Edit: Linh
Dư Lãng cảm thấy một khi Dư Hải Thiên đã có chủ ý, chỉ sợ nếu An Huệ Lan bọn họ thành thành thật thật, Dư Hải Thiên sẽ không đuổi tận giết tuyệt. Chính là, đại khái An Huệ Lan thật sự không nên mơ tưởng đến thận của y đi, cái đuôi này đã chọc giận Dư Hải Thiên. Dư Lãng có chút tự kỷ nghĩ, nhưng là Dư Lãng mặc kệ hỏi như thế nào, Dư Hải Thiên cũng không nói cho y biết hắn rốt cuộc có cái chủ ý gì.
“Miễn cho con mềm lòng!” Dư Hải Thiên đối với Dư Lãng nói như vậy.
Dư Lãng chắc chắn mình tuyệt đối sẽ không mềm lòng, nhưng Dư Hải Thiên không tin.
Trong khoảng thời gian này tâm tình Dư Lãng rõ ràng không được tốt, nguyên nhân cũng đơn giản____ y mỗi ngày đều nhìn trời ngóng trông An Huệ Lan xui xẻo. Nhưng là bà ta thủy chung lại sống vẫn tốt, y cũng hoài nghi Dư Hải Thiên đang lừa mình đâu.
Bất quá qua vài ngày, lực chú ý của Dư Lãng đã bị dời đi.
Mấy ngày nay Lý Kham mang theo Tiểu Viên Viên thường xuyên đến bái phỏng, không thể không nói Lý Kham quả thật có vài phần năng lực. ngôn ngữ hài hước, thái độ hòa ái, làm người khác cảm thấy vui vẻ. ông ấy và Dư Hải Thiên hoàn toàn không phải là một dạng người. Lý Kham là một người đàn ông ở nhà tốt, ra phòng khách, vào phòng bếp, lên thương trường. cuối tuần còn đúng giờ ôm Tiểu Viên Viên đến Dư gia. Hoàn toàn coi Dư gia như nhà mình, coi Dư Lãng là con mình. Một nhà ba người cười đùa đến vui vẻ. sáng sớm chơi trò chơi, tối ở trong sân làm đồ nướng…
Lý Kham đối với cá trong hồ nước Dư gia rất thích.
Dư Lãng đối với Lý Kham không có cảm giác là không có khả năng.
Ngày từ đầu thái độ của y cường ngạnh, đơn giản chính là đề phòng mà thôi. Chờ đến khi y phát hiện Lý Kham đối với y không hề có ác ý. Hơn nữa, càng không có ý đồ mang y ra khỏi bên người Dư Hải Thiên. Hảo cảm đối với Lý Kham cấp tốc tăng lên. Đột nhiên phát hiện Khang gia có Khang An làm ra hành động điên cuồng, có Khang Huy lòng dạ thâm độc, có Khang lão gia tử đâm đầu vào tường mà cũng không muốn quay đầu lại cuối cùng cũng có Lý Kham trọng tình trọng nghĩa, hơn nữa còn làm rõ đúng sai. Quan trọng nhất là ông ấy thực sự là người tốt! Thậm chí y cảm thấy Lý Kham rất đáng thương, vợ không có, con không có, thật sự là bị Khang An hại thảm.
Thật là một người đàn ông tốt, đúng là cải trắng bị heo ăn rụng mà!
Dư Lãng hiện tại có mặt Lý Kham, liền tận lực tạo khoảng cách “chú Lý” cũng không hô lớn được.
Dư Hải Thiên cảm thấy, còn tiếp tục duy trì tình cảnh này chỉ sợ con mình sẽ bị chia ra mất. Hắn lập tức liền quyết định để Lý Kham cách Dư Lãng xa một chút, hắn muốn dẫn Dư Lãng đến nước Mỹ cưỡi ngựa.
Dư Lãng đối điện ảnh chụp hình, trong ảnh là y đang ôm Tiểu Viên Viên chơi trò ngựa gỗ xoay tròn, nghe vậy sửng sốt một chút: “Đi cưỡi ngựa?”
Cũng sắp đến lễ mừng năm mới rồi, mà đây lại là mùa đông. Ba có thể xác định mặt đất khu đua ngựa có nổi cỏ sao?
“Ba ba ở đó có một căn biệt thự, chúng ta đến đó ở vài ngày được lắm.” Dư Hải Thiên chẳng để ý: “Hơn nữa… chúng ta chính là thuận đường cho đứa nhỏ ra đời luôn.”
Dư Hải Thiên đương nhiên không phải để Dư Lãng sinh đứa nhỏ. Trước kia hắn cảm thấy chuyện đứa nhỏ không cần vội. Nhưng mấy ngày nay, hắn lại cảm thấy để Dư gia có một đứa nhỏ, trên thực tế sinh con cũng rất đơn giản. Đại lý đẻ thuê cũng đã tìm xong rồi, trứng cũng OK, mọi chuyện đã trở nên quá dễ dàng.
Dư Lãng lại không cảm thấy như vậy, bị Tiểu Viên Viên nháo nhiều ngày như thế này, y cảm thấy Dư Hải Thiên quả thật sống cũng không dễ dàng. Tiểu Viên Viên ba ngày năm ngày lại đến đây làm ầm ĩ. Có đôi khi não y cũng đau theo. Y khi còn bé có thể sánh với Tiểu Viên Viên ầm ĩ, Dư Hải Thiên có thể đem y nuôi lớn quả là không dễ dàng.
Hơn nữa, nhìn thấy Khang Huy và An Huệ Lan, y không phải không thừa nhận có đôi khi gen của người mẹ cũng rất trọng yếu.
Chuyện sinh đứa nhỏ, đại khái cũng không thể bàn lùi đi?!!
Dư Lãng đối với loại chuyện “sinh con” này rất trịnh trọng, y cảm thấy dù thế nào cũng phải mất mười ngày nửa tháng.
An Huệ Lan sống quá cũng thật tốt đúng không.
Trong khoảng thời gian này đầu tiên là Khang Huy bị suy thận, ngay sau đó Khang Huy cư nhiên nói cho cô ta biết Dư Lãng không phải là con trai ruột của Dư Hải Thiên. Chuyện phía sau đối với An Huệ Lan đả kích quá lớn, quả thật là gạt bỏ bao nhiêu công sức bấy lâu nay của mình. Bao nhiêu công lao của bản thân, từ chuyện này, đều biến thành đáng chê cười.
Tuy rằng Khang Huy không có nói rõ, chính là trong lòng hoàn toàn đem mọi chuyện mình gặp phải đổ lên đầu mình. Châm chọc khiêu khích tức giận, An Huệ Lan cũng chỉ có thể chịu đựng. Huống hồ, trong lòng cũng không phải không có áy náy. Cô ta cũng cho rằng Khang Huy trách mình, nếu không phải mình tự cho là thông mình, Khang Huy hẳn là sẽ vô cùng hạnh phúc.
An Huệ Lan có bao nhiêu áy náy, liền có bấy nhiêu hận Dư Lãng. Đặc biệt khi Dư Lãng cự tuyệt cho Khang Huy thận, càng khiến loại hận ý này đạt tới đỉnh.
Cô ta hận Dư Lãng, cũng hận Dư Hải Thiên vô tình vô nghĩa, đối với Khang Huy không quan tâm, ngoài trả tiền viện phí thì cái gì cũng không làm? Phí dụng Khang Huy nằm viện, đối với Dư gia hoàn toàn là chín trâu mất một sợi lông mà thôi, chút tiền ấy chẳng qua là lấy mấy giọt nước ở trong dòng sông mà thôi!!!
Chẳng qua, bởi vì An Huệ Lan muốn trước cứu Khang Huy, vẫn chưa ra tay.
“Chị dâu, em đến bệnh viện lấy kết quả xét nhiệm.” An Huệ Lan tối hôm qua cơ hồ không có ngủ đủ giấc, cô làm sao lại không biết Dư Lãng ở bên đó căn bản là không thể thực hiện được chứ. Đầu kia quá khó khăn, nếu như người nhà mình có thể ghép thận thành công, liền không thể tốt hơn.
Mẹ An Di đang ở trong phòng bếp làm điểm tâm, chỉ có hai người có nhóm máu phù hợp với Khang Huy. Một là ông nội An Di, một người chính là bản thân An Di, một người già, một bà bầu. Mẹ An Di vốn đã không đồng ý chuyện của Khang Huy và An Di, càng huống hồ là cho đi một quả thận.
Cô đối với chuyện An Huệ Lan cổ vũ An Di liền phi thường không vui, đã gặp thái độ của cô tích cực như vậy. Hơn nữa trên mặt An Huệ Lan mặc dù nhiều phấn nhưng không che dấu được sắc mặt tiều tụy của An Huệ Lan. Cô lại càng không vui vẻ, đầu cũng không nâng, đưa lưng về phía An Huệ Lan mà hừ một tiếng.
An Huệ Lan không để ý đến thái độ của mẹ An Di. Từ khi loại chuyện này xảy ra, mẹ An Di đã cảm thấy con gái mình là bị cô ta làm hỏng, đối với An Huệ Lan tức giận chưa từng có.
An Huệ Lan mang túi xách bước đi.
Chờ cô ta đi rồi, ba của An Di mới bước vào phòng bếp, nói với vợ mình: “Em làm gì vậy? Để mẹ thấy lại không vui!”
“Mẹ không vui, em còn không vui hơn!” mẹ An Di cởi tạp dề ra, ba một tiếng ném lên trên ghế: “Anh tự mình nhìn đi, con gái của anh đã thành cái bộ dáng gì? Nó mới mười sáu tuổi, chưa lập gia đình đã sinh con. Mấy ngày nay em cũng không dám ra ngoài, sợ xấu hổ chết mất!”
“Chuyện này thì liên quan gì cơ chứ, muốn trách cũng chỉ có thể trách chúng ta không giáo dục con mình cho tốt!” ba An Di cũng bị con gái mình kích thích đến lợi hại, vẻ mặt u ám.
“Cái gì gọi là không thể trách cô ta được? Em tại sao lại không thể trách cô ta! Đây đều là do em gái của anh tạo thành. Nếu không có em gái anh, nó có thể học theo sao!” mẹ An Di ô ô khóc lên: “Em đã nói với anh rồi, đứa nhỏ còn nhỏ, sẽ không biết gì. Không thể tiếp xúc nhiều với mấy tấm gương xấu, dễ dàng học theo. Em nói không thể để cho nó tiếp xúc với em gái của anh. Chính là anh không nghe lời, chỉ sợ tình cảm cô cháu của họ không tốt. Được rồi, hiện giờ tình cảm ngược lại quá tốt rồi, giống nhau đến nỗi như từ một cái khuôn mẫu khắc ra!”
Mẹ An Di trong khoảng thời gian này áp lực quá lớn, con gái có thai, lại uy hiếp đòi chết. Người khác không khuyên nhủ tranh thủ đứa bé trong bụng còn nhỏ có thể bỏ đi không nói, lại còn kích động, cổ vũ nó giữ lại.
“Các người có biết làm như vậy sẽ hủy cả đời nó hay không hả!!!” mẹ An Di gào khản cả tiếng: “An Minh, anh trả con lại cho tôi!”
Giọng nói của mẹ An Di cũng không cố tình đè thấp, hoàn toàn là bi phẫn lên án. Ba An Di cũng không dám để cho cô nói nhỏ đi, miễn cho mẹ mình ở trên tầng nghe thấy. Lại nói tiếp, hắn cũng thực sự rất hối hận. Nhưng là mẹ hắn thương em gái giống như là mệnh của mình. Vào khi đó, mẹ An Di xem An Huệ Lan như là vi khuẩn mà cách ly, sợ An Huệ Lan làm hỏng An Di. Bà đã tức giận làm ầm lên một hồi rồi. Ba An Di thực sự là không thể là gì, hắn sao có thể nghĩ được là sẽ bị ảnh hưởng nhiều như vậy cơ chứ?
Nếu sớm biết con gái sẽ biến thành cái dạng này, cho dù là khiến bà nội An Di không vui, hắn cũng sẽ ngăn cách An Di và An Huệ Lan tiếp xúc.
“Được rồi, được rồi, giờ em còn nói những chuyện này làm gì a. Chuyện đã thành ra như vậy, nói gì cũng đã muộn rồi.” ba An Di lại dỗ dành: “Khang Huy kia anh cũng đã nhìn qua, đối với An Di không tồi. An Di về sau khẳng định sẽ không giống em gái anh.”
Mẹ An Di vừa nghe đã biết là chồng mình tán thành hôn sự của An Di và Khang Huy, càng phát hỏa: “Chính là hắn bị suy thận, có thể bảo vệ được mệnh hay không cũng không biết. Cho dù là giữ được mệnh, chẳng lẽ để hắn về sau liên lụy cả đời An Di sao?”
Mẹ An Di tương đối thực tế, hôn nhân từ xưa đã chú ý đến chuyện môn đăng hộ đối. Chẳng sợ hiện tại cũng như vậy, không có cùng đẳng cấp địa vị là không có khả năng ngang hàng với nhau. Nhìn An Huệ Lan thì biết, không cần nói gì chỉ cần không muốn liền bỏ nó. Cô tình nguyện con gái của mình ăn cơm với rau cũng không muốn nó bị ủy khuất với sơn trân hải vị.
“Còn không phải là có thể ghép thận sao.”
Ghép thận, ghép thận, mẹ An Di cắn chặt răng, kéo ba An Di vào trong phòng: “ Anh còn dám nói đến chuyện ghép thận, ngày đó em gái anh cũng chỉ nói để cho An Di đi làm xét nhiệm một chút, anh phụ họa làm gì hả? Chẳng may An Di dưới cái loại tình huống này, xét nhiệm thành công. Anh định để cho nó quyên thận thật hả? Còn có cha, ông ấy đã gần bảy mươi, các người cư nhiên nhẫn tâm để ông ấy đi xét nhiệm? Chỉ vì một Khang Huy như vậy, Khang Huy nó sống chết liên quan gì đến chúng ta?!”
“Đây còn không phải là vì An Di sao.” Ba An Di cười làm lành: “Hơn nữa Khang Huy cũng không có huyết thống gì với chúng ta. Chúng ta chỉ là biểu hiện thái độ của mình một chút mà thôi. Xét nhiệm tuyệt đối không có khả năng thành công!”
Ba An Di đương nhiên biết tỷ lệ thành công quá xa vời, hắn làm sao có thể để ông nội An Di hay An Di đi hiến thận đâu. Chính là quá xa vời mới bằng lòng để An Di đi.
“Vạn nhất thành công thì sao?” cô hỏi chồng.
“Điều này sao có thể được!” ba An Di mỉm cười một chút.
Cô nhìn thái độ của chồng mình, đột nhiên kinh ngạc hỏi: “An Minh, anh không phải là cũng không đồng ý cuộc hôn nhân này chứ?”
Ba An Di cười cười: “Như thế nào? Em giờ mới nhìn ra sao. Chỉ với việc An Di hiện giờ còn nhỏ như vậy, sao anh có thể đồng ý cuộc hôn nhân này được cơ chứ.”
An Di cùng Khang Huy tuổi quá nhỏ, mà An Di lại là trèo cao. Ba An Di sống như vậy hơn nửa đời người kinh nghiệm nhìn người. Hắn trái nhìn phải nhìn đều cảm thấy cuộc hôn nhân này cho dù thành cũng nhất định là kết cục ảm đạm.
Suy nghĩ xong, ba An Di vẫn hy vọng con gái mình có thể quên đoạn tình cảm vừa mới bắt đầu này đi, bắt đầu mọi thứ một lần nữa. Chính là An Di lấy cái chết để bức cha mẹ mình, lại được An Huệ Lan trợ giúp, An Huệ Lan khuyên bảo, bà nội cũng đứng ở phía mó, ông nội cam chịu, sự kiêu ngạo của An Di cũng tăng vọt lên.
Đến lúc này, ba An Di cũng đã không thể ngăn cản được nữa, chỉ đành phải đồng ý.
Nhưng là, hắn đồng ý cũng không có tác dụng gì nha, không nói đến Khang gia có thể đồng ý hay không. Khang Huy ít nhất cũng phải sống mới được. nếu Khang Huy chết, An Di có ngốc cũng không có khả năng gả cho một người chết được.
Nếu Khang Huy lành bệnh, Khang gia đồng ý, đến lúc đó nghĩ biện pháp khác sau cũng không muộn, kém cỏi nhất cũng chỉ là gả An Di cho Khang Huy, dù sao hắn cũng ngăn không được.
Ba An Di chỉ có thể mở lòng nghĩ thoáng hơn một chút cộng với cầu nguyện con gái mình mau chóng lạc đường quay trở lại, ngoài ra không có biện pháp nào khác.
Mẹ An Di cảm thấy chờ đợi như vậy quá tiêu cực, mấy ngày nay cô khổ tâm giảng đạo lý. Nhưng An Di hoàn toàn không nghe vào tai. Cô đối với chuyện con gái mình lạc đường biết quay lại đã không còn ôm hy vọng, nhìn trái phải không người, đột nhiên nói một câu rất chột dạ: “Anh nói Khang Huy có thể khỏi hẳn được sao?”
Những lời này tương đối thiếu đạo đức, giống như là cô ngóng trông Khang Huy đi tìm chết vậy.
Ba An Di trầm mặc lắc đầu: Khang Huy là người nhà Khang gia và Dư gia. Hai nhà đều có quyền có thế, cho dù Dư gia không nhận nó, chỉ dựa vào Khang gia muốn tìm người hiến thận cũng không phải quá khó.”
Chuyện này đối với vợ chồng họ cũng có chút xa, vẫn là nên cầu nguyện nhà mình xét nhiệm không thành công đi.
Buổi trưa An Huệ Lan mang gương mặt giống như khóc tang từ bệnh viện về nhà. Gặp bộ dạng này của cô, ba An Di cũng không dám hỏi nhiều, sẽ không phải là tỷ lệ một phần vạn này khiến bọn họ xét nhiệm thành công đi.
So với ba An Di, mẹ An Di còn hiểu biết An Huệ Lan hơn. Cô trực tiếp kéo tay áo chồng mình: “Đừng lo lắng, xét nhiệm không thành công!”
Bên kia bà nội của An Di cũng đang hỏi, chờ An Huệ Lan chứng thật xét nhiệm không thành công,cũng thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực: “Cái này tốt rồi, chúng ta coi như là đã tận lực, tất cả đều vui vẻ.”
Bên này xác nhận, ba An Di liền kỳ quái nhìn thoáng qua vợ mình, nghi hoặc hỏi: “Sao em biết?”
“Anh nhìn em gái mình xem, vẻ mặt mất hứng!” mẹ An Di khinh thường bĩu bĩu môi: “Nó đối với Khang Huy bận rộn tích cực, hôm nay lấy báo cáo, một đêm hôm trước liền ngủ không ngon! Nhìn bộ dáng kia của nó, chỉ biết chắc chắn là không thành công.”
“Em đừng nói lung tung, em gái anh là sợ xét nhiệm thành công!” không biết tại sao khi nói nhưng lời này, ba An Di cũng có chút chột dạ.
Mẹ An Di trực tiếp châm chọc: “Chính anh tự nhìn đi, xét nhiệm không thành công không cần hiến thận. Em gái anh hẳn là phải vui vẻ đi, nhìn cái vẻ miễn cưỡng cười của cô ấy, làm gì có vẻ gì là vui vẻ chứ hả!”
Kỳ thật An Huệ Lan trước kia có thể lừa Dư Lãng mười lăm năm, diễn xuất không thể không tốt, chính là không dám để người khác nghi ngờ nha. Từ khi An Huệ Lan ngoài ý muốn biết chuyện của An Di và Khang Huy, lại còn cổ động cả nhà đi xét nhiệm để ghép thận. Ngay từ đầu mẹ của An Di tuy rằng không thích Khang Huy, nhưng cũng hiểu được An Huệ Lan làm như vậy đúng là vì An Di. Mặc kệ kết quả như thế nào nhưng điểm xuất phát là vì ý tốt, nhưng chậm rãi cô phát hiện ra, An Huệ Lan đối với Khang Huy không khỏi quá quan tâm đi.
“Nếu không biết Dư Lãng mới là cháu ngoại trai của chúng ta, em còn tưởng rằng Khang Huy mới là con ruột của em gái anh đâu.” Mẹ An Di phát hiện ánh mắt của An Huệ Lan không dấu được vết thâm quầng, càng nói càng châm chọc.
Mẹ An Di cũng không suy nghĩ sâu xa, những lời này lại kéo tay áo của chồng, y bảo hắn thừa dịp này nói chuyện.
ba An Di khụ một tiếng, muốn thừa cơ chặt đứt suy nghĩ, trước lừa gạt con gái đến bệnh viện. Chỉ cần đứa nhỏ không còn, cái gì cũng dễ nói: “Nếu Khang Huy bên kia… không có cách nào. Vẫn nên tranh thủ khi đứa nhỏ trong bụng còn nhỏ, mau chóng đến bệnh viện đi!”
“Đúng vậy, đứa nhỏ nhỏ như vậy, tác hại cũng nhỏ!” mẹ An Di nhanh chóng phụ họa, mà còn kéo ông nội An Di vào: “Ba, ba nói đúng không?”
Trên thực tế An gia đồng ý chuyện của An Di và Khang Huy chỉ có An Huệ Lan. An Huệ Lan có vết xe đổ, an gia hận không thể vĩnh viễn không dính dáng gì vào mấy người phú quý đó. Cho dù là An Huệ Lan, cũng chỉ là tạm thời đồng ý.
Bà nội An Di là bị An Huệ Lan cầu, còn những người khác đều là bị An Di dọa tự sát mà đành đồng ý.
Ông nội An Di liền trực tiếp để cha mẹ An Di mai mang con gái mình đến bệnh viện.
An Huệ Lan thấy sự tình không ổn, An Di hoàn toàn là bị dọa sợ, liền lập tức nói: “Khang Huy nơi đó thì làm thế nào bây giờ. Không phải còn có Khang gia sao. Cùng lắm thì bỏ tiền ra mua thận, vẫn còn nhiều người đồng ý dùng thận đổi lấy một số tiền xa xỉ.”
Trên thực tế, An Huệ Lan hận Dư Lãng và Dư Hải Thiên, cũng hận Khang gia. Từ khi Khang Huy nhập viện, Khang gia một người cũng không lộ mặt. Khang gia giống như đã bỏ mặc Khang Huy. Bằng không cô cũng sẽ không đánh chủ ý lên người nhà của mình. Nhưng là cô thực sự không ngờ, ngay cả người ngoài như Dư Lãng cũng có thể xét nhiệm thành công, người nhà có cùng huyết thống lại thất bại.
Thời gian này, An Huệ Lan phải dùng Khang gia bán trụ, không thể để đứa nhỏ trong bụng An Di xóa bỏ.
Nghe An Huệ Lan nói rõ mọi chuyện, mẹ An Di hận không thể lao đến đánh An Huệ Lan. Ngay cả ba của An Di và ông nội của An Di cũng có ý trỉ trích.
An Huệ Lan không dám đối diện ánh mắt của họ, cô quay đầu đi an ủi An Di: “Cháu yên tâm, Khang Huy sẽ không có việc gì. Dù Khang gia không có cách nào vẫn có có Dư gia đâu!”
“Đúng vậy.” nghe An Huệ Lan nói như vậy, An Di nhất thời hưng phấn lên, cô bé tình thế cấp bách cầm lấy cánh tay của An Huệ Lan: “Còn có Dư Lãng đâu? Cô cô, cô cô, cháu xin cô. Cô có thể giúp cháu đi xin Dư Lãng được không ạ? Để Dư Lãng cứu Khang Huy. Cháu xin thề, Khang Huy cả đời sẽ không tranh tài sản với y, chúng cháu sẽ làm trâu làm ngựa cảm kích y cả đời.”
Ba An Di mặt cũng xanh, ba một tiếng, đánh một bạt tai lên mặt An Di, tức giận nói: ‘Con bị Khang Huy mê đảo đến nỗi hôn mê rồi hả. Dư Lãng là ai? Không nói hai đứa chưa kết hôn. Chính là kết hôn rồi con dám động vào Dư Lãng thử xem! Nhìn xem Dư gia có thể ăn sống con không!”
An Di bụm mặt: “Con biết mọi người đều sợ Dư gia, nhưng là mọi người cũng không thể vì sợ Dư gia mà để ba ba đứa nhỏ trong bụng con đi tìm chết được!”
Ba An Di hạ tay không lưu tình, mẹ An Di vẻ mặt đau lòng ôm con gái vào trong ngực: “Nghe lời nha Tiểu Di, Dư Lãng kia không đơn giản chỉ là em họ của con. Nó là đứa nhỏ Dư gia. Nếu như là nhà khác, nhà chúng ta táng gia bại sản đem tiền đền người ta cũng phải thử. Nhưng Dư gia thiếu tiền sao? Dư Lãng là trứng phượng của Dư gia, con muốn thận của người ta, người ta có thể cho con sao. Loại chuyện này cũng không nói. Nói ra, đối với ai cũng sẽ bị lạnh tâm. Cho dù Dư Lãng có lòng tốt, đồng ý với con. Ba ba của y cũng có thể đem con ăn. Ngoan, ngày mai cùng mẹ đến bệnh viện, sau này con sẽ gặp người bạn trai tốt hơn.”
Mẹ An Di cảm thấy, nếu như cháu ngoại trai mình mở miệng muốn thận con gái mình, lại không phải vì bản thân nó mà là một người bạn gái mới quen vài ngày. Cô còn không nhất đao lưỡng đoạt, cắt đứt quan hệ từ thân thích biến thành cừu nhân, vĩnh viễn không gặp gỡ mới được. Huống chi là loại người quý giá như Dư gia bọn họ.
Cô ôm con gái, tiểu tâm nhìn An Huệ Lan, cô cho rằng là mẹ đẻ của Dư Lãng, em chồng mình khẳng định sẽ căm phẫn mới đúng. Nhưng là cô cổ quái phát hiện, trên mặt An Huệ Lan một chút tức giận cũng không có.
An Di đã muốn bị mẹ mình thuyết phục hơn phân nửa, dù sao cô cũng không phải là yêu Khang Huy đến sông cạn đá mòn. Cô càng thương hắn vì có thể cung cấp cho cô một cuộc sống xa xỉ mà thôi. Cho dù không có Khang Huy, cũng sẽ có những “Triệu huy”, “Lý Huy”. Em họ xuất thân hiển hách lại chỉ có một người mà thôi: “Cô cô, cô đừng giận cháu. Cháu không cần thận của Dư Lãng nữa…”
“Cô biết.” An Huệ Lan cố gắng hết sức để tươi cười của mình không trở nên vặn vẹo: “Con chỉ là muốn xin Dư Lãng để Dư gia hỗ trợ tìm thận đúng không?”
Ánh mắt An Di chợt lóe, trong lòng nhảy dựng, đột nhiên gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy. ý con chính là như vậy… Vậy cô cô, chúng ta đi van cầu Dư Lãng được không, cô nói với y, y khẳng định sẽ giúp.”
Nói xong, An Di kéo An Diư Lãng ra ngoài.
An Huệ Lan không hề động, cô vỗ vỗ tay An Di: “Tiểu Di, cô không thể đi, con nói Khang Huy không tranh giành tài sản với Dư Lãng, cô tin, cho nên mới chọn Khang Huy làm cháu rể. Nhưng là Dư Lãng không giống, nó có thể tin vào cam đoan của các cháu được sao? Dư Lãng vốn đã có hiểu lầm với cô, cảm thấy cô thiên vị Khang Huy, không thương con mình. Cô đây mà đi, cầu tình cho Khang Huy, Lãng Lãng nhất định sẽ giận. cháu cứ nhờ nó thật tốt là được rồi, chỉ cần cho nó thấy thành ý của cháu. Dù nó không muốn thấy Khang Huy nhưng cũng không thể nhìn cháu mang đứa nhỏ tìm đi tìm đúng không!!”
An Huệ Lan nhìn An Di mắt sáng lên, trong lòng cảm thấy vừa lòng. Cô thập phần hiểu biết An Di, hơn nữa chiêu thức mấy cô gái cầu xin rất cũ, một khóc hai nháo ba thắt cổ mà thôi. Dư Lãng tốt nhất là khiến cho An Di cầu y cầu đến nỗi đứa nhỏ cũng rớt luôn đâu, một mũi tên trúng hai con chim.
An Di cảm thấy An Huệ Lan nói có lý, thậm chí cô cảm thấy Dư Lãng sở dĩ không giúp Khang Huy, không chừng là nguyên nhân này còn chiếm đại bộ phận đâu, cô vẫn tự mình đi cầu Dư Lãng thì hơn.
An gia không có ngăn cản cô, có lẽ hoàn toàn tuyệt vọng với An Di, An Di liền thành thật hơn.
An Di vừa ra khỏi nhà liền gọi xe taxi, nói với lái xe địa chỉ nhà chính của Dư gia. Sau ngồi trên xe liền nhắm mắt suy nghĩ lát nữa nhìn thấy Dư Lãng nên nói như thế nào, biểu lộ ra biểu tình gì mới khiến cho Dư Lãng cảm động. lại phát hiện xe taxi căn bản không đến nhà chính Dư gia mà dừng lại ở ven đường.
“Bác tài, sao bác lại dừng lại vậy, cháu đến là chỗ khác mà!”
An Di còn đang chất vấn tài xế thì đột nhiên cửa xe mở ra, một người mặc tây trang màu đen, đeo kính mắt tiền vào ngồi cùng, hào hoa phong nhã hướng về phía An Di vươn tay: “Chào cô, An tiểu thư..”
“Anh là ai?” An Di dùng sức mở cửa xe phát hiện bị khóa lại, hơn nữa xe taxi giống như đang đi lung tung trong nội thành, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt lo lắng: “Anh và lái xe là một người, các người muốn làm gì?!”
Bành Đào nhu nhu lỗ tai của mình, cảm thấy mình cầm tiền lương của Dư Hải Thiên thật sự là không phí phạm. Hắn còn phải kiêm chức giải quyết việc nhà cho ông chủ của mình. Hắn nhu nhu đầu, vì không muốn bị loại người này khiến cho thủng màng nhĩ, hắn đành tự giới thiệu: “Cô đừng sợ hãi, tôi không có ý định cưỡng gian cô, cũng không muốn bắt cóc cô. Chỉ là muốn nói cho cô một chút việc mà thôi…”