Edit: Linh
Dư Lãng chơi cùng Dung An Thụy một lát, chờ đến khi chia tay, y sống chết muốn kéo Dung An Thụy về nhà y ăn cơm: “Với cái thân bốc mùi này của cậu, thật không biết tại sao hiện giờ không phải là mùa hè mà cậu lại có thể tự mình làm ra được đến mức này. Mùi trên người cậu – loại mùi này cách ba dặm vẫn ngửi thấy này, ngồi xe taxi tài xế cũng sẽ chê cậu. Cậu về nhà tớ tắm rửa đi, lần trước cậu còn đang để vài bộ quần áo ở nhà tớ đó.”
Dung An Thụy kiên quyết không đi, hắn không dám đi có được không. Ngày đó hắn dám nói Dư Hải Thiên như vậy hoàn toàn là do tức giận, ngày sau hồi tưởng lại hối hận đến xanh ruột. Chuyện này mà diễn ra một lần nữa, hắn khẳng định sẽ nói như vậy, nhưng là lá gan của hắn thiếu chút nữa cũng bị dọa hỏng. Trước kia mình tốt xấu gì còn có lập trường “chính nghĩa”, kết quả thật sự chứng minh mình hiểu lầm. Hắn nào dám đi cơ chứ, Dung An Thụy lắc đầu nói: “Tớ không đi đâu, tuyệt đối không đi!”
Dư Lãng hiểu hắn, vội nói: “Ba của tớ không có nhà, ông ấy vừa rồi gọi điện nói tối nay mới về, còn muốn tớ tự mình ăn cơm nữa.”
Dung An Thụy khóe miệng co rút, trước kia Dư Hải Thiên hận không thể nhét Dư Lãng vào trong túi áo mà mang đi, hiện tại sao có thể để Dư Lãng ở nhà một mình được: “Thật chứ?”
Dư Lãng mặt không đổi sắc nói dối: “Tớ thề!”
“Thôi đi, cậu đào hố hãm hại tớ bao nhiêu lần rồi hả. tin cậu mới có quỷ đâu.” Dung An Thụy thật sự không dám đi, không nói về sau tìm một phần lễ vật tốt, bồi tội với Dư Hải Thiên thì hắn mới dám tìm tới cửa.
Dư Lãng đang cân nhắc xem Dư Hải Thiên thích cái gì đâu, để có thể giúp Dung An Thụy có gợi ý tốt nhất. Đàn ông đúng không, những vật mà thích không ngoài rượu, sắc, tài, khí. Chính là những thứ đó Dư Hải Thiên cũng không thiếu. Y đang muốn nói để Dung An Thụy tràn ngập thành ý giải thích với Dư Hải Thiên. Dư Hải Thiên là một trưởng bối, làm gì có chuyện so đo với hậu bối a. Y hoàn toàn quên Dư Hải Thiên vừa cùng với vãn bối so đo một hồi.
Dung An Thụy quay đầu lại liền chạy, vừa chạy còn vừa hô lớn: “Dư Tiểu Lãng, cậu trở về đừng quên gọi điện cho tớ …”
Nơi Dư Lãng chơi bóng rổ là một sân thể dục trong tiểu khu, đến gần bên cạnh rồi cách nhà bọn họ còn một đoạn ngắn. Chơi trong chốc lát y có chút khát nước, vòng đường vòng đi siêu thị mua nước uống. Vừa mới ra ngoài liền nhìn thấy một cái xe rất quen, Bành Đào mở cửa sổ ra, chào hỏi với Dư Lãng: “ A Lãng!”
Dư Lãng tên như vậy, người thân một chút liền gọi Lãng Lãng, giống như là ông nội của y, ba y. thêm một chút nữa Dung An Thụy cũng có thói quen thích gọi Dư Tiểu Lãng. Bành Đào trước kia cũng gọi Lãng Lãng, cũng không biết từ lúc nào bắt đầu, hắn liền gọi a lãng. Cũng không phải Dư Lãng thích hai chữ “Lãng Lãng” này.. chẳng qua hai chữ “A Lãng” nghe như thế nào cũng không được tự nhiên.
Giống như a lang (tướng công).
Dư Lãng đứng ở ngoài xe liền nêu ý kiến với Bành Đào: “Bành đại ca, chúng ta thương lượng một chút. Anh có thể không gọi em là A Lãngđược không?”
Bành Đào ngồi trong xe vui vẻ nói: “Làm sao vậy? cái tên này nghe cũng được mà, cũng chứng tỏ được hai ta thân cận không phải sao.”
Dư Lãng suy nghĩ một chút, xấu xa nói: “Cái này cũng không đúng đâu, chỉ là em không muốn chiếm tiện nghi của anh mà thôi. A Lãng A Lãng, người khác nghe sẽ tưởng em là lão công của anh đó.”
Bành Đào nở nụ cười: “Được, anh cũng không để ý cho em chiếm chút tiện nghi nhỏ này, như vậy là được rồi đi.. Tốt lắm, nhanh chóng lên đây đi, anh mang em về nhà.”
Dư Lãng lên xe, ngồi xuống bên cạnh Bành Đào, cúi đầu nhìn đồng hồ: “Đã đến năm giờ rồi. Bành đại ca anh mới từ công ty đi về đi, ba ba của em đâu?”
Bành Đào nở nụ cười: “Anh biết ngay mà, em chỉ biết hỏi ba của mình mà thôi. Anh không phải từ công ty về, anh mới đi đến chỗ luật sư.”
Dư Lãng buồn bực, tuy rằng y chưa từng tham gia vào hoạt động của công ty Dư Hải Thiên. Nhưng là y cũng biết, Bành Đào nói đi đến chỗ luật sư là luật sư riêng của Dư gia. Chỗ nào mà không có mấy chuyện tranh cãi liên quan đến luật pháp. Dư gia nuôi một đống người. chờ đến ngày nào đó Dư gia xuất hiện mấy tên nhị thế tổ, xảy ra chuyện gì sẽ có một đoàn luật sư đi lên là có thể nói chuyện. Chẳng qua, thời điểm bình thường yêu cầu đều là gọi luật sư trực tiếp đến tòa cao ốc của Dư gia luôn.
Dư Lãng đối với Bành Đào bắt đầu nói bóng nói gió, bất đắc dĩ Bành Đào miệng ngậm chặt như ngọc trai không lộ ra chút nào. Khiến cho Dư Lãng không thể không cảm thán, tuy rằng so với đời trước y quen biết Bành Đào còn trẻ hơn vài tuổi, còn chưa tu luyện thành bộ mặt than, nhưng đối với Dư Hải Thiên vẫn trung thành như một. Thật không hổ thẹn đối với tiền lương Dư Hải Thiên trả cho hắn.
“Anh nên mềm mỏng một chút được không, với tình cảm của hai ta, anh có nhất thiết phải lạnh lùng với em như vậy không ạ…” Dư Lãng nhỏ giọng oán hận: “Dù sao, anh nói cho em biết ba của em cũng không tức giận. Ngay cả khi anh không nói, lát nữa em về hỏi ba em, ông ấy cũng sẽ nói cho em biết mà thôi. Ba em và em là loại quan hệ gì, cha con em hai người như một. Ông ấy làm gì có việc mà em không thể biết được, anh nói cho em biết đi.”
Bành Đào cố ý đùa Dư Lãng nói: “Anh đây được gọi là tuân thủ quy định nghề nghiệp, quan hệ cá nhân là quan hệ cá nhân được không.”
Dư Lãng lại vui vẻ, nghĩ nghĩ cảm thấy mình cũng không chịu thiệt, y hỏi Dư Hải Thiên, hắn chắc chắn sẽ nói cho y biết. Đầu óc giống như Bành Đào này chỉ nhận một người, ai nói cũng không được. Y không thể khiến cho Bành Đào nói với mình, có thể để Dư Hải Thiên làm cũng được thôi. Y vỗ vỗ vai Bành Đào, cổ vũ hắn: “Về sau anh vẫn nên như vậy, thật thà nghe lời ba em nói, chỉ nghe một người.!”
Bành Đào dở khóc dở cười, hắn biết Dư Lãng hiểu lầm ý của mình, hắn muốn đùa giỡn Dư Lãng mà thôi. Dư Lãng mà hỏi lại, chắc chắn hắn sẽ nói. Giờ bị Dư Lãng khen như vậy hắn cũng không tiện nói ra, cuối cùng lại đành cười cười: “Ba của em cũng không nói việc này không được cho em biết, phỏng chừng lát nữa muốn cho em ngạc nhiên thôi. Bất quá em đã nói như vậy, anh lại nói cho em nghe thì giống như là không nghe lời ba em nói….”
Dư Lãng bị tức đến nghiến răng. Bất quá, nhìn phản ứng của Bành Đào, y cũng biết đây không phải là chuyện xấu gì.
Bành Đào nhìn bộ dáng Dư Lãng cười cười, hắn nhìn Dư Lãng lớn lên, vẫn luôn thích Dư Lãng. Hắn thích tính cách của Dư Lãng. Loại đầu óc đầy ý đồ đen tối như họ luôn thích người đơn giản. Nhớ tới bản báo cáo AND, nhớ tới ngày đó Dư Hải Thiên nghe được kết luận phủ định mà cười to, nhớ tới ngày đó Dư Hải Thiên phân phó để cho hắn lo liệu mọi chuyện, nhớ tới tệp hồ sơ kia. Hắn đột nhiên trịnh trọng nói với Dư Lãng: “Em về sau nhất định phải hiếu thuận với ba mình!”
Dư Lãng sau khi vào cửa, Dư Hải Thiên đã trở về nhà, đối mặt, trước mặt Bành Đào lôi y lại hôn một cái lên trán: “Đã trở về… sao chơi muộn vậy, cùng Dung An Thụy?”
Dư Lãng chơi bóng rổ, trên người sẽ có rất nhiều mồ hôi, huống hồ Bành Đào lại đang ở bên cạnh đâu. Y dùng sức đẩy Dư Hải Thiên ra, trộm mình Bành Đào một cái, phái hiện biểu tình của hắn rất tự nhiên mới thở ra một hơi.
Bành Đào từ thời đại học liền đi theo Dư Hải Thiên, đã ở trong nhà họ rất nhiều lần, hắn lại có một kỹ năng nấu nướng vô cùng tốt. Hai người Dư Lãng ở đồ ăn bên ngoài con thường xuyên gọi Bành Đào đến nấu cơm. Thẳng đến khi Dư Hải Thiên vô sự tự thông bắt đầu xuống bếp. Lúc này Bành Đào quen thuộc tự đi vào phòng bếp pha trà cho mình. Hắn cũng không dám phiền ông chủ pha trà cho mình đâu.
Dư Lãng luôn luôn để ý uy nghiêm của Dư Hải Thiên, so với bản thân Dư Hải Thiên còn quan tâm hơn. Có người ngoài ở bên cạnh y luôn ngoan ngoãn, thẳng đến khi thân ảnh Bành Đào hoàn toàn không thấy y mới dùng sức liếc Dư Hải Thiên: “Ba ba. Là ba đem điện thoại của con đổi số đúng không. Tiểu Nhị Tử gọi cho con không được, thiếu chút nữa là ngủ luôn tại cửa nhà mình.”
Đối với việc gặp được Dung An Thụy, Dư Lãng càng nói càng thổi phồng.
Dư Hải Thiên gật đầu: “Ba ba không phải là sợ người kia đến tìm con sao? Đổi số di động cho con, không ai tới tìm con. Ngoan, ba ba đây là vì bảo vệ con. Ba là loại người bụng dạ hẹp hòi như vậy sao. Thằng bé đó không phải chỉ nói ba vài câu thôi sao. Vài câu như vậy mà thôi, người giống như ba ba có thể để lòng chắc!”
Nói đến cuối cùng, nụ cười của Dư Hải Thiên cũng vặn vẹo luôn, cái tên tiểu tử kia, cư nhiên dám đi cáo trạng! Sao không thức thời một chút nào vậy hả!!!
Dư Lãng kháng nghị, y muốn tìm cho Dư Hải Thiên một cái gương, cho hắn soi xem bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của mình. Bất quá còn chưa kịp thực hiện, hắn biết Dư Hải Thiên khẳng định không thừa nhận. Liền trực tiếp ba một cái dán lên miệng Dư Hải Thiên, trong nháy mắt lại thuận lợi rời đi. Sau đó y nghiêm trang chững chạc đối với Dư Hải Thiên nói: “Ba ba, ba vừa rồi thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi của con. Chuyện này đủ chứng mình ba hận không thể ăn sống Tiểu Nhị Tử.”
Dư Hải Thiên ghé vào bên tai Dư Lãng hôn một cái, tại bên tai Dư Lãng nhẹ nhàng thổi một hơi: “Sai! Ba ba là hận không được ăn sống con mới đúng!”
… Ba đã muốn ăn rất nhiều lần, Dư Lãng tức giận bất bình.
Dư Hải Thiên vươn tay ra nắm cả thắt lưng Dư Lãng, để y nhìn mình, vỗ vỗ hai má y: “Bảo bối, đang suy nghĩ gì?”
Dư Lãng vẻ mặt nghiêm túc: “Con nghĩ ba nên cấm dục, đừng quên, ba ba đã là một lão nam nhân, phải cẩn thận không hại thận.”
Dư Hải Thiên đột nhiên cầm lấy tay Dư Lãng, dùng sức hôn một cái: “Vấn đề là ba ba hiện tại không tìm thấy biện pháp khiến cho ba bị thận mệt. Con không hề đồng ý cho ba ba mệt, đừng nói là hại thận, chết ở trên người của con ba đều vui lòng.”
Dư Hải Thiên từ khi động dục đến nay càng ngày càng thích đùa giỡn lưu manh. Dư Lãng trực tiếp nhận thua, không nhận thua cái tên Dư Hải Thiên này sẽ càng lưu manh.
Lúc này, có tiếng bước chân Bành Đào vừa pha trà xong đi ra.
Dư Lãng muốn đứng dậy đi lên lầu, Dư Hải Thiên lại lôi kéo tay y không buông.
“Ba ba?”
Dư Hải Thiên nắm chặt tay Dư Lãng lại: “Có liên quan tới con. Ba ba chuẩn bị đưa cho con một phần quà.”
Dư Lãng liếc mắt một cái lại ngồi lại trên ghế sa lông, Bành Đào cầm lấy tệp hồ sơ kia, đột nhiên có chút kích động, né tránh: “Ba ba, con còn muốn đi tắm, trên người đều là mùi mồ hôi. Lát nữa ba nói cho con nghe không được sao?”
“Cũng được!” Dư Hải Thiên cười cười, không có miễn cưỡng Dư Lãng.
“Con đi tắm.” Dư Lãng chạy nhanh lên lầu, lúc sắp nên đến nơi không nhịn được nhìn Bành Đào. Không biết là định lực quá tốt hay là thật cái gì cũng không biết, trên mặt của hắn cái gì cũng không đoán ra.
Bành Đào trên mặt không có biểu hiện gì, kỳ thật trong lòng rất khiếp sợ. Là bởi vì động tác của Dư Hải Thiên. Cũng không phải là hoài nghi bọn họ, động tác của Dư Hải Thiên cho dù là có điểm thân mật nhưng cũng tuyệt đối là tồn tại giữa cha con. Chẳng qua, hắn toàn bộ quá trình đều đi theo bên người Dư Hải Thiên, tự mình nhìn phần báo cáo kia. Hắn biết Dư Lãng không phải là con trai cua Dư Hải Thiên, lại nhìn sự sủng nịnh của Dư Hải Thiên đối với Dư Lãng không hề thay đổi, thậm chí lại càng nhiều hơn. Trong tâm hắn vì Dư Lãng mà nhẹ nhàng thở ra rất nhiều, cũng rất bội phục Dư Hải Thiên.
Hơn nữa, phần tài liệu trong tay này, chẳng sợ Dư Lãng là con ruột của Dư Hải Thiên cũng không thể so bì được. Bành Đào cảm thấy mình thật may mắn khi không phải lựa chọn giữa ông chủ và Dư Lãng. Bằng không một đứa nhỏ như vậy ở bên mình từ nhỏ tới lớn, ba ba y đang từ nâng niu ở trong lòng bàn tay lại biến thành coi thường, thậm chí còn vứt bỏ như giày rách thì quá tàn nhẫn, thậm chí không thua gì việc trời long đất lở.
Bành Đào đem hồ sơ giao cho Dư Hải Thiên: “Dựa theo ý của sếp, tài sản của Dư gia bao gồm các mảnh đất, các bất động sản, cổ phiếu đầu tư…”