Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 339: Xung đột

Không khí trong điện vì một câu của Long Tiêu mà trở nên ngưng trệ.
“Ngươi nói cái gì?” Long Huyền chỉ vào mặt Long Tiêu hỏi.
“Bệ hạ!” Long Tường bất chấp quy củ trong điện, trước khi Long Huyền nổi giận làm Long Tiêu bị thương, hắn vọt tới trước người Long Tiêu, dùng thân mình che chở cho nó.


Long Huyền nhìn Long Tường đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, giọng nói bình tĩnh đủ để người sợ hãi:“Ngươi không có ý chỉ của trẫm mà dám vào điện Trường Minh? Long Tường, ai cho ngươi lá gan này hả?”


Long Tường vội quỳ xuống đất, nói với Long Huyền:“Bệ hạ, đại điện hạ tuổi nhỏ, trẻ con nói không suy nghĩ, thần đệ cầu xin ngài đừng trách tội.”
“Trẫm đang hỏi ngươi, ai cho ngươi lá gan này?” Long Huyền chỉ hỏi Long Tường một câu như thế.


“Là thần thấy tình thế cấp bách…” Long Tường vội đáp:“Xin bệ hạ thứ tội.”
“Ngươi cảm thấy trẫm không dám bỏ rơi ngươi?” Long Huyền nói:“Ngươi không còn để trẫm vào mắt nữa phải không?”


“Thần đệ không dám.” Long Tường thành thật quỳ trên mặt đất:“Thần đệ xin nhận phạt.”
“Người tự ý vào điện Trường Minh phải chết!” Long Huyền hỏi Long Tường:“Ngươi muốn trẫm phạt ngươi như thế nào?”


Long Tường ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt âm lãnh của Long Huyền,“Bệ hạ.” Long Tường ngẩn ngơ, hắn đã quen vô lễ trước mặt Long Huyền, hôm nay hoàng huynh sẽ không tha cho hắn sao?


“Phụ hoàng!” Long Tiêu ở phía sau Long Tường nghe thấy Long Huyền nói tự ý vào điện Trường Minh là tội chết, liền bị dọa sợ, từ nhỏ Long Huyền đã đối đãi với nó khắc nghiệt, nên ngũ hoàng thúc như phụ thân của nó vậy. Nghĩ đến chuyện ngũ hoàng thúc sẽ chết vì mình, Long Tiêu nhìn Long Huyền òa khóc:“Là nhi… là nhi thần sai, xin phụ hoàng khai ân, bỏ qua cho ngũ hoàng thúc! Nhi thần xin ngài!” Long Tiêu nói, rồi dập đầu thật mạnh trước Long Huyền.


Long Tường đau lòng cho Long Tiêu, vội vàng giữ chặt nó, nhìn trán đứa cháu đã sưng đỏ, lòng sợ hãi đối với Long Huyền ban nãy lập tức bị lửa giận thổi bay, Long Tường vụt đứng dậy:“Sao huynh phải bức Tiêu nhi đến như vậy?! Đệ lớn lên cùng La Duy, trước kia y như thế nào, đệ là người rõ nhất, khi đó y có chỗ nào tốt không? Huynh nói xem, Tiêu nhi có điểm nào không bằng y chứ?!”


“Làm càn!” Long Huyền lập tức đứng lên.


“Thiên hạ này chẳng qua chỉ vì một chữ lý!” Long Tường to tiếng với Long Huyền:“La Duy đã chết, vậy mà đến hôm nay chúng ta vẫn chưa được yên ổn hay sao?! Huynh nói y tốt, y tốt chỗ nào? Huynh đừng quên cái chết của cữu cữu, đừng quên nỗi khổ mẫu phi phải chịu! Huynh như thế này để làm gì? Đáng lẽ khi y còn sống huynh phải đối xử tốt với y, người đã chết rồi, huynh có nói nhiều làm nhiều nữa y cũng chẳng thể nào biết được?”


“Dụ vương gia!” Các sư phụ ở Thượng thư phòng lúc này không kìm được mà ngắt lời Long Tường:“Ngài đừng nói nữa!”


“Vì cái gì ta không được nói?!” Long Tường không sợ trời không sợ đất, căn bản không để ý tới sắc mặt tái mét của Long Huyền, lớn tiếng nói:“Chúng ta lui một bước là được mà, cho dù La Duy trên trời có linh, y biết được thì sẽ ra sao chứ? Khi còn sống y coi huynh là kẻ thù, hiện tại chết rồi, y có thể cảm kích huynh được bao nhiêu?! Y là La Duy, là người lạnh lùng nhất, y sẽ không cảm kích chuynh đâu! Cho nên huynh hãy tỉnh lại đi!”


Long Huyền thở gấp, túm bừa một vật trên bàn ném vào người Long Tường.
Long Tường khẽ nghiêng mình né tránh, cái bát rơi xuống đất vỡ tan.
Long Tiêu quỳ gối phía sau và năm vị lão sư cũng không dám động đậy.
“Người đâu!” Long Huyền hô to.


Cửa điện bị người bên ngoài đẩy ra, một đội điện tiền võ sĩ đi đến.
“Giải Long Tường xuống cho trẫm!” Long Huyền nói.


Điện tiền võ sĩ đứng im không nhúc nhích, trong nhất thời không thể phản ứng kịp, Dụ vương gia là huynh đệ cùng mẹ với Hoàng đế, luôn được Hoàng đế coi trọng, phải bắt giữ hắn sao? Thứ hai là, các điện tiền võ sĩ cũng không biết phải đưa Long Tường đi đâu.


“Các ngươi cũng muốn tạo phản?!” Long Huyền thấy các điện tiền võ sĩ đứng bất động, càng phẫn nộ, lớn tiếng quát hỏi.
Các điện tiền võ sĩ không dám đứng ỳ ra nữa, một người quỳ trên mặt đất hỏi Long Huyền:“Bệ hạ, ngài muốn giải Dụ vương gia tới chỗ nào?”


Long Huyền sửng sốt, lúc này mới nghĩ đến, đúng vậy, hắn phải giam Long Tường ở đâu? Thiên lao?
Long Tường ôm lấy Long Tiêu, hắn không quỳ, cũng không cho Long Tiêu quỳ, đứng đó nhìn Long Huyền, đầy mặt bất tuân, ý nói có giỏi thì đến bắt ta đi.


“Lôi xuống đánh cho trẫm!” Long Huyền tàn nhẫn nói:“Trẫm chưa bảo ngừng thì không được ngừng!”
“Bệ hạ!” Cao Thừa Phong định nói đỡ cho Long Tường.
“Ai muốn nói đỡ cho nó thì cũng chuẩn bị chịu đòn đi!” Long Huyền nói.
Điện tiền võ sĩ đi lên, lôi Long Tường ra khỏi điện.


“Vậy đệ đệ ra ngoài chịu đòn đây!” Long Tường đẩy các điện tiền võ sĩ ra, không bước lui ra khỏi điện, mà trực tiếp xoay người bước ra ngoài.


“Phụ hoàng!” Long Tiêu thấy sự tình thành ra thế này, sau khi Long Tường rời khỏi đây, gào lên một tiếng “Tránh ra” rồi quỳ gối trước Long Huyền, lại liều mạng dập đầu,“Là lỗi của nhi thần, xin ngài bỏ qua cho ngũ hoàng thúc, nhi thần xin nhận phạt, phụ hoàng, xin ngài bỏ qua cho ngũ hoàng thúc!”


“Xem ra ngươi thân thiết với hoàng thúc quá nhỉ.” Long Huyền lạnh nhạt nói:“Muốn làm con hắn sao?”
Long Tiêu khóc lớn nói:“Nhi thần sẽ hiếu kính phụ hoàng, nhi thần chỉ cầu phụ hoàng đừng nổi giận nữa, tha cho ngũ hoàng thúc!”


“Lôi nó xuống!” Long Huyền quay đầu nói với Phúc Vận vẫn đang nơm nớp lo sợ đứng một bên:“Cũng đánh đòn cho trẫm.”


“Bệ hạ…” Phúc Vận vội quỳ xuống cầu xin Long Huyền:“Đại điện hạ còn nhỏ, không chịu nổi đòn roi nặng như thế đâu, cầu xin ngài khai ân, bệ hạ, nô tài dập đầu cầu xin ngài! Bệ hạ, xin ngài bớt giận!”
Năm vị lão sư thấy Phúc Vận như vậy, cũng đều đánh bạo cầu xin Long Huyền.


Long Tiêu khóc đến cơ hồ không thở nổi.
Long Huyền đi tới trước mặt Long Tiêu, giữ chặt Long Tiêu trong tay, không để ý Long Tiêu đang giãy dụa khóc lớn, bước vài bước ra cửa điện, tiện tay ném Long Tiêu ra sân.


Các thị vệ nhìn thấy thâ thể nhỏ bé của Long Tiêu bị ném về phía mình, theo bản năng đưa tay ra đỡ Long Tiêu.
“Đánh cho trẫm!” Long Huyền cũng ra khỏi đại điện, đứng ở bậc thang dưới hành lang, chỉ vào Long Tiêu nói:“Đánh đến chết thì thôi!”


Long Tường đang quỳ rạp trên mặt đất thấy vậy, tức giận đến mặt đỏ tía tai, giãy dụa định liều mạng với Long Huyền.
“Long Tường!” Long Huyền lại nhìn Long Tường quát to:“Ngươi cho rằng trẫm cái gì cũng có thể tha cho ngươi, nên trẫm không dám giết ngươi sao?!”


Giọng nói Long Huyền tràn ngập sát khí, Long Tường rốt cuộc cũng bị trấn trụ.
“Nếu Long Tường vẫn không phục…” Long Huyền nói:“Thì hãy niêm phong Dụ vương phủ cho trẫm!”
“Nô tài tuân chỉ.” Trong sân người người đều lĩnh chỉ, không ai dám nói một chữ không.


“Ngươi không phải rất nhớ cữu cữu sao?” Long Huyền nhìn Long Tường mắt như đang nứt ra, lạnh nhạt nói:“Nếu ngươi thật sự nhớ cữu cữu, trẫm không ngại đưa ngươi tới địa phủ thăm người đâu!”
“Bệ hạ!” Giọng nói Long Tường mang theo tiếng khóc:“Huynh vì một La Duy, mà muốn bức tử tất cả hay sao?!”


“Đánh!” Nghe Long Tường nhắc đến La Duy, Long Huyền hét to một tiếng,“Đánh thật mạnh cho trẫm! Nếu nó nói thêm một tiếng nào, các ngươi cũng chết theo nó đi!”