Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 114

Vào lúc giữa trưa, một chiếc xe ngựa không thu hút hướng về phía cửa thành, phu xe là một lão đầu tử còng lưng, lúc đi qua cửa thành thuận tay đút cho thủ vệ một thỏi bạc, há hốc mồm “a a” khoa tay múa chân hai cái.


Hóa ra là người câm, thủ vệ thu bạc dùng đầu thương vén rèm xe tùy ý nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên xe chất đống mấy sọt rau quả, cũng không kiểm tra kĩ liền cho qua.
Lão đầu tử cúi đầu khom lưng cảm tạ, sau đó vung roi ngựa xe ngựa vội vàng chạy ra khỏi thành.


Sau khi lão đầu tử đi không lâu, mười nam tử mặc trang phục thị vệ màu xanh da trời cỡi ngựa đến cửa thành, thủ lĩnh kia từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Lại Hiểu Tam, sáng hôm nay có thấy hai nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp ra khỏi thành không?”


“Ơ, là Côn ca à, coi câu hỏi này của ngài kìa, mỗi ngày có bao nhiêu nữ tử từ cửathành của ta đi qua.”


Đầu lĩnh thị vệ đại khái miêu tả tướng mạo của hai người một chút, giơ chân đá hắnta một cước: “Cẩn thận ngẫm lại, cô nương xinh đẹp như vậy làm sao có thể sẽ không có ấn tượng?”


Lại Hiểu Tam cười né tránh: “Ngài miêu tả cũng quá không rõ ràng, lông mi hình lá liễu, mắt hoa đào, miệng anh đào nhỏ nhắn, cô nương xinh đẹp nào lớn lên không phải như vậy?”


Thị vệ đầu lĩnh kia ngẫm lại cũng đúng, nhổ nước bọt xuống mặt đất: “Sai chúng tôi giúp đỡ tìm người, lại không cung cấp bức họa, làm sao tìm được?”
“Ngài đây là muốn tìm cô nương nhà ai? Sẽ không phải là nhân tình của ngài chứ?” Lại Hiểu Tam cười vẻ mặt mờ ám hỏi.


“Đi đi, ta một thị vệ nho nhỏ làm sao trèo cao?” Thị vệ đầu lĩnh khóe miệng nhếch lên, tiếp tục hỏi: “Mau mau nghĩ, sau giờ thìn, ngồi xe ngựa qua, trên xe đều là nữtử, đánh xe chính là gã sai vặt.”


Lại Hiểu Tam sờ cằm cẩn thận nghĩ, lắc đầu nói: “Thật đúng là không có như vậy, vừa rồi xe ngựa đi qua không ít, nhưng muốn nói trên xe chí ít có hai đại mỹ nhân tuyệt đối không có.”
“Thật không có?” Thị vệ đầu lĩnh cau mày hỏi.


Lại Hiểu Tam cười khà khà: “Thật sự không có. Ngài còn không tin đôi mắt này của ta sao? Nếu là có mỹ nhân như vậy ta tuyệt đối sẽ không để sót.”
Thị vệ kia ghìm dây cương ở chỗ cũ xoay quanh, tự nhủ: “Bốn cửa thành đều hỏi, không thể đều không có…chẳng lẽ không có ra khỏi thành?”


“Phái một người trở về phủ báo cáo sự việc cho thiếu gia, những người còn lại theota đi.” Thị vệ đầu lĩnh mang người đi qua cửa thành, hướng về phía chùa Hoằng Nguyện chạy đi.


Đội kĩ mã rất nhanh liền đuổi theo chiếc xe ngựa trước đây ra khỏi thành, thủ lĩnh kia quay đầu liếc nhìn xa phu, thấy là lão đầu tử vừa già vừa xấu, cộng thêm bụi bẩntrên xe ngựa, cũng liền không để ý.


Bên trong Tả phủ, Tả Uẩn Văn đang lo lắng nhìn qua cửa ra vào, lại lải nhải vài câu: “Ngươi nói ngươi sao có thể để con gái ở lại nhà người ta tự mình trở về? Nếu mang Thục Tuệ về nhà chẳng phải không có việc gì rồi sao?”


Tiết thị mắt trắng không còn chút máu: “Đó là nhà muội ruột ta, tại sao là nhà người ta? Hơn nữa lỡ như con gái mình ở nhà gặp chuyện không may, ngươi chẳng phải là lại muốn trách ta mang người về?”
Tả Uẩn Văn bị chẹn họng, sắc mặt lo âu đi tới đi lui trong phòng, lắc lư khiến người chóng mặt.


Tả Thiệu Yến tinh thần không tốt, xoa đầu đau nhức nói: “Phụ thân, ngài ngồi xuống đợi, gấp cũng vô dụng.”
Toàn bộ nam gia đinh trong phủ đều phái đi, nhưng mắt thấy hai canh giờ sắp trôi qua, lại không có một chút tin tức.


Quản sự mới của phòng bếp tới hỏi các chủ tử giữa trưa ăn gì, Tả Uẩn Văn bực bội khoát tay: “Tùy tiện làm một chút là được, lúc này ai còn nuốt trôi cái gì?”


Tiết thị đen mặt hô lên một tiếng: “Chậm đã, hầm canh nhân sâm cho đại gia phải đúng giờ mang đến, thuốc cho nhị gia cũng đừng quên.” Một đứa con gái mất tích, hai đứa con trai trong nhà cùng nhau bệnh, Tiết thị cảm thấy đời này không có lúc nào càng xui xẻo hơn bây giờ.


Cả nhà tùy tiện ăn mấy miếng cơm liền sai người dọn xuống, lúc này quản gia mangtheo hai gã sai vặt chạy trở về, đầu đầy mồ hôi nói: “Lão gia phu nhân, mấy chùahương khói thịnh vượng đều đã đến, nhưng vẫn là không tìm thấy hai vị tiểu thư.”


Tiết thị trước mắt tối sầm, thân thể lung lay mới miễn cưỡng đứng vững, bên trong chùa không có, xem ra con gái mụ là bị người bắt đi không thể nghi ngờ.
“Lão gia, vậy phải làm sao bây giờ?” Tiết thị lấy vạt áo che mắt, nghẹn ngào.


“Đợi một chút, nhìn xem những người khác có tin tức hay không.” Tả Uẩn Văn nắmtay lại lạnh run nói.
Thời gian chờ đợi là dài đằng đẵng, Tả Thiệu Yến ngủ lại tỉnh, tỉnh lại ngủ, mê mang trôi qua nửa ngày, chỉ hy vọng Giang Triệt bên kia có thể có một chút tiến triển.


Thị vệ Giang Triệt đồng dạng trước đi phụ cận chùa miếu, giống nhau tra không ra kết quả, thủ lĩnh thị vệ cảm thấy nên hợp lại thương lượng, chia ra một nửa người đi biệt viện ở ngoại ô của Ngũ công chúa nhìn xem, chính mình mang người quay trở lại Giang phủ phục mệnh.


Giang Triệt lúc này đang ở ngự thư phòng hướng Chiến Viên Phong báo cáo tình hình kết quả khảo sát của đám học sinh trong thời gian này, nói một chút liền nói đến Tả gia, tự nhiên cũng nhắc đến chuyện đại công tử Tả gia vì bệnh không cách nào tham gia thi.


Chiến Viên Phong lúc ban đầu đối với Tả gia cũng không thèm để ý, dù cho năm đó Tả thái phó không đứng ở bên tiên đế, cũng không tính là địch nhân của hắn ta, cho dù Tả gia lại sinh ra một thái phó, đối với hắn ta ảnh hưởng cũng không nhiều lắm.


Hắn ta để ý chỉ là gia tộc này bị Lục Tranh coi trọng mà thôi.
“Ngươi đối với việc của Tả gia và Lục gia cảm thấy như thế nào?” Chiến Viên Phong gọn gàng dứt khoát hỏi.


Giang Triệt do dự trong chốc lát, vẫn là không có ý định nói ra việc của Tả Thiệu Khanh và Lục Tranh, bởi vì gã tin tưởng, nếu Chiến Viên Phong biết chuyện này, tuyệt đối sẽ đặc biệt tán thành ý kiến.


Dù sao không người nào so với hắn ta càng hy vọng nhìn thấy Lục Tranh thích nam phong, tốt nhất là có thể chặt đứt hương khói, vậy Chiến Viên Phong chỉ sợ nằm mơ đều có thể cười tỉnh.
“Vi thần cảm thấy, hai nhà này nếu có thể quan hệ thông gia, lợi nhiều hơn hại.”


“A? Nói thử xem.” Chiến Viên Phong không nói tốt cũng không nói không tốt, chỉ là có chút hứng thú nhìn chằm chằm Giang Triệt.
Hắn ta Giang Triệt và Lục Tranh vẫn luôn không làm sao đối phó, chỉ là hai người một văn một võ, cho tới bây giờ còn không có xung đột lợi ích quá lớn.


Hơn nữa hai người này đều là cùng hắn ta lớn lên, đều được xem là tâm phúc, chỉ là Lục Tranh nắm binh quyền, khiến cho người không dám tín nhiệm mà thôi.


“Hoàng thượng trước đây muốn gả Ngũ công chúa cho Lục công gia, chắc hẳn cũnglà tồn tại tâm tư lôi kéo, chỉ là vi thần cảm thấy, Lục công gia người này chỉ sợ không phải dùng một đoạn hôn nhân là có thể lôi kéo được.”


Chiến Viên Phong gật đầu, hắn ta đối với việc này cũng không ôm hy vọng quá lớn,Chiến Vân Tương là tính cách gì hắn ta hiểu quá rõ, Lục Tranh mắt bị mù mới để ý.


“Mà hoàng thượng chỉ sợ cũng không hy vọng nhìn thấy hắn và đại thần trong triều kết quan hệ thông gia, Tả gia xuống dốc nhiều năm như vậy, hôm nay chỉ có một thứtử tham gia khoa cử, dù cho một lần nữa cho bọn họ hai mươi năm, vị trí có thể leolên cũng có hạn.


Bởi vậy vi thần cảm thấy, hai nhà này kết làm tần tấn việc này hoàn toàn không có gìlà không tốt.” Nếu hoàng thượng có thể trực tiếp hạ chỉ tứ hôn, vậy thì càng tốt hơn.


Chiến Viên Phong từ chối cho ý kiến: “Ngươi sẽ không sợ Tả gia mượn phủ Trấn quốc công cây to này một bước lên mây, tương lai sẽ vượt qua Giang gia?”


Giang Triệt lông mày nhíu lại, dùng giọng điệu vui đùa trả lời: “Vậy hoàng thượng ngài chỉ cần không thu nhận đệ tử Tả gia thì tốt rồi, như vậy phủ Trấn quốc công cũng sẽ không có trợ lực.”


Gã thật đúng là sợ Tả Thiệu Khanh đậu tam giáp cao trung, muốn thu người như vậy vào trong phủ chính là rất khó.
“Ha ha…ngươi ngược lại là giỏi tính toán, chỉ là trẫm vẫn là muốn nhìn thứ tử Tả gia có thể cứu Lục Tranh là bộ dáng gì.”


Giang Triệt nheo mắt, cảm thấy có hơi không bình tĩnh, chẳng lẽ hoàng thượng cũng đoán được người Lục Tranh chính thức nhìn trúng là Tả Thiệu Khanh?


Gã thăm dò hỏi: “Hoàng thượng, thứ tử Tả gia thần từng thấy, xác thực tuấn tú tuyệt luân, hơn nữa kiến thức tài văn chương cũng không tệ, chỉ là tuổi còn nhỏ, chỉ sợ khó có thể trọng dụng.”


“Có thể được ngươi khen ngợi một câu tuấn tú tuyệt luân không dễ dàng, ngươi mới vừa nói đại công tử Tả gia bị bệnh?”


Giang Triệt nâng lên tinh thần, đem tao ngộ bi thúc của Tả Thiệu Yến coi như chuyện cười nói một lần, sau đó giận dữ nói: “Tả phu nhân vì về nhà chăm sóc hắn, ngay cả đại tiểu thư Tả gia đều làm mất.”
“Làm mất? Tại sao lại nói như vậy?”


Giang Triệt vẻ mặt do dự, sau đó kiên trì đem sự tích quang vinh Ngũ công chúa như thế nào khó xử đại tiểu thư Tả gia trình bày một lần: “Đại tiểu thư Tả gia này cũng quá không biết trời cao đất rộng, cũng dám đắc tội Ngũ công chúa.”


Chiến Viên Phong không nghĩ cũng biết Chiến Vân Tương lần này lại làm cái gì, hắnta môi mỏng hơi nhếch lên, cười mắng: “Nói cả buổi, hóa ra ngươi là tới cầu tình cho Tả gia.”
Giang Triệt hành lễ, cười đùa tí tửng lấy lòng nói: “Bệ hạ anh minh.”


“Người không biết còn cho rằng cùng Tả gia có giao tình chính là Giang thị lang? Lụccông gia như thế nào cũng không vội vàng ngươi ngược lại là gấp gáp?”


Giang Triệt sờ mũi, lẽ nào nói bản thân vì giữ lại vị đại tiểu thư Tả gia này cho Lục Tranh, để cho mình có thể thuận lợi đạt được Tả Thiệu Khanh sao?
“Vi thần cùng Tả Thiệu Yến có chút giao tình, hắn sai người đến cửa cầu cứu, vi thầncó thể nào thấy chết không cứu?”


“A? Cái này càng kỳ quái hơn, đại tiểu thư Tả gia không phải người trong lòng trongtruyền thuyết của Lục công gia sao? Tả gia như thế nào lại không đến phủ Trấn quốc công cầu cứu lại cầu đến trên đầu ngươi?”


“Đại khái là…không muốn Lục công gia biết được việc này.” Giang Triệt một câu nóitoạc ra tâm tư người Tả gia.


Chiến Viên Phong cười ha ha, đối với lý giải này tỏ vẻ, đại tiểu thư Tả gia này vốn làthân phận không cao, nếu lại gây ra ồn ào dèm pha vô cớ mất tích, sợ là càng không vào được mắt Lão phu nhân.