Edit: Linh
Vừa nghe bọn họ muốn đi Mỹ sinh con, Dư gia gia lập tức sinh long hoạt hổ vung tay lên, thực khẳng khái tỏ vẻ với Dư Lãng để cho bọn họ thong thả về cũng được, cứ ở nước Mỹ chơi thêm vài ngày. Công ty một chút cũng không gấp, nếu không xong thì vẫn còn bộ xương già của ông này đâu.
Ngày hôm sau, Dư Lãng đã bị đóng gói đưa lên máy bay, khi Lý Kham ôm Tiểu Viên Viên đến báo danh ngay cả sợi tóc cũng không nhìn thấy. Trên thực tế rất khó nói, chuyện của An Di có bút tích của Dư gia gia hay không.
Dư Lãng cho rằng đứa nhỏ sinh ra sẽ rất dễ dàng đâu. Y đối với người cho một nửa gen đó yêu cầu không cao, chỉ đối với chỉ số thông minh có yêu cầu một chút mà thôi. Dù sao một nửa gen kia cũng không thể là y. chỉ bất quá y bị đề nghị của Dư Hải Thiên làm cho sợ hãi. Y còn thật sự sợ Dư Hải Thiên sẽ đem con của mình thành đứa nhỏ của y sinh ra. Vừa đến nước Mỹ, y liền kiên quyết không để Dư Hải Thiên chạm vào người, cái gọi là phòng cháy phòng trộm phòng Dư Hải Thiên.
Biến thành Dư Hải Thiên rất buồn bực, chuyện trên giường của họ hình như không có liên quan gì đến đứa nhỏ đi.
Dư Lãng bảo vệ đai lưng của mình một cách chặt chẽ, lý do vô cùng chính đáng.
“Con sợ ba trộm một thứ!” Dư Lãng liếc nhìn Dư Hải Thiên một cái, ngôn từ rất là chính nghĩa.
“Trộm cái gì vậy?” Dư Hải Thiên mỉm cười.
“Sợ ba trộm khiến con trở thành ba ba!” Dư Lãng nghiêm trang chững chạc, thuận tay cởi thắt lưng của Dư Hải Thiên, vươn tay nắm chặt cái vật kia của hắn nắm thật chặt trong tay. Dư Hải Thiên liền cứng lên, điều này khiến cho Dư Lãng rất có cảm giác thành tựu, y thưởng cho hắn, cúi người hôn một cái lên đinh, sau đó xì một tiếng khinh miệt: “Phi phi… Thật khó ăn!”
Dư Hải Thiên ha một tiếng liền bật cười, ôm Dư Lãng vào trong ngực: “Cục cưng, khi ba ba ăn của con cũng chưa từng ghét bỏ.”
“Đó là đương nhiên, ba hẳn nên hầu hạ con, con một lần cũng chưa từng đè ba.” Dư Lãng nói một cách đúng tình hợp lý, tuy rằng y cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua chuyện sẽ XXOO Dư Hải Thiên, nhưng là không thể phủ nhận y đã bị hắn XXOO nhiều lần, chưa từng XXOO hắn là sự thật, là mình bị lỗ vốn, là Dư Hải Thiên chiếm tiện nghi của bản thân.
Đợi Dư Hải Thiên phát tiết ra, Dư Hải Thiên đem tinh dịch của hắn bỏ vào bình đựng chuyên biệt, còn khóa một tầng ở bên ngoài, chờ ngày mai tới bệnh viện mới an tâm.
“Lãng Lãng, con thật sự không muốn có đứa nhỏ của riêng mình?” Dư Hải Thiên thấy bộ dáng của Dư Lãng có chút bật cười, nếu hắn muốn có con của Dư Lãng, chẳng lẽ Dư Lãng có thể ngăn được sao. Dư Lãng có thể đề phòng hắn cả đời được không.
“Con mới không muốn đâu.” Dư Lãng kiên định lắc đầu, sau đó thuận đường nói móc Dư Hải Thiên: “Nếu sinh ra loại người như Khang Huy, con đây không phải mua dây thắt cổ sao.”
Đứa nhỏ sinh ra chính là để đòi nợ, xui xẻo một chút gặp phải chủ nợ nặng lãi như Khang Huy, xui xẻo hơn nữa, hoàn toàn có thể biến thành phá sản, phí sức lao động, y mới không cần đâu.
Đương nhiên laoij ngụy biện này Dư Lãng chưa giảng cho Dư Hải Thiên, hiện tại Dư Hải Thiên đối y thật tốt a, vạn nhất có thể đem Dư Hải Thiên cảm động đối y rất tốt thì tốt rồi.
Chuyện ở T thị, khi rơi vào tai bọn họ, có thể nói là vừa vặn, liền vừa khớp với thời điểm đứa nhỏ của bọn họ mới biên thành một cái trứng đã được thụ tinh, ở trong thân thể của một vị Mỹ nhân xinh đẹp. Bà bầu kia sẽ ở trong một môi trường tốt đẹp an bình yên tâm dưỡng thai, mười tháng sau đứa nhỏ có thể được ôm trong ngực của họ rồi.
Lúc này, trái nợ phong lưu của Dư Hải Thiên khiến mọi người sốt ruột, gặp phải việc vô cùng sốt ruột, rốt cuộc rơi vào trong lỗ tai của Dư Lãng.
Cũng không phải là có người nói cho y, là Dư Lãng khi đang chơi máy tính đột nhiên nhảy ra một tin tức, tiêu đề cũng rất kinh khủng:
Chuyện xấu của gia tộc lớn! Quý phụ môn hào mưu sát cháu ruột! Cháu gái mang thai bị sảy, đưa cô ruột mình lên tòa!!!
Dư Lãng phù một tiếng, tất cả thức ăn liền phun lên mặt trên màn hình đang chiếu ra gương mặt không chút máu của An Di.
Y nhanh chóng kích vào đoạn tin tức này, đoạn văn mang theo sắc thái cảm xúc kịch liệt, nhưng lại không có người chỉ trích phóng viên này không đủ chuyên nghiệp. Sự thật là tin tức làm làm cho người ta oán giận, cô ruột ngồi im xem hai chị em họ gian díu với nhau, lại còn muốn dấu đi chân tướng, không tiếc giết chết cháu ruột mình.
An Di mang theo bi phẫn lên án: “Tôi không biết tại sao bà ấy lại như vậy, bà ấy đẩy tôi xuống cầu thang, tôi cũng lăn hai tầng lầu, cảm thấy bụng đau quá, hạ thân lại chảy máu muốn gọi bà ấy. Nếu bà ấy không phải cố ý, nếu bà ấy xuống dưới nhìn liếc mắt nhìn tôi một cái, gọi bác sĩ giúp tôi mà không phải là chạy trốn giống như vậy. Chẳng sợ mất đi đứa nhỏ tôi cũng sẽ tha thứ cho bà ấy. Nhưng chính là cái gì bà ấy cũng không làm, tôi té xỉu nằm ở đó một giờ, nếu không có ai đi ngang qua thì tôi đã chết rồi. Bác sĩ nói tôi chỉ cần cấp cứu chậm một chút nữa liền con sau này cũng không thể có nữa. Tôi nhất định sẽ không tha thứ cho bà ấy, bà ấy đây là muốn tôi chết!!!”
Dư Lãng cảm thấy An Di nói có chút khoa trương, dù sao đời trước An Huệ Lan vẫn rất thương yêu An Di. Hơn nữa An Huệ Lan không có dại dột dùng biện pháp như vậy để giết người đi. Trong bệnh viện người đến người đi, có người theo dõi, nhưng cũng không biết trong thông đạo có an toàn hay không…
Nhưng khi y nhìn thấy video trên mạng, y cũng cảm thấy An Huệ Lan là quá mức xui xẻo không gì bằng. Đoạn clip là từ bộ phận an ninh của bệnh viện truyền ra, không có âm thanh nhưng vẫn có thể nhận ra người ở trong là An Huệ Lan và An Di. Ngay cả đoạn An Huệ Lan đẩy An Di xuống cầu thang, rồi sau đó cuống quýt xuống nhìn An Di, hơi hơi dừng lại một chút rồi rời đi, máy quay cũng ghi lại rõ ràng.
Dư Lãng nhìn tin đưa ra hơi nheo mắt lại, y biết lần này An Huệ Lan nhất định xong đời rồi. Bà ta nhất định sẽ vào tù ăn cơm, nhưng y hoàn toàn không tin đây là ông trời báo ứng, An Di và An Huệ Lan trở mặt đó là chuyện có thể dự kiến được, nhưng tình huống bình thường, cầu thang bộ trong bệnh viện là không có khả năng tiện theo dõi, càng không dễ dàng có người đi qua như vậy.
Chuyện đột nhiên có cài camera, đột nhiên có người đi qua, An Di không phải là có thể có vận khí tốt như vậy, An Huệ Lan cũng không giống như là xui xẻo…
Dư Lãng nhớ tới vài ngày trước đó, y truy vấn nửa ngày, Dư Hải Thiên không nói cho y biết cái chủ ý hư hỏng kia. Ôm bài báo kia đi tìm Dư Hải Thiên.
Trước khi Dư Hải Thiên đến nước Mỹ, Dư gia gia có nói ông có thể tạm thời quản lý công ty. Trên thực tế, Dư gia gia về hưu đã rất nhiều năm, tuy năng lực không giảm nhưng cũng không đơn giản là có thể tiếp quản mọi chuyện được. Hơn nữa chẳng qua ông chỉ là nói vậy mà thôi, Dư Hải Thiên qua Mỹ, chuyện của công ty cũng sẽ mang theo bên người. Ban ngày cùng Dư Lãng đi chơi, đến buổi tối lại lôi tài liệu ra xử lý. Chẳng qua người tới cũng không phải là Bành đại bí thư, mà là một người khác.
Dư Hải Thiên đang nói chuyện điện thoại đột nhiên cửa phanh một cái bị người đá văng ra ngoài. Dư Lãng hí hửng ôm máy tính đi vào.
Y nhìn thoáng qua người trợ lý đặc biệt kia một cái, càng cảm thấy Dư Hải Thiên lưu Bành Đào lại nhất định là làm chuyện xấu xa gì đó. Tám phần là việc của An Huệ Lan chính là do Dư Hải Thiên sai Bành Đào làm.
Có mặt người trợ lý kia, Dư Lãng vẫn đặt mông lên trên đùi Dư Hải Thiên, ôm mặt hắn quay lại phía mình, bẹp một tiếng hôn Dư Hải Thiên một cái: “Ba ba, con vừa rồi ở cửa nghe ba phát hỏa, ba sao lại mắng Bành đại ca vậy ạ?”
Dư Lãng cảm thấy Bành Đào làm như vậy quá là đẹp, y vẫn luôn lo lắng An Huệ Lan, bà ta mà sống khá giả, y đã cảm thấy cái mạng nhỏ của mình bị nguy hiểm, không biết khi nào thì sẽ bị bà ta cho một nhát. Y cũng luôn muốn thu thập An Huệ Lan, nhưng là đến nay cũng chưa có cơ hội. Bà ta cũng chưa có biện pháp gì, y cũng không thể ăn miếng trả miếng, cài bom trên xe của An Huệ Lan và Khang Huy đi.
Nhưng Bành Đào làm việc này hoàn toàn không phải là làm bậy, thuần túy là biết thời biết thế. An Huệ Lan cái dạng này, Bành Đào cũng không nhiều hơn một kẻ xúi giục.
Bành Đào đáng được khen ngợi biết bao nhiêu cơ chứ, Dư Hải Thiên sao có thể mắng hắn! Dư Hải Thiên làm kẻ ở sau màn càng đáng được tưởng thưởng.
Dư Lãng lại hôn hắn một cái, y quyết định tối nay nhất định phải thưởng lớn cho hắn.
Bị Dư Lãng nháo như vậy, Dư Hải Thiên có tức giận hơn nữa cũng không thể phát ra được. Hắn đối với Bành Đào ở đầu dây bên kia một tiếng, không cho phép làm thêm bất kỳ chuyện gì liền cúp máy.
“Anh ra ngoài trước đi” Dư Hải Thiên phất tay đuổi người trước mặt ra ngoài.
Vị kia cũng đặc biệt nghe nói về Dư Lãng, gặp qua Dư Lãng, hắn đã sớm biết ông chủ của mình có một người con trai bảo bối. Nhưng cho tới bây giờ, gặp qua trường hợp thân mật như vậy. Đây có chỗ nào giống như đứa nhỏ mình nuôi chứ, cái này hoàn toàn là cách đối xử với người yêu. Nếu không phải hắn biết Dư Lãng từ trước, còn thật sự nghĩ rằng đây chính là tình nhân mà ông chủ mình bao dưỡng đâu. Vị trợ lý này bản thân cũng có con, có vợ, đầu óc của hắn hoàn toàn bị loại hành vi không thích hợp này chiếm cứ đầu óc, lúc đi qua cửa, thiếu chút nữa là bị đập đầu vào khung cửa.
Nhìn hắn như vậy, Dư Hải Thiên nhíu mày: “Bảo bối, con cố ý?”
“Cái gì cố ý?” Dư Lãng giả ngu.
Dư Hải Thiên bất đắc dĩ hít một hơi, càng ôm Dư Lãng chặt hơn một chút: “Vì sao vừa rồi cố ý hôn ba ba?”
Dư Lãng ở trước mặt người lạ luôn chú ý đến hình tượng của Dư Hải Thiên, cũng không muốn để Dư Hải Thiên bị truyền ra chuyện gì rèm pha. Hơn nữa y cũng không thích ở bên ngoài đối với Dư Hải Thiên làm ra động tác thân mật gì. Nhưng vừa rồi Dư Lãng không chỉ có hôn, mà còn ngồi ở trên đùi Dư Hải Thiên.
Dư Lãng phát hiện máy tính của Dư Hải Thiên, trên màn hình cũng là đoạn tin tức mình vừa xem. Một bên mở đoạn video mình còn chưa kịp coi, một bên trực tiếp gật đầu, xoay đầu lại tỏ vẻ rất vô tội: “Ba ba, ba không thích con hôn ba sao?”
“K
hông phải, như vậy đối với con không tốt!” Dư Hải Thiên phi thường muốn nói cho toàn thế giới biết hắn yêu Dư Lãng. Chẳng sợ cho dù như vậy, hắn cũng không thể trái lương tâm thừa nhận làm tình nhân của Dư Hải Thiên, cho dù hắn coi Dư Lãng như tâm can bảo bối của mình, thân phận người thừa kế duy nhất của Dư Hải Thiên hắn càng khiến y có thể diện hơn.
Dư Hải Thiên không muốn bất luận kẻ nào dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm Dư Lãng.
Dư Lãng hơi hơi dừng một chút, đột nhiên kêu một tiếng: “Ba ba?”
“Ân?”
“Ba chính là vì nguyên nhân như vậy nên mới không nói ra chuyện con và Khang Huy bị đánh tráo với nhau?” rõ ràng có thể làm rụng luôn mấy người An Huệ Lan, Dư Lãng vươn tay sờ sờ cằm Dư Hải Thiên.
Dư Lãng vẫn luôn cảm thấy kì quái, Dư Hải Thiên đối với Khang Huy hạ thủ lưu tình, đó là bởi vì huyết thống cha con. Nhưng với An Huệ Lan thì sao? Mọi chuyện đều là do bà ta gây ra, Dư Hải Thiên cũng không phải là loại người có tính cách khoan hồng độ lượng gì, hắn vì sao lại không tìm An Huệ Lan tính sổ đâu.
Dư Hải Thiên biết chẳng sợ An Huệ Lan hôm sau phơi thây đầu đường, Dư Lãng cũng sẽ không kỳ quái. Nhưng Dư Hải Thiên cái gì cũng không làm.
Ngay từ đầu y còn tưởng rằng Dư Hải Thiên là cố kỵ An Huệ Lan là mẹ đẻ của Khang Huy đâu. Nhưng nhìn bộ dáng Dư Hải Thiên đối với Khang Huy, cũng chính là chỉ còn một chút tình cảm như vậy mà thôi. Y cũng không nhận ra Dư Hải Thiên sẽ cảm kích An Huệ Lan sinh ra Khang Huy đâu. Vì chuyện này, hắn không bóp chết An Huệ Lan là đã quá lắm rồi.
Cho nên Dư Lãng thực sự không thể giải thích được.
“Ba ba vì sao trước kia không xử lý An Huệ Lan vậy?”
“Ba chỗ nào không tìm cách xử lý cô ta?” Dư Hải Thiên sờ tóc Dư Lãng một chút: “Bảo bối con nói sao có vẻ giống như là ba đang giúp họ bắt nạt con vậy!”
Dư Lãng kháng nghị: “Con là nói trước ngày hôm nay nha, ba ba làm chi mà lại sợ tổn thương con, bỏ qua bọn họ nha!”
“Ba ba sẽ không bỏ qua cho cô ta.” Dư Hải Thiên có thể bỏ qua cho Khang Huy, là bởi vì trong người của hắn dù sao cũng chảy dòng máu của mình. Hơn nữa Khang Huy cũng không làm cái gì, để cho hắn chết, Dư Hải Thiên cảm thấy ném nó sang Mỹ cả đời cũng không khác nhau nhiều lắm. Trên thực tế nếu hắn không thiên vị Dư Lãng, đối với Khang Huy, chẳng qua hắn chỉ cảm thấy người này không có triển vọng mà thô, trục xuất khỏi trung tâm Dư gia là cùng.
Nhưng đối với An Huệ Lan hắn sẽ không lưu tình như vậy, chẳng qua chưa tới lúc mà thôi. Nếu không phải cô ta muốn với tay đến chỗ Dư Lãng, hắn sẽ không xuống tay nhanh như vậy.
Nhưng hết thảy phải đi cùng với điều kiện tiên quyết là sẽ không gây tổn hại đến Dư Lãng.
“Ba ba, ba vừa rồi tức giận với Bành đại ca là bởi vì anh ấy khiến cho mọi chuyện nháo quá lớn?” Dư Lãng thăm dò hỏi.
Dư Hải Thiên gật gật đầu.
“Ba sợ bọn họ moi mọi chuyện ra, nói ra chuyện con không phải là con của ba? Sẽ nói con trèo lên giường của ba? Nói con câu dẫn ba?” nói xong Dư Lãng liền cười ha ha: “Ba là sợ ném chuột bị vỡ bình đúng không?”
Bị Dư Lãng cười như vậy, Dư Hải Thiên cũng có chút cười cười, sờ hai má của Dư Lãng: “Ba ba muốn con sống thật tốt.”
Cho nên, Dư Hải Thiên muốn nuôi Dư Lãng như con trai, lui một bước, cũng muốn con trai mình lấy danh nghĩa là con của Dư Lãng mà ôm về.
“Cảm ơn ba ba, con rất vui.” Dư Lãng tựa vào trong ngực Dư Hải Thiên cười cười.
“Ba ba cũng rất vui!” Dư Hải Thiên ấn đầu của Dư Lãng vào trong ngực của mình, miễn cho y nhìn thấy ánh sáng trong mắt của mình. Hắn hôn đỉnh đầu Dư Lãng, đứa nhỏ ngốc nghếch này, ba ba cũng không có thiện lương như con tưởng vậy, ba ba chỉ là không muốn cho con thấy mặt ngoan độc của mình mà thôi.
Dư Hải Thiên không động đến An Huệ Lan, cố kỵ cho tới bây giờ chỉ là sợ cô ta sẽ làm mọi chuyện to lên mà thôi. Hắn có vô số biện pháp khiến cho co ta không mở miệng được. Hắn sợ chính là Dư Lãng, hắn không biết Dư Lãng đối với An Huệ Lan có tình cảm hay không. Dư Lãng là một người mạnh miệng nhưng mềm lòng, hắn sợ Dư Lãng sẽ cảm thấy mình quá ngoan độc, đuổi tận giết tuyệt.
Hành vi lần này chẳng qua là một lần thăm dò, hắn tức giận với Bành Đào, nguyên nhân càng nhiều là vì hắn cư nhiên đem chuyện này thành tin tức đầu đề. Hắn có thể nhìn thấy trên máy tính, Dư Lãng cư nhiên cũng có thể nhìn thấy.
Hắn vốn muốn yên lặng không tiếng động giải quyết An Huệ Lan, chờ mọi chuyện lắng xuống lại mang Dư Lãng quay trở lại T thị. Hành vi này của Bành Đào hoàn toàn bỏ qua mục tiêu ban đầu của hắn khi mang Dư Lãng đến Mỹ.
Bất quá, kết quả lại càng làm cho hắn vừa lòng.