Trọng Sinh Chi Lê Hân

Chương 4: Chuẩn bị chạy trốn

Quét mắt nhìn bọn du côn lưu manh nằm dưới đất kêu rên không ngừng, Uý Trì Giản hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đầy vẻ bất mãn.

Ngàn năm mới có một lần, cùng đám tôm tép nịnh nọt mình đến cái nơi ăn chơi này để thả lỏng một phen, Uý Trì Giản vừa ngồi xuống lập tức cảm thấy mất hết hứng thú. Bởi vậy một mình rời đi, không nghĩ rằng lại bị đám tôm tép này nghĩ rằng hắn là tên coi tiền như rác, coi thường chúng, hắn nghĩ có thể thoải mái mà đánh một trận, lại không nghĩ tới những tên này đến để chịu trận. Uý Trì Giản cảm thấy sự khó chịu trong lòng của mình không những không được hóa giải mà ngược lại càng thêm tích tụ, trong lòng dường như có một đám mây đen lớn khiến hắn mệt mỏi, rồi lại không chịu mưa xuống giải tỏa cho tâm trạng của hắn, thật không thoải mái.

Quay đầu liếc nhìn người đang đứng trong góc tối cách đó không xa, thị lực cực tốt trong bóng đêm khiến cho Uý Trì Giản vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy rõ người đó – là một học sinh mười bảy, mười tám tuổi, gương mặt thanh tú, hình như là bị tình cảnh vừa rồi dọa cho ngây người, giờ phút này vẫn không nhúc nhích, xem ra là bồi bàn của quán bar này, không có uy hiếp gì – Uý Trì Giản chỉ liếc nhìn trong lòng liền có phán đoán, thế là liền rời đi không hề dừng lại.

Ngốc nghếch nhìn bóng dáng người kia khuất dần đến khi không còn nhìn thấy nữa, Lê Hân lúc này mới kiểm soát cơ thể được, tình cảnh vừa rồi khiến cho cậu kinh hoàng không thôi. Lúc này cậu xác định mình không có nhìn nhầm, càng chắc chắn lúc trước cậu mơ hồ nghe được trong miệng vị khách cho tiền boa đặc biệt hào phóng là bốn chữ “Uý Trì thiếu gia”.


Tiểu Giản thì ra đã trở lại… Lê Hân sững sờ suy nghĩ, cũng không chờ cậu thấy trong lòng chua sót, cơn khủng hoảng to lớn đã từng bước chiếm lấy suy nghĩ của cậu – Uý Trì Giản sao lại xuất hiện ở nơi này? A thành lớn như vậy, nhiều nơi xa hoa trụy lạc như vậy, sao hắn lại cố tình đến quán bar cậu làm công!

Cho dù hiện giờ cậu rõ ràng đã nhập vào một thân xác khác, đây là kỳ tích khoa học không thể giải thích, người có thể hiểu rõ cực kỳ bé nhỏ, nhưng chợt nhìn thấy người có quan hệ chặt chẽ lúc trước, em trai từng rất yêu thương, lý trí đã hoàn toàn không thể khống chế, Lê Hân giờ phút này vô cùng kích động cùng sợ run.

Cậu phải rời khỏi A thành, lập tức, lập tức, cho dù tiền gửi ngân hàng chưa đủ, cho dù phải ngủ ở cầu vượt, trạm đường sắt, cũng không thể tiếp tục ở lại thành phố này, đây là địa bàn của Uý Trì gia. Ý niệm này một khi toát ra liền lan tràn không thể thu hồi, Lê Hân không quan tâm đến bất cứ điều gì mà bỏ chạy, giống như phía sau đang có cái gì đó vô cùng khủng bố đuổi theo cậu. Lê Hân không hề nghĩ đến khi cậu một lần nữa gặp lại người nhà Uý Trì gia lại trong hoàn cảnh như thế này, bây giờ trong đầu cậu chỉ nghĩ đến một chữ: Trốn! Trốn được càng xa càng tốt.

Bên này khu dân nghèo, Lê Hân suốt đêm gấp gáp lên kế hoạch rời khỏi A thành, đồng thời ở khu biệt thự tư nhân ngoại thành kia, Uý Trì Giản vừa mới xuống xe trở lại nhà lớn Uý Trì gia.

“Tiểu thiếu gia đã về.” Lão quản gia được thông báo đã sớm chờ ở cổng chính, nhìn thấy Uý Trì Giản xuống xe, đứng bên cạnh cúi đầu cung kính chào hỏi, cũng ra hiệu bảo vệ sĩ lái xe đi.

Đối với lão quản gia từng theo ông nội, cả đời làm việc ở Uý Trì gia, Uý Trì Giản thu lại biểu cảm lạnh lùng, cũng cúi đầu đáp lễ: “Bác Du.”


Chóp mũi ngửi được trên người tiểu thiếu gia mùi rượu hỗn tạp của chốn mua vui, bác Du không thể không nhíu mày, gọi tới một hầu gái đang đứng phía sau đợi lệnh: “Đi chuẩn bị canh giải rượu, bưng tới phòng của thiếu gia.”

Hầu gái kia đang muốn gật đầu trả lời, lại nghe thiếu gia đang đi ở phía trước từ chối: “Không cần phiền phức như vậy.”

Lão quản gia nhìn thiếu gia đang lên lầu hai, đi về hướng không phải phòng của hắn, hai con ngươi lạnh lùng lại nhè nhẹ khôn khéo bỗng nhiên tối sầm lại, đối người hầu gái đang không biết phải làm như thế nào lắc lắc đầu, rồi lại ngẩng đầu lên.

Thẳng tới khi Uý Trì Giản biến mất ở ngã rẽ, lão quản gia mới nghĩ tới hành động của lão gia khi mới trở về, không khỏi thất thố thở dài một hơi: “Làm bậy rồi…”


Mặc dù đã hai giờ sáng, trong đầu Uý Trì Giản lại không có một chút ý nghĩ muốn trở lại phòng ngủ. Khi nãy vừa ra khỏi quán bar, trong lòng hắn chỉ muốn về nhà, trở lại nơi nửa năm nay mỗi ngày hắn đều đến một lát.

Dừng lại trước cửa một gian phòng yên tĩnh, Uý Trì Giản bất ngờ phát hiện cửa phòng thế nhưng lại khép hờ, nghĩ tới người đó đang ở trong nơi cấm địa này, đáy mắt hiện ra một tia giận dữ.

Đẩy cửa phòng ra, bên trong quả nhiên người đó đang ngồi trên bàn học ở phía trước. Uý Trì Giản vô thức siết chặt nắm tay, khô cằn mở miệng: “Ba.”