Mấy ngày nay, kể từ lúc sống lại Lê Hân có thể nói là vô cùng nhàn nhã, vô cùng thoải mái.
Trời sáng, dì Vân đã sớm chuẩn bị tốt bữa sáng dinh dưỡng ngon miệng. Ăn xong bữa sáng, cậu có thể ở phòng sách xem sách, chơi máy tính, chờ dì Vân đến gọi cậu xuống ăn cơm trưa. Rồi cậu có thể ngủ một giấc ngủ trưa ngon lành, đợi cho đến khi không còn ánh mặt trời gay gắt là có thể tỉnh lại đi xuống dưới lầu, ở dưới có một vườn cỏ lớn và hồ nhân tạo vừa lúc có thể đi dạo. Buổi tối cũng không có chuyện gì, tắm rửa xong thì đi xem TV sau đó thì chuẩn bị lên giường ngủ.
Uý Trì Diễm dù sao cũng không có hạn chế cậu ra ngoài, cho nên Lê Hân có một ngày từng đi lòng vòng trên đường phố ở CBD cách đó không xa, cũng chính vào ngày đó, điện thoại và ví tiền biến mất khỏi người cậu đều qua tay dì Vân mà trở lại với cậu. Bất quá khi cậu đi tới gần nhà ga hoặc bến xe, luôn luôn mấy người đàn ông mặc đồ đen không biết từ đâu đi ra, cung kính mời cậu về nhà.
Không cần sáng đi tối về làm công kiếm tiền, cũng không cần trằn trọc kế hoạch trốn đông trốn tây, ngay cả cửa hàng ở C thị mà cậu quan tâm nhất, bác Trịnh đốc công cũng đã sớm gọi đến nói cậu Hạ gì đó làm việc vô cùng chu đáo. Không chỉ có công trình tiến triển nhanh chóng, vật liệu xây dựng cửa hàng giao tới còn được chiết khấu lớn, tiếm kiệm không ít tiền. Hiện tại chỉ cần trang bị tốt thiết bị cho nhà bếp, đem sofa, bàn ghế vào là có thể khai trương.
Như vậy ba bốn ngày nay, Lê Hân cuối cùng mới chậm rãi nghĩ tới – cậu hiện tại xem như……. Được bao dưỡng?
Loại giác ngộ này làm cho Lê Hân dở khóc dở cười, rút kinh nghiệm xương máu, cảm thấy không thể tiếp tục như thế nữa, nếu không cậu sẽ thật sự rơi vào đại kế kéo dài của Uý Trì Diễm.
Lúc ăn sáng, Lê Hân vừa ăn sủi cảo pha lê tôm* do dì Vân tỉ mỉ làm vừa hỏi: “Dì Vân, dì có thể liên lạc với ngài Uý Trì không?”
Dì Vân đang múc thêm cháo cho Lê Hân, nghe cậu hỏi thế cảm thấy có chút khó xử: “Dì chỉ có thể gọi cho quản gia của nhà lớn, ông ấy có thể liên lạc với ông chủ. Tiểu Hân muốn tìm ông chủ?”
Trong mấy ngày vừa qua, dì Vân đã rất quen thuộc với Lê Hân, xưng hô lúc đầu là “cậu Lê”, chuyển thành “Lê Hân”, cuối cùng biến thành “Tiểu Hân”
Bất quá mỗi lần dì Vân kêu như thế, trong lòng lại có một loại ảo giác hoảng hốt – Tiểu Hân, Tiểu Hi….. Nhìn đứa nhỏ xinh đẹp này ăn cơm của mình nấu đến ngon lành, giống như đứa nhỏ mà dì chăm sóc từ nhỏ đến lớn xuất hiện trước mặt dì.
Lê Hân không ngốc, đương nhiên nhìn ra được sự khác thường của dì Vân, cũng đoán ra được khi dì gọi tên mình trong lòng đang nghĩ đến kiếp trước của mình. Lê Hân không khỏi cảm thấy khổ sở, bởi vì cậu biết người phụ nữ từng hết lòng chăm sóc cậu thật sự vì cái chết của Uý Trì Hi mà đau lòng, chính là cậu không có cách nào an ủi dì.
Lại ăn một viên sủi cảo tôm, Lê Hân trừng mắt nhìn: “Dạ, con có chút chuyện muốn tìm ngài Uý Trì, có thể gọi cho ngài ấy một cuộc điện thoại thì tốt rồi. Không đến vạn bất đắc dĩ, cậu không muốn gặp Uý Trì Diễm, kỳ thật cho dù chỉ là gọi điện thoại thì cậu cũng không muốn.
“Được, dì đi hỏi quản gia một chút.” Dì Vân một lời đáp ứng, lại thúc giục Lê Hân ăn nhiều một chút. Dì từ bác sĩ Trầm mà biết được cơ thể đứa nhỏ này rất không tốt, thế là chăm sóc càng thêm để bụng.
Lúc Uý Trì Diễm nhận được điện thoại của Lê Hân là đang ở trong văn phòng xử lý tài liệu. Nghe âm thanh trong trẻo của thiếu niên từ trong đi động truyền đến ngay cả vẻ mặt lạnh lùng cũng dịu đi. Mấy ngày nay, y đích xác có chút bận, nhưng cũng không thể phủ nhận là y đang cố ý chờ đợi Lê Hân chủ động liên hệ với y. Đối phương có điều cầu, y mới có thể quang minh chính đại đưa ra điều kiện.
Có khoảng cách hòa hoãn, Lê Hân đối với tiếng nói trầm thấp quen thuộc ở đầu bên kia càng có nhiều năng lực chống lại, gần như có thể làm được tâm như chỉ thủy (tâm trạng bình thản, không dao động trước những khó khăn).
“Tôi hy vọng có thể quay về C thi.”
“Lê Hân, tôi nói rồi mong cậu suy nghĩ lại.”
Lê Hân chỉ cần tưởng tượng là có thể miêu tả ra bộ dáng duy ngã độc tôn (tự cho mình là cao quý nhất) khốn nạn của Uý Trì Diễm đang ngồi trong văn phòng xa hoa ở tầng cao nhất, cậu cảm thấy hàm răng có chút ngứa.
“Lo là kết quả vẫn như cũ, tôi muốn quay về C thị.” Lê Hân lúc này không đợi Uý Trì Diễm nói tiếp lời phản đối tiếp theo, một hơi nói tiếp, “Cửa hàng của tôi đã trang hoàng gần xong, đang chờ tôi về khai trương. Tôi hiện tại ở trong căn phòng của ngài Uý Trì cung cấp, chi phí ăn mặc đều do ngài chi trả. Chính là tập đoàn Uý Trì chưa chắc đã nuôi tôi như vậy cả đời? Tôi còn chưa muốn rơi vào nông nỗi miệng ăn núi lở đâu.”
Nhưng mà Uý Trì Diễm vẫn như trước bất vi sở động (đã chú thích chương 23): “Hạ Lãng còn phải ở C thị một thời gian. Cậu ta sẽ giúp cậu thuê hai sinh viên vừa học vừa làm, cho dù không có ông chủ ở đó, quán coffee của cậu vẫn có thể thuận lợi khai trương, cậu chỉ cần chờ về lấy lợi nhuận là tốt rồi, sẽ không đến nỗi miệng ăn núi lở.”
Lúc này Lê Hân thật sự đang nghiến răng nghiến lợi, thanh âm gần như là từ cổ họng mà nói: “Tôi không thuê nổi người đường đường là trợ-lý-riêng của chủ tịch tập đoàn Uý Trì làm việc cho tôi……”
Uý Trì Diễm thông qua sóng điện thoại cũng nghe ra Lê Hân đang phát điên, khóe môi thế nhưng lại mỉm cười, tiếp tục khinh miêu đạm tả (chú thích chương 23): “Không sao cả, Hạ Lãng nói là nhấc tay chi lao (thuận tay mà làm).”
“Ông đây là đang giam cầm phi pháp ngài-Uất-Trì…….” Lê Hân thật rất tức giận, đối mặt với đối thủ cấp bậc Uý Trì Diễm, rất nhanh đã bị bức tới có miệng mà không nói được gì. Uý Trì Diễm còn nghe được được tiếng kinh hô của dì Vân, hiển nhiên là bị Lê Hân lên án “giam cầm phi pháp” dọa tới rồi.
Đúng lúc này, cửa văn phòng bị nhẹ nhàng gõ vài cái, lập tức một bóng người cao lớn đi đến, là Tề Hạo, trong tay còn đang cầm một tập tài liệu.
Uý Trì Diễm nâng tay bảo hắn đợi một lát, lắng nghe tiếng Lê Hân đang luống cuống tay chân an ủi dì Vân, cuối cùng đúng lúc lên tiếng khai ân: “Lê Hân, không bằng chúng ta thương lượng đi. Cậu có thể trở về C thị chủ trì việc khai trương. Bất quá sau khi khai trương phải quay về A thị. Bác sĩ Trầm có nói qua với tôi, tháng sau sẽ kiểm tra tổng quát toàn thân cho cậu.”
Kỳ thật Trầm Quân Phiền lúc Lê Hân hôn mê cũng đã kiểm tra qia, bởi vì Lê Hân có uống thuốc, tình huống của cậu không có chuyển biến xấu. Còn việc tháng sau kiểm tra toàn thân, cũng có thể lập tức sắp xếp theo. Dù sao cũng đã thả người về C thị, công việc của Hạ Lãng cũng đã xong, liền tùy tiện cho cậu một cái lý do giả, để cho cậu ở C thị sơn linh thủy tú (ý nói nơi có phong cảnh đẹp) nghỉ ngơi cho thật tốt.
Tính toán của Uý Trì Diễm thế nào, Lê Hân dù không biết hết toàn bộ cũng có thể đoán ra vài phần. Nhưng cũng chỉ trơ mắt nhìn người khác cầm dao cắt miếng thịt bò là cậu, Lê Hân cũng đành bất chấp, trước hết ròi đi rồi tính toán sau. C thị dù có Hạ Lãng, cũng còn đỡ hơn ở A thị có hai tên khốn nạn ngang ngược! Đến lúc đó cậu có trở về hay không, còn chưa biết trước được đâu.
Thế là Lê Hân đồng ý, liền quyết định như thế, lập tức hung tợn cúp điện thoại.
“Tiểu Hân, con không muốn ở lại A thị?” Dì Vân ở một bên lo lắng hỏi. Dì vốn đang rửa chén, rửa xong liền đi ra vừa vặn nghe được một câu Lê Hân lê án Uý Trì Diễm giam cầm phi pháp, không rõ sự tình ngọn nguồn đương nhiên dì bị dọa không nhẹ.
Lê Hân cũng không biết phải giải thích làm sao, chỉ có thể chậm rãi trả lời: “Dì Vân, việc này có chút phức tạp.”
Bên này Lê Hân đang vò đầu ngãi má không biết phải làm thế nào cho phải, bên kia Uý Trì Diễm buông điện thoại xuống, vẻ mặt mỉm cười vừa rồi lập tức mất đi chuyển thành lạnh lùng.
“Điều tra như thế nào rồi?”
Tề Hạo cung kính đưa tài liệu qua, một bên trả lời: “Thân phận thật sự của Lê Hân này quả thật không đơn giản, bất quá chuyện chủ tịch lo lắng, không có điều tra chuyện gì bất thường.”
*Sủi cảo pha lê tôm:sủi cảo pha lê là loại sủi cảo có lớp vỏ mỏng tới mức nhìn thấy nhân bên trong