Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 381: Lục hoàng thúc là người tốt

Điện Duyên Niên, hồi lâu không nghe thấy tiếng người.
“Ai!” Cuối cùng La Tri Ý thở dài một hơi, hỏi La Duy: “Duy nhi, vừa rồi sao ngươi lại nói vậy với Long Tiêu? Ngươi định đối phó với Thường gia sao?”


“Thường Lăng hại đại ca con.” La Duy xa xôi nói: “Thường gia cũng trợ giúp Long Huyền, sao con có thể để bọn chúng hưởng phú quý mãi được?”
“Nhất định phải làm như vậy sao?” La Tri Ý hỏi: “Kỳ thật ngươi là vương gia, cho dù thế nào cũng lớn hơn quốc cữu.”


“Cô cô.” La Duy nói: “Trước kia con chỉ muốn sống yên ổn, nhưng Long Huyền lại không chịu buông tha. Bây giờ con chẳng còn gì hết, con sẽ không để hắn được sống tử tế đâu, không buông tha, cũng không ngừng lại.”
“Hắn là Hoàng đế!” La Tri Ý nói: “Ngươi định đấu với hắn thế nào đây?”


“Sau này cô cô đừng để hoàng hậu tới gặp Long Tiêu.” La Duy nói: “Cô cô chỉ cần làm vậy là được.”
“Không để mẹ con nó gặp mặt?” La Tri Ý nói: “Như vậy có ổn không? Long Tiêu sẽ làm loạn lên mất.”


“Cô cô định để hai mẹ con gặp nhau à?” La Duy nói: “Cô cô, người mềm lòng như thế sao có thể báo thù? Không phải vì bây giờ Long Huyền tôn người làm mẫu hậu Hoàng thái hậu, nên người cảm kích Long Huyền chứ?”


“Ta…” La Tri Ý không thể nói rõ cảm giác của mình với Long Huyền, ngẫm nghĩ, rồi gật đầu với La Duy: “Ta biết, ta sẽ không để hoàng hậu đến đây nữa.”


“Cô cô cũng đừng sợ nữ nhân họ Liễu kia tới làm loạn.” La Duy lại nói: “Người không để bà ta vào điện Duyên Niên là được, nơi này nếu không có sự đồng ý của cô cô, bà ta xông vào sẽ phải chịu tội chết, bà ta chưa điên đến mức ấy đâu.”


“Không phải ngươi vừa cãi nhau với người ta đấy chứ?” La Tri Ý vội hỏi: “Duy nhi, ta đã nếm nhiều chiêu trò của nữ nhân này, bà ta không phải người lương thiện, ngươi nên cách xa một chút thì hơn.”


“Nữ nhân này sớm nên chết đi mới phải!” La Duy tàn nhẫn nói: “Cô cô đừng sợ, con có thể giết chết mẫu tộc của bà ta, thì cũng có thể khiến bà ta sống không bằng chết.”


La Tri Ý lại im lặng không nói gì, bà không trách La Duy đầy lòng thù hận, lợi dụng cả Long Tiêu, bà chỉ hy vọng La Duy có thể xóa bỏ hận thù, La Duy nay chưa đến hai mươi tuổi, sao có thể ôm mối hận mà sống mãi được?


“Con về đây.” La Duy ngồi lại với La Tri Ý một lát rồi đứng dậy nói: “Ngày mai con lại đến thăm cô cô.”
“Ừ, nhưng ta phải nói với hoàng hậu như thế nào, để nàng không đến tìm Long Tiêu nữa?” La Tri Ý vội hỏi La Duy.


“Cô cô không cần nói gì cả, cứ bảo hoàng hậu về điện Phượng Nghi là được.”
“Không cần nói gì hết?”


Đối với La Tri Ý không thích tranh đấu, La Duy hơi bất đắc dĩ, với tính tình của cô cô, thì không nên gả cho một đế vương. “Cô cô là Thái Hậu mà, chẳng lẽ còn phải giải thích gì với hoàng hậu hay sao?”
La Tri Ý khó xử nhìn La Duy, bà không quen làm như thế.


“Cứ nói hôm nay cô cô hơi mệt.” La Duy bày lý do cho La Tri Ý.
“Nếu ngày mai nàng lại đến nữa?”
“Vẫn mệt.” La Duy nói: “Người là Thái Hậu nương nương mà, cô cô!”
La Tri Ý thấy La Duy có vẻ mất kiên nhẫn, không nói gì thêm nữa.


“Ngày mai con lại đến thăm người.” La Duy thấy La Tri Ý có vẻ sợ mình, đành dịu giọng: “Nếu có chuyện gì không làm được, thì người hãy sai Thượng Hỉ đến tìm con, giờ con ở trong cung rồi, chuyện gì con cũng có thể giúp cô cô.”


La Tri Ý đứng dậy định tiễn La Duy, miệng nói: “Duy nhi, ngươi tính cứ ở mãi trong cung sao?”
“Không đâu ạ.” La Duy không để La Tri Ý đứng dậy: “Sao con có thể ở đây cả đời được? Chắc chắn sẽ có cách để con ra ngoài thôi.”
Trước khi La Duy đi, y nhìn thoáng qua phía trong điện.


“Ta sẽ để ý Long Tiêu, ngươi cứ yên tâm đi.” La Tri Ý cảm thấy La Duy vẫn không yên lòng về bà.


“La Duy cáo lui.” La Duy khom người trước La Tri Ý, y thoáng nghĩ, một đứa trẻ ngoan như vậy, sao lại là con của Long Huyền cơ chứ? Chẳng giống Long Huyền chút nào, nói vài câu đã có thể mua chuộc, Long Huyền trước đây chưa bao giờ như vậy.


“Duy nhi?” La Tri Ý thấy La Duy hành lễ với mình xong thì đứng bất động, nhẹ nhàng đẩy La Duy một cái.


“Không sao ạ.” La Duy tỉnh lại, y vừa phát hiện thì ra bản thân vẫn nhớ rõ những chuyện trước kia của Long Huyền, trong lòng không hề thoải mái, y nhớ đến chúng để làm gì cơ chứ? Chẳng lẽ phải đến kiếp sau y mới có thể quên hết những chuyện đáng ghét này?


La Tri Ý nhìn La Duy vội vã bước đi, một mình ngồi trong điện ai oán thở dài.
“Hoàng tổ mẫu!” Long Tiêu chạy ra, lục hoàng thúc của nó vừa rồi còn ở trong đại điện mà giờ đã biến mất tiêu, làm nó vô cùng mất hứng: “Hoàng tổ mẫu, lục hoàng thúc đâu ạ?”


“Hoàng thúc còn có việc.” La Tri Ý kéo Long Tiêu vào lòng: “Tiêu nhi, lục hoàng thúc thân thể không tốt, sau này lúc ở cạnh hoàng thúc, thì ngươi đừng làm hoàng thúc nổi giận đấy.”
“Trên người lục hoàng thúc có mùi đắng.” Long Tiêu nói.
“Đó là mùi thuốc đấy.” La Tri Ý nói.


“Sao trên người lục hoàng thúc lại có mùi thuốc ạ?”
“Đó là bởi vì hoàng thúc bị bệnh, bị bệnh thì phải uống thuốc.” La Tri Ý nhớ đến La Duy, xót xa nói: “Cho nên Tiêu nhi không được chọc giận lục hoàng thúc đâu.”
“Bệnh nhân lớn nhất!” Long Tiêu nói: “Mẫu hậu dạy con như thế.”


“Ngoan lắm.” La Tri Ý ôm Long Tiêu: “ Tiêu nhi của chúng ta đúng là đứa trẻ ngoan.”
“Con sẽ không chọc giận lục hoàng thúc đâu.” Long Tiêu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn La Tri Ý: “Lục hoàng thúc là người tốt mà.”


La Tri Ý thầm thở dài, Long Tiêu là đứa trẻ không tồi, nhưng vì sao lại đầu thai vào bụng Thường thị chứ? La Duy hẳn sẽ không nương tay.
La Duy ra khỏi điện Duyên Niên, liền thấy một phụ nhân đứng cạnh kiệu mình.


“Đó là hoàng hậu nương nương ạ.” Một thái giám điện Duyên Niên vội chạy tới nói với La Duy.
La Duy đi vòng sang một bên, y là vương gia, nhìn thấy hoàng tẩu, hẳn là nên tránh mặt.


Thường thị hoàng hậu lại đứng ở chỗ này chờ La Duy, thấy La Duy xoay người đi sang chỗ khác, vội chạy tới chỗ La Duy: “Cẩm vương gia.”


“Hoàng hậu nương nương.” La Duy đưa lưng về phía Thường thị: “Xin nương nương đi trước, La Duy không biết nương nương vẫn ở trước điện, có gì mạo phạm mong hoàng hậu nương nương thứ lỗi.”
“Bản cung có chuyện muốn nói với vương gia.” Thường thị hoàng hậu nói.


“Nương nương là hoàng hậu, cũng là hoàng tẩu.” La Duy lại không muốn nghe: “Mong hoàng hậu nương nương thứ lỗi.”


“Vương gia!” Thường thị hoàng hậu cũng biết mình đứng nói chuyện với La Duy thế này là không có cấp bậc lễ nghĩa, nhưng Long Huyền không để người ở hậu cung tới gần hồ Ngự Tâm, nàng muốn gặp La Duy, ngoài việc chờ ở chỗ này thì không còn cách khác, “Bản cung chỉ muốn hỏi vương gia, các nô tài ở Y Cẩm viên có tận tâm hầu hạ vương gia không?”


Đây là tẩu tử quan tâm tiểu thúc? La Duy cười thầm, hoàng hậu này xem ra cũng giống Liễu thị, định nhắc nhở chuyện giữa y và Long Huyền đi? Muốn nhắc y nên an phận, đừng làm phiền Long Huyền?


“Mấy chuyện thế này cứ hỏi trẫm là được, hoàng hậu nhiều chuyện quá đấy.” Ngoài điện lúc này truyền đến tiếng Long Huyền.