Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 353: Lưỡng bại

Nhà của Hương Dũng trong thành Tuyên Châu bị Long Huyền trưng dụng, trong thành Tuyên Châu, hắn chỉ nhìn trúng mỗi tòa trạch viện này.
“Ăn một miếng cháo đi.” Long Huyền muốn đút cho La Duy ăn một thìa cháo.
La Duy mắt lạnh nhìn Long Huyền, lưỡi y bây giờ uống nước cũng đau, miếng cháo này sao có thể ăn vào miệng?


“Chắc chắn là sẽ đau.” Long Huyền khuyên La Duy: “Nhưng ngươi cố chịu một chút, không ăn thì vết thương cũng không thể khá lên.”
“Vệ…” La Duy lưỡi cứng đờ, cổ gắng mở miệng hỏi: “Vệ Lam… ở đâu?”


Lưỡi bị thương khiến La Duy nói không rõ tiếng, nhưng Long Huyền vẫn có thể hiểu y định nói gì. “Hắn không sao.” Long Huyền nói: “Ta đưa hắn về thượng đô trước rồi.”
“Ta… ta muốn… gặp hắn.”
“Về thượng đô rồi ta sẽ cho ngươi gặp hắn.”


La Duy có chút nóng lòng, không được tận mắt nhìn thấy Vệ Lam, sao y có thể khẳng định Vệ Lam còn sống, rồi sống có tốt hay không nữa? Lỡ như Long Huyền dùng hình với hắn? Với công phu của Vệ Lam, muốn bắt hắn không phải chuyện dễ dàng, La Duy đoán giờ phút này Vệ Lam nhất định đã bị thương.


“Ta cam đoan với ngươi.” Thấy La Duy lại định nổi giận, Long Huyền vội nói: “Vệ Lam không bị thương, hắn rất khỏe, ta không làm hắn bị thương một chút nào.”
Trong mắt La Duy tràn ngập hoài nghi.
“Ta cũng dùng giang sơn để thề, như vậy ngươi đã yên tâm chưa?” Long Huyền lại phải mang giang sơn ra.


“Hạ độc?” La Duy phun ra hai chữ.
“Mê dược thôi.” Long Huyền nói: “Xét thấy người phải đối phó là Vệ Lam, cho nên phân lượng hơi lớn, nhưng không có hại với thân thể hắn.”
“Nếu… trở lại thượng đô… không thấy…hắn?” La Duy lao lực mà nói.


“Vậy ông trời sẽ phạt ta thành tên vua mất nước.” Long Huyền nói.
“Ngươi…” Ánh mắt La Duy vẫn lạnh lùng, hỏi Long Huyền: “Ngươi muốn làm gì… ta và Lam?”
Long Huyền nói: “Chúng ta về thượng đô rồi nói, bây giờ ngươi chịu khó dưỡng thương, chờ ngươi khá lên rồi chúng ta cùng về.”


“Ngươi!” La Duy cao giọng, nhưng vết thương đau đớn khiến y im bặt.
“Ngươi đừng gấp quá có được không?” Long Huyền vội trấn an La Duy: “Không phải ta đã cam đoan với ngươi sao? Ta nhất định không làm Vệ Lam bị thương.”


La Duy hít sâu một hơi: “Ta dựa vào cái gì… dựa vào cái gì để tin ngươi?”
“Ta lấy…”
“Giang sơn của ngươi… không liên quan… đến ta.”


“La Duy, ta đã muốn biết nếu Vệ Lam chết, ngươi sẽ làm gì?” Long Huyền nghĩ đến chuyện La Duy cắn lưỡi tự sát trước mặt mình mà run sợ, hắn thật sự hối hận vì đã dùng tính mạng Vệ Lam để thử La Duy, “Ta không muốn ngươi lại xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ không làm Vệ Lam bị thương, ngươi muốn ta nói như thế nào mới chịu tin?”


“Ngươi… ngươi đã sớm…khiến ta không thể tin.” La Duy nói: “Long Huyền… nếu ngươi… làm Vệ Lam bị thương, vậy ngươi… vậy ngươi hãy thành toàn cho ta. Ta… ta nhất định… nhất định không làm ngươi chướng mắt.”


“Đừng nói nữa!” Long Huyền vội la lên: “Ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì, La Duy, mặc kệ ngươi tin hay không tin, thì sau khi về thượng đô rồi biết, ta sẽ không động đến Vệ Lam.”
La Duy quay đầu sang một bên, xem ra trước khi trở về thượng đô gặp Vệ Lam, y còn phải ở gần Long Huyền mấy hôm.


“Cháo nguội rồi, ngươi ăn thử một miếng đi.” Long Huyền lại khuyên La Duy ăn cháo, hòa nhã nói: “Muốn sớm nhìn thấy Vệ Lam, thì ngươi phải mau khỏe lại chứ.”
La Duy nhìn thìa cháo Long Huyền đưa tới miệng mình, vươn tay cầm lấy bát cháo trong tay Long Huyền, thoáng nhìn Phúc Vận đứng hầu hạ bên cạnh.


Phúc Vận vội xem ý tứ Long Huyền.
Long Huyền thu tay, vẻ mặt có chút mất mát, gật đầu với Phúc Vận.
Phúc Vận mang một cái thìa sạch khác đến cho La Duy, nói: “Mời vương gia dùng.”
La Duy xúc một thìa cháo đưa vào miệng, cháo lan vào vết thương, đau như xát muối.
“Đau lắm à?” Long Huyền vội hỏi.


La Duy không trả lời Long Huyền, miếng cháo trong miệng trộn lẫn mùi máu tươi, y cố lắm mới nuốt được.
Nhìn trán La Duy đẫm mồ hôi, Long Huyền vội dung khăn lau giúp y.
La Duy cứ ăn một miếng cháo lại là một ngụm máu, ăn hết bát cháo xong, y đã đau đến nỗi toàn thân ướt sũng mồ hôi.


“Chuẩn bị nước.” Long Huyền nhận lấy cái bát không từ tay La Duy, ra lệnh cho Phúc Vận.
“Cho ta… cho ta chén nước…” La Duy nói với Phúc Vận.
Phúc Vận tất nhiên biết phải nghe ai, vội mang nước cho La Duy. Đưa chén nước đến tận tay y rồi, lại mang một cái chậu đồng đến quỳ bên giường.


La Duy nhịn đau dùng nước súc miệng.
Nhìn ngụm nước La Duy phun ra mang theo tơ máu, Long Huyền vừa đau lòng vừa hối hận, hắn thật sự không nên lấy tính mạng Vệ Lam ra thử La Duy, để dẫn đến két cục này. Nên trách La Duy quá cứng rắn, hay là trách mình nghĩ sai?


Lưỡng bại câu thương(*), Phúc Vận quỳ gối trước giường nghĩ. Gã không hy vọng chủ tử mình tìm thấy La Duy, Phúc Vận thấy, chỉ cần chủ tử ở bên La Duy, thì dường như hai người sẽ đều không thoải mái. Không, không phải dường như, mà là nhất định.


(*)Trong cuộc giành giật, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả
“Đi truyền Thái y.” Chờ La Duy súc miệng xong, Long Huyền liền lệnh cho Phúc Vận, rồi đỡ La Duy nằm xuống.


La Duy không để tay Long Huyền chạm vào người, nghiêng sang bên cạnh, chờ miệng bớt đau rồi nói với Long Huyền: “Không phải… không phải ngươi muốn ta mau… mau khỏe lên sao?”
Long Huyền nói: “Ta đương nhiên hy vọng ngươi mau khỏe lại.”


“Ngươi không để ta… không để ta nhìn thấy ngươi…” La Duy nói: “Như vậy… như vậy ta có thể… khỏe nhanh một chút.”
Phúc Vận run lên, lời Cẩm vương thật cay độc.


Long Huyền nhìn La Duy, bây giờ y như vậy, hắn không thể kích động y, “Được.” Long Huyền nói: “Ta tạm thời không xuất hiện trước mặt ngươi, nhưng ngươi cũng phải đồng ý với ta, không được tự làm mình bị thương, nghỉ ngơi cho tốt.”


“Ta không… tự làm mình mất mặt đâu.” La Duy lạnh lùng: “Ngươi không… không xuất hiện… trước mặt… ta và Lam là được.”
Long Huyền đứng dậy rời đi, Hắn không có cách nào có được La Duy nữa, nếu trái tim người này cũng giống giang sơn Đại Chu thì hay biết mấy, sẽ đơn giản biết bao nhiêu.


Thái y lúc này vội vàng đi đến, nhìn thấy Long Huyền, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
“Bình thân.” Long Huyền chỉ nói một câu: “Bệnh tình y như thế nào cũng nhớ nói cho trẫm một tiếng.”
“Thần tuân chỉ.” Thái y vội đáp.


Long Huyền lướt qua bên người thái y, thậm chí bước chân cũng có gì đó không ổn.
Ở chỗ này, La Duy nhìn Phúc Vận nói: “Ngươi còn… còn ở đây làm gì?”
Phúc Vận vội đáp: “Nô tài hầu hạ vương gia.”
“Cút!” La Duy chỉ nói một chữ với Phúc Vận.


“Aiz…” Phúc Vận vội hỏi: “Vương gia đừng nổi giận, nô tài cút ngay.”
Thái y cúi đầu đứng ở một bên, trong triều đình Đại Chu bây giờ, ngay cả các vương hầu cũng phải khách khí với Phúc Vận, vậy mà Cẩm vương gia này… Phúc tổng quản đúng là khổ sở.


“Thái y.” Sau khi Phúc Vận rời khỏi đây, La Duy mới gọi thái y một tiếng.
“Vương gia.” Thái y bước lên phía trước: “Hạ quan giúp ngài bôi thuốc, sẽ hơi đau đấy, ngài hãy cố chịu đựng.”
La Duy gật đầu: “Không sao.” Đối mặt với thái y, ánh mắt y lại trở nên bình thản hơn.