Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử

Chương 72

Edit: Linh

Dư Hải Thiên và Dư gia gia đi vào thư phòng.

Dư gia gia ngồi ở giữa sô pha, Dư Hải Thiên ngồi ở đối diện, bất động như núi. Dù bị người khác nhìn thấy, người kia lại là cha mình cũng không khiến Dư Hải Thiên có bất kỳ bối rối nào. Có lẽ trong tim của hắn căn bản không có cái gọi là bối rối.

Dư gia gia không nói được một lời nhìn chằm chằm Dư Hải Thiên, thời gian rất lâu, nửa ngày mới chậm rãi nói: “Ba nghe nói, con đã đem hơn nửa tài sản của Dư gia sang tên cho Lãng Lãng?”

Dư Hải Thiên căn bản không cần hỏi là ông đã nghe tin này từ ai, Dư Thịnh tuy rằng đã lui ra sau, nhưng là ảnh hưởng cũng không phải nhất thời nửa khắc mà có thể biến mất được. Lại nói, chuyện này hắn cũng không có ý định gạt ông.

“Ba, ba vừa rồi không phải nói là Dư Lãng đã lớn rồi sao, đứa bé ấy đã có thể tự chủ để nhận được một phần tài sản.”

Dư gia gia cảm thấy, vì cam đoan quyền lợi của người thừa kế, khi người thừa kế thành niên sẽ có năm phần trăn cổ phần của tập đoàn Dư gia được chia hoa hồng. Chỉ có tiền, mà không có quyền xử trí.

“Thối lắm!” Dư gia gia càng già càng dẻo dai, với cách nói ngay cả Dư Lãng cũng không lừa nổi của Dư Hải Thiên, vỗ bàn một cái, trung khí mười phần mà hét to: “Mày cho là một phần tài sản sao! Sao tòa nhà mình làm việc cũng cho luôn, cái nhà này tao chăm hoa nuôi cá cũng cho luôn hả!!

Vừa nghe thanh âm này, Dư Hải Thiên liền biết mình không cần lo lắng thân thể lão gia tử, hắn buông tay nói: “Ba, con cũng không phải để ý. Chính là ba cũng biết, bảo bối nhà chúng ta từ nhỏ chính là số hưởng phúc, làm sao có thể trông cậy vào y làm việc được.”

Mí mắt Dư gia gia nhẹ nhàng nhảy dựng lên, ép hỏi: “Con nói thật cho ba, con muốn làm gì mà tự dưng lại cho Lãng Lãng nhiều đồ vật như vậy?” Dư Lãng tuổi còn quá nhỏ, Dư Hải Thiên hành động cũng quá bất ngờ. Khi ông nghe được, cùng lắm chỉ cảm thấy Dư Hải Thiên thật sự thích Dư Lãng, hoặc là vì phòng Khang Huy. Hiện tại xem ra chỉ sợ tình cảm cha con hai người tốt quá, tốt đến nỗi lăn lên trên giười với nhau luôn.

Dư gia gia hối hận đến ruột cũng xanh, ông tại sao đến bây giờ mới cảm thấy không thích hợp vậy. Ông còn đang cảm thấy vui vẻ đâu. Lại nói, con của ông từ nhỏ cũng không phải hiền lành, như thế nào mấy năm nay thanh tỉnh không ham muốn giống như hòa thượng! Còn không bằng nó tiếp tục ở bên ngoài làm loạn!

“Ba, con tự mình muốn cho, đây không phải là do Lãng Lãng đòi hỏi được không!”

“Được, con đối với Lãng Lãng tốt ba không phản đối. Vừa lúc, nơi này có một chuyện đối với Lãng Lãng rất tốt, con cũng biết Dương gia, Dương gia gia đình đơn giản, cùng chúng ta cũng không khác nhau nhiều lắm, cũng chỉ có một người thừa kế. người làm chủ dương gia hiện tại là ba ba của An An. Về sau gia chủ là anh trai ruột của con bé. Ba và dương gia đã thông qua, bọn họ đối với Lãng Lãng cũng thật sự hài lòng… An An đứa bé này con cũng gặp qua rồi, ba xem Lãng Lãng cũng rất thích. Chờ thêm vài ngày, chúng ta cùng Dương gia làm cái lễ gặp mặt, định hôn sự luôn.”

Những lời này không có nửa phần thương lượng, hoàn toàn là mệnh lệnh.

Dư Hải Thiên không chút nghĩ ngợi, quả quyết phủ quyết: “Con không đồng ý…”

Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy giọng nói của mình có chút cứng rắn, tuy rằng trong lòng hắn không thẹn. Nhưng quả thật đúng là hắn lại đem “con đẻ” mình nuôi nấng từ nhỏ lên trên giường, hơn nữa đứa nhỏ còn chưa thành niên…

Lão gia tử không có cháu nội, cháu nội còn trực tiếp biến thành con dâu. Dư Hải Thiên cảm thấy chuyện này đối với ông có chút tàn nhẫn, nhưng là lão gia tử cũng không thể khiến cho hắn bị cắm sừng một cách công khai như vậy được! Hắn cố nén, nhẹ nhàng nói một câu: “Ba, Lãng Lãng không phải còn nhỏ sao, lại nói hiện tại phổ biến chuyện tự do yêu đương…”

“Nói đứa nhỏ lớn cũng là mày, nói y nhỏ cũng là mày.” Dư gia gia mắt điếc tai ngơ, thẳng tắp chỉ vào cái mũi của Dư Hải Thiên: “Mặc kệ mày có đồng ý hay không. Dù sao tao cũng không đồng ý, mai liền phát thiệp mời…”

“Ba!” Dư Hải Thiên có chút đau đầu: “Ba biết con không đồng ý…” hắn không đồng ý, việc này sẽ không thành. Cho đến hôm nay, Dư Hải Thiên đã có loại lo lắng này.

“Tao không quan tâm mày có đồng ý hay không!” Dư gia gia ngắt lời Dư Hải Thiên, hướng về phía hắn gào thét: “Mày có biết tao tốn bao nhiêu công sức mới từ trong nhiều nhà như vậy tìm ra Dương gia không hả. Dương gia bình bình ổn ổn, anh trai ruột của An An là người thừa kế vững vàng ổn định. Đứa bé kia ưu tú, cũng đồng ý che chở em gái mình. Nếu không phải có con, có dương gia, Lãng Lãng cũng sống không phải dễ dàng gì. Khó có được Dương gia vui vẻ đồng ý, mày nếu cho rằng mình là cái gì hả? Một trăm tám mươi năm cũng không chết được chắc? Có mày, Lãng Lãng ngay cả Dư gia cũng không quản được. Nói như thế nào thì mày cũng não tàn thỉnh đến hai con yêu tinh. Dương gia người ta hiểu chuyện, liền giúp Dư Lãng… chính là về sau mày có sinh thêm vài đứa nhỏ nữa, có Dương gia đứng phía sau Lãng Lãng, cũng không dám coi khinh Lãng Lãng.”


“Ba, con có thể che chở Lãng Lãng, không ai có thể bắt nạt được y. Con không phải đã cho Lãng Lãng rất nhiều tài sản rồi hay sao. Ba chỗ nào có thể tìm được cho Lãng Lãng chỗ dựa vững chắc hơn được? Hơn nữa con đây căn bản chỉ có một đứa con trai là Lãng Lãng. Ba muốn trông cậy vào người khác còn không bằng trông vào con..”

“Cái rắm ấy! Trông cậy vào mày? Trông vào mày còn không bằng chờ heo mẹ leo cây.” Dư gia gia là thực lòng thương Dư Lãng. Ông muốn Dư Lãng sống cuộc sống bình an phú quý, không lo không nghĩ, nhàn nhã. Một lúc lâu ông mới thấp giọng thở dài một tiếng, dựa về phía sau, tựa lên lưng ghế mệt mỏi bất lực nhìn đứa con trai trò giỏi hơn thầy nhà mình mà thở dài nói: “Con buông tay ra đi, như vậy đối với Lãng Lãng không tốt. Để đứa bé này có thể bình an vui vẻ cả đời, cũng không uống phí duyên phận cả đời của hai đứa.”

Dư Hải Thiên rũ mắt xuống, đột nhiên ngẩng đầu, thanh âm trầm thấp nói: “Ba khi nào thì biết chuyện này?”

Những lời này nói không đầu không đuôi, nói ra lại khiến mọi người đều hiểu được.

“Con hỏi là khi nào biết ba biết Lãng Lãng không phải là con đẻ của con, hay là muốn hỏi khi nào thì biết con ôm luôn đứa con của mình lên trên giường?” Dư gia gia hừ lạnh một tiếng. Tức mà không làm gì được. Mấy ngày hôm nay, bom cứ nổ một lần lại tiếp một lần. Đột nhiên đứa cháu nội mình thương nửa đời lại không phải là cháu của mình. Lại tiếp đến là chuyện con mình giống như là bị nước vào đầu mà hào phóng đem một nửa tài sản Dư gia gia đều tặng cho người.

Cháu nội không phải là cháu nhà mình còn chưa tính, dù sao thương nó nhiều năm như vậy, không phải ruột thịt cũng vẫn coi như là ruột thịt. Dư Hải Thiên cũng vẫn còn có thể sinh được. ông trước kia dự định người thừa kế là con của Dư Lãng, hiện tại chẳng qua là đổi thành con của Dư Hải Thiên mà thôi.

Đưa tài sản cũng không có gì, đứa nhỏ nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, Dư Thịnh vẫn có chín phần nắm chắc, đứa nhỏ không có loại tâm tư này. Chính là Dư Hải Thiên có cho, thì cũng chỉ là đổi tên người đứng tên trên tài sản mà thôi, không có quá lớn quan hệ.

Khiếp sợ qua đi, Dư gia gia cư nhiên kinh dị phát hiện Dư Lãng có phải là cháu ruột của mình hay không cũng không quan trọng. Dư Lãng không phải là người thừa kế mà Dư gia bồi dưỡng, Dư gia sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn,ảnh hưởng lớn nhất cũng chỉ là quan hệ ông cháu của ông với Dư Lãng mà thôi.

Qua vài ngày, Dư gia gia cũng chậm rãi tiếp nhận rồi. lại bắt đầu vì Dư Lãng mà tính toán. Dù sao về sau Dư Hải Thiên khẳng định sẽ có con riêng của mình. Ông liền phải tìm cho Dư Lãng một nhà vợ có thể dựa vào.

Thời gian này, quả thật là sấm dậy đất bằng, ông lại ngạc nhiên phát hiện, Dư Hải Thiên không coi Dư Lãng là con mà nuôi. Con trai nuôi nuôi rồi tự nhiên biến thành người yêu rồi.

“Dư Hải Thiên, mày có biết xấu hổ không hả. Đây là ruột…. là đứa con mày tự tay nuôi dưỡng. Ngày trước, mày còn tự mình giúp Lãng Lãng đi tiểu đâu. Sao mày có thể xuống tay được hả? Mày có phải là t*ng trùng lên não đúng không? Hả?” cho dù phát hiện đứa cháu nội này không phải là cháu ruột của mình, con của ông và cháu ông không phải là loạn luân, Dư gia gia cũng bị tổn thương tinh thần không nhỏ.

Đương nhiên, ông ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, vạn nhất Dư Lãng quả thật là cháu ruột của mình. Như vậy ông nên làm gì bây giờ! Khi nghĩ đến trường hợp này, ông đều mơ hồ cảm tạ An Huệ Lan đã từng bị mình mắng hàng vạn lần.

Nói ngược lại, nếu đổi thành Khang Huy, không chừng căn bản là không có loại chuyện này đâu.

Bất quá cái chẳng may này…

Nghĩ đến Dư Lãng và Dư Hải Thiên như thế này cũng không phải khiến ông quá khó tiếp thu.

Dư gia gia đột nhiên cảm thấy rất vui, ít nhất đây cũng không phải là loạn luân nha.

Ông chỉ đành an ủi mình như vậy, trong lòng ông hiểu được, mình đã già rồi, mà Dư Hải Thiên lại đang phong quang vô hạn. Nếu Dư Hải Thiên muốn người khác, ông còn có thể ngăn cản một chút, dùng lý lẽ thuyết phục. Nhưng là Dư Lãng…. Ông rất rõ ràng, nhìn cũng rõ ràng. Nhiều năm như vậy, Dư Hải Thiên cơ hồn đem Dư Lãng nuôi lớn trong lòng bàn tay mình. Hoàn toàn coi y như bảo bối mà nuôi lớn. Có thể nói không chút khoa trương là, công sức Dư Hải Thiên để lại trên người Dư Lãng, tuyệt đối so với Dư gia còn lớn hơn.

Nếu không phải quyết định, nếu không phải không nhịn xuống được, nếu không quá yêu, Dư Hải Thiên không có khả năng đối với Dư Lãng động thủ. Dư Hải Thiên chỉ cần ra tay, như vậy ai cũng ngăn không được.

Ông cũng ngăn không được.

Dư gia gia sắc mặt hơi thay đổi: “Con muốn, ba ngăn không được, nhưng là con phải nhận lời ba, đối với Lãng Lãng tốt một chút… còn có. Trước mười tám tuổi, con không được phép chạm vào y!”


Đáng thương Dư gia gia căn bản không hề nghĩ đến, con trai của ông cũng không phải là người hiền lành gì, đã sớm lăn qua lăn lại người ta, trước sau đều động chạm hết rồi.

Dư Hải Thiên cũng không phá đám: “Ba, ba yên tâm đi…”

Du giagia cho rằng Dư Hải Thiên đã nhận lời rồi, ông vừa lòng gật đầu, lại bắt đầu răn dạy Dư Hải Thiên: “Trông Lãng Lãng cẩn thận một chút, đừng để thằng bé gặp An Huệ Lan, còn có cả Khang An nữa. Đứa nào cũng có tật xấu, đừng để cho họ làm hỏng Lãng Lãng… Cái này đều phải trách con, lần sau tìm phụ nữ, không chỉ nhìn khuôn mặt.”

Dư gia gia còn chưa kịp thích nghi với thân phân mới của Dư Lãng đâu. Ông nghĩ nghĩ, dừng một chút, chuyện nay có hơi khó mở miệng: “Cái kia… Khang Huy thì con chuẩn bị làm như thế nào?”

“Làm như thế nào?” Dư Hải Thiên châm chọc hừ lạnh một tiếng, giống như là nhắc tới cái tên này là cảm thấy bị vũ nhục: “Ba cảm thấy cái bộ dáng kia của Khang Huy, con còn có thể làm gì nói? Con không làm gì, bản thân nó cũng đủ ngu ngốc đến mức tự đùa chết mình rồi.”

Đối diện Dư gia gia trầm mặc, đối với đứa cháu nội Khang Huy này, có hơi hơi không đành lòng. Chuyện đứa nhỏ này gặp phải, làm người ta đồng tình chính là… xác thực  khiến người ta không đồng tình được, cũng không thích nổi. Ngay cả khiến ông xúc động muốn nhận cháu cũng không có nổi, bằng không thì…

Hành vi của Khang Huy liền khiến y không có khả năng.

“Lưu cho nó một đường sống đi, dù sao nó cũng là con ruột của con. Hổ dữ không ăn thịt con.”

Dư Hải Thiên từ chối cho ý kiến chỉ đáp một tiếng. Dù như thế nào đi nữa, hắn cũng không thể đi giết con mình được.

Dư gia gia vì Khang Huy nói một câu còn chưa tính, trên thực tế, ông và Dư Hải Thiên đồng dạng. Khang Huy ở Khang gia thật tốt, vừa không khiến Khang gia cảm thấy bọn họ muốn tranh đoạt với Khang gia, cũng sẽ không đến Dư gia đoạt đồ vật với Dư Lãng. Ông cảm thấy Khang Huy mà không tham lam yên vị thì quá tốt rồi…

Đều tại cái đồ chết tiệt An Huệ Lan kia, hủy hai đứa cháu của ông. Khang An kia cũng không phải người tốt, bằng không Khang Huy cũng không trở thành cái bộ dáng này.

Cho nên, lần này lại tìm mẹ cho cháu của ông, ông nhất định phải nhìn kỹ.

“Nhìn con chọn một lúc hai người phụ nữ, ba cũng không tín nhiệm ánh mắt của con nữa.” Dư gia gia lấy từ ngăn kéo ra một tập hồ sơ dày, vui vẻ rạo rực cho Dư Hải Thiên xem: “Ba đã chọn cho con rồi, cô gái nay là nghiên cứu sinh vừa  tốt nghiệp. Tính cách ôn nhu, ngoài mềm trong cứng, năm nay vừa 25 tuổi, tuổi sinh dục tốt nhất. Đứa bé khi sinh ra khẳng định khỏe mạnh. Con tìm thời gian sinh cho ba một đứa cháu trai đi!”

“Ba đây là?” Dư Hải Thiên chất vấn.

“Trung tâm đẻ thuê chứ sao.” Dư gia gia lại tức giận trở lại. “Cái gì cũng cần lão tử suy nghĩ cho, con nói một cái đi. Chẳng nhẽ con không cần có người thừa kế hả. Hiện tại nhân lúc hai đứa còn chưa có tiến triển sâu hơn, còn không nắm chắc thời cơ có một đứa con hả. Chờ đến khi hai đứa ở cùng một chỗ, con lại muốn có đứa nhỏ, Lãng Lãng sẽ cảm thấy khó chịu đấy.”

Nói thật ra, ông biết Dư Hải Thiên đối với Dư Lãng có tâm tư, liền không suy nghĩ đến chuyện Dư Lãng có thể trốn thoát lòng bàn tay của Dư Hải Thiên.

“Chẳng qua, con sinh cho Lãng Lãng một đứa em trai, chỉ sợ  trong nhất thời cũng không chấp nhận được.”  Dư gia gia không ngăn cản Dư Hải Thiên, ngược lại cam chịu. Ông cảm thấy rất có lỗi với Dư Lãng, mình là ông nội mà cũng không chấp nhận được. Đứa nhỏ này phải chấp nhận ba ba mình đột nhiên chuyển thành người yêu, chỉ sợ càng khó khăn. Ông phải bắt đầu toàn tâm toàn ý vì Dư Lãng mà suy nghĩ.

“Làm việc này, con chậm rãi một chút được không. Lãng Lãng không phải thích ánh mắt màu lam của An An sao. Không bằng khi con sinh đứa nhỏ, chọn loại mà Lãng Lãng thích, như vậy Lãng Lãng cũng dễ chấp nhận hơn…”

Dư Hải Thiên biết Dư gia gia luôn luôn khai sáng, những thế hệ trước hận không thể nắm hết quyền hành trong tay. Cũng chỉ có ông, sau khi xác định Dư gia trong tay Dư Hải Thiên so với mình càng ổn thỏa hơn ông liền lưu loát trao lại toàn bộ quyền lợi, bản thân mình thì ở nhà dưỡng lão. Nhưng là Dư Hải Thiên cũng không ngờ được Dư Thịnh có thể khai sáng đến trình độ này.

Dư gia gia chấp nhận rồi, nhưng là cũng không đại biểu ông có thể chấp nhận Dư Hải Thiên đối với Dư Lãng xuống tay ngay lập tức. Ông đi được một nửa, đột nhiên nghĩ đến, cái tên Dư Hải Thiên nay ngay cả một người phụ nữ cũng không có, lại có loại tâm tư này. Một tiểu mỹ nhân hoạt sắc sinh hương nằm ở ngay bên cạnh mình, Dư Hải Thiên sao có thể chịu nổi? Tốt nhất là đừng để Dư Lãng ở bên cạnh hắn chịu bắt nạt.

Dư Hải Thiên chân trước vừa nhìn thấy Dư Lãng, sau lưng Dư gia gia liền gõ cửa cũng không làm, trực tiếp đi vào.

Lúc vào phòng sắc mặt rõ ràng không được tốt lắm, nhìn Dư Lãng mặc là một cái áo sơ mi, hai cái chân trắng noãn đi tới đi lui, còn ngồi trên dùi Dư Hải Thiên nữa.

Bức tranh này đối với Dư gia gia rất là kích thích, ông liền lập tức nhảy lên. Lại không nỡ mắng Dư Lãng, Dư Lãng trong mắt ông là một đứa nhỏ cái gì cũng không biết, hoàn toàn là bị Dư Hải Thiên lừa đến. Hơn nữa về sau còn khả năng bị Dư Hải Thiên ăn kiền mạt tịnh. Tia mắt tới lui cũng không nỡ mắng Dư Lãng, đành chỉ vào Dư Hải Thiên mắng: “ Mày đây là cái tư thế gì đây hả?!”

Dư Lãng hoảng sợ đã sớm từ trên đùi Dư Hải Thiên xuống dưới, Dư Hải Thiên vừa vào cửa, chưa kịp cùng y nói cái gì. Lúc này y thấy Dư gia gia tức giận nhưu vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ tới mức trắng bệnh, tay chân co cóng không dám lên tiếng.

Chuyện này khiến Dư Hải Thiên nhìn thấy mà đau lòng một trận, cũng không thèm quan tâm Dư Thịnh còn ở đây, liền kéo Dư Lãng lại gần, hôn lên mặt Dư Lãng.

Động tác này trước kia là bình thường nhưng mà hiện tại liền lập tức kích thích thần kinh mẫn cảm của Dư gia gia. Dư gia gia giống như là gà mái mẹ, lập tức kéo Dư Lãng về phía sau mình kéo đi: “Lãng Lãng không cần mày quan tâm. Nó sẽ ngủ với tao, ngủ phòng bên cạnh!!!”

Mày đừng có mơ mà động đến dù chỉ một ngón tay.