Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 386: Tóc bạc sớm

“Hôm nay là ngày sau hôm tân hôn.” La Duy ngây ngốc hồi lâu mới lên tiếng: “Họ tới lại mặt, đã là muộn một ngày.”
“Để họ vào đi.” Long Huyền nói.
“Đừng.” La Duy xoay người nhặt công văn trên mặt đất: “Bây giờ ta không muốn nhìn thấy họ, bệ hạ gặp họ là được rồi.”


Long Huyền đứng dậy, La Duy không gặp Vệ Lam, đương nhiên hắn rất vui rồi, “Ta đi gặp bọn họ, ngươi ở trong này xem mật báo từ Nam Chiếu, chờ ta trở lại rồi hai ta cùng thương lượng.”
La Duy gật đầu.
Long Huyền đi ra ngoài.


La Duy cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong sân, vừa rồi còn nghe thấy tiếng Ngụy thái y gọi Lam, bây giờ thì một chút âm thanh cũng không nghe thấy. “Ngươi cũng ra ngoài đi.” Y nói với tiểu thái giám bên cạnh.
“Vâng.” Tiểu thái giám vội vàng lui xuống.


La Duy ném công văn lên bàn trà, không thể gặp, y tự nói với chính mình, gặp rồi thì trừ thương tâm khổ sở, y sẽ chẳng làm được gì hết. Nếu Vệ Lam không thể trở về bên y, thì thà rằng không gặp.
Ngoài đại sảnh, Vệ Lam và Yến Nhi hành đại lễ với Long Huyền.


“Lam.” Long Huyền ban cho đôi phu thê này ngồi, rồi nói với Vệ Lam: “Triều đình sắp có chiến sự, có lẽ ngày tân hôn của ngươi sẽ không thể kéo dài.”
“Thần tất nhiên lấy quốc sự làm trọng.” Vệ Lam nói: “Không biết bệ hạ định khi nào động binh?”


“Trẫm muốn ngươi ba ngày sau hãy tới chỗ đại huynh trưởng của ngươi ở Vân Quan.” Long Huyền nói: “Ngươi xem ba ngày sau ngươi có thể đi không?”
“Thần tuân chỉ.” Vệ Lam nói.


“Yến Nhi đừng trách trẫm.” Long Huyền lại nói với Yến Nhi: “Chờ thiên hạ bình định, phu thê các ngươi ắt có thời gian gần nhau.”
“Yến Nhi hiểu.” Yến Nhi cúi đầu đáp.
“Lam đối với ngươi có tốt không?” Long Huyền hỏi.
Yến Nhi gật đầu.


“Vậy trẫm an tâm rồi, thời gian các ngươi ở bên nhau không nhiều, mau về phủ đi thôi.” Long Huyền nói rồi nhìn Phúc Lai, “Mang những thứ trẫm ban từ điện Trường Minh đến chỗ phò mã.”
Vệ Lam và Yến Nhi lại đứng dậy tạ ơn Long Huyền ban thưởng.


Yến Nhi cảm tạ long ân, rồi nhìn ra phía ngoài, hỏi Long Huyền: “Bệ hạ, Cẩm vương gia không ở đây sao?”
“Y đang bận việc.” Long Huyền nói: “Hôm nay sẽ không gặp các ngươi.”


Vệ Lam có chút thất vọng, hắn vốn tưởng rằng lần này tiến cung có thể nhìn thấy Cẩm vương Duy, hắn cảm thấy người này quen thuộc đến lạ kỳ.


“Vậy khi nào Yến Nhi mới có thể nhìn thấy vương gia?” Yến Nhi một lòng cho rằng Long Huyền không muốn để La Duy gặp Vệ Lam, nên vẫn cố hỏi. Tuy rằng Yến Nhi không hy vọng La Duy và Vệ Lam gặp nhau, dù Vệ Lam đã là phu quân của nàng, nhưng Yến Nhi không qua được cánh cửa lương tâm, nàng cảm giác, nàng đoạt lấy Vệ Lam từ tay La Duy là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.


“Ngươi ở lại thượng đô thì ắt có cơ hội gặp y.” Long Huyền cũng không giận, kiên nhẫn nói.
Nơi này đang nói chuyện, La Duy phái một tiểu thái giám đến, dâng một hộp gấm.


“Phò mã, công chúa.” Tiểu thái giám đứng trước mặt Vệ Lam và Yến Nhi, cầm hộp gấm dâng lên Vệ Lam: “Đây là chút quà nhỏ của vương gia tặng cho hai vị. Vương gia nói người không kịp chuẩn bị, hy vọng hai vị đừng ghét bỏ chút lễ mọn này.”


Vệ Lam vội nhận hộp gấm rồi cảm ơn tiểu thái giám, tay cầm hộp gấm, mới phát hiện chiếc hộp thật nặng.
“Mở ra xem đi.” Long Huyền nói: “Xem Cẩm vương tặng các ngươi quà gì.”
Tiểu thái giám mang quà vội tiến lên, giúp Vệ Lam mở hộp gấm.
Trong hộp gám trang trí tinh xảo tràn đầy nhân sâm hảo hạng.


“Vương gia nói phò mã trước kia từng bệnh nặng, nhân sâm này là để phò mã dùng bồi bổ.” Tiểu thái giám thuật lại lời La Duy.


“Phiền công công thay ta đa tạ vương gia.” Vệ Lam vội nói: “Không biết… không biết vương gia hiện tại có ở đây không? Có thể… có thể để ta gặp mặt tạ ơn không?”


“Phò mã gia.” Ngụy thái y lúc này mới mở miệng nói: “Cẩm vương gia có thể gặp ngài thì sao chứ? Ngài nên chờ dịp khác để tạ ơn, ngài cứ nhận lấy tấm lòng của vương gia là được rồi.”


Vệ Lam nghe Ngụy thái y nói vậy, lại thấy Yến Nhi nhìn hắn lắc đầu, thế này mới từ bỏ, hắn muốn gặp La Duy, nhưng lại không tìm ra lý do gì cả.
“Đi thôi.” Long Huyền đứng dậy nói: “Lần này, trẫm tiễn các ngươi ra khỏi Y Cẩm viên.”
Vệ Lam và Yến Nhi vội đi theo phía sau Long Huyền.


Ngụy thái y thừa dịp này, chạy tới thư phòng La Duy, vừa vào đã thấy La Duy đang đọc công văn.
“Ngươi kê đơn xong chưa?” La Duy nghe thấy tiếng bước chân của Ngụy thái y, ngẩng đầu lên, hỏi Ngụy thái y.


“Đơn thuốc kê xong lâu rồi, lát nữa sẽ sắc thuốc dâng cho công tử uống.” Ngụy thái y đi tới trước mặt La Duy, khẽ nói: “Vừa rồi ta đã bắt mạch cho Lam, hắn không có việc gì, thân mình xương cốt hết thảy đều bình thường, công tử đừng lo lắng.”
“Bây giờ ta không lo lắng cho hắn nữa.” La Duy nói.


“Còn nữa…” Ngụy thái y ghé sát tai La Duy, thấp giọng nói: “Ba ngày sau lam sẽ tới Vân Quan.”
La Duy nhìn về phía Ngụy thái y.
“Chính tai ta nghe được.” Ngụy thái y nói: “Bệ hạ nói muốn mở màn chiến sự.”


“Ta biết rồi.” La Duy miễn cưỡng cười với Ngụy thái y, Long Huyền từng nói muốn dùng Vệ Lam để mở mang bờ cõi, không ngờ lại là sự thật, “Đa tạ ngươi.” Y tạ ơn Ngụy thái y.


“Lam muốn gặp ngươi đấy.” Ngụy thái y khoát tay với La Duy, ý là mấy việc nhỏ này không cần tạ ơn: “Không ngờ ngươi lại thực sự không muốn gặp hắn.”


“Không gặp thì tốt hơn.” Dư quang nơi khóe mắt La Duy bắt được một sắc vàng nơi cửa, y liền quay lưng về phía cửa, nói với Ngụy thái y: “Lần này ra ngoài, ngươi định đi bao lâu? Thật sự là đi giải sầu?”


Ngụy thái y nghe La Duy hỏi như vậy, liền biết Long Huyền đã trở lại, vội tỏ ra cung kính trước La Duy: “Chậm thì nửa tháng, lâu thì một tháng, hạ quan nhất định sẽ trở về. Vương gia, hạ quan thật sự đi giải sầu, ngài xem xem…” Ngụy thái y để La Duy nhìn tóc mình, “Tóc trắng nhiều như vậy rồi.”


“Đó là bởi vì ngươi già rồi.” La Duy đáp.
Ngụy thái y nói đến tóc trắng, rồi nhìn thoáng qua mái tóc La Duy, vừa thấy đã reo lên: “Vương gia, ngươi cũng có tóc trắng!”
Long Huyền cất bước đi vào thư phòng, nói với Ngụy thái y: “Ngươi không đi xem sắc thuốc thế nào à?”


Ngụy thái y biết hắn đuổi mình đi, vội vã lui ra ngoài.
Long Huyền đi tới trước mặt La Duy.
“Ta vừa xem rồi, ngươi cho ta một chút thời gian.” La Duy nhìn Long Huyền nói: “Ta sẽ mau chóng xem xong.”
Long Huyền đưa tay xoa đầu La Duy.
“Ngươi làm cái gì thế?” La Duy định trốn.


“Có tóc trắng thật này…” Long Huyền đè chặt vai La Duy, hắn thật sự nhìn thấy tóc trắng trên đầu La Duy, số lượng không ít.
“Có tóc trắng cũng không chết được.” La Duy nói.


“Ngươi đừng động đậy.” Long Huyền ép La Duy không được cử động, rồi cẩn thận nhổ những sợi tóc trắng trên đầu La Duy xuống.