Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 302: Gặp lại

Vệ Lam nhìn La Duy, đã hai năm không gặp, người này vẫn xinh đẹp như thế, chỉ là sắc mặt lại hệt như tờ giấy, những chỗ vốn nên hồng nhuận lại trở nên xám trắng, khiến trái tim Vệ Lam bỗng chốc thắt lại, chỉ cần liếc mắt thôi, hắn đã biết La Duy sống ở Bắc Yến phải chịu nhiều thiệt thòi.


La Duy cũng nhìn Vệ Lam, người mỗi ngày mỗi đêm đều tưởng nhớ, giờ phút này rõ ràng đứng ở trước mặt mình, khiến y tưởng rằng mình đang nằm mơ, cố mở to mắt nhìn Vệ Lam.


Yến Nhi nhìn thấy hai người áo đen đứng trước cửa, muốn kêu lên, nhưng nhìn bộ dáng La Duy, có vẻ như là quen bọn họ, liền kéo tay áo La Duy:“Vương gia ca ca, bọn họ là ai?”
“Công tử?” Vệ Lam tiến đến, gọi tên La Duy.
“Lam, Lam?” La Duy kêu tên Vệ Lam, lại vẫn là cảm giác như mình đang trong mộng.


“Chúng ta phải mau đi thôi!” Người đứng sau Vệ Lam bước tới, cũng nhìn La Duy từ đầu đến chân.
“Mạc… Mạc Hoàn Tang?” Lúc này La Duy mới chú ý đến người thứ hai, nhìn thấy rồi thì càng cho rằng mình đang mơ, Mạc Hoàn Tang sao lại ở trong này?


Mạc Hoàn Tang không có thời gian để La Duy và Vệ Lam kể chuyện biệt ly, nói với Vệ Lam:“Đi mau đi, có chuyện gì thoát khỏi đây rồi nói.”
Vệ Lam gật đầu, định đưa tay kéo La Duy đứng dậy.
“Chân vương gia ca ca gãy rồi!” Yến Nhi vội kêu lên.


Xốc chăn lên, Vệ Lam nhìn thấy đống băng trắng trên đùi La Duy,“Gãy?” Vệ Lam hỏi La Duy, đau lòng không thôi.
“Ta… ta… ta không đi được…” La Duy vẫn ngây ngốc thất thần.
Mạc Hoàn Tang để Vệ Lam nhìn mắt cá chân La Duy, có một sợi xích bạc khóa cứng La Duy trên giường.


“Khốn kiếp!” Vệ Lam đỏ mắt.
Mạc Hoàn Tang sờ sợi xích bạc ở mắt cá chân La Duy, giơ tay chém xuống, chặt đứt sợi xích này.
“Là Tư Mã Thanh Sa?” Vệ Lam căm hận hỏi La Duy.


“Ngoài Tư Mã Thanh Sa thì còn ai vào đây nữa.” Mạc Hoàn Tang dùng chăn bọc kín La Duy từ đầu đến chân, nói với Vệ Lam:“Có chuyện ra ngoài lại nói!”
Vệ Lam vẫn mải nhìn La Duy, hai người nhìn nhau đến thất thần.
“Trời ạ!” Mạc Hoàn Tang âm thầm kêu khổ, gã không chờ Vệ Lam nữa, tự tay bế La Duy.


“Vương gia ca ca!” Yến Nhi thấy Mạc Hoàn Tang định bế La Duy đi, vội gọi lại.
La Duy cuối cùng cũng tỉnh táo lại:“Đưa nó đi theo đi.”
“Đúng là người tốt!” Mạc Hoàn Tang thầm nói, không dừng bước, chạy nhanh ra khỏi cung thất.
Vệ Lam kéo tay Yến Nhi, nói:“Ta đưa ngươi ra ngoài.”


Yến Nhi nhìn Vệ Lam, người này cũng ưa nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ lên, gật đầu.
“Chúng ta ra ngoài như thế nào đây?” Ra đến ngoài cung thất, bị gió thu thổi vào mặt, bị mưa thu ngấm vào người, La Duy phục hồi tinh thần, lập tức hỏi Mạc Hoàn Tang.


“Năm đó ta có thể cứu Tru Tà ra ngoài, thì bây giờ cũng có thể cứu ngươi ra.” Mạc Hoàn Tang tự tin nói, cứ như gã đang bế La Duy đi trên đường cái, mà không phải đang ở trong hoàng cung đại nội Bắc Yến.
“Sao chỗ đó lại có ánh lửa?” La Duy chỉ vào phía Tây Bắc hoàng cung hỏi.


“Đó là kho của hoàng cung, tài bảo của Tư Mã thị hơn phân nửa đều ở bên trong đó.” Mạc Hoàn Tang nói:“Ngươi thấy vui chứ?”
“Tư Mã Thanh Sa sẽ hận ngươi đến chết.” La Duy nói.
“Hắn cũng hận ngươi mà.” Mạc Hoàn Tang nói:“Có vẻ như ngươi đã chịu không ít khổ sở.”


La Duy trầm mặc một lát, hỏi:“Sao ngươi lại tới cứu ta?”
“Ngươi đã thả ta một lần.” Mạc Hoàn Tang trả lời:“Ta trả lại ân tình này cho ngươi. La Duy, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai nữa.”
“Ý ta là sao ngươi lại biết mà đến cứu ta.”


“Vệ Lam tìm đến ta.” Mạc Hoàn Tang nhắc tới Vệ Lam, trong giọng nói lại mang theo tán thưởng,“Ta trốn kỹ như vậy, mà hắn vẫn có thể tìm thấy, Tam công tử, Lam của ngươi có bản lĩnh đấy.”
“Ta…” La Duy muốn nhìn Vệ Lam đi phía sau y và Mạc Hoàn Tang, nhưng y bị Mạc Hoàn Tang bế ngang, không thể động đậy nổi.


Nhận ra hành động của La Duy, Mạc Hoàn Tang càng ôm La Duy chặt hơn mọt chút, bật cười nói:“Sao ngươi phải sợ hắn đi lạc nhỉ? Người này ấy, ngươi đi đến đâu thì hắn nhất định sẽ theo đến cùng.”
Khóe miệng La Duy hơi cong lên, lộ ra một nụ cười.


Phía trước Mạc Hoàn Tang chân như đạp gió, chạy như bay, phía sau Vệ Lam kéo tay Yến Nhi thật sự chạy theo không kịp, rơi vào đường cùng, Vệ Lam đành cõng Yến Nhi trên lưng.


Yến Nhi ghé vào lưng Vệ Lam, thấy quần áo người này vì ngấm nước mưa mà càng tỏa ra mùi xà phòng thơm mát, mặt Yến Nhi chợt nóng lên. Nó luôn cảm thấy mùi thuốc trên người La Duy mang theo vị đắng, nó không thích, mà trên người Vệ Lam lại tỏa ra mùi xà phòng bình thường, Yến Nhi rất thích.


“Đừng sợ.” Vệ Lam thấy đứa trẻ trên lưng hơi lộn xộn, nghĩ là nó đang sợ hãi, liền nhỏ giọng an ủi một câu.
“Yến Nhi không sợ!” Yến Nhi vội nói.
“Ngươi tên là Yến Nhi?” Vệ Lam hỏi.
“Vâng.” Yến Nhi đáp:“Muội nghe vương gia ca ca gọi huynh là Lam, huynh là Vệ đại ca sao?”


Vệ Lam ngạc nhiên:“Ngươi biết ta?”
“Vương gia ca ca thường xuyên kể chuyện về huynh.” Yến Nhi nói:“Lúc nào ca ca cũng nói nhớ huynh.”
Trong lòng Vệ Lam trở nên thật ngọt ngào.
Yến Nhi lại nói:“Yến Nhi luôn luôn cố tưởng tượng xem Vệ đại ca trông như thế nào.”


Vệ Lam chỉ bận nghĩ đến lời Yến Nhi vừa nói, La Duy luôn nhớ hắn, nên không để ý những lời này của Yến Nhi:“Công tử nói y nhớ ta?”
“Đúng vậy.” Yến Nhi khẳng định:“Sao Vệ đại ca lại gọi vương gia ca ca là công tử?”
“Ta vẫn luôn gọi y như vậy.”


“Ồ…” Yến Nhi không hiểu lắm, rõ ràng mẫu thân nó từng nói, vương gia thân phận cao quý hơn công tử, vương gia ca ca của nó sao lại là công tử được?


Mạc Hoàn Tang quen thuộc với hoàng cung này đến nỗi La Duy chỉ có thể tặc lưỡi, người này bế y đi qua những chỗ không người, thỉnh thoảng còn trèo tường mà qua, La Duy căn bản không thể nhớ được những con đường mà Mạc Hoàn Tang bế mình đi qua.


Tư Mã Thanh Sa đứng bên ngoài kho chứa của hoàng cung, người cứu hỏa chạy đến rất đông, có hơn một ngàn người. Trời vẫn mưa, cho nên trận hỏa hoạn này càng ngày càng nhỏ.
Thái Hậu được hai cung nhân đỡ đến, người còn chưa tới mà giọng đã tới trước,“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”


“Mẫu hậu!” Tư Mã Thanh Sa nhìn thấy Thái Hậu, liền hung hăng trừng mắt nhìn đám thái giám cung nhân đi theo Thái Hậu.


“Ngươi đừng trách đám nô tài.” Thái Hậu vội la lên:“Kho cháy, sao ai gia vẫn ngủ ở điện Thái Hậu được chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao ai gia lại nghe nói Mạc Hoàn Tang đã đến đây?”


“Nếu Mạc Hoàn Tang đến, thì gã không thể nào bỏ chạy đâu!” Tư Mã Thanh Sa đỡ Thái Hậu:“Mẫu hậu cứ về điện Thái Hậu đi, nhi thần ở đây rồi, không có chuyện gì lớn đâu.”


“Lời của tổ tông truyền lại quả không sai …” Thái Hậu đau lòng:“Sao chổi còn ở trong cung, thì chúng ta không thể sống bình yên một ngày!”


“Chuyện này có liên quan gì đến La Duy?” Tư Mã Thanh Sa thấy ngay cả chuyện này mà Thái Hậu cũng nhắc đến La Duy, lại nhịn không được mà nói:“Y còn chẳng ra được đến ngoài cung thất, mẫu hậu không thể nói trận hỏa hoạn này là do y đốt, Mạc Hoàn Tang là do y dẫn tới được!”


Tôn Ly chạy từ trong phủ đến hộ giá, hiện giờ tâm trạng chỉ muốn mắng người, lửa cháy lớn thế này, Mạc Hoàn Tang thì đang lẩn trốn bên cạnh, hai vị này còn có tâm tư cãi nhau vì La Duy sao.