đình, là vô cùng bất hiếu.
Dù cho kiện thắng, người cáo trạng mẹ cả cũng sẽ mang trên lưng tội danh đạinghịch bất đạo.
Tiết thị hiển nhiên cũng là nghĩ đến điểm ấy, nhổ một miếng nước bọt trên mặt đất: “Có gan liền đi kiện. Ta một bà lão khòm lưng sợ cái gì? Ngược lại là ngươi, mang trên lưng tội danh bất hiếu, đời này cũng đừng nghĩ xuất đầu.”
Tả Thiệu Khanh không thèm để ý cười cười, hiếu và bất hiếu cũng không phải định nghĩa như vậy, huống chi, y có từng nói muốn chính mình ra mặt sao?