Edit: Linh
Khi Dư Lãng vui vẻ sẽ gọi Dư Hải Thiên là ba ba, khi nào mất hứng đối với Dư Hải Thiên gọi cả họ và tên.
Làm con, Dư Hải Thiên khẳng định sẽ đánh mông y, nhưng là làm người yêu, Dư Lãng cảm thấy đây là quyền lợi của mình. Y hoàn toàn có thể biểu hiện ra việc mình tức giận không muốn Dư Hải Thiên có cháu nội.
Dư Lãng há to miệng, gọi như gọi hồn mà gọi Dư Hải Thiên.
Dư Hải Thiên đang nấu cháo ở dưới tầng, cửa phòng ngủ mở ra, có động tĩnh liền nghe thấy, giúp Dư Lãng mang cơm chiều vào: “Bảo bối?”
Dư Lãng nhu nhu cổ họng, cầm một cái gối đầu ném về phía cửa, thấy Dư Hải Thiên tiến vào mặt cũng không đổi sắc, cầm điện thoại coi như trò cười đưa cho Dư Hải Thiên: “Ba ba, con dâu của ba mang thai cháu nội của ba, lại còn tìm ba làm chủ này!”
An gia có An Huệ Lan, chuyện đã qua mười lăm năm, luôn coi chuyện này vô sỉ, ông nội An Di mỗi lần nhắc tới đều phải mắng hai tiếng. An Di rất rõ, thái độ của cả nhà đối với chuyện của cô và Khang Huy. Dư Lãng bên kia chính là một căn cứu mạng của cùng của An Di. Dư Lãng không bỏ tay ra, cô khẳng định là không nghe thấy gì, Dư Lãng vừa nhẹ buông tay, cô nghe được âm thanh bên kia, bắt đầu xé giọng mà gọi: “Dư Lãng, Dư Lãng…”
Dư Lãng run run, thiếu chút nữa là ném điện thoại, nhanh chóng nhét điện thoại vào tay Dư Hải Thiên: “Ba ba biết không, An Di mang bầu. Khang Huy cũng thật lợi hại, so với ba ba còn lợi hại hơn! “ba”! Một lần là trúng thưởng rồi.” trong lòng Dư Lãng vô cùng vui vẻ.
Chuyện cười của Dư Hải Thiên, Dư Lãng cũng không nhìn. Đối với Khang Huy, Dư Hải Thiên thậm chí còn không coi hắn là con mình, lại càng không có cái gì gọi là chờ mong. Nếu như có một chút cảm giác gì đó không giống với người xa lạ thì phải là mối quan hệ huyết thống khiến hắn cảm thấy có chút khó nói mà thôi.
Hắn nhìn Khang Huy luôn mang theo một loại cảm giác buồn bực vô cớ, hắn quả thật không thể tin được đây là con mình.
Dư Hải Thiên cầm lấy điện thoại, bên kia giống như là cảm thấy cái gì đó, chỉ nhỏ nhẹ mà khóc, vừa khóc vừa kể lể với Dư Hải Thiên.
Dư Lãng ghé tai vào nghe, bên kia nói, đơn giản chỉ là đem những lời vừa nói với y lặp lại mà thôi. Y nghe một lát liền đi ăn cơm.
Dư Hải Thiên làm đồ ăn đều là Dư Lãng thích ăn. Nếu hắn gây sức ép Dư Lãng nhiều như vậy, Dư Lãng mở mắt mà thấy đồ ăn mà mình không thích khẳng định sẽ hất bàn.
Dư Lãng vốn định đem đồ ăn vào trong bát, muốn nghe được Dư Hải Thiên nói với điện thoại, lại nhìn đến bốn món đồ ăn đều là những món mình thích, canh còn là đậu phụ nấu với đầu cá. Y trực tiếp đặt mông ngồi xuống, hướng về phía Dư Hải Thiên, quang minh chính đại tỏ vẻ mình muốn nghe lén: “Ba ba, ba lại đây rồi nói đi, ba ở bên kia con không nghe được.”
Dư Hải Thiên thực sự rất chiều Dư Lãng, hắn thực sự đi lại về phía y, nâng mông Dư Lãng lên, cho y ngồi lên đùi mình.
Dư Lãng ăn một ngụm cơm, nhìn Dư Hải Thiên liếc mắt một cái, giống như Dư Hải Thiên có thể ăn cơm với y. Y cho rằng Dư Hải Thiên sẽ không kiên nhẫn nghe mấy thiếu nữ oán giận đâu, bên kia An Di còn đang lải nhải từ lúc cô và Khang Huy quen biết như thế nào.
Dư Lãng đưa tay sờ sờ bụng Dư Hải Thiên, một bên cầm thìa đút cơm cho Dư Hải Thiên, một bên nói: “Ba ba, ba cũng không thể bắt nạt thiếu nữ nhà người ta nha. Ai bảo con của ba khi dễ người ta chứ.”
Cho nên xét đến cùng đều là ba gây nghiệp chướng.
Dư Lãng cảm thấy đây đều là Dư Hải Thiên sai, là hắn tuổi còn nhỏ đã làm loạn, làm thì làm thôi. Nhưng mà ba tự nhìn mình đi, nhìn xem mấy người phụ nữ mình tìm là cái dạng gì hả? Một người giống như nhện tinh, một người giống như bạch cốt tinh. Kết quả giống như là chôn địa lôi, liên lụy bao nhiêu người vô tội đi vào, thêm một người bị hại là y nữa.
Đương nhiên, việc y sống tốt đến như vậy đều là do bản thân y có nhân phẩm tốt.
Chỉ vì Dư Hải Thiên, y từ khi sinh ra, không, phải là từ khi vẫn còn trong bụng mẹ phỏng chừng cũng đã bị Khang An ngược đãi. Bằng không sao y lại có bộ dáng cải thìa như vậy được chứ. Trước sau y vì Dư Hải Thiên mà chịu bao nhiêu tội đó.
Hôm nay rốt cuộc đến lượt Dư Hải Thiên bị xui xẻo, gieo gió gặt bão.
Dư Lãng nâng cằm, vênh váo tự đắc nhìn Dư Hải Thiên, chỉ thiếu điều viết lên trên mặt hai chữ ba xứng đáng.
Dư Hải Thiên trực tiếp đi qua cắn một hơi lên cái mũi nhỏ của y: “Bảo bối, đừng mong đến chuyện chê cười ba ba.”
Dư Lãng ôm mũi của mình, xê mông cách Dư Hải Thiên xa một chút, lập tức trả thù lấy cơm cho Dư Hải Thiên. Lại lấy hết thức ăn đi, ngay cả canh cũng không để lại cho hắn uống một ngụm, nghẹt chết hắn, đói chết hắn.
Dư Hải Thiên lập tức nói với An Di ở bên kia: “Chuyện của cháu ta không làm chủ được. Cháu không phải người Dư gia, Khang Huy cũng không phải…”
“Khang Huy là do Khang gia quản, cháu thì nên để cô mình quản…” Dư Lãng kéo tay Dư Hải Thiên, hướng về phía điện thoại nói, sau đó càng thêm lớn tiếng hướng về phía Dư Hải Thiên nói: “Ba ba, ý của ba là muốn nói hôn sự của Khang Huy và An Di là để mẹ làm chủ đúng không?”
Dư Lãng nhìn chằm chằm Dư Hải Thiên, một tay cầm thìa uy hiếp.
“Đúng vậy.” Dư Hải Thiên thản nhiên gật gật đầu.
Dư Lãng cười tủm tỉm đem canh đút vào trong miệng cho Dư Hải Thiên, cũng không quản An Di rốt cuộc có nghe hiểu được không liền cúp máy. Tiếp đó là ăn cơm, mình một thìa, Dư Hải Thiên một thìa, một bên khích lệ Dư Hải Thiên: “Ba ba, ba thực sự là quá ác độc! Ba như vậy không phải là làm cho họ chuyển sang chiến đấu nội bộ sao.”
Nói xong Dư Lãng dùng sức gật đầu, ôm cổ Dư Hải Thiên, miệng đầy mỡ mà lao tới dùng sức hôn Dư Hải Thiên: “Ba ba, con thực sự rất yêu ba.”
“Ba ba cũng yêu con.” Dư Hải Thiên một tay ôm eo Dư Lãng, từ trên người Dư Lãng cao vui vẻ hôn hít một phen nói.
“Ba ba, ba nói An Huệ Lan sẽ làm như thế nào đâu!” Dư Lãng quá hưng phấn, ngay cả khi Dư Hải Thiên đút cho y rau chân vịt mà y ghét ăn nhất cũng nuốt luôn.
“Con cảm thấy, với loại tính cách như của An Huệ Lan này, cô ta dù cho phải gả An Di cho Khang Huy cũng khẳng định là không đem chuyện Khang Huy là con mình cho ra ánh sáng.”
Thìa trong tay Dư Lãng một trận bay múa.
Dư Hải Thiên đối với mấy chuyện này không có hứng thú, hắt sốt ruột muốn Dư Lãng ăn rau chân vịt và cà rốt cơ. Dư Hải Thiên chỉ thản nhiên đáp lại vài tiếng: “Bảo bối rất vui đi?”
Dư Lãng cuối cùng mới phát hiện ra Dư Hải Thiên cư nhiên dám nhồi cà rốt vào trong thịt bò để nhét cho mình, lúc này mới nhổ ra: “Ba ba!”
Dư Lãng trực tiếp đem chiếc đũa trong tay Dư Hải Thiên chuyển thành thìa, thôi cứ để y cầm đũa gắp thức ăn đi.
Dư Hải Thiên không nguyện ý cưỡng ép Dư Lãng, miễn cho kích hoạt tâm lý phản nghịch của Dư Lãng. Hắn tiến lại hôn Dư Lãng một hơi: “Ba ba nghĩ đến con thực vui vẻ đi. Ba ba khiến cho con vui vẻ như vậy, con chẳng nhẽ không muốn ba ba vui sao?”
Dư Lãng lập tức cảnh giác hơn, cố gắng đóng băng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình: “Không phải, đối với chuyện ba làm loạn lòi ra một đứa cháu nội, con rất tức giận. Nếu không phải khi tìm phụ nữ không nhìn đối tượng, con có thể bị ba hại thảm như vậy sao. Từ thời điểm con chưa sinh ra thì ba đã có lỗi với con rồi.”
Dư Hải Thiên cười rộ lên: “Cái gì gọi là đem con hại thảm? Ba đối với con thật sự rất tốt đó. Bảo bối con thật sự là rất không có lương tâm.”
Dư Lãng từ chối cho ý kiến,, trực tiếp nghiêng đầu đi, quay lưng lại với Dư Hải Thiên.
“Tức giận sao?” Dư Hải Thiên nâng cằm Dư Lãng kéo lại về phía mình: “Được rồi, là ba có lỗi với con.”
Dư Lãng là đồ không có lương tâm. Y cũng không cảm thấy Dư Hải Thiên có lỗi với mình, ngửa đầu hôn miệng Dư Hải Thiên.
Nửa ngày, Dư Hải Thiên mới thấp giọng hít một hơi, vuốt đỉnh đầu Dư Lãng, có chút thương cảm mà nói: “Con nếu muốn nhận cha mẹ của mình, còn có người nhà của mình, nếu….”
Nếu cái gì đâu, hắn biết là y khẳng định sẽ không buông tay, ở trên người Dư Lãng, hắn không cần có một người so với mình còn có quan hệ thân thiết với y hơn.
Dư Lãng đột nhiên lắc đầu, dùng sức ôm cổ Dư Hải Thiên một cái: “Ba ba, ba cũng không muốn con. Con chỉ biết, con không phải là con ruột của ba, ba khẳng định sớm muộn gì cũng có một ngày không thích con. Ba đứng núi này trông núi nọ, ba di tình biệt luyến, có mới nới cũ, ba là đồ vương bát đản, đại hỗn đản. Ba dám làm chuyện có lỗi với con, dám đem con về Khang gia, ba xem con đối phó với ba như thế nào…”
Dư Lãng nói một cách hung tợn, ánh mắt nhìn Dư Hải Thiên giống như con sói, có thể sẽ ngay lập tức xông lên cắn chết người, ăn tươi nuốt sống.
Dư Hải Thiên bị y nói đùa: “Bọn họ muốn con, ba ba cũng không cho, con muốn chạy, ba ba sẽ đánh gãy chân con. Ba ba chăm sóc cho con cả đời cũng được… ba ba là muốn nói… Khang gia, con không muốn.. tài sản của Khang gia sao?”
Dư Lãng dừng một chút, y chưa từng nghĩ đến chuyện này. Y vốn cũng chưa từng nghĩ đến chuyện biến mình thành “Khang Lãng” hoặc là “Lý Lãng”. Cái tên này làm gì dễ nghe như Dư Lãng cơ chứ.
“Đừng nói cho con một cái Khang gia, chính là cho con hai cái Khang gia, để cho con nhận Khang An làm mẹ, con cũng không làm!!!”
Dư Lãng tình nguyện cho người khác tiền, cũng không muốn đổi một người mẹ.
Dư Hải Thiên vui vẻ: “Ngoan lắm bảo bối, con thực sự là xem tiền tài như cặn bã!”
Dư Lãng trừng mắt nhìn Dư Hải Thiên một cái, y nào có thanh cao như vậy, hắt lập tức hướng về phía Dư Hải Thiên vươn tay ra: “Ba ba, ba phải đem tiền tiếp viện cho con!”
Dư Lãng không phải là một kẻ mù quáng, tiền gì cũng muốn lấy, cũng không sợ bị tiền cắn sao. Tiền của Khang gia thật sự là không thể lấy, cầm rồi là phải quản Khang An. Dù sao cũng đã làm ầm ĩ với Khang Huy rồi. Trước khi Khang lão gia tử nhắm mắt, y nhất định có thể đem sự tình đều làm ầm ĩ và rõ ràng.
Dư Lãng không thèm để ý chuyện Khang gia có vào trong tay của y hay không, chỉ cần đừng để cho Khang Huy chiếm được tiện nghi là được. Y còn có thể cho Dư Hải Thiên một khoản tiền, y hướng về phía Dư Hải Thiên vỗ vỗ bàn tay của mình: “Ba ba, chính là con của ba chiếm tiện nghi của con, ba bồi thường con đi!”
“Ngoan, cả người của ba ba đều là của con!”
“Phi, ba ba nghĩ thật là hay ha.” Dư Lãng kéo cổ Dư Hải Thiên mà lắc lắc.
Dư Lãng và Dư Hải Thiên đang đùa giỡn mà thôi, đương nhiên Dư Hải Thiên không muốn bồi thường y khoảng trăm tám mươi vạn, y cũng rất vui lòng làm đầy cái tiểu kim khố của mình.
Dư Hải Thiên vươn tay, đột nhiên đem Dư Lãng bế đứng lên, ném lên trên giường. Y bị ném còn chưa kịp ngồi xuống Dư Hải Thiên đã từ trên tủ đầu giường lấy ra một tập hồ sơ.
Đồng tử Dư Lãng co rút lại, màu đen! Chính là cái tập hồ sơ ngày hôm qua y nhìn thấy bành đào mang tới!
Bba ba…” Dư Lãng cầm cái tập hồ sơ màu đen đó, có chút không biết nên làm gì.
Dư Hải Thiên đem Dư Lãng ôm lên đùi, cầm lấy tay Dư Lãng, mở hồ sơ ra, cưỡng bách Dư Lãng đọc các điều khoản.
Dư Lãng chỉ nhìn thoang qua, trên mặt liền khó có thể che dấu lộ ra kinh ngạc.
Chẳng sợ Dư Hải Thiên viết là di chúc, lưu toàn bộ tài sản của Dư gia cho y, cũng sẽ không khiến y như vậy… Như vậy, khiến y bị kinh hách thật lớn.
Chuyển nhượng quyền sở hữu Tài sản!!
Dư Hải Thiên đem bất động sản Dư gia sở hữu, cổ phiếu đầu tư, bao nhiêu đời châu báo tích lũy được, danh họa, bất động sản, đất đai, thậm chí còn có nhà xưởng đều ghi vào…
Điều khoản, hoặc là nói danh sách này viết ra vô cùng cẩn thận tỷ mỉ, Dư Lãng thậm chí còn nhìn thấy bên trong đó có một bộ trang sức mình đã từng thấy. Nghe nói đã từng là của bà nội, là bộ trang sức bạch ngọc Dư gia tổ truyền từ xưa.
Tất cả những cái này, đều được hắn tặng cho y.
Những cái này cơ hồ chiếm một phần ba tài sản Dư gia, không, có lẽ một phần hai cũng không chừng, có khi còn nhiều hơn.
Dư Lãng càng nhìn, lại càng cảm thấy Dư Hải Thiên hẳn là điên rồi, chắc chắn là điên rồi!
Y lật đến trang thứ hai, rốt cuộc không trụ nổi đầu váng mắt hoa ngã vào trong ngực Dư Hải Thiên, chỉ vào mục thứ ba mươi sáu Dư Hải Thiên cho y. Cái tay cầm lấy cánh tay Dư Hải Thiên cũng phát run theo, suýt chút nữa hét rầm lên: “Ba ba, ba thật sự điên rồi, tòa cao ốc của tập đoàn Dư gia cũng dám cho con. Ba không sợ ngày nào đó con mất hứng, đem tất cả mấy người đuổi hết ra ngoài đường sao?”
Dư Lãng cảm thấy tay mình run rẩy, kỳ thật, toàn thân của y đều sợ đến phát run. Dư Hải Thiên cầm một bàn tay của Dư Lãng đặt lên tay mình và nắm chặt: “Ngoan, ba ba tin tưởng con, ba ba muốn đưa một vài món đồ cho con…”
“Đây không phải là một chút đồ vật, đây là rất nhiều…” nhiều đến nỗi nếu y rời khỏi Dư Hải Thiên, nếu có một ngày y phản bội hắn, chắc chắn Dư gia sẽ bị thương nặng, chưa chắc đã gượng dậy nổi, thậm chí tro bụi mai một.
Y không cần nhìn tập hồ sơ này cũng biết mấy bất động sản Dư gia sở hữu cũng đã thuộc về y.
“Ba ba, ba điên rồi!!” Dư Lãng khó có thể tin được, phần hồ sơ nhẹ nhàng này, cơ hồ khiến cho y không thể hiểu nổi.
“Ba ba đã sớm bị điên vì con rồi.” Dư Hải Thiên nhẹ nhàng hôn Dư Lãng một cái: “Ba ba thích đem mấy cái này cho con.”
Giống như Dư Lãng cầm không phải là một đồ vật vô giá mà là một mỹ nhân ngư có thể ăn thịt người. Chậm một chút có thể bị cắn chết. Dư Lãng giống như là bị lửa đốt mông mà đem tập hồ sơ này nhét vào lòng Dư Hải Thiên: “Con không cần!”
Dư Hải Thiên trực tiếp ném hồ sơ qua một bên, Dư Lãng không cần hồ sơ không có vấn đều gì, dù sao làm người giám hộ của Dư Lãng, hắn hoàn toàn có thể trực tiếp chuyển mấy thứ này tới danh nghĩa của y. Cũng không cần chữ ký của Dư Lãng, hắn có thể đồng thời ký cả bên trái và bên phải.
Nuôi đám luật sư kia cũng không phải là nuôi không đâu.
Dư Hải Thiên không quan tâm, hắn bắt đầu dỗ cái người nhận được quà không chỉ không vui mừng như điên mà ngược lại còn giống như là bị dọa ngốc Dư Lãng: “Bảo bối, nói cho ba ba biết tại sao con lại mất hứng đi? Ngoan, vui vẻ lên, ba ba đã chuẩn bị thật lâu, còn cảm thấy con sẽ vui vẻ đâu. Không chừng con vui vẻ sẽ cho ba ba xem cảnh mình kiêu vũ thoát y đâu. Nếu con không cảm thấy vui, hôn ba ba một cái cũng được…”
Dư Lãng cũng hiểu được, mình thực sự không phúc hậu, mặc cho ai nhận được một lễ vật sang quý như vậy hẳn đều vô cùng vui vẻ. mặc cho người đưa lễ vật là ai, cũng phải nhìn thấy được người nhận quà sẽ vui vẻ. Mà không phải giống như y, một gương mặt giống như là khóc tang. Y cũng quá là có lỗi với Dư Hải Thiên đã mất nhiều áy náy như vậy đi.
“Cảm ơn ba, ba ba, con rất vui.” Dư Lãng hít hít cái mũi, cố gắng nặn ra một cái gương mặt tươi cười cho Dư Hải Thiên. Sau đó di di mông, chui vào ổ chăn, kéo chăn kín đầu.
Dư Hải Thiên kéo góc chăn ra, cũng chui vào ôm Dư Lãng, đem đầu của y đặt lên trên ngực mình hắn lập tức cảm giác trước ngực một mảnh ướt át. Đứa nhỏ này đang khóc! Dư Hải Thiên ôn nhu hôn một cái lên đỉnh đầu Dư Lãng.
“Ba ba cho con mấy thứ này không phải là muốn khiến con khóc.”
Dư Lãng vẫn đang rơi nước mắt, y rầu rĩ nói: “Con đây là đang vui vẻ, ai bảo ba cho con nhiều như vậy. Ba không thể cho con ít hơn sao. Con cũng không muốn khóc, chính là không hiểu sao lại rơi lệ…”
Dư Lãng cảm động khóc như lê hoa đái vũ.
“Ba ba, ngày mai con sẽ làm cho ba xem, về sau con nhất định sẽ nghe ba nói, tất cả mọi thứ đều nghe theo ba..”
…
Dư Lãng tiếp tục khóc, chậm rãi mà khóc.
Dư Hải Thiên vuốt ve Dư Lãng chỉ chờ như vậy, hắn nhàn rỗi không có việc gì, mà bắt đầu chiếm tiện nghi đứa nhỏ. Từ đỉnh đầu Dư Lãng hôn đến sau gáy, một tay ôm Dư Lãng, một tay vuốt ve thắt lưng Dư Lãng. Đúng lúc này, Dư Lãng đột nhiên ngẩng đầu, tò mò hỏi Dư Hải Thiên: “Ba ba, mấy thứ này là ba lấy danh nghĩa gì để cho con?”
Dư Hải Thiên cười rộ lên: “Đương nhiên là vì con là tâm can bảo bối của ba nha. Con gả cho ba, tài sản không cho con một nửa sao được. Vừa đủ hai ta mỗi người một nửa, chờ đến khi có thời gian, hai ta đi làm giấy đăng ký kết hôn.”
Dư Lãng nhìn Dư Hải Thiên đang đắc chí, đột nhiên biến sắc, cũng không khóc, trừng mắt giận dữ: “Ba ba! Ba còn chưa có cầu hôn đâu!!”