Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 206: Thù này không báo, một kiếp khó an

Trời mưa, đầm lầy trở nên ấm áp, chướng khí tràn ngập càng ngày càng lợi hại, người đi ở trong đó, chỉ có thể nhìn thấy trắng xóa sương mù.
Long Thập Tứ sau khi tỉnh lại thì không dám mở mắt nữa, từ khi bước chân vào đầm lầy này, hắn mới biết mình sợ sâu bọ.


Ngụy thái y thỉnh thoảng dừng lại dò đường, mấy người La Duy phải đứng chờ. Những con muỗi độc thỉnh thoảng lượn qua trước mặt, họ chỉ có thể lấy tay xua tạm.


“Còn bao lâu?” La Duy hỏi, bọn họ ngập trong nước đến đầu gối, chân Vệ Lam đã sắp không chống đỡ nổi, La Duy đỡ Vệ Lam, có thể cảm giác thân thể Vệ Lam đang run rẩy.
Ngụy thái y chỉ vào phía nam nói: “Công tử ngươi xem có nhìn thấy gì không? Sắp đi hết đầm lầy chưa.”


La Duy kiễng chân lên xem, nhưng chẳng thấy được chỗ cuối đầm lầy Ngụy thái y chỉ ở nơi nào. La Duy nhìn con đường họ đã đi qua, chướng khí lồng lộng, cỏ lau cỏ hoang đều cao quá đầu người, bờ bên kia đã không còn nhìn thấy, còn trước mặt vẫn là mênh mông đầm lầy.


“Đi thôi.” Vệ Lam nắm chặt tay La Duy, nhỏ giọng nói: “Ta không sao, vẫn đi được.”
Ngụy thái y ở phía trước thăm dò đường, đoàn người cúi đầu đi tiếp. Đường đã đi được một nửa, không thể quay đầu, chỉ có thể một lòng một dạ đi về phía trước.


Đầm lầy ở ngoài chiến trường, nơi Ô Sương thiết kỵ không thể tránh khỏi kết quả diệt vong. Mà tin La Duy đào tẩu khỏi quân doanh Bắc Yến, trong lúc hoảng hốt chạy vào đầm lầy phía Tây Nam đã truyền khắp toàn bộ Thiên Thủy Nguyên, mọi người đáng lẽ phải mừng như điên vì thắng lợi, trong lòng lại trở nên âm trầm.


Chu Quân nhanh chóng rút về quân doanh, làm ra bộ dáng muốn cùng Bắc Yến tái chiến.


Tư Mã Thanh Sa một mình ngồi trong trướng mà La Duy lấy từ tay hắn mấy hôm trước. Thi thể trong trướng rất sạch sẽ, đều là một đao trí mạng, có thể thấy La Duy không muốn thủ hạ lưu tình. Tư Mã Thanh Sa tựa vào ghế, tâm rất loạn, muốn để tâm trạng ổn định một chút, dù tức giận nhưng hắn biết đây là chuyện sẽ phải xảy ra. La Duy nếu chỉ là kẻ ham sống, thì hắn đã chẳng cùng La Duy ký hiệp ước liên minh trên Nghiệp Già thành, người dám tự vứt bỏ bản thân, ung dung phó thác mọi chuyện cho hắn, La Duy vì Đại Chu mà mưu đồ thành Ô Sương, mới là La Duy chân chính.


“Thái tử điện hạ.” Ngoài trướng có thần tử hô một tiếng.
Tư Mã Thanh Sa không lên tiếng.
Các thần tử và tướng quân đều chỉ có thể chờ bên ngoài trướng, chờ thái tử của bọn họ bước ra.


Tư Mã Thanh Sa nhìn quần áo đầy vết máu bị La Duy tiện tay vứt trên mặt đất, Tư Mã hoàng thất vốn có tính toán, để Tư Mã thị có thể tiếp tục cai trị giang sơn Bắc Yến, thì nhất định phải trừ khử Mạc Hoàn Tang cùng Ô Sương thiết kỵ, việc mất đi thành Ô Sương và cửa Xuân Độ bọn họ đã chuẩn bị tinh thần, chỉ là hiện tại thành Ô Sương thật sự mất đi, Tư Mã Thanh Sa vẫn đau lòng khó nhịn. Ai vì Đại Chu mà diễn vở kịch này cùng được, vì sao cứ phải là La Duy? Tư Mã Thanh Sa đứng dậy, nhặt lấy quần áo La Duy ném dưới mặt đất, trên quần áo còn lưu lại mùi thuốc. Tư Mã Thanh Sa nhắm mắt lại, trong hoảng hốt ngỡ rằng La Duy đang đứng trước mắt hắn, vội vã cầm quần áo ném xuống đất, chạy ra ngoài trướng.


“Điện hạ?” Các cận thần thấy Tư Mã Thanh Sa đi ra, vội vàng hành lễ.
“Không tìm thấy thi thể Mạc Hoàn Tang à?” Tư Mã Thanh Sa hỏi.
“Vẫn chưa.” Tôn Ly đi lên trước nói: “Vẫn đang tìm kiếm.”
“Dương Nguyên Tố đâu?” Tư Mã Thanh Sa lại hỏi.


“Binh mã Đông Thương chưa trở về.” Tôn Ly nói: “Có cần phái người gọi bọn họ về doanh trại không?”
“Không cần.” Tư Mã Thanh Sa đi về phía soái trướng: “Hiện tại ai cũng có suy tính riêng, ngươi nghĩ hai bên vẫn có thể kề vai chiến đấu sao?”


Tôn Ly sau khi nghe được tin tức La Duy đào tẩu, thì kinh ngạc phẫn nộ, sau đó lại lo lắng cho tính mạng người nhà mình, dù sao La Duy cũng là do hắn mời đến. Phát hiện Tư Mã Thanh Sa không có ý trách tội hắn, Tôn Ly mới thoáng yên tâm một ít: “Vậy trướng kia…?” Hắn hỏi Tư Mã Thanh Sa.


“Hủy đi.” Tư Mã Thanh Sa nói: “Giữ lại quần áo bên trong, ta muốn mang đi.”
Quần áo trong trướng? Chỉ có thể là của La Duy, đầu óc Tôn Ly lại xoay mòng mòng, đã có chuyện gì xảy ra? Sự tình đã nát bét đến mức này, giữ lại quần áo của La Duy thì có ích gì?


Tư Mã Thanh Sa đi vào soái trướng, các tướng quân đều chờ hắn đến nói cho bọn họ, sau đó phải làm cái gì.“La Duy có thể đã chết.” Tư Mã Thanh Sa nói với các tướng quân: “Cho nên có thể chúng ta đã mất thành Ô Sương.”


Các tướng quân người người căm giận bất bình, phải trách ai đây? Cuối cùng một đám đều lườm Tôn Ly.


Tư Mã Thanh Sa tạm thời bỏ chuyện La Duy lại phía sau, hắn hiện tại không có thời gian nghĩ đến người này. Có một số việc ngẫm lại đều là số phận, hai người quen biết nhau trên thành Nghiệp Già cũng là định trước, hắn muốn bảo vệ giang sơn, bảo vệ ngôi vị hoàng đế, y muốn đoạt thành Ô Sương, cho nên hắn lợi dụng y, y cũng tính kế hắn, kết quả hôm nay như vậy, ai cũng không trách được. La Duy chưa từng suy nghĩ cho hắn, thế nên Tư Mã Thanh Sa cần gì phải ở trong này bi nguyệt thương xuân? Không đáng.


“Hiện tại thi thể Mạc Hoàn Tang vẫn chưa tìm thấy.” Trong trướng có tướng quân nói: “Người nọ thật sự đã chết?”


“Ô Sương thiết kỵ đã bị tiêu diệt.” Có mưu sĩ mở miệng: “Mạc Hoàn Tang khó thoát khỏi cái chết. La Duy tiến vào tử địa ở phía Tây Nam, xem ra chuyện y phải chết cũng không thể nghi ngờ. Điện hạ, chuyện thần lo lắng là, sau khi La Khải biết La Duy chết, có thể khai chiến với chúng ta hay không?”


“Cứ cho gã đến!” Có tướng quân kêu lên: “Lũ tiểu nhân nói không giữ lời, trận này ta còn đánh chưa đã tay! Vừa hay được đánh tiếp, chúng ta sẽ đoạt lại thành Ô Sương!”


“Sự tình sao có thể đơn giản như vậy?” Tư Mã Thanh Sa liếc nhìn vị tướng quân thô lỗ này một cái, trong lòng đột nhiên nghĩ đến, La Khải dùng tính mạng thân đệ đổi lấy một tòa thành Ô Sương, liệu có hối hận không.


Trên sa trường, có binh lính thu thập thi thể, đào một hố to, bỏ xác những người lính đã chết vào, rồi lấp đất lại. Làm binh chết trận sa trường, chẳng mấy khi có thể trở về, chỉ cầu được chôn vào lòng đất, đã là may mắn rồi.
Dương Nguyên Tố cùng Long Huyền cùng lùi lại, mặt đối mặt.


“Thì ra là ngươi ngăn cản La Duy.” Khóe miệng Long Huyền xuất hiện nụ cười: “Ta đây còn phải đa tạ vương gia, đã giúp ta trừ khử một kẻ địch lớn.”


“Ngươi nói chuyện thật thẳng thắn.” Dương Nguyên Tố không ngờ Long Huyền sẽ có phản ứng như vậy: “Nếu ngươi không hy vọng y sống, vậy vì sao lại tự mình mang theo người đến tìm?”


“So với bình thường, thì giết một người trong đám loạn quân sẽ dễ dàng hơn chút ít.” Long Huyền nói: “Ngược lại là vương gia, La Duy vừa chết, ngươi nên mau chóng về cửa Xuân Độ đi.”
“Xin hãy chỉ giáo?”


“La Duy vừa chết, thành Ô Sương sẽ nằm trong tay chúng ta, không bao giờ thay đổi. Việc thành Ô Sương ở trong tay Đại Chu, đối với giang sơn Bắc Yến tạm thời chưa gây ra hậu quả lớn, dù sao vẫn còn có Thiên Thủy Nguyên ngăn cách. cửa Xuân Độ thì khác, qua cửa Xuân Độ chính là đất trung tâm Bắc Yến, Tư Mã Thanh Sa sẽ không đứng yên nhìn cửa Xuân Độ rơi vào tay vương gia đâu.”


Dương Nguyên Tố lộ ra vẻ tiếc hận, nhìn Long Huyền nói: “Long Ngọc thái tử ta đã gặp, so với ngươi, hắn thua xa. Đáng tiếc, Long Huyền, ngươi chỉ là con của phi tần.”


“Vương gia cũng thế mà.” Long Huyền nở nụ cười trào phúng: “Vương gia chí lớn muốn nhất thống thiên hạ, cai quản triều chính, nhưng vẫn phải xưng thần trước một đứa trẻ, vương gia phải làm trung thần lương tướng, sử sách lưu danh, cả đời này cũng vô pháp khoác hoàng bào.”


“Ngươi cho rằng ngươi có thể?” Dương Nguyên Tố trong lòng tức giận ngập trời, nhưng trên mặt lại nhìn không ra, chỉ cười lạnh hỏi Long Huyền.
“Phụ hoàng ta thân thể an khang.” Long Huyền nói: “Vương gia không cần phải quan tâm tới chuyện của Long thị hoàng tộc, hơn nữa ta cũng không cần sử sách lưu danh.”


“Hay.” Dương Nguyên Tố nhảy lên chiến mã, nói với Long Huyền: “Ta chờ ngày ngươi khoác hoàng bào, Long Huyền, chúng ta sau này còn gặp lại.”


Long Huyền đứng giữa hoang vu, mưa hắt trên người, hắn lại không hề phản ứng. Dương Nguyên Tố của Đông Thương, hắn sẽ không bỏ qua người này, mối thù hôm nay, nếu không đáp trả, một kiếp khó an.