Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 292: Gãy xương

“Bệ hạ bị thương?!”
Tư Mã Thanh Sa nghe tiếng ồn ào bên tai, mọi người nháo nhào hỏi han hắn, tay đè chặt lên bụng, nhìn La Duy vừa mới liều mạng với mình giờ nằm trên mặt đất, người này hiện tại cũng không nhúc nhích.


“Bệ hạ!” Tôn Ly nhìn thấy máu, trên người Tư Mã Thanh Sa có máu, mà La Duy thì không biết ra sao, bị bọc trong long bào hoàng đế, không nhìn rõ vết thương,“Ngài bị thương rồi phải không?” Tôn Ly hỏi liên tục, thấy Tư Mã Thanh Sa vẫn không để ý đến mình, chỉ đành lớn giọng, đưa tay đẩy đẩy Tư Mã Thanh Sa.


“Xem…xem y thế nào rồi?” Tư Mã Thanh Sa nói.
Tôn Ly chạy tới trước mặt La Duy, xoay người lật long bào thêu hình rồng bay lên, vừa nhìn thấy đã thay đổi sắc mặt, kêu lên một tiếng sợ hãi.
“Y làm sao vậy?” Tư Mã Thanh Sa đã không còn nhớ mình vừa làm gì với La Duy.


“Bệ… bệ hạ!” Tôn Ly chỉ vào La Duy nói không nên lời.
Tư Mã Thanh Sa chịu đau ngồi dậy, đẩy Tôn Ly ra, khi nhìn thấy La Duy, hắn cũng trở nên ngây dại.
La Duy hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt chuyển xám, sau khi kéo long bào lên, máu mới chảy lênh láng ra bốn phía trên nền ngọc.


Sở thái y vội chạy lên lộ đài, không kịp hành lễ với Tư Mã Thanh Sa, vội vàng tới bên cạnh La Duy, liếc mắt đã thấy chân trái La Duy mất tự nhiên, một khúc xương đùi chọc thủng da thịt, lòi ra bên ngoài. Không ngờ Tư Mã Thanh Sa lại đánh gãy chân trái La Duy. Sở thái y làm thật nhẹ tay, không dám động tới La Duy.


“Vân… Vân Khởi!” Tư Mã Thanh Sa lúc này mới tỉnh táo, bổ nhào vào La Duy, đưa tay kiểm tra hơi thở của y. Cảm giác được nhịp thở yếu ớt, Tư Mã Thanh Sa gọi Sở thái y thật to:“Ngươi còn đứng đo làm cái gì?! Mau đến xem cho y!”


Sở thái y cắn răng, cởi đai lưng của mình, nhanh nhẹn buộc chặt vết thương trên chân trái La Duy. Xương cốt tính sau, trước tiên phải cầm máu đã.
“Gọi tất cả thái y đến cho ta!” Trong kích động, Tư Mã Thanh Sa quên cả cách xưng là “trẫm”.


“Bệ hạ, cứ vào trong đã.” Sở thái y vội vàng nói:“Không thể để y dính mưa được.”
Tư Mã Thanh Sa bế La Duy lên, bước nhanh vào phòng.
Tôn Ly ngây ngốc nhìn máu vương trên mặt đất, không chỉ có gã, mà tất cả mọi người ở đây ai cũng ngây người.


“Tôn đại nhân!” Sở thái y gọi Tôn Ly, lúc này mà còn có thời gian ngẩn người hay sao?
Tôn Ly đi theo sau Sở thái y như một con rối gỗ, mất biết bao sức lực để có được người này, chỉ để làm như thế thôi ư?


“Ngươi mau đến xem cho y!” Tư Mã Thanh Sa nhẹ nhàng đặt La Duy lên giường, quát Sở thái y.
“Bệ hạ, có phải ngài cũng bị thương hay không?” Tôn Ly lại hỏi Tư Mã Thanh Sa một lần nữa.
“Không!” Tư Mã Thanh Sa tâm phiền ý loạn đáp:“Không phải đã truyền thái y sao? Sao vẫn chưa ai đến?!”


Một đám thái y vội vàng chạy tới.
“Mau xem cho y một chút!” Tư Mã Thanh Sa không kịp đợi các thái y hành lễ xong, chỉ vào giường nói.
La Duy bị một đám thái y vây kín.
Tư Mã Thanh Sa ngã ngồi trên ghế dài, hình ảnh trước mắt có chút mơ hồ, đàu ong ong, bụng lại chợt đau nhói.


Ngay cả Tôn Ly đứng cạnh Tư Mã Thanh Sa cũng thấy vạn tuế gia đổ máu,“Bệ hạ cũng bị thương!” Tôn Ly kêu lớn, long thể này bị hao tổn đến mức nào đây?!
Có thái y nghe thấy Tôn Ly kêu, vội vàng chạy lại.
“Xem cho La Duy!” Tư Mã Thanh Sa quát.
Mấy thái y lại vội vàng quay về phía La Duy.


Tư Mã Thanh Sa nhìn bàn tay đầy máu của mình, chẳng biết là máu của hắn hay là máu của La Duy.
Tôn Ly vội muốn chết, nói với các thái y:“Một người đến đây, xem miệng vết thương cho bệ hạ mau!”
Lúc này mới có một thái y chuyên trị ngoại thương chạy đến.


“La Duy thế nào?” Tư Mã Thanh Sa không thèm nhìn vị thái y đang rửa vết thương cho mình, mà quay sang hỏi Sở thái y.


Sở thái y tiếp tục ấn vào mạch đập đứt quãng của La Duy, do dự, chẳng lẽ lão phải nói với vạn tuế gia rằng, La Duy có thể sẽ không qua được cửa này sao? Tim phổi thế này, nếu y tỉnh lại cũng sẽ đau đến chết.


“Y thế nào?!” Tư Mã Thanh Sa rống lên, các thái y trầm mặc không nói, khiến hắn càng thêm hoảng hốt.
Thái y vừa rửa sạch vét máu trên miệng vết thương cho Tư Mã Thanh Sa, thì hắn lại đứng bật dậy, làm máu từ bụng lại tiếp tục chảy ra. Thái y vội đè Tư Mã Thanh Sa lại:“Bệ hạ, ngài bớt giận!”


“La Duy thế nào?!” Tư Mã Thanh Sa không để ý tới thái y này, chỉ nhìn chằm chằm Sở thái y.
“Không tốt lắm…” Sở thái y chỉ nói ba chữ.


“Nếu y xảy ra chuyện gì, thì tất cả các ngươi cũng đừng mong sống nữa!” Tư Mã Thanh Sa muốn đứng lên, nhưng bởi vết thương trên bụng gây đau đớn, khiến hắn lại ngã về trên ghế, thế mà vẫn nói ra những lời cay độc.


Đám thái y đều nín thở, động tác trên tay ngày càng nhanh. Đều là những kẻ chữa bệnh cứu người, họ biết nếu muốn La Duy sống, thì không thể bỏ lỡ một giây phút nào.


Thái y trị thương cho Tư Mã Thanh Sa nhìn vết thương của hắn, chậc lưỡi, vết thương này không nhẹ, thiếu chút nữa là tổn thương đến nội tang rồi.


Tôn Ly cũng thấy miệng vết thương của Tư Mã Thanh Sa, La Duy tạo ra một cái động sâu hoắm trên bụng vạn tuế gia nhà mình, người này chẳng hề nương tay, gã phải thấy may mắn vì La Duy không có nhiều sức lực, không thì Tôn Ly không tin vạn tuế gia lúc này còn có thể hét to.
Trời tối, thành Hạ Phương chuyển mưa rào.


Lầu Quan Sơn ở giữa chốn thâm cung, đèn đuốc sáng trưng, các thái y của thái y viện đều ở chỗ này, tiểu thái giám không ngừng bưng thuốc vào trong, cũng có nước hòa máu loãng thỉnh thoảng bị đem đổ ra ngoài.


Người trong cung biết lầu Quan Sơn xảy ra chuyện, nhưng cụ thể xảy ra chuyện gì, thì không ai hỏi rõ được.
“Bệ hạ.” Tôn Ly thổi nguội chén thuốc rồi đưa cho Tư Mã Thanh Sa.
Tầm mắt Tư Mã Thanh Sa vẫn chưa lúc nào rời khỏi người trên giường, chẳng thèm để ý đến Tôn Ly đưa bát thuốc đến trước mặt.


“Bệ hạ, ngài cũng bị thương mà.” Lúc này Tôn Ly lúc này chỉ có thể thấp giọng khuyên:“Ngài cứ uống thuốc trước đi, vương gia đã có các thái y lo, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Trẫm không cố ý.” Tư Mã Thanh Sa lúc này lại nói với Tôn Ly:“Trẫm không muôn làm y bị thương.”


Tôn Ly không biết mình còn có thể nói cái gì nữa, mặc kệ vô tình hay cố ý, thì La Duy cũng đã bị đánh gãy xương đùi, đây là sự thật.“Ngài cũng phải khỏe lên, thì mới lo cho vương gia được chứ.” Thấy Tư Mã Thanh Sa dường như uất ức, Tôn Ly đành dỗ ngọt:“Không thì khi ngài xảy ra chuyện, ai sẽ che chở cho vương gia đây?”. Gã nhỏ giọng nói với Tư Mã Thanh Sa: “Y làm ngại bị thương mà”.


Tư Mã Thanh Sa cầm lấy bát thuốc trong tay Tôn Ly, uống một hơi cạn sạch. Ám sát vua là tội lăng trì, Tôn Ly nói không sai, nếu hắn xảy ra chuyện, thì sẽ chẳng có ai bảo vệ La Duy.