Edit: Linh
An Huệ Lan tới không đúng thời điểm, trước Dư gia liên nghênh đón một vị khách khác – Lý Kham, cha đẻ của Dư Lãng.
Dư gia gia hiển nhiên đối với Lý Kham có ấn tượng rất tốt, trực tiếp liền đưa người lên trên lầu. Một bên nói chuyện phiếm, dò hỏi thái độ của Lý Kham. Kết quả khiến cho ông thực sự quá hài lòng. Nếu Lý Kham không phải muốn đến đoạt cháu của ông, nếu như là thực tâm, ông cũng vô cùng hoan nghênh nhiều người đến yêu thương Dư Lãng.
Lý Kham không để ý Dư Lãng sống ở đâu. Là họ Dư hay là họ Khang, hay là họ Lý, ở nơi nào cũng là con của hắn. Hắn hy vọng Dư Lãng có thể ở lại bên cạnh mình, để cho mình yêu thương y, đền bù lại mười lăm năm tình cảm bị thiếu thốn. Nhưng điều kiện tiên quyết chính là hy vọng Dư Lãng càng thêm khoái hoạt mà không phải là vì sự xuất hiện của mình trở thành trở ngại cho sinh hoạt vốn đang hạnh phúc của Dư Lãng.
Lại nói, cho dù Dư Lãng ở lại Dư gia cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc hắn yêu thương con mình không phải sao?
Dư gia gia đối với thái độ Lý Kham biểu hiện ra ngoài thực vừa lòng, Lý Kham đối với biểu hiện tình thương dành cho Dư Lãng của Dư gia gia cũng thực vừa lòng. Kết quả hai người đứng ở trên tầng hai, nhìn thấy mọi chuyện khiến hai người sắc mặt đồng loạt đều đen.
Dưới tầng lời nói của An Huệ Lan bị nghe nhất thanh nhị sở, ý tứ trong lời nói của cô ta, càng là rõ ràng. Lý Kham sắc mặt tối lại, hắn chỉ phía dưới, đối với Dư gia gia nói: “Lời nói của cô ta, ngài có thể giải thích một chút không?”
Lý Kham đối với Dư gia gia vẫn rất tôn kính, ngữ khí chất vấn cũng đều đều chậm rãi, hoàn toàn không để lộ tức giận ra ngoài.
Nhưng là cứ việc như vậy, Dư gia gia cũng biết Lý Kham khẳng định vô cùng tức giận. Đối với ánh mắt nóng rực của Lý Kham. Ông cảm thấy rất xấu hổ, vừa rồi còn chưa nói quan hệ của Dư Lãng và Dư Hải Thiên.
Dư gia gia trong lòng mắng Dư Hải Thiên cầm thú, đứa nhỏ còn chưa thành niên nữa. Không nói là cha đẻ của người ta. Chỉ cần là người ngoài nhìn vào hành vi tàn phá cây non tổ quốc của Dư Hải Thiên đều phải phun nước miếng vào hắn.
Dư gia gia trong lòng phải nói là vô cùng xấu hổ, hoàn toàn quên việc nếu ông không muốn nhìn Dư Hải Thiên bị chê cười, cho phép An Huệ Lan tiến vào thì sẽ không có cục diện này.
Cục diện rối rắm vẫn là giao cho Dư Hải Thiên đi, Dư gia gia cảm thấy Lý Kham này nên để cho Dư Hải Thiên giải quyết.
Thời gian này, Dư Lãng ba người bọn họ đã ngẩng đầu nhìn thấy Dư gia gia và Lý Kham.
Dư Lãng không biết Lý Kham. Y thấy một người đàn ông, mặc áo lông dê màu lam nhạt, bên ngoài mặc một cái áo khoác màu đen, nhìn dáng người cao ngất, ngũ quan lộ ra vài phần tuấn lãng. Một người đàn ông thực nho nhã. Lúc này người đàn ông ấy vẻ mặt kích động cầm lấy tay vịn, một bên vẫn không nhúc nhích gắt gao nhìn chằm chằm vào Dư Lãng.
Thời gian Dư Lãng nhìn chằm chằm người đàn ông ấy có chút… thời gian Lý Kham nhìn chằm chằm Dư Lãng cũng có chút…
Dư Hải Thiên không vui, Dư gia gia cũng không thoải mái. Hai người đồng thời ho khan một tiếng.
Lý Kham như trước vẫn nhìn Dư Lãng, hoàn toàn không có thu liễm. Ngược lại Dư Lãng còn chưa để Dư Hải Thiên nắm cằm mình, liền chủ động quay lại hỏi Dư Hải Thiên: “Baba, ông ấy là Lý Kham đúng không?”
Những lời này hoàn toàn là mang theo một chút hoài nghi và khẳng định.
Dư Hải Thiên không vui: “Làm sao con biết?”
Xuất phát từ tâm tư không thể nói nào đó, Dư Hải Thiên căn bản sẽ không muốn để Dư Lãng tiếp xúc với Lý Kham, phòng bị Lý Kham so với phòng Khang An còn nghiêm ngặt hơn. Lý Kham cái gì đó hết thảy cũng không được xuất hiện trước mặt Dư Lãng.
Dư Hải Thiên có thể khẳng định, Dư Lãng trừ bỏ việc Lý Kham có hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng tuyệt đối sẽ không biết Lý Kham là bộ dáng gì. Hắn cũng không biết dựa vào đâu mà nhận ra Lý Kham?
“Cái miệng của ông ấy giống con!” Dư Lãng hướng về phía Dư Hải Thiên cười cười, chỉ vào má lúm đồng tiền bên miệng mình: “Ba ba, ông ấy cũng có!”
Dư Hải Thiên cảm thấy ghen, hắn một phen ấn đầu Dư Lãng vào trong ngực của mình.
Lý Kham ở trên lầu ánh mắt có thể phun ra lửa.
An Huệ Lan trên đầu thình thịch chảy máu, cô đầu váng mắt hoa, nhưng lại nghe thấy rõ ràng. Cô đột nhiên đứng lên, đối với Lý Kham nói những lời không hay: “Anh chính là Lý Kham đúng không? Nhìn bộ dáng của anh, làm sao có thể sinh ra loại người như nó vậy? Hay là anh sinh nó ra vốn là muốn đưa nó lên trên giường của đàn ông, một hai người đều thấp hèn vô sỉ…”
Dư Lãng trái phải nhìn, tìm được một cái ghế, còn chưa có cầm nó lên đã thấy một bình hoa bay đến trên đầu An Huệ Lan.
Dư Hải Thiên cầm lấy cánh tay Dư Lãng, kéo y ra xa một chút, miễn cho bị lan đến.
Bình hoa là Lý Kham ở trên tầng ném xuống, cứ việc là thân phận hắn không giống, nhưng đã qua mười lăm năm. Lý Kham như trước vẫn có thể bỏ được thể diện để dánh phụ nữ. đoạn ngày lưu lạc khi còn bé kia, là vết nhơ sâu tận trong xương hắn rửa không được. Một cái bình hoa cao nửa mét, trực tiếp bị hắn cầm lấy, nhắm vào đầu An Huệ Lan mà ném.
Lý Kham ném phi thường chuẩn, chỉ tiếc hắn cách An Huệ Lan quá xa. An Huệ Lan hoàn toàn có thời gian phản ứng, bình hoa sát đầu của cô ta bay đi, ba một tiếng rơi trên mặt đất.
Đáng tiếc quá. Dư Lãng cảm thấy chỉ dựa vào một cái bình hoa này của Lý Kham y cũng phải để cho Lý Kham có địa vị cao hơn Khang An rồi.
Dư Lãng nghiêng đầu sang chỗ khác đối với Dư Hải Thiên khen Lý Kham: “Baba, ba xem Lý thúc làm không tệ đúng không. Ba nên chịu khó học tập đi~!”
Lý Kham ở trong miệng Dư Lãng trực tiếp thăng cấp thành Lý thúc thúc. Nhưng là, vị trí này cũng chỉ có thể đến được như vậy, cho nên chờ đến khi Dư Hải Thiên và Lý Kham mặt đối mặt ngồi cùng một chỗ. Dư Lãng vẫn đứng ở phía Dư Hải Thiên bên này: “Con chỉ có một người cha!”
Mặc kệ nói như thế nào, Dư Lãng chỉ nhận Dư Hải Thiên là cha của mình.
Lý Kham ảm đạm một chút, sau đó lại bắt đầu tuần tự công kích Dư Hải Thiên: “Vậy Dư tổng thì sao, có phải cũng chỉ có một đứa con trai là Dư Lãng?”
Dư Hải Thiên một lần may mắn Dư Lãng không phải con của mình, hiện tại hắn lại từ đáy lòng thống hận Dư Lãng không phải con của mình. Chính là chẳng sợ như vậy, hắn cũng không muốn người khác cũng mình chia sẻ Dư Lãng: “Này anh quản làm gì!”
Cái đáp án này Dư Lãng cũng rất muốn biết, còn đang do dự xem muốn xoay khuỷu tay ra bên ngoài đâu, Lý Kham đã nói trước: “Ngài không thể phủ nhận tôi là cha đẻ của Lãng Lãng. Mà ngày, nhiều nhất miễng cưỡng cũng chỉ là cha nuôi mà thôi!!! Nếu muốn tranh quyền nuôi nấng Lãng Lãng, ngài không tranh nổi với tôi!!!”
Lý Kham thản nhiên tự thuật trong, lại không thiếu uy hiếp.
“Vậy anh cứ thử xem!” Dư Hải Thiên không sợ, hắn là tranh không lại Lý Kham, chỉ bằng quan hệ tình nhân giữa hắn và Dư Lãng, sẽ không có vị quan tòa nào bị nước vào đầu mà giao một đứa trẻ vị thành niên cho một người cha nuôi có ý đồ “dụ dỗ” hoặc là “cưỡng bức”. Nhưng, chẳng sợ Lý Kham có thể không bận tâm Dư Lãng, đem loại chuyện này làm căn cứ xác thực mà công kích Dư Hải Thiên. Chẳng sợ Lý Kham có thể đoạt được quyền nuôi nấng Dư Lãng. Ít nhất, hắn phải còn sống mới có thể làm chuyện này đi.
Dám đánh chủ ý Dư Lãng, tôi sẽ ghết anh.
Lý Kham đương nhiên sẽ không lấy chuyện này ra để làm nhược điểm của Dư Hải Thiên. Đây sẽ làm bị thương đến Dư Lãng, vũ lực đấu tranh là thắng không được, hắn quay đầu nói với Dư Lãng.
“Lãng Lãng con không biết đi. Hắn mấy ngày hôm trước còn liên lạc với một ngân hàng trứng bên Mỹ. Hắn căn bản không xem con là con hắn!” Lý Kham đến là có chuẩn bị, hắn đã điều tra mọi chuyện rõ ràng.
Lý Kham thêm mắm thêm muối để giảng giải với Dư Lãng: “Hắn còn đặc biệt tìm trứng do phụ nữ châu Á hiến. Nói không chừng còn đang tìm người đẻ thuê ở khắp nơi đâu. Lãng Lãng con vẫn là theo ba trở về đi. Ba ba chắn chắn sẽ càng thương con hơn so với hắn…”
Lý Kham cha mẹ mất sớm, chính là bởi vì một người thân cũng không có, hắn mới phải lưu lạc ngoài đường và được Khang lão gia tử nhặt về. Nhưng ông ấy dù sao cũng là có mục đích, Khang lão gia tử đối với hắn tốt lắm. Chẳng qua loại tốt này cùng với hai chữ người thân không bằng nói là ân huệ. So với loại đối xử tốt đương nhiên mà cha mẹ phải cho đứa nhỏ của mình, vẫn có chênh lệch rất lớn.
Lý Kham từ khi còn rất nhỏ đã muốn có một gia đình, hắn đối với đứa nhỏ của mình yêu thương, hoàn toàn là đến từ huyết mạch và tâm hồn. Thân nhân của hắn, hiện nay chỉ còn Dư Lãng và đứa con nhỏ.
Lý Kham rất tự tin, hắn có thể đối với Dư Lãng tốt hơn so với Dư Hải Thiên gấp trăm lần.
Dư Lãng gật gật đầu: “Con biết!”
“A?” Lý Kham sửng sốt một chút, hỏi: “Con nói là con biết cha so với hắn sẽ càng thương con hơn?”
Lý Kham cảm thấy khả năng này không lớn. Hắn tin tưởng mình có thể so với Dư Hải Thiên càng thương con hơn. Nhưng là muốn để cho Dư Lãng tin tưởng thì sẽ cần thời gian chứng minh. Hắn còn chưa có tự tin bành trướng đến độ tự mình nói ra như vậy, Dư Lãng sẽ tin tưởng.
Quả nhiên, Dư Lãng thật giống như nhìn đứa ngốc mà nhìn hắn. suy nghĩ đến tên ngốc này dù sao cũng cống hiến cho mình một ít tinh dịch, rất có kiên nhẫn giải thích: “Con nói là, con biết ba của con muốn có con, con biết.”
Trứng là do y chọn đó.
Dư Hải Thiên đối với Lý Kham lộ ra răng trắng noãn của mình. Không phải hắn không để Lý Kham vào mắt. thật sự là bởi vì, hắn đối với Dư Lãng hạ rất nhiều công phu, nếu khiến người khác chỉ bằng vài câu nói liền mang được Dư Lãng đi, vậy có phải hắn quá vô năng rồi không?!
“Lý thúc thúc, con nghe nói chú chỉ có một người con trai nhỏ?” Dư Lãng vẫn kiên trì xưng hô như vậy với Lý Kham. So với Khang An không giống, đối với Lý Kham, để y xưng hộ với hắn cả họ và tên sẽ có chướng ngại tâm lý. Chính là y cũng không nguyện gọi người khác một tiếng ba ba.
Lý Kham gật đầu, nghĩ đến đứa con nhỏ của mình, sắc mặt ôn hòa đi nhiều: “Nó gọi là Lý Minh, năm nay mới năm tuổi thôi. Con nhất định sẽ thích thằng bé.”
Dư Lãng không biết đang suy nghĩ gì, y nhìn chằm chằm Lý Kham thật lâu mới nói: “Nhìn bộ dáng của Lý thúc, chú nhất định rất thương đứa nhỏ kia đúng không?”
Đối mặt với ánh mắt như có thể nhìn rõ mọi thứ của Dư Lãng, Lý Kham gian nan gật đầu: “Chính là ba cũng thương con.”
“Con biết, tuy rằng con chỉ gặp qua chú một lần, thời gian chúng ta ở chung chẳng qua chỉ là hơn nửa canh giờ. Nhưng con có thể nhìn ra được, chú rất thương con của mình.” Dư Lãng thẳng thắn: “Chính là so sánh giữa con và Lý Minh, chú nhất định càng thương thằng bé hơn đúng không?”
Thực gian nam, rất khó có thể phân ra được, giống như câu chuyện khảo nghiệm từ xưa vậy: em và mẹ anh cùng rơi xuống sông, anh cứu ai trước?
Đáp án có ba cái, trước cứu vợ, trước tiên cứu mẹ, trước tiên xem xem ai gần hơn thì cứu trước.
Đáp án cuối cùng có thể xem như là đáp án tương đối lý trí, là đáp án lý trí mà không phải là tình cảm lựa chọn. Nếu loại bỏ yếu tố tình cảm, thì sẽ ăn khớp đáp án này.
Chính là đi cứu người gần hơn kia, không phải đối với hai người đều không có tình cảm. Vậy nên ở thời điểm mành chỉ treo chuông, hoàn toàn không cần tình cảm chi phối hành vi. Hoặc chính là tình cảm đối với hai người ngang nhau.
Nhưng là nếu yêu người kia so với người con lại nhiều hơn rất nhiều. Anh sao có thể lãng phí thời gian để người đó chết dần từng giây đâu.
Lý Kham rõ ràng không ngờ đến có một ngày cư nhiên có người hỏi mình vấn đề này.
Dư Hải Thiên một bên vui sướng khi người gặp họa. Lý Kham loại trường hợp này, không cần mình ra tay hắn đã không thể gượng dậy được.
Dư Lãng không đợi Lý Kham trả lời, y đối với đáp án không phải quá chờ mong. Chẳng qua là muốn ông ấy biết khó mà lui thôi. Mà Lý Kham trầm mặc, đã muốn thuyết minh cho câu trả lời của hắn.
“Chú xem.” Dư Lãng vuốt tay: “Chú rõ ràng thích con trai của mình hơn, về phần ba ba của con. Chú nói ba con không coi con giống như là con đẻ của mình. Nhưng là con nói cho chú biết, dù cho ông ấy sinh thêm mười bảy mười tám người con trai. Đừng nói là chúng ta đồng thời rơi vào trong nước. Chính là cùng nhau rơi vào hố lửa, ông ấy cũng cứu con đầu tiên.”
Lý Kham cảm thấy cho chỗ nào đấy là lạ, nhưng lại nhất thời nửa khắc không nhớ ra lạ ở chỗ nào: “Nhưng hai người dù sao cũng không có quan hệ huyết thống. Hắn coi con như con đẻ cũng vô dụng. Cho dù hắn coi con như con đẻ, con cũng không phải là con đẻ của hắn. Dù thích con hơn nữ, cũng sẽ không đưa tài sản cho con. Hắn sẽ thích con của mình hơn, cũng sẽ đem tất cả tài sản của mình cho nó!”
Dư Lãng đương nhiên sẽ không nói Dư Hải Thiên đã cho y một nửa rồi. xoay đầu lại hỏi Dư Hải Thiên: “Ba ba, con muốn tài sản ba có cho con không?”
Dư Hải Thiên hưng trí bừng bừng: “Cho, con muốn cái gì mà ba còn chưa cho con sao?!” dù sao Dư Lãng cả người đều là của mình. Bản thân hắn tự nhiên cũng là của Dư Lãng thôi.
Dư Lãng nhìn chằm chằm Lý Kham không nói gì, giống như đang nói ông nhìn xem. Ba ba của con so với chú càng yêu con hơn. Chú còn có thể diện gì mang con từ bên người ông ấy lấy đi đâu.
“Không phải ba ba của con không cho con tài sản, mà là con không muốn.”
Lý Kham đã không còn lời nào để nói, hắn không phải cảm thấy Dư Hải Thiên đối với Dư Lãng tình thâm nghĩa trọng mà là cảm thấy Dư Lãng đã muốn bị hãm sâu quá rồi. Nếu một người hoàn toàn tin tưởng, không chút nghi ngờ, một người khác có thể giao tài sản mà mình sở hữu, thậm chí tính mạng của mình cũng có thể giao trên tay của y. Chỉ sợ, người khác có nói gì cũng vô dụng.
Lý Kham không dám nói Dư Lãng và Dư Hải Thiên có quan hệ bất chính, nếu không thể khiến cho Dư Lãng tin rằng Dư Hải Thiên không thương y bằng mình. Hắn nói cái gì cũng vô dụng mà thôi, tương phản có khi còn khiến Dư Lãng đối với mình không hài lòng