Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 433: Thảo luận chính sự ở điện Kim Loan

“Khấu kiến nhϊế͙p͙ chính vương gia.” Lý thân vương Long Hành là người đầu tiên quỳ rạp xuống đất sau khi La Duy đặt câu hỏi.
Long Hành quỳ, liền có đại thần quỳ xuống theo.
“Vương gia.” Tín vương sửng sốt một lát, rồi cũng quỳ xuống trước La Duy.


Tín vương quỳ rồi, cả điện lập tức quỳ rạp xuống.
Triệu Phúc đặt một chiếc ghế màu đen để La Duy ngồi trước ngự án thư.
La Duy ngồi trên ghế, nói với chúng thần dưới bậc ngọc: “Đứng lên đi.”


Lúc này Triệu Hạc Niên đang ở bên ngoài, Trữ Phi đứng bên cạnh La Duy, Long Hành và Tín vương Long Di đều công nhận La Duy là nhϊế͙p͙ chính vương, cho dù trong lòng chúng thần vẫn còn nghi vấn hay không phục, thì cũng phải cúi đầu trước La Duy. Thi thể Thường Lăng đặt trước điện, đám người này sợ đó là ví dụ La Duy cho họ xem, nên chẳng ai dám lấy mạng mình ra trêu đùa cả.


“Ta còn có một việc muốn nói với các ngươi.” La Duy nói: “Dụ vương Tường đã chết bệnh ở Ngô Châu từ mấy ngày trước, ít ngày nữa thi thể sẽ về đến kinh.”
Khi La Duy nói những lời này, điện Kim Loan như nổ tung.


“Vương gia.” Lập tức có đại thần bước ra khỏi hàng hỏi La Duy: “Vì sao Dụ vương gia qua đời?”
“Cái chết của Dụ vương là do ngoài ý muốn.” Long Hành nói: “Các vị đừng lo lắng, cái chết của Dụ vương không liên quan gì đến chiến sự Nam Chiếu cả.”


“Hoàng thất sẽ điều tra lý do Dụ vương qua đời.” La Duy nhìn Long Hành: “Sẽ có câu trả lời cho các vị.”
“Vậy tại sao Thường Lăng lại làm phản?” Lại có đại thần hỏi.


“Cái này phải hỏi gã chứ.” La Duy nói: “Sao ta biết được nguyên do gã làm phản? Gã mang binh tấn công hoàng cung, cho nên có thể là do có người trong cung cấu kết với gã. Việc này ta cũng sẽ điều tra, các ngươi hãy cho ta chút thời gian, sau khi điều tra ta sẽ có câu trả lời.”


Thường Lăng cấu kết với người trong cung, “người trong cung” này hẳn là Thường thị hoàng hậu rồi! Trong lòng chúng thần đều sáng tỏ.
“Vương gia.” Lập tức liền có đại thần hỏi La Duy: “Hoàng hậu nương nương hiện đang ở nơi nào?”


“Một ngoại thần như ngươi vì sao phải gặp hoàng hậu nương nương?” La Duy lạnh nhạt nói: “Hay là ngươi nghĩ ta muốn hại hoàng hậu?”
“Hạ quan không dám.” Đại thần này vội chối.


“Thường Lăng khởi binh làm loạn là chuyện thật.” La Duy nói: “Các ngươi không tin thì lát nữa cứ tự đến cửa Nam hoàng cung mà xem, thi thể ở đó còn chưa chở đi đâu.”


“Vậy rốt cuộc vì sao Dụ vương qua đời?” Tín vương luôn thân cận với Long Tường lúc này mới lên tiếng: “Ngươi và Lý vương nói do ngoài ý muốn, nhưng là chuyện ngoài ý muốn thế nào?”


“Chuyện này để lát nữa hồi cung, ta sẽ nói với hoàng thúc.” La Duy nói: “Đây là chuyện hoàng gia, không nên nói trên triều đinh.”
“Vậy vương gia có phát binh đến Bắc Yến không?” Một quan võ bước ra khỏi hàng hỏi La Duy.


“Ta cũng từng nghĩ thế.” La Duy nhìn mấy võ tướng trong đám người, đều là lão tướng, những người này còn có thể chinh chiến sa trường hay sao?
“Vương gia có ý gì vậy?” Quan võ này hỏi.


“Vương thượng thư.” La Duy gọi Binh bộ Vương thượng thư: “Ngươi hãy nói cho mọi người biết trong triều còn bao nhiêu binh mã đi.”


Vương thượng thư đầy vẻ u sầu, khiến những người nhìn thấy sắc mặt ông đều chột dạ. Vương thượng thư cũng không nhiều lời, chỉ nói với chúng thần: “Trong triều hiện tại không còn binh lính để phái đi.”
Vương thượng thư nói vậy, những người trong đại điện đều im lặng.


“Cứ nói đi.” La Duy đợi một lát, không thấy ai nói gì liền lên tiếng trước: “Các ngươi có cách nào giúp bệ hạ thoát khỏi bãi Hoán Khê không?”
“Trữ tướng quân về triều để điều binh?” Có ngừoi hỏi Trữ Phi.
Trữ Phi đáp: “Ta phụng chỉ về triều điều binh.”


“Vậy bệ hạ còn có ý chỉ gì nữa?”
“Bệ hạ nói hết thảy cứ để Cẩm vương gia làm chủ.”
Trữ Phi được La Duy một tay đề bạt, chúng thần không hoàn toàn tin lời Trữ Phi, thế nhưng chiếu thư của Long Huyền ở đó, cho nên không ai dám ra mặt bác bỏ lời Trữ Phi.


“Các ngươi chỉ biết đặt câu hỏi mà không có chủ ý gì hay sao?” La Duy cười lạnh: “Hay là… các ngươi không phục?”
“Hạ quan không dám.” Chúng thần thấy giọng La Duy khác lạ, đều vội vã khom người nói.


Nhìn hoàng thất, văn võ đại thần dưới bậc, ai cũng khom lưng cúi đầu nói không dám, La Duy đột nhiên hiểu rõ, vì sao Long Huyền cố chấp đoạt lấy ngôi vị hoàng đế đến vậy, thì ra đây chính là cảm giác quân lâm thiên hạ sao?


Tạ Ngữ lúc này mới nói: “Có nên để La Vũ Hiên ở Nam Chiếu tới Bắc Yến?”
Lời Tạ Ngữ vừa nói ra, lập tức liền có đại thần tỏ vẻ tán đồng, nếu triều đình hiện tại không còn binh lính, chi bằng cử La Tắc từ Nam Chiếu đến Bắc Yến cứu giá.
Trữ Phi há miệng, muốn nói lại thôi.


La Duy chú ý tới cử động này của Trữ Phi nhưng không vội hỏi, từ lúc ấy cho đến tận sau giờ ngọ, La Duy vẫn không nói thêm lời nào, y chỉ lẳng lặng nghe chúng thần trong điện thảo luận. Nghe những người này từ thảo luận biến thành tranh luận, rồi có cả chửi rủa. Nhìn Tạ Ngữ không thể không làm người hòa giải, La Duy mới hiểu ra một đạo lý, có một số việc không thể nói trên triều đình, bởi vì những người này căn bản không thể cho y một đáp án.


Mắt thấy hai phe ý kiến trái chiều, tranh cãi đến nỗi mặt mũi đỏ gay, suýt nữa thì giơ nắm đấm, La Duy rốt cục cũng đứng lên.
Nhìn thấy La Duy đứng dậy, trong điện chợt lặng ngắt như tờ.


La Duy lạnh lùng đảo mắt qua chúng thần, dừng lại lâu một chút ở chỗ hai vị đại thần định đánh nhau kia, đến tận khi hai người chột dạ cúi đầu. Hừ lạnh một tiếng, La Duy phẩy tay áo bỏ đi, Long Huyền làm hoàng đề thật vất vả, xảy ra chuyện lại chẳng thể dùng đại thần nào!


“Bãi triều!” Triệu Phúc vội vàng hô, chạy theo sau La Duy.
“Mời Tín vương đến Y Cẩm viên.” La Duy nhỏ giọng lệnh cho Triệu Phúc.
Triệu Phúc vội chạy đi tìm Tín vương Long Di.
Tạ Ngữ vẫn ở lại trong điện nhìn chúng thần rời đi.
Trữ Phi đi theo sau La Duy.


Ra khỏi điện Kim Loan, La Duy lên kiệu rồi hỏi Trữ Phi: “Có nên gọi nhị ca ta từ Nam Chiếu trở về?”


Trữ Phi đi theo cạnh kiệu La Duy, nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy chiến sự ở Nam Chiếu không thể ngừng, nếu lúc này để Vũ Hiên ca trở về, Khải Triết vương binh bại, Gia Ninh đế sẽ làm mọi cách bảo vệ đế vị của mình. Nếu đại quân Nam Chiếu theo đến Bắc Yến thì sao? Nếu vậy thì Đại Chu chúng ta phải chống lại quân ba nước, khi đó chẳng phải tình thế sẽ càng tệ hơn sao?”


La Duy nghe Trữ Phi nói liền lâm vào trầm tư. Trữ Phi nói có lý, nếu họ một mình chống lại đại quân ba nước, Chu quân sẽ chẳng có nổi một cơ hội chiến thắng, phải làm thế nào đây? La Duy nghĩ mãi chẳng ra đầu mối.
“Ta nghe nói Bắc Yến mùa xuân vẫn có tuyết rơi?” Trữ Phi hỏi La Duy.


“Đúng vậy.” La Duy trả lời: “Chỗ đó chỉ có mùa đông mùa hạ, ta không cảm thấy Bắc Yến có hai mùa xuân thu.”
“Đó chính là lý do mà ngươi có thời gian hai tháng nữa.” Trữ Phi nói: “Ngươi có cảm thấy không đủ không?”


“Vậy lương thảo thì sao?” La Duy hỏi: “Khi huynh đi, lương thảo còn chống đỡ nổi hai tháng hay không?”