Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 121

Rời khỏi trân bảo các, Tả Thiệu Khanh đứng ở trên phố người đến người đi, nhìnhình ảnh vui vẻ phồnhoa trước mắt, trong lòng càng tưởng niệm Lục Tranh không ở bên người.
“Nhị thúc, cháu còn muốn đi thăm ɖú Liễu.”


Tả Uẩn Dương kéo y lên xe ngựa: “Đi thôi, cũng nên đi xem điền trang của cháu, đầu xuân, điền trang cũng có thể chuẩn bị cày bừa vụ xuân.”


Tả Thiệu Khanh đọc không ít sách vở về phương diện nông canh, nhưng bàn đến trong ruộng nên trồng cái gì, trồng như thế nào, y một chút kinh nghiệm cũng không có, cho nên trong lòng nghĩ, về sau điền trang này vẫn nên có một quản sự hiểu rõ nội tình lại biết quản lý việc nhà.


Ra khỏi cửa thành, Tả Thiệu Khanh liền xốc lên cửa xe nhìn phong cảnh hai bên đường, sống ở nội thành kinh đô phần lớn là quan lại quyền quý, nhân số sĩ gia côngthương trong đó nông dân chỉ sợ là ít nhất.


Mà ở vùng ngoại ô này, đa số chính là tá điền làm ruộng trồng trọt, bọn họ trồng raulương thực cho người trong thành, sinh hoạt ngược lại là so với chỗ dân nghèo nhỏ bé tốt hơn một chút.


Xe ngựa đi nửa canh giờ, Tả Uẩn Dương liền chỉ vào một ngọn núi nói: “Ngay tại dưới chân núi ngọn núi kia, điền trang chiếm diện tích 30 mẫu, nếu như tính luôn núi và đồng ruộng chung quanh có gần 500 mẫu, sản xuất lương thực đủ để người hai phòng Tả gia ăn được hai năm.”


Tả Thiệu Khanh lặng yên tính toán một chút, lương bổng của tri huyện thất phẩm là tám mươi hai ngân lượng sáu mươi bao gạo, điền trang này của y một năm sản xuất so với lương bổng tri phủ không khác biệt lắm, đương nhiên, đây là không bao gồm thu nhập thêm của các lão gia tri phủ.


Đi đến cửa điền trang, Tả Thiệu Khanh nhảy xuống xe ngựa nhìn chung quanh mộtlần, đập vào mắt là đại thụ và cỏ non vừa mới đâm chòi, mà ngay cả trong không khícũng mang theo hương thơm bùn đất.


Cửa lớn điền trang đóng chặt, xà cửa rất cao, mặc dù có chút cũ, nhưng vẫn là có thểnhìn ra chủ nhân cũ của điền trang này là kẻ có tiền.
Gã sai vặt của Tả Uẩn Dương tiến lên gõ cửa, chính mình và Tả Thiệu Khanh nói đếntình huống chủ nhân tiền nhiệm của điền trang.


Một thiếu niên mở cửa ra một đường nhỏ, thò đầu hỏi: “Các ngươi tìm ai?”
Gã sai vặt gõ cửa thuận tay ở trên đầu nó gõ một cái, cười mắng: “Chủ tử các ngươi đã đến, còn không nhanh chóng gọi mọi người đi ra nghênh đón.”


“YA…” Thiếu niên kia hiển nhiên là sau này mới đến, ánh mắt ở trên đoàn người dạo qua một vòng, cuối cùng nịnh nọt hành đại lễ với Tả Uẩn Dương: “Lão gia đã đến, nôtài liền đi gọi người.”


“Ha ha …ngươi tiểu tử này nhận nhầm người, chính chủ ở chỗ này.” Tả Uẩn Dương đẩy Tả Thiệu Khanh ra, chính mình trước một bước bước vào cửa.


Thiếu niên kia không nghĩ tới chủ tử nhà mình còn trẻ như vậy, cùng với nó tuổi tác không chênh lệch là bao, trong lúc nhất thời có chút hâm mộ lại có chút câu nệ, sững sờ không biết chào hỏi như thế nào.
“Được rồi, đi vào rồi lại nói, ɖú Liễu có ở không?”


Vú Liễu hiện nay là đại quản sự điền trang, tuy bà là nữ nhân, không quản được việc ruộng đồng, nhưng điền trang dùng người nào, tiêu bao nhiêu nguyệt ngân hàng tháng đều là do bà định đoạt.


Thiếu niên kia vừa nghe Tả Thiệu Khanh nhắc tới ɖú Liễu thái độ rất quen thuộc, liền biết y nhất định là chủ tử không thể nghi ngờ.
Mới vừa vào thềm cửa chưa được mấy bước, Tả Thiệu Khanh liền thấy ɖú Liễu chạy đến trước mặt, lộ ra khuôn mặt tươi cười hỏi: “Vú Liễu khỏe không?”


Vú Liễu vội vã chạy đến trước mặt y, cầm lấy tay y phải trái nhìn một lần, vừa nhìn vừa lải nhải: “Tam gia đã tới, hơi gầy, phải hay không sống ở trong nhà không tốt? Phải hay không bọn họ lại bắt nạt người rồi?…”


Tả Thiệu Khanh vẫn luôn miệng cười toe toét, cũng không chê bà phiền, chỉ là đợi bà hỏi xong mới giải thích: “Ngươi đã quên? Vài ngày trước là thi hội, không ai thi xong không rớt mất mấy cân thịt.”


Y coi như tốt, ở trong trường thi tham ăn giỏi ngủ, y biết không ít học sinh ở bên trong cơm nuốt không trôi ngủ không ngon, chín ngày thi xong cả người đều hư thoát.
Vú Liễu lúc này mới nhớ tới mảnh vụn này, vội vàng truy hỏi một câu: “Gia thi như thế nào?”


Tả Thiệu Khanh phản cảm Tả Uẩn Văn hỏi vấn đề này, đối với ɖú Liễu thiệt tình quan tâm ngược lại là không chán ghét, cho nên ở bên tai bà nhỏ giọng nói: “Mười phần nắm chắc.”


Tả Thiệu Khanh đối với đáp án của mình rất có lòng tin, tự nhiên không lo lắng thành tích không tốt, chỉ là y không biết, vài ngày sau kinh đô sẽ nhấc lên một trận bão táp, mà trận bão táp này cũng thiếu chút nữa kéo y xuống nước.


Nghe y nói như vậy, ɖú Liễu cả người đều mặt mày tỏa sáng, so với năm đó Nguyễn di nương sinh con trai còn vui vẻ hơn, bà chắp tay trước ngực, chỉ lên trời vái lạy: “Ông trời phù hộ, Tam gia chúng ta rốt cục trở nên nổi bật, Nguyễn di nương dưới suối vàng có biết nhất định cũng rất kiêu ngạo.”


Tả Thiệu Khanh nhớ tới nương thân sớm mất kia, ánh mắt tối tăm, nắm đấm cũng không tự giác nắm lại.


“Thiệu Khanh, mau tới đây…” Tả Uẩn Dương đứng ở viện tử nghiêng người hướng y vẫy tay, đợi người đã đến gần ông mới chỉ vào một hòn núi giả nói: “Lúc trước đếnchỗ này xem điền trang, Nhị thúc chính là nhìn trúng cái này, cháu cũng đừng nhìnhòn núi giả tướng mạo xấu xí, kì thật bên trong có càn khôn.”


Tả Thiệu Khanh vòng quanh hòn núi giả kia một vòng, ngoại trừ đá cũng liền không thấy được mấy cọng rêu, thật sự không có gì đặc biệt.
Y cười nói: “Nhị thúc đừng thừa nước đụng thả câu nữa, nói nhanh lên.”


Tả Uẩn Dương hất cằm, chắp hai tay sau lưng, một bộ dáng đại lão gia, bước chân chữ bát vững vàng: “Đi theo ta.”


Tả Thiệu Khanh đi theo sau lưng ông, cùng với ông cùng nhau đi đến bên trong khe hở giếng phun của hòn non bộ, Tả Thiệu Khanh vốn cho rằng chỗ này chỉ là khe hở hòn đá đáp lên, không nghĩ tới vậy mà nhìn thấy Tả Uẩn Dương ở trên tường đá vỗ vỗ một cái, trên tường đá liền mở ra một cánh cửa.


Tả Thiệu Khanh kinh ngạc sờ lên chỗ mối nối cánh cửa, không nhìn kĩ căn bản không thể phát hiện chỗ này có cửa.
Y nhớ tới từng xem một ít thoại bản, nuốt nước miếng hỏi: “Nhị thúc, ở trong này…sẽ không giam giữ đại nhân vật nào chứ?”


Tả Uẩn Dương khóe miệng co rút, đả kích nói: “Cháu thật sự biết tưởng tượng.”
Tả Thiệu Khanh xấu hổ cười mỉa hai tiếng, theo sau lưng ông đi vào, xuống dưới một đoạn cầu thang, bên trong càng ngày càng tối, ánh sáng bên ngoài chiếu không vào được.


Tả Uẩn Dương từ trong lòng ngực lấy ra một hộp quẹt đốt bó đuốc hai bên thông đạo, Tả Thiệu Khanh nhìn rõ thạch bích hai bên.
“Ồ?” Tả Thiệu Khanh dùng ngón tay sờ sờ đường vân trên thạch bích, thấp giọng nói: “Chỗ này từng khắc tranh chữ.”


Tả Uẩn Dương cầm lửa cháy trong tay để sát nhìn, quả thật có vài đường vân khúc khuỷu xem không hiểu, chẳng qua ông cũng không nghĩ nhiều, điền trang này mới xây xong vài chục năm, có thể có bao nhiêu bí mật?


“Đi thôi, lần trước Nhị thúc đến chỉ là lung tung nhìn thoáng qua, cũng không nghiên cứu kĩ, chỗ này về sau có thể biến thành hầm băng hoặc hầm, hoặc lại đào cái lỗ đặt một vài vật phẩm quý giá cũng được.


Vừa dứt lời, hai người chạy tới một mảnh đất trống, ɖú Liễu tại lúc hai người tiến vào hòn non bộ liền dừng bước chân, thuận tiện ở bên ngoài trông cửa.


Đợi Tả Uẩn Dương đốt bó đuốc chung quanh lên Tả Thiệu Khanh mới nhìn rõ toàncảnh cái hầm này, không lớn, chỉ có một gian phòng nhỏ cộng thêm một miếng đấttrống dưới chân này, hẳn là chỗ chủ nhân tiền nhiệm đặt lương thực.


Dưới mặt đất râm mát, Tả Thiệu Khanh đứng trong chốc lát liền cảm thấy toàn thânrét run, y qua quýt quan sát một lần, ngoại trừ bên trong gian phòng nhỏ nhìn thấymấy túi lương thực, cái gì cũng không có.


“Lúc trước chính là nhìn thấy chỗ này mới dự định mua điền trang này, hầm này tuy đục không đủ cẩn thận, nhưng hơn ở chỗ giấu kĩ, về sau có lẽ còn có thể có công dụng.”


Tả Thiệu Khanh gật đầu, y đối với cái này cũng rất hài lòng, định biến một gian thành hầm băng, mua hè sau này uống nước ô mai ướp lạnh cũng không tệ.


Lúc chuẩn bị xoay người rời đi, Tả Thiệu Khanh cảm thấy trong góc có thứ gì đó lóelên, y từ trong tay Tả Uẩn Văn tiếp nhận bó đuốc đi đến nơi hẻo lảnh, dùng giầy phủimột tầng bụi đất dày đặc trên mặt đất, lộ ra một chút ánh sáng.


Tả Uẩn Dương đi tới ngồi xổm, đào vật kia lên, tùy ý dùng tay áo xoa xoa, “ồ” một tiếng.
Tả Thiệu Khanh nhìn ánh sáng huỳnh quang tản mát ra hỏi: “Đây là cái gì? Bảo thạch?”


Tả Uẩn Dương đem thứ đó để sát ánh lửa nhìn kỹ một chút: “Không giống, bảo thạch tuy đẹp lại sẽ không phát ra loại ánh sáng này, nhìn xem ngược lại là giống dạ minh châu.”
“Dạ minh châu?” Tả Thiệu Khanh há to mồm, kinh ngạc nói không ra lời.


Dạ minh châu đối với y mà nói thật sự quá xa xôi, thứ này chỉ sợ trong hoàng cungcũng tìm không ra mấy viên, làm sao có thể sẽ xuất hiện ở trong hầm ngầm đặtlương thực này?


Bản thân Tả Uẩn Dương cũng cảm thấy không có khả năng, sờ mũi, đưa hạt châucho Tả Thiệu Khanh: “Trước cất kĩ, vào thành tìm người xem liền biết phải hay không.”
Tả Thiệu Khanh cất kĩ đồ, lắc đâu nói: “Vẫn là đừng lấy ra, lỡ là phải, dẫn tới phiền toái cũng không hay.”


Được rồi, Tả Thiệu Khanh tuy cảm thấy hạt châu này tám phần không phải thứ đồ quý giá này, có thể trong lòng vẫn là tồn tại ôm tâm lý may mắn, này nếu thật là dạminh châu, vậy y mua điền trang này liền quá đáng giá.


Hai chú cháu ra khỏi hầm, khép lại cửa đá, sau đó cùng với ɖú Liễu nói về điền trangtrên dưới mấy lần mới rời đi.


Tả Thiệu Khanh còn gặp từng quản sự trong điền trang, đại bộ phận quản sự ở đây đều là từ trong nhà Tả Uẩn Dương điều đến, nói là tới trước bồi dưỡng mấy người nối nghiệp, đợi có người tiếp quản lại để cho bọn họ trở về.


Tả Thiệu Khanh nhận nhân tình này, định qua vài ngày nữa điền trang có sản vật cũng đưa đến cho Nhị thúc một phần.
Các quản sự từng người báo cáo tình hình sự vật trong tay, đơn giản là miếng đất đótrồng cái gì, muốn gọi mấy nhà tá điền, lại muốn mua bao nhiêu hạt giống…


Tả Thiệu Khanh vừa nghe vừa ghi nhớ chuyện này ở trong lòng, dựa theo ý Lão phu nhân, về sau việc trong nhà y cũng phải quản lý, cũng không thể đến lúc đó liền hạt giống bao nhiêu tiền một túi cũng không biết.