Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 93: Là ai vô tình

Long Tường kêu to: “Huynh thật sự hy vọng bọn họ chết?”
Long Huyền nghiêm nghị nói: “Câm miệng! Cữu cữu cái gì? Chúng ta không có loại cữu cữu tội đáng chết vạn lần này! ”
“Ngài thật đúng là vô tình.” Sau lưng truyền đến tiếng thở dài của La Duy.


Long Huyền mạnh mẽ xoay người, lại nhìn thấy vẻ mặt phiền muộn bi thương của La Duy, Long Huyền sửng sốt, người này từ khi nào biết bi thương? Vô tình? Kẻ giết người không thấy máu có tâm sự gì cơ chứ?
La Duy khẽ khom người: “Thần không tiễn.”


Màn đêm dần dần dày đặc, từng mảng lớn mây đen che kín bầu trời.
La Duy xoay người, đã thấy Vệ Lam đứng trên bậc thang ngoài cửa lẳng lặng chờ y, khóe miệng có chút cong lên, lộ ra một nụ cười: “Khi dễ ta không có võ công? Ta không biết ngươi đứng ở nơi đó từ lúc nào đấy.”


Vệ Lam cũng lộ ra nụ cười: “Công tử muốn học?”
La Duy đi đến bậc thang, làm một cái mặt quỷ với Vệ Lam: “Có bản lĩnh thì đừng nhờ ta dạy ngươi viết chữ!”
Vệ Lam nghiêng đầu qua một bên, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.


“Đi thôi.” La Duy đến bên Vệ Lam: “Chờ ta tới gặp mẫu thân, nhị ca, nhị tẩu xong, ta sẽ dạy ngươi chút ít.”
Trong thư phòng đốt lửa than, ôn hòa như xuân.
La Duy dạy Vệ Lam viết chữ, thần sắc chăm chú, vừa viết vừa giải thích cho Vệ Lam hiểu.


“Công tử ca ca!” Ngoài phòng truyền đến tiếng kêu của hai đứa trẻ.
“Vào đi.” La Duy nghe giọng liền biết là đệ muội Trữ Phi tìm tới, cười nói.
Đi theo Trữ Viễn cùng Trữ Linh vào nhà, còn có Vương thị phu nhân.


“Vương phu nhân cũng tới?” La Duy thấy Vương thị phu nhân đến, vội vàng đứng dậy bên cạnh Vệ Lam, xông về phía trước vài bước, cản không cho Vương thị phu nhân hành lễ.
“Công tử ca ca!” Trữ Viễn cùng Trữ Linh bám lấy La Duy: “Đại ca khi nào mới trở về?”


“Công tử trên người có thương tích, các ngươi đừng đụng đến vết thương của công tử!” Vương thị phu nhân thấy hai đứa con một trai một gái ôm cứng La Duy, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Vệ Lam cũng sợ hai đứa bé này đụng phải vết thương của La Duy, đi tới ôm hai đứa nhỏ vào lòng.


“Lam ca ca cũng đi Vân Quan.” Hai tiểu oa nhi ôm cổ Vệ Lam hỏi: “Lam ca ca, đại ca của muội khi nào mới trở về?”
Vệ Lam nhìn La Duy, thấy La Duy chỉ đứng ở nơi đó cười, liền trấn an hai đứa trẻ: “Trữ Tướng quân và Đại công tử cùng nhau trở về, sẽ rất nhanh thôi.”


“Trữ Tướng quân?” Trữ Linh lớn hơn Trữ Viễn một tuổi nói: “Lam ca ca, đại ca muội là tướng quân?”
Vệ Lam còn chưa kịp nói chuyện, Trữ Linh lại hỏi: “Lam ca ca, tướng quân là làm gì?”


La Duy cũng không quản Vệ Lam có thể ứng phó được hai tiểu quỷ này không, y mời Vương thị phu nhân ngồi xuống, nói với Vương thị phu nhân: “Tử Chu lần này lập công lớn, cũng không bị thương, đại ca của ta sau khi trở về sẽ kể lại công lao của y cho thánh thượng để lĩnh công, Vương phu nhân đừng lo lắng.”


Vương thị phu nhân trong miệng niệm Phật, lúc này mới yên lòng, con đi ngàn dặm mẹ lo lắng, huống chi Trữ Phi phải tới chiến trường.


“Từ nay về sau Tử Chu sẽ thăng quan tiến chức.” La Duy nói: “Vương phu nhân có thể đi theo y hưởng phúc, Viễn nhi có thể có tiền đồ sáng lạn, Linh nhi sau khi lớn cũng có thể gả cho người tốt.”


Vương thị phu nhân mỉm cười gật đầu, đột nhiên lại nhớ tới đại ân của La Duy, trong miệng nói lời cảm kích, muốn quỳ tạ ơn La Duy.


“Đây là bản lĩnh của Tử Chu.” La Duy dùng hết sức lực mới có thể ngăn cản Vương thị phu nhân: “Ta xem Tử Chu như huynh trưởng, ngàn vạn lần đừng nói với ta những lời khách khí nữa.”
“Nương!” Trữ Viễn kêu lên: “Từ nay về sau con muốn cùng Lam ca ca tập võ, để trở thành tướng quân giống đại ca.”


La Duy cười nói: “Lam ca ca của ngươi từ nay sẽ ở kinh đô, ngươi phải đi Vân Quan với đại ca ngươi, sao có thể cùng Lam ca ca tập võ?”
Trữ Viễn không nghĩ tới điểm này, gãi cái đầu nhỏ đến phát sầu.
“Ngươi thật khờ!” Trữ Linh ở một bên nói: “Để đại ca dạy ngươi không được sao?”


Trữ Viễn mặc dù là trẻ con, thế nhưng biết mình lúc này bị mất mặt, nhìn ba người lớn trong phòng đều bật cười, liền đánh Trữ Linh một cái.
Trong nhất thời, giữa thư phòng của La Duy rộ lên tiếng cười vui.