Cuối tháng ba, nơi đóng quân thủy sư của các vùng duyên hải thỉnh thoảng đón quan trên mới của bọn họ, những tướng lãnh này vừa đến, liền bắt đầu một trận sấm rền gió cuốn chỉnh đốn toàn bộ.
Vài năm trước, đại bộ phận binh lực Đại Ương đều đầu nhập chiến trường Bắc Cương, tinh binh từ các nơi điều qua, để lại đa số là vài người trẻ tuổi không có bản lĩnh.
Bởi vậy thủy sư cơ bản rơi vào trạng thái tê liệt, thời gian dần qua một vài bình dân đời sống nghèo khó vì lương bổng và lương thực của quân đội đều lăn lộn vào trong biên chế, người già yếu cũng có, chỉ là tạm thời mang danh thủy sư mà thôi.
Không ít tướng lãnh nhìn thấy loại tình huống này đều đau cả đầu, đợi sau khi tra rõ tình hình, tâm càng là lạnh thật lạnh, thư tố khổ giống như giấy bay về Hạc Thành.
Tổng bộ Tào bang Hạc Thành, Lục Tranh và đa số thuộc hạ sống ở chỗ này, kế hoạch của hắn muốn thực thi không thể rời xa Tào bang, so với mấy trăm binh sĩ chính quy dưới tay hắn, bang chúng Tào bang phân bố ở các nơi vùng duyên hải, thích hợp chuyền tin tức.
Xem hết những thư tố khổ kia, Lục Tranh trả lời toàn bộ một chữ: Sửa.
Người già yếu đá rơi, người tâm tư bất chính đá rụng, còn có thể dùng để lại, không thể dùng toàn bộ đá rơi, sau đó một lần nữa trưng binh, chỉ là như vậy, thủy sư toàn bộ vùng duyên hải đều bởi vì chuyện này sôi trào lên.
Lục Tranh lại để cho người truyền ra tin tức nói là: Triều đình bất mãn thủy sư các nơi chiếm không quân lương lại không chịu làm gì cả, chuẩn bị tinh giản nhân viên.
Các bình dân tự nhiên là mặc kệ những điều này, cướp biển mỗi năm tàn sát bừa bãi, cũng không thấy những thủy sư này có công lao giết cướp biển gì.
Quan văn địa phương đối với việc kiến tạo và sửa đổi này vui vẻ, phải biết rằng quân lương thủy sư đều là từ trong chỗ thu thuế chi tiền phát cho, nếu có thể tiết kiệm bộ phận tiền này, hầu bao quan tự nhiên cũng liền càng phòng hơn.
Có người vỗ án kiện trầm trò khen ngợi liền có người buồn bực không vui, nhất lànhững thủy binh bị đá đi, bọn họ rốt cuộc lấy không được một phần bổng ngân không cần làm việc nữa.
Quê nghèo không chỉ sinh ra ác dân còn sinh ra ác binh, không ít thủy sư địa phương đều náo loạn lên, thậm chí có người triệu tập binh sĩ bị đá đi muốn đuổi đi tướng lãnh uy nghiêm.
Những tướng lãnh mới tới này cũng không phải ăn chay, mỗi người xoắn tay áo muốn hiển thị rõ bản lĩnh.
Gây sự cũng tốt, bọn họ đang lo không có cơ hội luyện binh, muốn đuổi bọn họ đicũng phải so với bọn họ cứng hơn mới được.
Thủy sư vừa loạn, lời đồn đãi càng ngày càng khoa trương, Dương Dịch mang theo mấy tâm phúc mỗi ngày đều ở thị trấn nhỏ vùng duyên hải quận Hạc Thành chui đến chui đi, tung ra tin tức triều đình chuẩn bị hủy bỏ biên chế thủy sư.
Hắn ta cũng không quản người nghe được tin tức sẽ có phản ứng gì, nhất định là cóngười vui mừng có người buồn, buồn tự nhiên là thôn dân địa phương khát vọng được bảo hộ, vui chính là những cơ sở ngầm của cướp biển đặt ở địa phương.
Lại qua vài ngày nữa, hướng gió thay đổi, quan phủ các nơi dán hoàng bảng, hoàng thượng mệnh lệnh Trấn quốc công chỉnh đốn và cải cách thủy sư, một tháng sau Trấn quốc công xuôi nam.
Những tin tức kia vừa truyền đi các cơ sở ngầm lại càng hoảng sợ, vội vàng truyền tin tức mới về, hơn nữa bắt đầu tìm hiểu tình huống nơi đóng quân thủy sư.
Lúc này thủy sư các nơi đều bị cắt hơn phân nửa lính, tự nhiên là trống rỗng, những cơ sở ngầm thấy tình huống như vậy, hai lần bàn bạc, quyết định trước khi Trấn quốc công xuôi nam lại làm một chuyến lớn.
Mà đúng lúc này, bọn họ lại biết, một chiếc thương thuyền hoa lệ chở đầy hàng hóa ra biển.
Chuyện xảy ra ở vùng duyên hải cũng chưa truyền đến kinh đô, Tả Thiệu Khanh cách ba ngày có thể nhận được một bức thư của Lục Tranh, thư không dài, chỉ là viết vàicâu quan tâm.
Dù là như thế, Tả Thiệu Khanh cũng rất vui, lúc hồi âm luôn lưu loát viết vài trang,ghi chép từ cuộc sống của mình đến lời đồn đại linh tinh ở kinh đô, lại đến chuyệntrọng đại triều đình đều ghi vào, dù y biết rõ mình không ghi Lục Tranh nhất địnhcũng biết những việc này.
Mười ngày sau thi hội là thời gian yết bảng, sáng sớm hôm nay, quản gia Tả phủ mang theo hai gã sai vặt thân thể khỏe mạnh đi ra ngoài, chuẩn bị đến chỗ yết bảng xem kết quả.
Những người còn lại của Tả gia đều lo lắng đợi, Tiết thị trong lòng hơi phức tạp, vừa muốn Tả Thiệu Khanh đậu cao trung nâng cao Tả gia lên một bậc, vừa lại không muốn y đậu cao trung, miễn cho thứ tử này coi trời bằng vung.
Tả Uẩn Văn tự nhiên là cầu thần bách phật chờ con trai trúng bảng, trời còn chưa sáng liền thức dậy, còn hiếm thấy mà thắp cho Bồ Tát một nén nhang.
Tả Thiệu Khanh nghe thấy động tĩnh cũng thức dậy, ăn xong điểm tâm liền ở trong phòng đọc sách, tiếng nghị luận bên ngoài càng lúc càng lớn, theo thời gian trôi qua, quan sai báo tin vui còn chưa tới, không ít hạ nhân đều cảm thấy Tam gia đậu cao trung là vô vọng.
Tả Thiệu Khanh khóe miệng kéo ra nụ cười mỉm, bình tĩnh vùi đầu đọc sách.
Chỉ là khổ La Tiểu Lục, sốt ruột đầu đầy mồ hôi, trong phòng đi tới đi lui, thỉnhthoảng còn hỏi một câu: “Gia, ngài cảm thấy có thể đậu không?”
“Ngốc ở bên đó đi, hoa mắt gia.”
“Ngài như thế nào còn tiếp tục đọc? Quản gia nửa canh giờ rồi còn chưa trở về, nhất định là không dám trở về.” La Tiểu Lục càng nghĩ tâm càng nát, cảm xúc tăng vọtcũng dần dần hạ xuống.
Tam gia nếu không thành quan, nó cũng coi như không trở thành gã sai vặt thϊế͙p͙ thân quan lão gia, hơn nữa, mục tiêu của nó là hướng về vị trí quản gia, lần này, xem ra nó chỉ có thể tiếp tục làm gã sai vặt tam đẳng.
Nó nào biết rằng, chỗ yết bảng người tấp nập, muốn chen vào con phố kia cũng rất khó khăn, lúc quản gia đi ra ngoài thời gian không muộn, nhưng so với đám học sinh trắng đêm chờ ở đây liền hiển nhiên không còn sớm.
Cho nên chờ lúc hắn ta đến, ba tầng trong ba tầng ngoài yết bảng tất cả đều là đầungười, một mảnh màu đen chen lấn.
Không chỉ có phần lớn học sinh trong thành, dân chúng kinh đô thích náo nhiệt cũng lần lượt vọt tới xem bảng, không ít người là hướng về phía danh sách nam tử chưa lập gia đình, chuẩn bị tuyển rể hiền.
Đám học sinh hối hả chen lên, có vài người thấy được tên mình, vui đến phát khóc,xa xa có người đang bái tế phụ mẫu, cảm tạ trời xanh cũng có.
Đương nhiên có người vui cũng có người thất vọng, không ít học sinh nhìn bảng đơn từ đầu đến cuối lại từ cuối đến đầu mấy lần cũng không thấy tên của mình,trong lòng không thừa nhận kết quả xấu liền choáng váng ngất đi, phần nhiều là haimắt rưng rưng, kêu trời trách đất.
Quản gia mang theo hai gã sai vặt dốc sức liều mạng chen về phía trước, nhưng người thật sự quá nhiều, hắn ta cũng không phải trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, bởi vậy vừa đi về phía trước một bước đã bị người chen đi ra hai bước.
Đằng trước cũng có người lớn tiếng đọc bảng đơn, quản gia nghe thấy ba chữ “Tả Thiệu Khanh”, đáng tiếc nghe không rõ thứ tự, vì vậy càng thêm bán mạng hướng về phía trước lách vào.
“Ôi…” Đẩy đẩy chen vào giữa, quản gia không biết bị giẫm chân bao nhiêu, tuổi củahắn ta cũng lớn, không bao lâu liền không kịp thở, càng đẩy càng xa.
Đợi bị người đẩy ra triệt để, Hành Gia Mạt lau mồ hôi trên mặt, dịch chuyển đến ven đường ngồi xuống, phóng mắt tìm kiếm gã sai vặt hắn ta mang theo.
Người quá nhiều, đợi mấy gã sai vặt chen ra lại tìm đến hắn ta, đã gần đến giữa trưa, lúc này, quan sai báo tin đang khua chiêng gõ trống tìm đến trước cửa Tả phủ.
Dựa theo lệ cũ, thứ tự càng cao càng thông tri trễ, bởi vậy, lúc này người Tả gia đãmất kiên nhẫn, Tiết thị thậm chí nghĩ xong cách chỉnh lý thứ tử mắt cao hơn đầunhư thế nào.
Ngay tại lúc Tả Uẩn Văn thất hồn lạc phách thở dài, gã sai vặt gác cổng xông vào, một chân bị trượt té ngã, nằm rạp trên mặt đất cười nịnh nọt xu nịnh: “Lão gia…quan sai báo tin đến rồi.”
“Cái gì?” Tả Uẩn Văn tim đạp mạnh gia tốc, lỡ tay đụng phải chén trà trên bàn: “Loảng xoảng” một tiếng giòn tan vang lên, đánh thức Tiết thị phía sau đang nghỉ ngơi.
Ngay tại lúc Tả Uẩn Văn ngây người, gã sai vặt khác dẫn quan sai báo tin đến, phía sau còn mang theo mấy thanh niên mặc quần áo nội thị mặt trắng không râu, mọi người trên mặt đều là mừng rỡ như điên.
“Con ta…con ta cao quý rồi?” Tả Uẩn Văn còn có chút không dám tin tưởng, ông tatính toán đã qua giờ thìn, lúc này đến báo tin vui chỉ sợ là đều là tên ở phía trước.
“Chúc mừng Tả lão gia, chúc mừng Tả lão gia, Tam gia quý phủ tài hoa hơn người,đậu hội nguyên, nhanh bày án hương tiếp chỉ.”
“A, nha…” Tả Uẩn Văn ngơ ngác gật đầu, sau đó kịp phản ứng, trừng to mắt quát: “Mau mau, bảo phu nhân bày án hương.”
Tả gia từ hai mươi năm trước bị một đạo thánh chỉ cởi bỏ chức rời kinh đô, liền không còn có vinh hạnh tiếp nhận thánh ân, nha hoàn sai vặt đều không có kinh nghiệm, trong lúc nhất thời có chút luống cuống tay chân.
Tiết thị cưỡng chế không cam lòng trong lòng, chỉ huy mọi người bày hương án bày, lại sai người vội vàng gọi mấy vị gia cùng tiểu thư ra, ngay cả Tả Thiệu Lăng suốt ngày nhốt ở trong phòng cũng không khỏi bị gọi ra tiếp chỉ.
Đợi người Tả gia theo như bối phận quỳ xong, thủ lĩnh nội thị mới mở ra thánh chỉminh hoàng, thanh âm du dương trầm bổng tuyên đọc thánh chỉ, đơn giản là cangợi Tả Thiệu Khanh tài văn chương xuất chúng, nhân phẩm cao khiết, đầy bụng kinh luân, thông kinh bác cổ, ban cho đầu bảng thi hội, ba ngày sau tham gia thi đình, khâm thử.
Thánh chỉ tuyên xong, mọi người Tả gia lại không có phản ứng, vẻ mặt khác nhau, vẫn là Tả Thiệu Khanh tâm tình vững vàng nhất, tiến lên một bước tiếp nhận thánh chỉ, cao giọng nói: “Học sinh tiếp chỉ tạ ơn. Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Mặc kệ người Tả gia tâm tình như thế nào, lập tức dập đầu tạ ơn, Tả Uẩn Văn đứng lên, hai gò má lộ ra kích động ửng hồng, ông ta phục hồi tinh thần từ trong tay áo móc ra hầu bao, đây là tiền thưởng ông ta trước đó liền chuẩn bị xong.
Nhưng ông ta vốn cũng không biết Tả Thiệu Khanh sẽ đậu hội nguyên, cảm thấy tiền thưởng quá ít, vì vậy cởi xuống ngọc bội trên đai lưng nhét vào, lúc này mới nhét hầu bao vào trong tay nội thị tuyên chỉ.
“Làm phiền các vị đại nhân đi một chuyến, một chút tâm ý xin nhận lấy.”
Trong lúc này nội thị không thể mở hầu bao kiểm tra chỉ có thể ước lượng, thỏa mãn nhét vào trong ngực, vốn tuyên loại thánh chỉ này chính là tốt đẹp, ai cũng sẽ không dựa vào pháp luật truy cứu bọn họ nhận hối lộ.
“Tả tam gia tuổi trẻ tài cao, không chỉ có giải nguyên, hôm nay lại đậu hội nguyêncao trung, đợi ba ngày sau thi đình khâm điểm trạng nguyên, chính là thi đậu tamnguyên, trạng nguyên lang mười bốn tuổi, còn là thi đậu tam nguyên, tại triều đạinày chỉ có một người.”
Tả Uẩn Văn kìm chế không được cười lên ha ha, nghĩ đến tình cảnh sau khi Tả Thiệu Khanh đậu tam nguyên, cả người đều bay bổng, con mắt đều cười sắp không thấy.
Nhóm nội thị dốc hết sức nịnh nọt, thổi phồng Tả Thiệu Khanh là văn khúc tinh hạ phàm, đưa y thổi phồng lên tới trời, Tả Uẩn Văn tâm tình thật tốt, cứ thế lại bảo Tiết thị lấy hai mươi lượng đi thưởng.
Tả Thiệu Khanh mi tâm nhảy lên, nghĩ thầm: Tả Uẩn Văn ra tay thật ghê gớm, từ nhỏ đến lớn cũng chưa cho y nhiều bạc như vậy, cũng không biết sau đó sẽ hay không đau lòng.
Tả Uẩn Văn có lẽ là sẽ không đau lòng, chỉ là lúc Tiết thị lấy ra hai mươi lượng bạc sắc mặt cực kì khó coi, nếu nhìn kĩ, còn có thể nhìn thấy hai tay mụ đang run rẩy.
Đợi nhóm nội thị thỏa mãn ôm hầu bao trong ngực rời khỏi Tả phủ, người Tả giamới dần dần thở ra tiếng, bọn hạ nhân hai mặt nhìn nhau, dịch chuyển bước chânrời xa Tiết thị và mấy vị tiểu thư thiếu gia khác.
Chỉ có Tả Uẩn Văn không bị ảnh hưởng, lôi kéo tay Tả Thiệu Khanh vỗ vỗ an ủi: “Thiệu Khanh, con quả nhiên không có cô phụ hi vọng vi phụ, ha ha…Ngọc Hươngthật sự là sinh ra đứa con trai giỏi.”
Tả Thiệu Khanh hơi khẽ rũ xuống mí mắt, cũng chỉ có lúc này, Tả Uẩn Văn còn nhớ rõ thân mẫu y Nguyễn thị, y âm thầm liếc nhìn cái bụng phình to của Nguyệt di nương, thấp giọng nói: “Đều là phụ phân giáo dục có phương pháp.”
“Được được được.” Tả Uẩn Văn nói liên tục ba chữ được, dăn dò gã sai vặt: “Gọi cả nhà Nhị lão gia tới, còn có Trình Thiếu Khanh cũng mời đến, đêm nay chúng ta phải vui vẻ chúc mừng.”
“Lão gia…” Tiết thị bén nhọn kêu một tiếng, sắc mặt âm trầm: “Muội phu công vụ bận rộn, làm sao có thể vì một việc nhỏ chạy tới chạy lui?”
Tiết thị nắm chặt hai nắm đấm, lòng tràn đầy phiền muộn mà không cách nào phát tiết, mời cả nhà muội phu đến, vì thứ tử chúc mừng, không phải cố ý tát vào mặt mụ sao?
Tả Thiệu Khanh nhìn thoáng qua nét mặt mọi người, thấy nhất mạch của Tiết thị đều âu sầu, những người còn lại thì là thờ ơ, duy nhất chỉ có La Tiểu Lục đối với y đậu cao trung mừng rỡ mà thôi.
Khóe miệng của y khẽ nhếch, khéo hiểu lòng người nói: “Phụ thân, ba ngày sauchính là thi đình, con muốn nắm bắt thời gian chuẩn bị một chút, việc chúc mừng không bằng đợi thi hội kết thúc lại nói sau?”
Tiết thị vội vàng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, lão gia, nếu hiện tại liền đặt tiệc, lỡ như...chẳng phải ném mặt mũi Tả phủ sao?”
“Câm miệng.” Cơn giận dữ của Tả Uẩn Văn dâng lên, hiển nhiên đối với mỏ quạ đen của Tiết thị rất bất mãn, ông ta đè xuống cơn giận trong lòng, yêu thương nhìn về phía Tả Thiệu Khanh: “Con còn muốn xem sách, vậy việc này liền qua mấy ngày lại nói.”