Edit: Linh
Dư Hải Thiên rốt cuộc đối với những lời như “Đứa nhỏ đều là đòi nợ” có nhận thức khắc sâu.
Từ khi bi hai đứa nhỏ đòi nợ đánh gãy một lần sinh hoạt hạnh phúc, Dư Hải Thiên một lần nữa lại phải dùng đến phương pháp mình đã chia tay rất nhiều năm, còn cho là mình sẽ vĩnh viễn chia tay – năm ngón tay, để giải quyết nhu cầu sinh lý. Dư Lãng còn đang hừ hừ hát, dỗ dành đứa nhỏ. Chẳng qua hai tiểu ác ma kia giống như ngủ say cũng muốn mở một con mắt vậy, chỉ cần rời khỏi ngực của Dư Lãng liền lập tức khóc lớn. Dư Lãng thử vài lần, không thể không nhận thua để đứa nhỏ ngủ ở trong ngực của mình, mà bản thân y lại ngủ trong ngực Dư Hải Thiên.
Cứ như vậy qua hai tháng, Dư Hải Thiên tuyển hơn mười người bảo mẫu nhưng không một ai dùng được. hai đứa nhỏ hư hỏng kia chính là nhận chuẩn Dư Lãng. Khi ở T thị, Dư Lãng cũng gầy đi một vòng, Dư gia gia thập phần đau lòng. Nhưng đúng là người già thì nhiều kinh nghiệm, vẫn là Dư gia gia cho một cái đề nghị: “Nhỏ như vậy, làm sao có thể nhận ra được cái gì, phỏng chừng là thích mùi ở trên người Lãng Lãng…”
Dư Lãng kéo quần áo của mình ngửi ngửi, chỉ cảm thấy trên người mình có một cỗ mùi sữa thơm. Nếu hai nhóc con kia thích mùi này, tự ngửi mình không phải là tốt hơn sao.
Dư Hải Thiên ngược lại biết trên người Dư Lãng có mùi gì. Dư gia bảo trì một ít thói quen thực truyền thống, quần áo chưa bao giờ dùng nước hoa mà là xông hương. Dư Lãng từ nhỏ đi theo Dư Hải Thiên, quần áo của y và của Dư Hải Thiên đều có mùi thơm của lá sen. Duy nhất khác nhau là bởi vì Dư Hải Thiên hút thuốc có đôi khi sẽ bị dính mùi, mà Dư Lãng thích ăn hoa quả, hơn nữa lại là ăn táo. Trên người của y sẽ có mùi hương sen lẫn chút mùi táo.
Có hướng liền được, Dư Hải Thiên mất một phen sức lực, lá sen, táo chín cuối cùng còn bỏ thêm một chút hương sữa. Thực nghiệm mấy chục lần mới khiến cho mấy nhóc kia không náo loạn nữa mà ngoan ngoãn ngủ ở trong ngực của bảo mẫu.
Dư Hải Thiên rốt cục thở ra một hơi, sau đó —— đứa nhỏ trưởng thành.
Dư Lãng thập phần sủng nịnh đứa nhỏ, y trên chân trái là con cả, đùi phải là con thứ. Y và Dư Hải Thiên nhỏ giọng thương lượng: “Con đổi giường bọn nhỏ vào trong phòng ngủ, hôm nay để cho hai đứa ngủ cùng chúng ta đi!”
Dư Hải Thiên liếc mắt một cái nhìn lão nhị ở bên phải, sau đó vươn tay đem lão đại từ trên đùi Dư Lãng xách xuống dưới: “Hai đứa các con cũng không sợ khiến cho ba nhỏ của các con bị mệt, tháng này tiền tiêu vặt toàn bộ cắt hết!”
Con lớn mười phần nhu thuận, bé cũng không muốn ngồi trên đùi Dư Lãng, bé chẳng qua là bồi em trai mình mà thôi. Nếu chỉ có một mình em trai, em ấy sẽ sợ, bé đứng trên mặt đất nghĩ nghĩ, lại bò lên sô pha, một lần nữa ngồi trên đùi Dư Lãng. Giương khuôn mặt nhỏ nhắn lên cầu tình Dư Hải Thiên: “Ba lớn, ba cũng không thể mắng em ấy. Hôm nay là sinh nhật bọn con, trong ngày sinh nhật không thể mắng đứa nhỏ…”
“Con hôm nay nhất định phải ngủ cùng ba nhỏ. Con ngày hôm qua có hỏi qua cô giáo. Cô nói đứa nhỏ nên ngủ cùng ba ba của mình.” Tiểu nhi tử ngồi trên đùi Dư Lãng kêu gào: “Con không cần tiền tiêu vặt, ba nhỏ sẽ cho con, so với ba lớn cho còn nhiều hơn!!!”
Dư Hải Thiên xem xét liếc mắt một cái nhìn Dư Lãng, Dư Lãng ngẩng đầu nhìn trời mười phần vô tội, lại thương lượng với đứa nhỏ: “Chúng ta không phải tốt lắm sao, con đêm nay ngủ giường nhỏ?”
Đứa nhỏ trở nên xấu tính: “Con không muốn đổi ý, chủ yếu là ông ấy…” một bàn tay chỉ vào Dư Hải Thiên: “Ông ấy quá kiêu ngạo, con mới không cho ông ấy, chắc chắn là không…”
Dư Lãng hướng phía Dư Hải Thiên méo mó đầu: “Ba ba rốt cuộc như thế nào chọc tới đứa nhỏ a?”
Dư Lãng cũng không quá thích ngủ cùng hai đứa nhỏ. Tuy rằng bọn chúng thơm tho ôm lại mềm, hết sức thoải mái. Nhưng Dư Lãng khi ngủ say luôn luôn không thành thật. Y sợ mình vạn nhất xoay người sẽ đè lên người hai đứa nhỏ nên vẫn thích ngủ cùng Dư Hải Thiên hơn. Vì chất lượng giấc ngủ của mình, y quyết định cố gắng một phen.
“Nếu các ngươi buổi tối đi tiểu, ba cũng mặc kệ a.”
Đứa nhỏ mười phần biết điều: “Con đi tiểu không cần ba quản, nước tiểu ở trên giường con một chút cũng không quan tâm.”
Đứa lớn còn dạy dỗ em trai một chút: “Em ngốc, em nói như vậy ba nhỏ khảng định chê em bẩn.”
Tiểu nhi tử rất không đồng ý: “Em có chỗ nào bẩn cơ chứ, em rõ ràng mỗi ngày đều tắm rửa. Đúng không ba nhỏ, con cam đoan không ở trên giường của ba mà thải…”
Dư Lãng mặt đã đen như đáy nồi, sự thật chứng minh, chẳng sợ Dư Lãng đã là cha của hai đứa nhỏ. Y vẫn như trước muốn làm gì thì làm, lập tức hủy bỏ lời mình vừa nói, quà sinh nhật năm nay của hai đứa, vẫn là nên sửa lại đưa cho chúng Transformers đi.
Nếu là Dư Hải Thiên, đứa nhỏ còn có khả năng lăn lộn trên đất để tranh giành, bởi vì có ba nhỏ ở đây, Dư Hải Thiên không dám đánh nó, chỉ có thể trừ tiền tiêu vặt của mình. Nhưng là khi đụng tới Dư Lãng, tiểu nhi tử liền thành thật, bởi vì Dư Lãng quả thực dám đánh nó, không biết vì cái gì, nó chính là cảm thấy Dư Lãng khẳng định dám đánh mình.
Đứa nhỏ buồn rầu từ đùi Dư Lãng xuống dưới, Dư Lãng sờ sờ đầu của nó, muốn tặng một nụ hôn làm phần thưởng, liền đi hôn Dư Hải Thiên: “Ba ba. Ngày mai Lý ba ba muốn đến đây đâu. Nói mới học một món đồ ăn, muốn làm cho con ăn. Ba ba cũng gọi Bành đại ca đến đi.”
Dư Hải Thiên ừ một tiếng: “Để ba nói cho hắn biết một tiếng.”
Dư Lãng hì hì mỉm cười: “Nếu không nhìn thấy lần trước khi đưa tin, còn còn không biết Bành đại ca và Lý ba ba có một chân đâu. Tuy rằng họ không thừa nhận, nhưng chỉ cần nhìn bóng của họ, con đã biết họ nhất định là lưỡng…”
Dư Hải Thiên đi vào phòng ngủ tắm rửa, Dư Lãng lại dong dài chạy theo sau. Y rất ngạc nhiên làm thế nào mà Lý Kham và Bành Đào có thể thông đồng với nhau. Y không dám đi hỏi Lý Kham, cũng chỉ có thể hỏi Dư Hải Thiên: “baba. Hai người bọn họ có thật là phải chạy đến khách sạn để thuê phòng hay không?”
Dư Lãng thấy Lý Kham nhiều năm không có số đào hoa như vậy, rốt cuộc cũng có một hồi vận may. Cư nhiên ánh mắt không tồi gặp được Bành Đào, Tiểu Viên Viên vận khí cũng không tồi nha
Dư Lãng đuổi theo mông Dư Hải Thiên liên tiếp hỏi.
Ở trong phòng khách lão nhị đã bắt đầu hỏi anh của nó: “Anh, cái gì gọi là có một chân, còn có cái gì là trên giường? Có phải hay không lại có người tranh giành ba nhỏ với chúng ta, cùng ngủ với ba nhỏ ha?”
Lão đại cứ việc tuổi còn nhỏ, nhưng là trước kia em trai khóc nháo lợi hại, bảo mẫu không dám dẫn nó đi tìm Dư Lãng, đều là lão đạo hắn ôm em trai đi. Thấy nhìn đã muốn trưởng thành sớm mười phần. Lúc này nhanh chóng che miệng em trai: “Có một chân chính là giống như ba lớn và ba nhỏ vậy đó.”
“Em đây cũng phải cùng ba nhỏ có một chân.” Lão nhị hứng phấn chạy đi tìm Dư Lãng.
“Em đừng a!” lão đại nhanh chóng giữ em mình lại, không cho nó đi qua: “Em, không thể cùng ba nhỏ có một chân.”
“Vì cái gì?” Lão Nhị còn muốn chạy về phía trước, đi phòng ngủ tìm ba nhỏ của nó.
Bởi vì ba lớn sẽ đánh gãy chân của em. Lão đại nhanh chóng ôm lấy em mình đi đến phương hướng ngược lại, thuận miệng dỗ nó: “Như vậy không tốt, chúng ta không thể làm như thế. Nếu em dám đi tìm ba nhỏ, về sau ba lớn sẽ không về nhà. Em về sau cũng đừng cùng ba lớn đoạt ba nhỏ nhé.”
“Nhưng em muốn ngủ cùng ba nhỏ, chỉ một đêm thôi!” tiểu nhi tử vươn một ngón tay ra, khoa chân múa tay một chút, thảm hề hề xem xét anh mình.
Đứa lớn có chút đau lòng, cũng có chút oán Dư Hải Thiên, bất quá chỉ là để em ngủ cùng ba nhỏ một đêm, ngày mai liền cho hắn. hắn sao có thể nhỏ mọn như vậy đâu. Lão đại chần chờ một chút, ghé vào tai em trai nhỏ giọng nói: “Kỳ thật chỉ cần để ba nhỏ ghét ba lớn là được rồi. Chỉ một lần thôi, ba lớn đánh mông em, ba nhỏ liền đuổi ông ấy ra ngoài, ngủ cùng một cái chăn với em.”
Tiểu nhi tử gặm tay hung hăng nói: “Chính là hôm nay ba lớn không đánh mông em, ông ấy nói sẽ không bao giờ đánh mông em nữa.”
Đứa lớn cũng rất khó xử, nửa ngày nhìn khuôn mặt khổ sở của em mình, vẫn là cắn răng một cái, dậm chân: “Anh có một cái chủ ý này…”
Khi Dư Lãng lần nữa đi ra từ phòng ngủ, chỉ thấy con nhỏ của mình đang tức giận mà đánh chuột, bang bang từng tiếng. Sau khi nhìn thấy mặt Dư Hải Thiên liền trừng mắt nhìn hắn, sau đó di mông, quay lưng về phía hắn.
Dư Hải Thiên ngược lại không để ý một chút nào, một tay ôm con để chuẩn bị ăn cơm, tiểu nhi tử ba một tiếng đánh cái tay của Dư Hải Thiên: “Ba ba, ba không biết xấu hổ…”
“Ba ba sao lại không biết xấu hổ chứ?” chỉ cần không nháo đòi ngủ cùng Dư Lãng, Dư Hải Thiên lực kiên nhẫn vẫn là rất không tồi. càng huống hồ là đứa nhỏ rất giống Dư Lãng này.
“Ba nuôi hồ ly tinh!” tiểu nhi tử oa một tiếng khóc lên. Sau đó ở trong ngực Dư Hải Thiên duỗi tay muốn Dư Lãng ôm: “Con muốn bỏ nhà đi, miễn cho bị cái kẻ hồ ly tinh kia đánh chết. Để lại một mình ba bị hồ ly tinh ăn luôn là được rồi…”
Dư Lãng từng nghe qua câu chuyện hồ ly tinh, là trong lớp đứa nhỏ có bạn, hồ ly tinh kia là mẹ kế trong miệng bạn học đó. Chuyện này khá phổ biến, một kẻ thứ ba chen vào bức lui vợ chính tuổi già sắc suy. Câu chuyện từ mình thành công trèo lên vị trí vợ chính, xã hộ luôn không thiếu những người đàn ông có mới nới cũ, cưới nữ nhân khi nghèo khổ rồi lại bỏ rơi, và đứa nhỏ xui xẻo.
Dư Hải Thiên không nhanh không chậm ôm con mình, để lên trên ghế, mới chậm rãi nói: “Ba ba nói cho con biết, nếu lần sau muốn khóc, không cần dùng đến nước cà rốt, nước này có mùi rất rõ..”
Lão đại đứng ở một bên vẻ mặt vô cùng thê thẳm, nó sao biết được rằng lão ba mình có cái mũi thính như vậy cơ chứ. Nó nhanh chóng dỗ em trai, để em của mình ném cà rốt đi, vỗ tay một cái: “Được rồi em trau, đừng khóc, ba ba không nuôi hồ ly tinh, vừa rồi là anh gạt em, đừng khóc nữa.”
Đứa nhỏ sửng sốt một chút, khóc còn to hơn trước: “Em muốn đã theo ba nhỏ bỏ nhà ra đi, cho ba lớn nuôi hồ ly tinh, cho ba cùng với hồ ly tinh sống với nhau..”
Lão đại nhanh đổ mồ hôi: “Em à, không náo loạn nữa a…”
Dư Lãng vui vẻ nhìn hai đứa con trai diễn trò, thấy con nhỏ nháo to hớn liền ném cho anh trai. Nhanh chóng ôm đứa nhỏ vào lòng, cầm tay nó để lên chóp mũi ngửi ngửi, còn thực có mùi cà rốt: “Được lắm, bảo bối, những trò này của con ba đều đã làm. Ba ba của con hiện giờ khôn khéo lắm, những trò đơn giản như vậy, không thể lừa được hắn đâu.”
Mặc kệ là lấy bột cà rốt để giả khóc, hay là châm ngòi quan hệ vợ chồng, Dư Hải Thiên đều bị y lừa không ít lần, có thể dễ dàng bị lừa nữa hay sao.
Tiểu nhi tử thập phần không cam lòng, cố gắng bôi đen Dư Hải Thiên: “Chính là ba nhỏ, ông ấy thực sự nuôi hồ ly tinh, con tận mắt nhìn thấy.”
“Được, ba của con nuôi hồ ly tinh, lại còn rất lớn nữa.” Dư Lãng cắn mũi của con mình một cái: “Ba đem ba lớn của con mê thành như vậy, ba không phải chính là một cái hồ ly tinh sao.”
Tiểu nhi tử mười phần mất hứng, trừng Dư Hải Thiên: “Hồ ly tinh chính xác là ba lớn mới đúng!”