Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 262: Cái gọi là đế vương chinh phục

Tưởng rằng Tư Mã Thanh Sa sẽ mắng chửi mình giống như người dân Bắc Yến, cũng từng tưởng rằng Tư Mã Thanh Sa sẽ dụng hình với mình, thậm chí đã tưởng rằng, vì sĩ diện, Tư Mã Thanh Sa sẽ không để ý đến thế tục mà chém chết mình trước mộ Tư Mã Trường Thiên, cho nên trước khi La Duy đến Bắc Yến, đã an bài chu đáo đường lui cho người thân, y biết sau khi mình sang Bắc Yến, sinh tử có số, cuối cùng y cũng đấu không lại Long Huyền, vậy thì chỉ có thể cam chịu số phận. La Duy không ngờ rằng Tư Mã Thanh Sa sẽ ôm tâm tư khác với y.


Sau khi rơi vào suối nước nóng, La Duy bị Tư Mã Thanh Sa giữ chặt trong nước, sặc vài ngụm, đầu óc vốn mơ hồ mê muội bị nước làm thanh tỉnh.
“La Duy.” Tư Mã Thanh Sa đè La Duy dưới thân, gọi La Duy một tiếng, thanh âm thay đổi, vừa hung tợn, lại vừa tràn ngập sắc dục khó nói thành lời.


“Buông ra!” Sau khi La Duy tỉnh lại, xét thái độ của những hạ nhân kia, thì y chẳng cần suy nghĩ cũng đoán được hành động của Tư Mã Thanh Sa lúc này. La Duy chống cự, nhưng khó dùng lực trong nước, ỷ vào kỹ năng bơi không tồi, y tránh được khỏi bàn tay Tư Mã Thanh Sa.


Tư Mã Thanh Sa vốn xem thường sức lực của La Duy, không ngờ La Duy thoạt nhìn văn nhược, nhưng hóa ra khí lực không hề nhỏ, dám đá vào đầu gối hắn một cái.
La Duy muốn đứng thẳng lên, lại phát hiện suối nước nóng này quá sâu, hai chân y không thể chạm đến đáy.


“Buông ra?” Tư Mã Thanh Sa thấy La Duy muốn bơi sang chỗ đối diện, liền đưa tay ngăn cản y,“La Duy.” Hắn hỏi La Duy:“Đến bây giờ mà ngươi còn dám ra lệnh cho trẫm sao?”
“Ngươi muốn giết cứ giết!” La Duy biết mình trốn không thoát, dứt khoát nói với Tư Mã Thanh Sa.


“Giết ngươi?” Tư Mã Thanh Sa mỉa mai:“Giết ngươi, để ta bị người trong thiên hạ nhạo báng là kẻ không biết lễ nghĩa, không xứng đáng làm vua à? La Duy, ngươi chỉ biết hại trẫm thôi!”
La Duy lui về phía sau, nhưng phía sau lưng chợt lạnh, đụng phải vách hồ, y đã không còn đường thối lui.


Tư Mã Thanh Sa chặn trước mặt La Duy, nói:“La Duy, ngươi có từng hối hận hay không?”
La Duy đáp:“Hối hận.”


“Ngươi còn gạt ta à!” Tư Mã Thanh Sa đột nhiên phẫn nộ, vươn tay bóp cổ La Duy, rít gào:“Rốt cuộc thì ngươi đã từng nói với ta một câu nào thật lòng hay chưa?! La Duy, trẫm thật tâm đối đãi ngươi, kể từ lúc mới quen, trẫm đã không có ý hại ngươi, còn ngươi thì sao? Ngươi đối với trẫm từng có tâm sao? Vô tâm? Hay là muốn lợi dụng? Nói đi!”


La Duy không thở được, theo bản năng muốn gỡ tay Tư Mã Thanh Sa ra, nhưng toàn bộ sức lực đã dùng hết trong lúc giãy dụa ban đầu, bây giờ không còn nữa. La Duy dần dần bất động, nghĩ rằng cứ để Tư Mã Thanh Sa bóp chết cũng hay, Tư Mã Thanh Sa hận sâu như vậy, đừng nói y chịu khổ một năm, mà một ngày có lẽ y cũng không chịu nổi.


Tư Mã Thanh Sa giờ khắc này cũng tính cứ như vậy bóp chết La Duy, chỉ cần La Duy chết, hắn sẽ không nghĩ về y nữa, cũng không còn bất cứ hận ý nào, có lẽ hắn là kẻ bất trung bất hiếu, nhưng chỉ cần La Duy chết, là hắn được giải thoát rồi. Cảm thấy thân thể người trong tay đã mềm nhũn, vô lực phản kháng, Tư Mã Thanh Sa tưởng rằng mình đã giết chết y, hắn vươn tay còn lại, lau đi những giọt nước trên khuôn mặt La Duy, muốn nhìn La Duy thêm một chút, lại thấy đôi môi y hóa tím.


La Duy từ từ nhắm hai mắt, chỉ còn chờ khoảnh khắc cuối cùng.
Tư Mã Thanh Sa vội buông lỏng tay, hắn không ra tay được, không muốn giết, hắn không muốn La Duy chết.
La Duy lại thở được, kịch liệt ho khan.


“Ngươi không thể chết được.” Tư Mã Thanh Sa đẩy La Duy vào vách đá, phát điên xé nát quần áo y, cuồng loạn mà gào thét:“Trước khi trả xong món nợ mà ngươi đã nợ ta, thì ngươi đừng mong được chết! Ngươi khiến Tư Mã Thanh Sa ta trở thành trò cười cho thiên hạ, sao ngươi có thể chết ngay được chứ? Người chết còn có thể biết đau không?! Ta không để ngươi chết được! Ngươi, ngươi cũng đừng mong được chết!”


Thân thể La Duy mềm nhũn, hai tay yếu ớt ngăn cản Tư Mã Thanh Sa xé rách quần áo,“Ngươi thả ta ra đi…” Y cầu xin Tư Mã Thanh Sa.
Tư Mã Thanh Sa không muốn nghe giọng La Duy nữa, lấy tay bưng kín miệng mũi y.
La Duy bị Tư Mã Thanh Sa bịt chặt miệng, hít thở không thông, khiến trước mắt y tối sầm.


“Ngươi đến để trả nợ, La Duy.” Tư Mã Thanh Sa dường như đang tìm một lý do cho chính mình, hắn không phải kẻ bất trung bất hiếu, hắn chỉ muốn người này sống để chuộc tội mà thôi, hắn không nhớ y, mà là hận y.
Thân thể một trận đau nhức, khiến hai mắt La Duy trừng lớn, khóe mắt như nứt ra.


Tư Mã Thanh Sa lại dường như chưa từng chiếm được thứ gì khiến hắn vui thích như lúc này, thì ra tư vị thân thể nam tử là như thế này, không mềm mại như nữ tử, nhưng lại căng chặt, khiến hắn khi ra vào cũng cảm thấy đau đớn, thế nhưng có được thứ khoái cảm hoan ái kia, lại càng thêm hưng phấn chinh phục.


La Duy vốn đã hôn mê, lại bị cơn đau làm tỉnh,“Đi ra ngoài…” Y há miệng, không biết lấy sức lực từ đâu ra, kêu lên thảm thiết,“Ta chịu không nổi, ngươi đi ra ngoài!” Y cố hết sức đẩy Tư Mã Thanh Sa ra.


Tư Mã Thanh Sa chỉ dùng một tay ôm lấy La Duy, hung hăng va chạm trên vách đá, bản thân cũng mượn sức của chính La Duy mà liều mạng xuyên vào thân thể y.
La Duy lại hét thảm một tiếng, tựa như chỗ sâu nhất trong bụng bị ai đánh một cú thật mạnh, lục phủ ngũ tạng đều bị đè ép mà vỡ tung.


Thị vệ canh giữ bên ngoài suối nước nóng, cung nhân, bọn thái giám đều bị tiếng hét thảm thiết của La Duy dọa sợ, không thể tưởng tượng nổi Cẩm vương Duy đang phải chịu hình phạt như thế nào.
Máu chảy dọc theo chân hai người xuống nước, mặt nước trong nháy mắt hóa đỏ ngầu.


Đầu La Duy lệch sang, tựa trên vai Tư Mã Thanh Sa, vô tri vô giác, giống như đã chết.


Tư Mã Thanh Sa không cảm nhận được gì, đứng trong máu loãng, theo đuổi cảm giác sung sướng hắn chưa từng trải qua. Mùi máu tươi xen lẫn trong hơi nước, chậm rãi tràn ngập khắp không gian. Mùi máu tươi ấy, nếu người khác ngửi được sẽ buồn nôn, nhưng đối với Tư Mã Thanh Sa lúc này, lại như đưa hắn quay lại chiến trường, hắn ảo tưởng mình đang rong ruổi trên lưng ngựa, mang theo thiên quân vạn mã, chinh phục hết thảy, mà La Duy dưới thân, chính là chiến trường của hắn.


Tư Mã Thanh Sa đứng trong mặt nước lâu hóa khó chịu, hắn liền ôm La Duy lên bờ, làm trên mặt đất không thú vị, lại mang theo La Duy xuống nước. Một người vốn rất biết kiềm chế, lúc này lại vô cùng phóng túng.


La Duy bị cơn đau kéo tỉnh, rồi lại vì đau mà ngất đi, cứ như vậy lặp lại, không kêu lên nổi nữa.
Tư Mã Thanh Sa ngay từ đầu không thích nghe giọng La Duy, lúc này lại muốn nghe lời cầu xin La Duy phát ra trong vô thức,“Sao ngươi không nói gì?” Hắn hỏi La Duy, hai mắt y vẫn mở to nhưng đã mất đi tiêu cự.


Môi La Duy khẽ mấp máy, nhưng khi Tư Mã Thanh Sa ghé sát tai vào môi y, lại chẳng nghe được gì.
“Bệ hạ còn chưa ra?” Có thần tử lại tìm đến Tư Mã Thanh Sa một lần nữa.
Tiền công công canh giữ ngoài cửa lắc đầu.
“Bệ hạ ăn chưa?” Vị thần tử thân tín này lo lắng cho Tư Mã Thanh Sa.


“Đã ăn mấy bát súp và cháo yến rồi.” Tiền công công đáp lời.


Bọn họ đều không biết, Tư Mã Thanh Sa cả ngày nay chẳng ăn bất cứ thứ gì, mấy bát súp và cháo yến kia, hắn đều ép La Duy ăn hết, hắn biết người này thân mình không tốt, không dựa vào mấy thứ đại bổ mà duy trì tính mạng, thì hẳn sẽ bị hắn chơi đùa đến chết ở đây.


“Bệ hạ có nói lúc nào sẽ ra không?” Thần tử lại hỏi, có mấy việc quan trọng bắt buộc phải do Tư Mã Thanh Sa quyết định.
Tiền công công vừa định lên tiếng, thì cách một cánh cửa đá, bọn họ lại nghe thấy tiếng hét thảm thiết, khiến người ta tim đập chân run.


Giữa dòng nước, hai ngón tay Tư Mã Thanh Sa nhét sâu vào thân thể La Duy, La Duy đúng như Tư Mã Thanh Sa mong muốn, lại hét to lên, ngay cả nước mắt cũng chảy ra, nhưng sau đó cả người chết ngất, mặc cho Tư Mã Thanh Sa đùa nghịch như thế nào, y cũng không tỉnh lại.