Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 70: Kẻ địch lớn nhất

La Duy được Hưng Võ đế đáp ứng, cười rộ lên, đứng dậy dâng Hưng Võ đế một chén trà nóng: “Hôm nay tiểu thần theo ngũ điện hạ tới thăm nhị điện hạ, tiểu thần nghe nói Liễu phi nương nương bệnh rất nặng.”


Hưng Võ đế uống một ngụm trà: “Ngươi không cần phải quan tâm chuyện của bọn họ.”
La Duy nói: “Nhị điện hạ ngược lại vẫn muốn tới sa trường vì bệ hạ phân ưu, bảo vệ quốc gia. Chỉ là hiện tại Liễu phi nương nương bệnh, nhị điện hạ là con người chí hiếu, không nỡ rời đi.”


Hưng Võ đế “Ừ” một tiếng, chỉ cúi đầu uống trà, nghĩ ngợi, lại nói với La Duy: “Duy nhi, ngươi nói thật cho trẫm nghe, ngươi có muốn ở trong cung hay không?”
La Duy cười khổ: “Tiểu thần muốn ở lại bên cạnh bệ hạ, chỉ là trong cung có nhiều chuyện tiểu thần không thể nhìn rõ, cũng không nghĩ ra nổi.”


“Ví dụ như thế nào?”
“Gia phụ từ nhỏ đã dạy La Duy, trên đời này đen là đen, trắng là trắng. Nhưng, La Duy ở trong này không nhìn rõ màu nào.”
Hưng Võ đế thở dài một tiếng, ngài thấy may mắn khi La Duy không lớn lên cạnh ngài, không nhìn thấy nhiều chuyện xấu xa.


Ngày thứ hai, Long Huyền quả nhiên đến điện Trường Minh xin được ra sa trường.
Hưng Võ đế cau mày lại: “Mẫu phi ngươi có bệnh, ngươi còn muốn tới Vân Quan?”
La Duy biết Hưng Võ đế muốn nổi giận với Long Huyền, vội vàng nói: “Bệ hạ, thần cáo lui trước.”


“Ngươi đi đi.” Hưng Võ đế phất tay để La Duy đi.
La Duy đứng trên hành lang Thiên Điện, Triệu Phúc đi lên nhỏ giọng nói: “Công tử, đêm qua khi hầu hạ bệ hạ đi ngủ, nô tài đã đem chuyện công tử nhờ, nói cho bệ hạ nghe.”
La Duy nói: “Công công vất vả rồi, bệ hạ nói như thế nào?”


Triệu Phúc nói: “Bệ hạ cũng chưa nói cái gì, thế nhưng lại thưởng cho nô tài. Nô tài đến đây để đa tạ công tử!”
La Duy cười khẽ: “Là công công đáng được thưởng, tại sao lại tạ ơn ta?”
Hai người đang nói chuyện, hai cha con hữu tướng đã đi tới.


Triệu Phúc chạy ra nghênh đón, hành lễ nói: “Tướng gia, bệ hạ cùng nhị điện hạ đang nói chuyện, ngài để nô tài đi bẩm báo một tiếng.”
La Duy cúi người hành lễ với hai cha con, tươi cười vô hại.


Liễu Song Sĩ cũng mỉm cười với La Duy, Liễu Ngộ Sinh lại chỉ “Hừ” một tiếng, quay sang một bên, cũng không thèm liếc nhìn La Duy. Liễu thị toàn người đọc sách, chỉ Liễu Ngộ Sinh là người theo quân, một thân võ nghệ đầy mình, so với La Khải còn lớn hơn bốn tuổi, chỉ là hoàn cảnh không thuận lợi bằng trưởng tử tả tướng La Khải.


Chỉ chốc lát sau, Triệu Phúc ra mời cha con Liễu thị vào.
La Duy đứng trên hành lang, không bao lâu đã thấy Long Huyền ra khỏi Thiên Điện.


Long Huyền bị Hưng Võ đế ra sức mắng một trận, trong lòng không cam tâm, lại không thể phản bác. Liễu phi bệnh là sự thật, bản thân không thể tới Vân Quan, ước định đã bàn với Tư Mã Tru Tà trước đó trở nên dang dở, toan tính muốn mượn cơ hội này lập uy cũng thất bại.


La Duy cúi người hành lễ với Long Huyền, nhưng không tiến lên, cũng không nói, chỉ chắp tay mà đứng.
Long Huyền đi tới trước mặt La Duy, hắn nhìn La Duy, kẻ đóng kịch vờ quấn quýt si mê bên hắn bao năm giờ trở nên xa lạ: “La Duy.”
“Vâng, điện hạ.” La Duy tỏ vẻ cung kính lắng nghe.


“Ta không ngờ… ngươi đúng là con hát giỏi nhất trên đời đấy.” Long Huyền lạnh lùng nói.
La Duy cười, một nụ cười tuyệt mỹ nhộn nhạo hé ra theo khóe miệng, giống như thanh phong thổi lướt qua xuân thủy.


Nếu người này còn ở bên cạnh hắn, thì thật tốt biết bao! Long Huyền thầm nhớ lại, lập tức hung hăng tự quở trách mình, giữ kẻ này lại bên người, còn muốn bị lừa một lần sao?! Long Huyền xoay người rời đi, người này họ La, là người của Long Ngọc, bọn họ kiếp này chỉ có thể là địch nhân!


La Duy nhìn bóng dáng Long Huyền, người này mặc kệ có xảy ra chuyện gì, lưng vẫn sẽ thẳng tắp, cũng không hề buông xuống lòng kiêu ngạo của mình. Long Huyền sẽ là một hoàng đế tốt, trên thực tế hắn cũng đã là hoàng đế tốt, nhưng cả đời này, La Duy sẽ không để hắn bước lên ngai vàng, kiếp trước La Duy là người Long Huyền chán ghét nhất, mà kiếp này La Duy sẽ là địch nhân lớn nhất của Long Huyền.