Một đường trở lại Tả phủ, Tả Thiệu Khanh vừa nhảy xuống xe chỉ thấy Tả Uẩn Văn và Tả Uẩn Dương đứng ở cửa ra vào nhìn quanh về phía bên này, trong lòng lập tứccó chút rung động.
Hai đời, lần đầu tiên y về nhà có người ở cửa chờ mình, đáng tiếc y còn chưa kịp cảm động chợt nghe thấy Tả Uẩn Văn lo lắng hỏi: “Thiệu Khanh, thi như thế nào? Có nắmchắc không?”
Tả Thiệu Khanh lúc này cảm thấy giống như có một chậu nước lạnh giội từ đầu đến chân, tuy y cũng chẳng hề mong đợi Tả Uẩn Văn quan tâm, nhưng ông ta chỉ quan tâm thành tích của y vẫn nhịn không được trái tim băng giá.
Khóe miệng của y nhếch lên, cười không tới đáy mắt trả lời: “Coi như cũng được, cụthể phải đợi yết bảng mới biết được.”
“Được được.” Tả Uẩn Văn vui vẻ mặt mày hớn hở, ông ta ôm bả vai Tả Thiệu Khanh vỗ, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Tận lực liền được rồi.”
Tả Uẩn Dương ở bên cạnh khuôn mặt béo đồng thời nở nụ cười: “Đại ca, ta liền nói Thiệu Khanh có thể làm được, mau mau vào đi, Thiệu Khanh những ngày này ăn không ngon ngủ không ngon, phải bồi bổ cho tốt.”
“Đúng đúng, đi, đi vào lại nói.”
Tả Thiệu Khanh đi theo bọn họ vào cửa, trên đường nhìn thấy hạ nhận không ai là không cung kính hành lễ, độ cao đại ngộ so với trưởng tử Tả phủ còn cao hơn.
Tiến vào đại sảnh, Tả Thiệu Khanh lúc này mới phát hiện, tất cả người hai phòng Tả gia đều ở, người nhị phòng nhìn thấy y tiến lên thân mật chào hỏi, người nhà mình ngược lại lãnh đạm hơn nhiều.
Y đối với các trưởng bối thi lễ, lúc ân cần thăm hỏi Tả Thiệu Yến nhịn không được nhìn gã ta nhiều hơn vài lần, quả nhiên thấy con mắt của gã ta thâm trầm, vẻ mặt căm giận.
Tả Thiệu Khanh trong lòng cười thầm, trên mặt khẩn trương, liên tục quan tâm thân thể của gã ta, đem bản thân sắm vai thành một người đệ đệ vô cùng lương thiện.
Không chỉ có đối với Tả Thiệu Yến như thế, lúc đối mặt với Tả Thiệu Lăng không còn uy thế, Tả Thiệu Khanh cũng không hề lãnh đạm, mở miệng gọi một tiếng nhị ca so với thường ngày còn thân hơn nhiệt tình hơn.
Y lúc này quan tâm hiền lành lương thiên, ở trong mắt Tả Uẩn Văn chính là điển hình tốt của hiếu thuận và huynh đệ hữu cung, ở trong mắt Tiết thị, lại là giống như kim đâm vào lòng.
Lúc đi đến trước mặt Tả Thục Tuệ, Tả Thiệu Khanh còn cố ý quan sát sắc mặt đại tỷmột chút, phát hiện trong một thời gian ngắn ngủi không gặp, vốn là hoa mẫu đơnnở rộ liền biến thành đóa hoa cúc mảnh mai.
Tả Thục Tuệ từ trong xương liền mang theo một tia ngạo khí, luôn cảm thấy bản thân tài trí hơn người, tướng mạo song toàn, chưa bao giờ để Tả Thiệu Khanh thứ đệ này vào mắt.
Cho dù sau khi Tả Thiệu Khanh đậu giải nguyên, thái độ của Tả Thục Tuệ đối với ycũng chẳng thay đổi chút nào.
Ngoài trừ trước mặt người khác duy trì bộ dáng ôn nhu hiền thục, sau lưng người khác đối với y luôn là không nóng không lạnh.
Nhưng sau lần xa cách này, dáng vẻ kiêu ngạo trên người của Tả Thục Tuệ hoàn toàn biến mất, cao quý giảm phân nửa, đoan trang như trước, giữa lông mày che không được hậm hực.
Xem ra chuyện trước đây xảy ra đối với nàng ảnh hưởng còn là rất lớn, không biết nàng bây giờ còn ôm ý nghĩ gả vào phủ Trấn quốc công nữa không.
Cho dù nghĩ hay không nghĩ, rất nhanh y sẽ chèn ép nửa phần cao quý cùng đoantrang kia của nàng xuống.
“Đại tỷ cũng trở về rồi, thật sự là quá tốt, nhiều ngày không gặp, đại tỷ hình nhưthay đổi rất lớn.” Tả Thiệu Khanh ra vẻ khó hiểu nói.
Tả Thục Tuệ lạnh lùng liếc mắt nhìn y, cũng không trả lời, ngay cả ôn hòa trước đây cố gắng di trì cũng không trông thấy nữa.
“Đại tỷ làm sao vậy?” Tả Thiệu Khanh tủi thân nhìn về phía Tả Uẩn Văn, như một đứa nhỏ chờ phụ thân làm chủ.
Tả Uẩn Văn đã rất nhiều năm chưa từng hưởng thụ loại tâm tình đứa nhỏ mong đợi này, lập tức sa sầm mặt dạy dỗ: “Thục Tuệ, đệ đệ của con thật vất vả trở về, thái độ này là như thế nào? Giáo dưỡng của con ở chỗ nào?”
Tả Thục Tuệ khϊế͙p͙ sợ nhìn phụ thân nàng, từ nhỏ đến lớn nàng vẫn là hòn ngọc quý trên tay phụ mẫu, nhận được cưng chiều so với hai vị ca ca còn nhiều hơn, không nghĩ tới hôm nay phụ thân vậy mà vì một thứ tử dạy dỗ nàng.
Nàng hừ lạnh một tiếng: “Thật có lỗi, con gái thân thể không khỏe, cáo lui trước.” Nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Không biết có phải là lỗi giác của nàng hay không, từ ngày được cứu về, thái độ củamọi người đối với nàng liền thay đổi, bọn hạ nhân luôn ở sau lưng nàng chỉ trỏ.
Ánh mắt phụ thân nhìn nàng cũng không yêu thương bằng ngày xưa nữa.
Nàng nắm chặt hai nắm tay, móng tay cứng rắn đâm vào lòng bàn tay nàng, nhưngnàng lại không cảm thấy đau, ngược lại là hụt hẫng thật sâu và sợ hãi tràn ngậptrong lòng.
Nàng biết mẫu thân hạ xuống mệnh lệnh, hạ nhân trong nhà không được nghị luậnchuyện này, cũng không được truyền việc này đi.
Nhưng giấy không gói được lửa, Tả Thục Tuệ hiện tại mỗi ngày tỉnh lại đều sợ hãi sẽ nghe được lời đồn đãi không tốt về nàng.
Ngũ công chúa muốn hại nàng, nàng cũng phái người đi ra ngoài nghe ngóng, chỉ nghe nói nàng bị đương kim thánh thượng gọi vào hoàng cung, dùng lý do học quy củ giữ người lại trong nội cung.
Lúc nhận được tin tức này nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, mỗi ngày cầu nguyện Ngũ công chúa cả đời đều không cần xuất cung thì tốt hơn.
“Này…còn thể thống gì?” Tả Uẩn Văn tức giận sắc mặt âm trầm.
Tiết thị đặt mạnh đũa xuống, lạnh giọng nói: “Con gái nói thân thể nó không khỏe, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Phải hay không là đã có con trai liền không cần con gái?”
Tả Thiệu Khanh thấy tràng diện cương cứng, cũng không náo loạn, im lặng ngồi xuống, sợ hãi nói: “Phụ thân mẫu thân, ta đói bụng…”
Tả Uẩn Văn ánh mắt không hài lòng nhìn Tiết thị, dặn dò: “Mang thức ăn lên.”
Đợi rượu và thức ăn lên bàn, Tả Thiệu Khanh cũng không có tinh thần lại đi kíchthích người nữa, đồ ăn trong trường thi thật sự đạt đến trình độ khó ăn, ngay cảmuốn ăn một miếng thức ăn nóng cũng khó.
Y vừa ứng phó vấn đề của Tả Uẩn Văn, vừa nhét thức ăn mình thích vào miệng, ăn nhanh lại không hề thô lỗ.
Đợi ăn vào no bụng tám phần liền để đũa xuống, y không chỉ có đói còn rất buồnngủ, ăn no quá sợ trong chốc lát ngủ không được.
Dù là như thế, bàn già trẻ này liền chỉ có y ăn nhiều nhất, Tả Thiệu Cẩn trừng to mắttò mò hỏi: “Tam ca, thi hội phải hay không đều không để cho người ăn cơm?”
Nếu như là như vậy, nó vẫn là đừng đi thi, vừa nghĩ tới phải đói bụng chín ngày,trong dạ dày của nó liền thấy đau.
Tả Thiệu Khanh sờ lên đầu nó, cười giải thích: “Đương nhiên không phải, chỉ là đồ ăn bên trong không có ngon như ở trong nhà mà thôi.”
Tả Thiệu Cẩn hiểu gật đầu, sau đó đắc ý hướng y nói: “Tam ca ngày mai đến nhà đệ đi, đầu bếp nhà đệ làm đồ ăn rất ngon.”
Tả Uẩn Dương vỗ đầu con trai, âm thầm đưa mắt ra hiệu với Tả Thiệu Khanh, ông vốn là định ngày mai cùng Tả Thiệu Khanh nói một vài chuyện, không nghĩ tới bị con trai đánh bậy đánh bạ thúc đẩy.
Tả Thiệu Khanh còn chưa từng đi đến nhà mới ở kinh đô của Tả Uẩn Dương, lập tức liền đồng ý, hơn nữa y xác thực cũng thèm mỹ thực nhà Nhị thúc.
Sở thích lớn nhất của Tả Uẩn Dương chính là ăn, không cần nghĩ cũng biết trong nhà nhất định ẩn dấu mấy đầu bếp giỏi.
Chỉ là nhị phòng khoe khoang như vậy, sắc mặt Tiết thị liền khó coi.
“Nhị đệ gia tài bạc triệu, ăn là sơn trân hải vị, trong nhà đại tẩu những thức ăn bìnhthường này sợ là không lọt nổi vào mắt xanh của các người.” Có tiền rất giỏi sao?Còn không phải là thương nhân đê tiện? Tiết thị bĩu môi.
Tả Uẩn Dương cũng không thèm để ý trào phúng như vậy, ngược lại cười giải thích: “Đại tẩu cũng đừng nghe tiểu tử này nói bậy, ta là người coi trọng ăn uống, không giống như đại ca đạo đức tốt.”
Tả Uẩn Văn giả vờ ho hai tiếng, bắt đầu hòa giải: “Được rồi, ai không có một chút sở thích, chỉ là nhị đệ, ngươi cũng nên tiết chế một chút, nhìn một thân đầy thịt của ngươi, không ngại hình tượng à.”
Tả Uẩn Dương liên tục gật đầu, cũng không cùng ông ta tranh luận, qua nhiều năm như vậy, ông hiểu rất rõ tính nết vị đại ca này, đối với bất kì người nào và sự việc gì đều chú trọng vẻ bề ngoài.
“Đại ca, ta thấy Thiệu Khanh cũng mệt rồi, không bằng để cho nó về nghỉ trước đi,còn nhiều thời gian.”
Tả Uẩn Văn thấy Tả Thiệu Khanh ngáp một cái, đáy mắt là quầng thâm thẫm màu, bởi vậy vội vàng để cho y trở về nghỉ ngơi, hơn nữa ân cần nói: “Phụ thân bảo phòng bếp hầm canh cho con, con buổi tối tỉnh lại đói bụng liền để cho người mang đến cho con.”
“Cảm ơn phụ thân.” Tả Thiệu Khanh cũng không chối từ, y biết đãi ngộ như vậy là vì y có hi vọng tên đề bảng vàng mới có.
Giả như y lần này không đậu cao trung, Tả Uẩn Văn tuyệt đối sẽ không yêu thươngnhư vậy, đãi ngộ như vậy cũng đi không quay lại.
Trở lại trong phòng, Tả Thiệu Khanh ở trong thùng tắm ngâm nửa canh giờ, lại để cho La Tiểu Lục thay y xoa tóc liền chui vào trong chăn.
Trong đầu luôn suy nghĩ một việc, Tả Thiệu Khanh cố gắng căng mi mắt, hướng xà nhà trong phòng quát lên: “Ẩn Nhất?”
La Tiểu Lục đang thu dọn thùng tắm, nghe thấy y gọi Ẩn Nhất vội vàng thò đầu ranói: “Gia, mặt liệt không ở, giữa trưa liền đi mất.”
“Làm sao ngươi biết?” Tả Thiệu Khanh tò mò hỏi, Ẩn Nhất này lúc không ở bên cạnh ngay cả y cũng không biết núp ở chỗ nào, bộ dạng La Tiểu Lục như thế nào giống như rất rõ?
Nói đến việc này La Tiểu Lục liền nổi giận đùng đùng đổ một bụng nước đắng: “Ngài không biết, cái người mặt liệt kia rất xấu, lúc ngài không có tận lực bắt nạt nô tài.”
Tả Thiệu Khanh hứng thú, từ trên giường ngồi xuống hỏi: “Hắn như thế nào bắt nạt ngươi?” Nói thật ra, y thật tưởng tượng không ra bộ dáng Ẩn Nhất bắt nạt người.
La Tiểu Lục lấy vải bố xoa tay, đi tới đếm ngón tay liệt kê: “Nô tài vừa quét dọn xong,hắn liền ném rác rưởi trên mặt đất, nô tài vừa sửa sang lại bàn học, đảo mắt hắn đem bàn học làm loạn, còn cố ý thả muối ăn vào trong nước trà của nô tài.” Tóm lại bốn chữ: Tội lỗi chồng chất.
Nhưng này còn không phải ghê tởm nhất, ác nhất chính là, nó còn luôn không thể bắt được thóp của hắn ta.