Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 310: Tháo nút

Ngoài cửa sổ vang tiếng gà gáy sáng, đánh thức La Duy từ trong giấc ngủ, mắt còn chưa mở, tay y đã quơ sang bên cạnh. Đêm qua Vệ Lam ở bên, La Duy khẽ mỉm cười, sau khi tỉnh dậy, việc muốn làm nhất là nhìn thấy Vệ Lam. Nhưng, nơi bàn tay chạm đến chẳng thấy người, khóe miệng tươi cười của La Duy phút chốc cứng đờ, vội mở to mắt, bên người y thật sự chẳng có ai.


Đây là đâu? Không nhìn thấy Vệ Lam, đầu óc La Duy lại trở nên mơ hồ, đây không phải điện Ngưng Lộ, trong phòng không nhiều đồ đạc, đều bằng gỗ, cũng không có nước sơn, y bị Tư Mã Thanh Sa tống vào phòng chứa củi? La Duy có điểm hoảng hốt, nhưng chuyện đêm qua không giống nằm mơ,“Lam?” Y thử gọi một tiếng.


Vệ Lam ở bên ngoài cho con ngựa Mạc Hoàn Tang đưa tới ăn cỏ khô, lúc này ngựa lại kêu lên hai tiếng, Vệ Lam không nghe thấy tiếng  La Duy trong phòng gọi hắn.


La Duy sốt ruột, xốc lên chăn muốn xuống giường, vừa cử động, chân đã phát đau, bây giờ y mới nhớ ra là chân mình vừa gãy. Đến khi cơn đau qua đi, La Duy mới giữ chặt cái chân bị thương, vẫn xuống giường, y muốn biết rõ, rằng chuyện đêm qua nhìn thấy Vệ Lam không phải chỉ là một cơn mộng đẹp.


Vệ Lam đứng trong sân nghe thấy có tiếng té ngã,“Công tử?” Vệ Lam vội gọi La Duy, chạy vào phòng.
La Duy ngồi trên mặt đất, đau đến nghiến răng.


“Sao vậy?” Vệ Lam lập tức chạy lại, đỡ La Duy lên giường, chưa kịp nói gì đã xem vết thương trên chân La Duy, khi thấy vải trắng băng vết thương không có máu, mới hỏi La Duy:“Công tử rời giường làm gì?”
La Duy nhìn Vệ Lam đầy vẻ oan ức:“Ngươi đi đâu thế? Ta tỉnh lại không thấy ngươi.”


Vệ Lam thấy bộ dạng La Duy như sắp khóc, vội đáp:“Ta ở bên ngoài cho ngựa ăn, không đi đâu cả.”
La Duy nghĩ đến mà sợ:“Ta còn cho là ta thật sự đang nằm mơ.”


Đối với La Duy thế này, lúc nào y cũng chỉ sợ mình đang mơ, Vệ Lam có chút bất đắc dĩ,“Biến thành trẻ con rồi à?” Hắn hôn lên môi La Duy một cái,“Ta sống sờ sờ ra đây, sao có thể là mơ được?”
La Duy cong khóe miệng,“Ta không nhìn thấy ngươi.”


“Hiện tại thấy rồi chứ?” Vệ Lam đưa mặt vào gần La Duy.
La Duy thật sự vươn tay, ôm lấy đầu Vệ Lam, nhìn trong giây lát.
Vệ Lam nói:“Lúc này đã tin là không phải nằm mơ chưa?”
La Duy thăm dò khuôn mặt Vệ Lam một chút, mặt giãn ra:“Tin, Lam thật sự tới tìm ta.”


“Ta mang thức ăn tới.” Vệ Lam búng mũi La Duy, cười nói:“Chúng ta ăn xong sẽ đi ngay, được không?”
La Duy gật đầu, chân y lúc này vẫn đau, nhưng y không muốn khiến Vệ Lam lo lắng, có thể nhịn thì cứ nhịn.


Vệ Lam vẫn nấu cháo, bỏ bột linh chi vào bát, nghiền vụn trứng gà, ngồi bên giường đút cho La Duy ăn, còn nói với y:“Chúng ta phải đi đường xa, ngươi ăn được bao nhiêu thì cứ ăn, như vậy mới có sức, trên đường sẽ không bị bệnh.”


Ăn gì cũng không thể cam đoan trên đường không sinh bệnh, La Duy tự biết thân thể mình thế nào, nhưng nghe Vệ Lam nói như vậy, y vẫn cố ăn hết một bát cháo, trứng gà cũng ăn hết.


Vệ Lam cho La Duy ăn xong, ngồi ở một bên đợi La Duy, sợ La Duy lại nôn hết ra như đêm qua. Đợi một lát, thấy La Duy không sao cả, còn bưng một ly nước ấm uống, thế này mới yên tâm, nhanh nhẹn ăn hét chỗ còn lại.


“Chúng ta đi được chưa?” Thấy Vệ Lam ăn xong rồi, La Duy liền vội vã muốn đi. Một buổi tối mà thôi, khinh công của Vệ Lam thật lợi hại, nhưng cũng không thể trong một buổi tối mà đưa y đến tận chân trời.


Vệ Lam để La Duy ngồi trên ghế, một mình hắn vào trong thu dọn. Trong xe ngựa cái gì cũng không có, cho nên đệm chăn trên giường đều phải mang đi, đồ nấu cơm, quần áo trong rương, Vệ Lam nhìn quanh phòng, có thể lấy đi cái gì thì đều mang theo hết.


“Lam.” La Duy ở một bên nhìn nói:“Chủ nhà này không về sao? Chúng ta lấy nhiều như vậy, không sao chứ?”
“Mấy thứ này chưa chắc chúng ta đã có thể mua được trên đường.” Vệ Lam nói:“Chúng ta để lại chút tiền, coi như là chúng ta mua.”


“Chủ nhà này cũng là huynh đệ của là Mạc Hoàn Tang?” La Duy có chút tò mò hỏi.
“Hẳn là vậy.” Vệ Lam tìm một ít quần áo mùa đông trong rương, lấy cái mỏng nhất đưa cho La Duy, nói:“Ta sợ ngươi lạnh, mặc ấm một chút mới được.”


“Giờ mới là mùa thu.” La Duy nói:“Ta mặc đủ dày rồi.”
“Thứ gì của Tư Mã Thanh Sa…” Vệ Lam nói:“Thì chúng ta đều không mang đi, có được không?”
La Duy nghe rồi chau mày.
“Thay đi.” Vệ Lam đặt quần áo mùa đông trên tay La Duy.


“Ngươi…” La Duy vuốt ve quần áo mùa đông trong tay:“Có phải ngươi chê ta hay không?”
“Chê?” Vệ Lam hỏi:“Ta chê công tử cái gì?”


“Ta cùng Tư Mã Thanh Sa…” La Duy định gạt Vệ Lam cả đời, nhưng vừa rồi nghe Vệ Lam nói câu đó, y cảm thấy Vệ Lam đã biết chuyện của y và Tư Mã Thanh Sa, vì thế La Duy nói với Vệ Lam:“Ta đã ngủ với Tư Mã Thanh Sa, ta không muốn… Lam… ta không… mặc kệ……”


“Công tử!” Vệ Lam nhận ra La Duy hiểu lầm lời hắn nói, vội chặn lời y:“Sao ta có thể nghĩ như vậy? Nói như công tử, thì chẳng phải ta bẩn hơn công tử ngàn vạn lần hay sao?”
“Nói bậy!” La Duy kêu lên,“Ngươi ô uế chỗ nào chứ?”


“Nếu thế sao công tử lại nghĩ về bản thân mình như vậy?” Vệ Lam hỏi lại La Duy.
La Duy nghẹn lời, bị thua Vệ Lam khiến y giận dỗi, giật mạnh vạt áo trên người.
“Lại giận à?” Vệ Lam thấy động tác này của La Duy chẳng khác gì trẻ con, không khỏi bật cười.


La Duy muốn thay quần áo thật nhanh, nhưng dây buộc áo bị y kéo mạnh, nút thắt trở nên rối tung, không cởi được. La Duy nóng nảy, càng gỡ càng rối.
“Để ta.” Vệ Lam vươn tay định giúp.
“Không cần ngươi giúp!” La Duy càng phát hỏa, cố chấp giật mạnh nút thắt.


Một nút thắt không thể gây thương tổn cho La Duy, Vệ Lam để mặc La Duy tự cởi, hắn đi thu dọn đồ, rồi mang đồ nặng chất lên xe ngựa.


La Duy bị một nút thắt đánh bại, ngón tay cũng phát đau, nút thắt này có chết y cũng chẳng cởi ra được. Vốn tưởng rằng trên đời có chuyện gì khó mình cũng đều trải qua rồi, nhưng không ngờ lúc này một nút thắt nhỏ cũng có thể làm khó y.


Vệ Lam thu dọn xong xuôi, lại trở về xem La Duy, vừa nhìn thấy, Vệ Lam lại nhịn không được mà cười. Người này đã bất động, cúi đầu nhìn nút thắt trên vạt áo.“Không cởi được?” Vệ Lam đi lên hỏi.


Lần này, La Duy không nói không cần Vệ Lam giúp nữa, mà chỉ nói:“Không cởi được, thì lấy kéo cắt đi.”