Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 414: Tin dữ của Thường thị

Năm ngày sau, Long Huyền mặc thường phục rời thượng đô đến Vân Quan.


Long Huyền đi nửa tháng, dùng danh tiếng minh quân làm cớ khởi binh, báo thù cho mẫu thân của Khải Triết vương của Nam Chiếu. Lúc này, Gia Ninh đế của Nam Chiếu đã lưu đày Khải Triết vương về một vùng biên quan khỉ ho cò gáy, Khải Triết vương mở Lâm Thủy quan, La Tắc dẫn mười vạn Đại Chu thiết kỵ, không đánh mà thắng tiến thẳng vào cảnh nội Nam Chiếu.


Khải Triết vương và các binh lính nơi đó đã sớm bất mãn với việc người Bắc Yến đứng sau nắm giữ triều đình Nam Chiếu, nơi nơi khởi binh hưởng ứng, dường như chỉ trong đúng một đêm, chiến tranh đã lan ra toàn Nam Chiếu.
Nam Chiếu nội chiến, Tư Mã Thanh Sa rất nhanh chóng phái binh trợ giúp.


Ngay khi quân đội Bắc Yến đặt chân lên lãnh thổ Nam Chiếu, Bình Chương đế Long Huyền của Đại Chu đã dẫn năm mươi vạn Vân Quan thiết kỵ đến thành Ô Sương, Nguyên Tố đế của Đông Thương dẫn sáu mươi vạn đại quân tấn công Xuân Độ quan của Bắc Yến.


Bắc Yến nổ ra chiến sự, chư quốc lập tức tạo phe cánh, một hồi thiên hạ đại loạn hỗn chiến chính thức bắt đầu. Nguyên nhân trận này là vì Khải Triết vương mà nổ ra, cho nên sau này, trong sử sách các quốc gia đều không hẹn mà cùng gọi trận đại chiến này là trận Khải Triết.


La Duy ngồi trong thư phòng ở Y Cẩm viên, Tạ Ngữ ngồi đối diện, mỗi ngày hắn đều đến báo tin về trận chiến cho La Duy theo lời Long Huyền dặn dò.
“Hiện tại xem ra cũng không tệ lắm.” Khi La Duy lật xem chiến báo
(báo cáo từ chiến trường),
Tạ Ngữ nói: “Hình như quân Bắc Yến bại rất nhanh.”


La Duy nói: “Đều là báo thắng, không có báo bại?”
Tạ Ngữ hạ ánh mắt: “Ngươi còn hy vọng chúng ta bại nữa hả?”
“Không hề!” La Duy ném chiến báo trong tay: “Tin tức tốt thì đệ không đọc đâu.”


“Có cái này chắc ngươi sẽ muốn xem đấy.” Tạ Ngữ lấy một thứ từ giữa đống chiến báo đặt trước mắt La Duy.
“Đây là cái gì ạ?”
“Cái này là do Thế Nghi đại ca viết, ta nghĩ ngươi sẽ quan tâm.” Tạ Ngữ nói.


La Duy khẽ xao động, vội lật chiến báo lên xem. Chiến báo này La Khải tự tay viết, không dài, nhưng tất cả đều nói về chiến công của Vệ Lam.


“Lam rất lợi hại.” Tạ Ngữ nói với La Duy: “Khi đó Vũ Hiên ca nói Lam là tướng tài, ta còn không tin, nhưng hiện tại ta tin rồi. Hắn đánh trận quyết liệt hơn cả Tử Chu, Thế Nghi đại ca hiện tại rất thích dùng hắn.”


La Duy nhìn chiến báo trên tay, Vệ Lam giờ là chỉ huy quân tiên phong, hệt như Mạc Hoàn Tang năm đó, thiết kỵ đi đến đâu, nơi đó gió cuốn mây rền, cả người lẫn vật đều khó thoát khỏi cái chết. “Đấu pháp của hắn như vậy…” – La Duy đọc xong, nhíu mày nói với Tạ Ngữ – “Có phải rất tổn hại nhân đức hay không?”


“A?” Tạ Ngữ không thể phản ứng lại lời La Duy ngay lập tức.
“Hắn giết tất cả mọi người như thế…” La Duy sầu não: “Có phải tệ lắm hay không?”
Tạ Ngữ nhìn La Duy ngẩn người.


“Đệ có nên tìm Phất Y Đại Sư để làm chút công đức thay hắn không nhỉ?” La Duy gãi gãi đầu, thương lượng cùng Tạ Ngữ: “Như vậy có tốt hơn chút nào không?”


Tạ Ngữ không biết tại sao trong lòng lại trở nên đau xót, hốc mắt ươn ướt, La Duy đối với Vệ Lam… Tạ Ngữ lắc lắc đầu, không để bản thân nghĩ tiếp, cười nói với La Duy: “Ngươi bận tâm nhiều quá, chiến tranh nào mà không có người chết chứ? Vệ Lam không giết địch, chẳng lẽ lại chờ địch đến giết hắn sao?”


“Không phải!” La Duy chen vào: “Ý đệ là đấu pháp của hắn quá mức…”
“Làm tướng không bận tâm sát nghiệt.” Tạ Ngữ rút chiến báo khỏi tay La Duy, đặt lên bàn: “Ngươi đừng lo lắng cho Lam.”


La Duy như có chút đăm chiêu, hai ngày trước y đã sai Long Thập đến chùa Hộ Quốc một chuyến, làm chút công đức cho Vệ Lam, còn sợ thành ý không đủ, nên cúng thêm một món tiền nhang đèn rất lớn.


Ngay lúc La Duy và Tạ Ngữ đang nói chuyện trong thư phòng, Triệu Phúc chạy vào nói với Tạ Ngữ: “Tạ đại nhân, Thượng Thư tỉnh sai người tới, xin ngài mau tới đó một chuyến.”
Tạ Ngữ nhìn La Duy một lúc rồi hỏi Triệu Phúc: “Đã xảy ra chuyện gì?”


Triệu Phúc đáp: “Hình như là Lĩnh Nam Thường thị đã xảy ra chuyện.”
Tạ Ngữ đứng bật dậy hỏi La Duy: “Lĩnh Nam Thường thị có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
La Duy trả lời: “Chẳng phải huynh trở về sẽ biết ngay sao?”


Tạ Ngữ cũng biết La Duy bất hòa với Lĩnh Nam Thường thị, vội vã tạm biệt y rồi đi thẳng.
Sau khi Tạ Ngữ đi, La Duy liền nói với Triệu Phúc: “Hôm nay làm ít bánh gạo nếp đi, ta đột nhiên muốn ăn.”


Triệu Phúc vội đáp lời, hiếm khi La Duy muốn ăn gì đó, gã liền vội vã làm theo lời La Duy. Từ khi Long Huyền viễn chinh Bắc Yến, Y Cẩm viên đã xây thêm một phòng bếp nhỏ, giờ đây Y Cẩm viên cứ như một vương quốc độc lập trong hoàng cung vậy.


La Duy lật lại chiến báo La Khải viết về Vệ Lam, lúc này tâm tình của y đã khá lên một chút. Tuy rằng vẫn lo lắng cho Vệ Lam, nhưng không còn nóng ruột như ban nãy nữa.


Tạ Ngữ đi chưa lâu, tin tức Lĩnh Nam Thường thị trong một đêm bị người nào đó diệt hết, tất cả hóa tro tàn, lão thái gia Thường thị cháy rụi không tìm ra xương cốt đã truyền khắp hoàng cung.
Thường thị hoàng hậu nhận được tin liền ngất lịm, điện Phượng Nghi nhất thời đại loạn.


Điện Duyên Niên, khi La Tri Ý đang định đưa Long Tiêu đến điện Phượng Nghi thăm Thường thị hoàng hậu, thì La Duy phái một tiểu thái giám đến truyền lời.
“Vương gia có chuyện gì?” La Tri Ý vội hỏi tiểu thái giám, tuy rằng không phải U Yến La gia gặp chuyện không may, nhưng trong lòng La Tri Ý vẫn vô cùng hốt hoảng.


Tiểu thái giám đáp: “Vương gia mời Thái Hậu nương nương đến Y Cẩm viên một chuyến ạ.”
La Tri Ý không có chủ kiến, thấy La Duy bảo mình đưa Long Tiêu đến, vội vã mang theo Long Tiêu vẫn chẳng hay biết gì đến Y Cẩm viên.


La Duy nhìn thấy La Tri Ý và Long Tiêu đến, liền lệnh cho Long Thập Nhất đưa Long Tiêu đi chơi.
La Tri Ý mấy lần định mở miệng đều bị La Duy ngăn cản. La Duy dỗ dành Long Tiêu, nhìn Long Thập Nhất đưa Long Tiêu đi, rồi mới nói với La Tri Ý: “Cô cô nóng vội như thế làm gì?”


La Tri Ý nói: “Thường thị diệt môn rồi! Sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ?!”
“Không biết nữa ạ.” La Duy tiếp lời: “Có lẽ là đã đắc tội với người nào đó.”


“Duy nhi.” La Tri Ý thấy La Duy không thèm để ý, vội la lên: “Điện Phượng Nghi náo loạn, ngươi còn gọi ta đến đây làm gì? Ta không cần đến điện Phượng Nghi sao?”
“Thượng Hỉ đâu?” La Duy hỏi.
Thượng Hỉ vội chạy từ ngoài cửa vào, cúi đầu đứng thẳng trước mặt La Duy.


“Ngươi đi truyền ý chỉ của Thái Hậu nương nương.” La Duy nói: “Giờ đang là lúc chiến tranh, người trong hậu cung không được phép làm loạn. Hoàng thái hậu nghe tin dữ của Thường thị, nên đã sai thái y đến điện Phượng Nghi xem bệnh rồi. Hoàng hậu hiện đang có thai, long tử quan trọng, người trong hậu cung không được phép đến điện Phượng Nghi quấy rầy hoàng hậu an thai.”


Thượng Hỉ đáp: “Nếu Liễu thị Thái Hậu muốn đi thì sao ạ?”


“Không đồng ý.” La Duy lạnh nhạt: “Lệnh thị vệ trong cung canh giữ điện Phượng Nghi, ngươi tự nhìn xem, nếu Liễu thị Thái Hậu muốn ồn ào, thì cứ để bà ta đến Y Cẩm viên, cứ nói Thái Hậu nương nương đang ở Y Cẩm viên là được.”
“Thập.” La Duy lại gọi Long Thập.


Long Thập nhảy từ cửa sổ vào, khiến La Tri Ý giật nảy.
La Duy nói với Long Thập: “Ngươi và Thập Tam, Thập Tứ đi cùng Thượng công công, nếu có người không tuân theo ý chỉ của Thái Hậu, thì lập tức giết không tha.”