Edit & Beta: Linh
Dư Hải Thiên cho tới bây giờ vẫn cảm thấy con mình rất ngoan, khi còn bé đói bụng thì biết đòi bình sữa, đến khi muốn đi tiểu thì biết đòi tã, không khóc không nháo. Những thời điểm khác, sẽ giương cái miệng nhỏ nhắn không răng lộ ra lợi màu phấn hồng hướng về phía hăn cười không ngừng, lớn thêm một chút sẽ ngoan ngoãn giống như một cái đuôi nhỏ đi theo phía sau hắn. Chỉ thích ôm bắp đùi của hắn mà trèo lên, có ăn ngon khẳng định sẽ để cho hắn một nửa. Đúng rồi, còn tắm với hắn nữa đâu, ngay cả thời kỳ phản nghịch cũng không có, vừa không tầm hoa vấn liễu, cũng không có chơi bời lêu lổng.
Ngoan, thật sự là ngoan đến nỗi không có một tật xấu nào.
Chính là dù có ngoan đi nữa, hắn làm cha có thuận theo đi nữa, có nghe lời hơn nữa, vào lúc phát giác người cha thân yêu của mình ôm suy nghĩ như vậy với bản thân y cũng không thể bình tĩnh đến mức giống như là không có chuyện gì xảy ra đi?
Chẳng nhẽ, y thật sự không phát hiện? đều đã hôn lưỡi rồi? Đầu lưỡi cũng vươn ra rồi đi? Chẳng nhẽ con của hắn cho rằng đây là hôn chúc ngủ ngon phiên bản cải tiến!!! =))
Nghĩ nghĩ, Dư Hải Thiên cảm thấy khả năng này rất là lớn, con mình cả ngày ở dưới mí mắt của mình. Hắn nuôi con hắn biết a, con của hắn ngay cả thời kỳ trưởng thành nảy mần, coi trọng mấy bé gái cũng không có chớ nói chi là súng thật đạn thật. Ngay cả phim tình cảm cũng chưa từng xem qua, chuyện tình giữa nam nữ cũng không biết chứ đừng nói chi đến chuyện giữa nam nam như vậy, chuyện này càng không thể biết.
Nói không chừng, chính là tận mắt thấy hai người con trai ngủ với nhau y còn tưởng rằng người ta là ở trong chăn mà nói chuyện phiếm đâu.
Dư Hải Thiên cảm thấy, Dư Lãng quả thật là coi hôn lưỡi như hôn chúc ngủ ngon bình thường mà cư xử.
Chuyện này cũng không tốt.
Nếu Dư Lãng chấp nhận chuyện này, Dư Hải Thiên có thể chọn ngày tốt, mua bó hoa hồng, chuẩn bị bữa tối trong ánh nến, điều tiết cảm xúc một hơi soạt soạt đem khối thịt hắn thèm nhỏ dãi mà nuốt vào. Giờ thì Dư Hải Thiên hoài nghi ánh mắt hắn hiện tại nhìn Dư Hải Thiên đã tóe ra lục quang hung tợn. =)))
Nếu Dư Lãng phát giác, không tiếp thu, chuẩn bị chơi kế thứ ba mươi sáuvới hắn, bỏ chạy đi xa. Dư Hải Thiên thậm chí có thể cấp kinh phí cho Dư Lãng, miễn cho Dư Lãng ngay cả T thị cũng không đi ra nổi đã bị hắn bắt về bỏ vào nồi nấu.
Dư Hải Thiên không muốn thừa nhận kỳ thật hắn rất muốn Dư Lãng bỏ trốn. hắn chắc chắn rằng Dư Lãng sẽ không chạy thoát khỏi lòng bàn tay mình, Dư Lãng chạy hắn liền có lý do đối xử mạnh bạo với Dư Lãng. Sau khi cứng rắn hắn còn có thể lại đối xử mềm mỏng với y a.
Chính là hiện tại, hắn đối với Dư Lãng làm cái này cái kia, Dư Lãng vậy mà cái gì cũng không hiểu được. Dư Hải Thiên sẽ không cho rằng, một bước cuối cùng khi hắn làm, Dư Lãng vẫn còn chưa hiểu.
Nếu Dư Lãng muốn làm căng với hắn, hắn còn có thể chơi trò mềm mỏng với y. Chính là Dư Lãng ngoan như vậy, ngoan đến mức khiến người khác luyến tiếc làm tổn thương y.
Dư Lãng chơi trò mềm mỏng với hắn, chẳng nhẽ hắn còn có thể chơi trò cứng rắn với y?
Dư Hải Thiên giống như bị người treo ở giữa không trung, Dư Lãng thuận theo hay là im lặng mà tiếp thu, tựa như một củ cà rốt có lẽ hắn không cần mạnh bạo Dư Lãng đã có thể cam tâm tình nguyện xáp lại đây.
Cái hy vọng này khiến hắn không dám làm cứng với y, nếu Dư Lãng cuối cùng sẽ cam tâm tình nguyện chấp nhận chuyện này, nhưng lại bị bản thân hắn làm hỏng, Dư Hải Thiên khẳng định sẽ bị chính mình làm cho tức đến hộc máu.
Nhưng là Dư Hải Thiên lại không thể xác định, Dư Lãng im lặng như vậy rốt cuộc là không kháng cự chuyện này, chuẩn bị tiếp thu hắn? Hay là y căn bản vẫn chưa phát hiện? Hay là, Dư Lãng đang lập kế hoạch chạy trốn trong im lặng?
Nếu Dư Lãng biết những suy nghĩ miên man của Dư Hải Thiên, y khẳng định sẽ cười to ba tiếng. Dư Hải Thiên khiến y vài buổi tối ngủ không được ngon giấc cũng nên đến lúc hắn phải suy nghĩ.
Dư Lãng sau vài buổi tối ngủ không được ngon giấc thì cho ra kết quả chỉ có bốn chữ: Thuận theo tự nhiên..
Nếu có thể cho Dư Lãng lựa chọn, y tình nguyện coi Dư Hải Thiên như cha ruột cũng không muốn trở thành loại quan hệ này. Bởi vì loại quan hệ này còn lâu mới đáng tin cậy như quan hệ cha con…
Tựa như đời trước, y với Dung Việt Trạch vậy. không phải y không có tự tin, dù y có ngu ngốc hơn nữa cũng có thể phân biệt được chân tình và giả ý. Mặc kệ lý do tiếp cận y của Dung Việt Trạch là gì, chuyện hắn có tình cảm với y là thật, bằng không y cũng sẽ không cùng Dung Việt Trạch làm loạn đến mức đó đi, chính là cuối cùng lại trở thành bộ dáng kia.
Dư Hải Thiên ít nhất còn có thể sống thêm năm mươi năm đâu, ai biết có một ngày Dư Hải Thiên có thể lại thích một người khác hay không. Ngay cả bản thân y y cũng không thể cam đoan cả đời chỉ thích một người.
Dư Hải Thiên là cha của y, y sẽ không cần lo lắng hắn có một ngày làm chuyện có lỗi với mẹ mình. Y chẳng thèm quản xem hắn quen bao nhiêu người phụ nữ a. Nhưng là, y không thể không để ý đến chuyện Dư Hải Thiên vừa chơi y xong, lại đi tìm người khác đi?
Đến lúc đó chỉ sợ quan hệ và thân phận như vậy đều không thể duy trì được đi.
Chính là, Dư Lãng xoay chuyển không được chủ ý của Dư Hải Thiên, hắn muốn làm như thế nào y cũng không thể quản được.
Đương nhiên, nếu Dư Hải Thiên thực sự thương y, không có y liền sống không được… Hihihi, Dư Lãng sẽ không thừa nhận y vẫn có chút cao hứng. Điều này cũng không trở ngại Dư Hải Thiên tiếp tục làm ba ba thân mến của y, dù sao Dư Lãng biết Dư Hải Thiên cũng không phải là cha ruột của mình.
Bất quá, nhìn Dư Hải Thiên loạn luân mà một chút gánh nặng tâm lý đều không có, Dư Lãng thực sự bội phục. Hay là Dư Hải Thiên đã biết y không phải là con ruột của hắn?
Phân tích đến, phân tích đi Dư Lãng vẫn cảm thấy hết thảy mọi chuyện đều giao cho Dư Hải Thiên là được rồi. Y thay đổi Dư Hải Thiên không được, hắn có biết chuyện này hay không y cũng không có cách nào. Y không muốn cho hắn biết nhưng là cũng không nhẫn tâm để cho hắn vĩnh viễn đều không biết mình không phải là con ruột của hắn. Cho dù hắn không biết, y cũng chuẩn bị khi sinh nhật mười tám tuổi của mình, đem mọi chuyện đều nói cho Dư Hải Thiên.
Dư Hải Thiên sớm tự mình biết chuyện cũng không có vấn đề gì.
Dư Lãng không nghĩ ra liền không thèm nghĩ nữa, có nghĩ cũng chẳng được gì. Y bảo trì nhất quán phong cách của mình, có việc thì giao cho Dư Hải Thiên, nếu buổi tối hắn không muốn y ngủ ở giường khác, y cũng chỉ có thể từ bỏ. Nếu Dư Hải Thiên biết Dư Lãng nghĩ như vậy khẳng định hắn sẽ không thể không hộc máu.
Lúc ấy, Dư Lãng cũng không nghiêm túc tự hỏi, y đối với Dư Hải Thiên rốt cuộc là loại tình cảm nào, cũng không có nghĩ đến chuyện nếu đổi lại là một người khác, là người lớn trong nhà y – tỷ như cha ruột Lý Kham, đối với y có loại tình cảm không thể đưa ra ngoài ánh sáng này y sẽ làm như thế nào? Y có thể hay không cũng dễ dàng như vậy, hơn nữa còn chuẩn bị tiếp thu?
Có lẽ xét đến cùng, khi mà Dư Lãng biết mình không phải con của Dư Hải Thiên, tình cảm đối với hắn đã xảy ra biến hóa.
Lúc này, Dư Lãng đem mọi chuyện đều giao cho Dư Hải Thiên, bảo trì tâm tình tự mình vui vẻ ngồi trên xe để Dư Hải Thiên đưa y đến trường học tham gia cuộc thi tốt nghiệp.
Dư Hải Thiên chưa từng theo đuổi ai, tán tỉnh An Huệ Lan hắn có làm, chính là người đàn bà đó hắn mới chỉ ngoắc ngoắc ngón tay, chưa kịp thi triển tài năng đã tỏ ra vui vẻ hơn cả hắn mà lao vào vòng tay của hắn. Nói cách khác, Dư Hải Thiên căn bản là không có chút kinh nghiệm nào, cố tình hắn yêu một lần lại gặp ngay đối tượng là Dư Lãng, một kẻ tương đối khó giải quyết.
Dư Hải Thiên sẽ không bồi dưỡng tình cảm, trên thực tế hắn cảm thấy tình cảm của hắn và Dư Lãng đã đủ thâm sâu. Cách mà hắn yêu Dư Lãng cũng giống như cách hắn theo đuổi y chính là khiến cho y vui vẻ. Khác nhau ư? Trước kia Dư Lãng còn có một vài điểm mấu chốt, bây giờ Dư Lãng muốn làm chuyện gì thoải mái, Dư Hải Thiên liền để cho y làm chuyện đó.
Dư Lãng muốn đứng đầu toàn khối trong kỳ thi, Dư Hải Thiên nhất định sẽ để cho y làm đệ nhất toàn trường. Chỉ cần y vui vẻ, hắn có cái gì không thể làm.
Một phòng thi có ba giám thị, ba người đều đã được Dư Hải Thiên làm công tác tư tưởng, còn cố tình để xung quanh Dư Lãng đều là học sinh giỏi toàn trường, mỗi người giỏi một môn, cho ra chính là đáp án chuẩn. Chẳng sợ Dư Lãng đoạt lấy bài của người khác, viết tên mình lên thì mọi chuyện cũng có người lo liệu, khẳng định bài làm đó là của Dư Lãng.
―― phòng thi có một nửa là giám thị, không biết vị giám thị ấy rốt cuộc là ai giả trang, cư nhiên đem chỗ Dư Lãng ngồi thành một cái góc chết.
Đương nhiên Dư Lãng cũng không làm được loại chuyện thiếu đạo đức này, cướp cái gì mà cướp a, cũng không phải là cướp tiền, chẳng nhẽ cướp được thì có thưởng hay sao. Ngược lại y đang ở trong lòng không ngừng mắng Dư Hải Thiên đồ bại gia tử. Làm ra được loại tình huống như hiện tại tốn bao nhiêu tiền a, nhìn xem ba người giám thị kia, hận không thể đem bài thi của người ngồi trên đoạt lấy nhét vào trong người y a.
Dư Lãng hiểu rõ, xem ra Dư Hải Thiên khẳng định đã đồng ý treo tiền thưởng, nếu y đoạt giải nhất, hắn còn phải bỏ thêm khoản tiền khác nữa. Dư Hải Thiên không để đòi khoản tiền công về thì ít nhất còn có thể lược bỏ loại tiền thưởng này đâu.
Dư Lãng không vội, lại có người vội.
Dư Hải Thiên chuẩn bị cho Dư Lãng bốn người, vừa đúng vây quanh Dư Lãng một vòng. Trường học của Dư Lãng không phải là trường tư nhân dành riêng cho những đứa trẻ nhà giàu nhưng dù là trường nào thì những đứa nhỏ học tập liều mạng đều là những đứa trẻ có điều kiện gia đình không được tốt lắm. Giống như Dư Lãng, từ nhỏ đã được chiều chuộng, chờ thừa kế gia tài, căn bản liền không coi trọng thành tích. Dung Việt Trạch ngược lại học tập rất tốt, chính là ở cả T thị người như Dung Việt Trạch có thể có bao nhiêu a. Ở trường thành tích tốt và ra trường có thành tựu cao là hai chuyện khác nhau nha.
Mấy người Dư Hải Thiên tìm lúc này đều là gia đình có điều kiện tương đối không tốt. Tiền hắn đưa còn nhiều hơn học bổng của trường nhiều lắm, bọn nhỏ và giám thị không giống nhau. Đem bài cho Dư Lãng chép so với làm chuyện gì cũng kiếm được nhiều tiền hơn, nhiều hơn gấp mười lần. Đủ cho bọn nhỏ học xong trung học, xong hai năm đại học. Cũng có những đứa còn được khoản tiền này cứu mạng đó.
Thời gian trên từng giây từng phút trôi qua, bốn người thấy Dư Lãng cái gì cũng không có làm. Mắt thấy Dư Lãng tìm mấy bông hoa quyển vở, nhấc mông lên sẽ trực tiếp nộp bài thi, cái người chờ khoản tiền này cứu mạng rốt cuộc mãnh liệt quay đầu lại, một cái càn khôn đại na di, xoát một tiếng liền đem giấy thi của Dư Lãng từ tay y rút lại, thuận tiện ném bài mình cho Dư Lãng.
Dư Lãng xin thề, động tác của người này tuyệt đối không quá 1 giây đồng hồ, bất quá chính là một giây này, liền đủ cho Dư Lãng thấy rõ người ngồi trước mình là ai. Là Bạch Thiềm Tài! Chính là cái người đánh y một cái hại y làm rách môi mình, bị oan uổng là yêu sớm. Bạch Thiềm Tài.
Dư Lãng cười hì hì vui vẻ, y liếc nhìn thấy hắn như là một cái cây in tiền, nhìn đến vui vẻ. Cho tới bây giờ chỉ có chuyện y thiếu nợ người ta chưa trả chứ chưa từng thấy qua có người khác dám thiếu nợ mình. Càng bực mình chính là, y ngay cả con nợ ở đâu cũng không biết. Hiện tại, rốt cục khiến y bắt được Bạch Thiềm Tài.
Dư Lãng dùng ngón tay trạc trạc phía sau lưng Bạch Thiêm Tài.
Hiển nhiên là Bạch Thiềm Tài nhận ra Dư Lãng, Dư Lãng chọc một cái sau lưng hắn, một cái tờ giấy được vo tròn được ném lên trên bàn Dư Lãng.
Dư Lãng vừa mở ra, trên tờ giấy cũng không có giải thích, phỏng chừng hắn cảm thấy mình đánh Dư Lãng là đáng đời y. Ai bảo y lại hỏi trường học của hắn a, bên trên chỉ viết bốn chữ, tớ yêu tiền! ngay cả dấu chấm câu cũng được giảm bớt.
Nếu Dư Lãng không biết Bạch Thiêm Tài thật sự rất cần tiền cho mẹ hắn chữa bệnh y chắc chắn nghĩ rằng Bạch Thiêm Tài đùa giỡn y đâu, tính cách mình thật là tốt nha.
Dư Lãng bước ra khỏi phòng thi liền chặn Bạch Thiềm Tài lại, cầm lấy cổ áo của hắn dùng sức lắc: “Ai, Bạch Thiềm Tài cậu có biết mình hại tôi thảm bao nhiêu không a? Cậu có biết tôi bị cậu hại đến mức nào không?”
Bạch Thiềm Tài cũng không trốn, trên thực tế hắn rất cảm kích Dư Lãng. Hắn nhìn ra dược, Dư Lãng không giống như những đứa nhỏ hư hỏng hắn từng quen biết. Chính là trước kia ở nhà ông ngoại nhìn thấy cháu nội của trưởng trấn, đứa nhỏ đó so với Dư Lãng còn trâu hơn, năm đó hắn còn phải làm ngựa cho đứa nhỏ kia cưỡi đâu.
Bạch Thiềm Tài từ nhỏ đã học quan sát sắc mặt, chính là hắn đã đánh Dư Lãng, Dư Lãng cũng không có khả năng tha cho hắn. Muốn chết không được, hắn kéo Dư Lãng lại hỏi: “Tớ hại cậu có bao nhiêu thảm a?”
“Mọi người đều nghĩ là tớ tìm bạn gái bị gặm một cái đâu!!!”: Dư Lãng hung tợn mà nhìn Bạch Thiềm Tài, muốn đối phương giải oan giùm mình.
Bạch thiềm tại bị Dư Lãng chọc cho cười, khiên mắt Dư Lãng nhìn mà choáng váng, nhịn không được liền hoa cả mắt. Tại sao mình lại không phát hiện bộ dạng hắn thật ra rất không tệ a, mỉm cười có hai lúm đồng tiền, cười rộ lên nhìn rất được.
Dư Lãng giơ tay, Bạch Thiềm Tài tự nhiên biết bọn họ có thể xóa giải mối thù này: “Cậu biết tớ là Bạch Thiềm Tài, nhưng tớ còn chưa biết cậu tên là gì đâu?”
Dư Lãng nói tên của mình, nghẹn nghẹn miệng: “Ba ba của tớ không có nói cho các cậu biết sao?”
Bạch Thiềm Tài nhún vai: “Đại khái là sợ chúng tớ trực tiếp viết tên cậu lên bài thi đi. Chẳng may trường thi lại có năm bài thi ghi tên Dư Lãng, vậy không phải là làm trò cười sao.”
“Nhưng tớ cảm thấy nếu tớ đạt danh hiệu học sinh giỏi nhất khóa, đột nhiên giỏi bất ngờ có thể hù chết người chấm thi. Đó mới là thực đáng chê cười ấy, mọi người cười rụng hàm mất.” Dư Lãng tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Đầu óc Dư Hải Thiên là phát triển như thế nào a, sao có thể nghĩ ra một cái chủ ý tồi tệ như vậy? Chẳng nhẽ là khi yêu đương có thể khiến cho chỉ số thông minh của một người biến thành số âm?
Bạch Thiềm Tài cũng cười: “Ba ba của cậu có khả năng là muốn cho cậu được vui vẻ đi?”
Dư Lãng chỉ chỉ mặt mình: “Cậu xem tớ mất hứng chỗ nào a? Nếu ba tớ không quấy rối chuyện của tớ, tớ căn bản là không có chuyện gì không vui hết á.”
Nói thật ra, lúc Bạch Thiềm Tài chưa nhìn thấy Dư Lãng thì rất xem thường y.
Trong thế giới của hắn tràn ngập thống khổ, vì một đồng tiền, vì muốn trên bàn nhiều thêm một ít thịt hắn có thể tính toán tỉ mỉ đến mức không ai có thể ngờ được. Hắn chưa từng đi xe, xe bus hoặc xe taxi hắn đều không đi, hắn không ở bên ngoài ăn cơm. Thậm chí một khoảng thời gian rất dài hắn đều không có tiền mua đồ ăn mà phải ra chợ nhặt đồ thừa.
Hắn đã từng đi ăn xin, làm bài tập cho rất nhiều bạn học, chép bài cho họ. Ngay từ đầu hắn nghĩ những người này có điều kiện tốt như vậy, sao lại không muốn học tập cho thật giỏi. Về sau hắn một bên xem thường những người này đồng thời một bên lại cảm kích họ, trên thế giới này có những người như thế mới có thể cho hắn nhận được một khoản tiền không hề ít đối với hắn, không có bọn họ, hắn kiếm tiền bằng cách nào đây.
Nhưng là đi cùng với cảm kích là sự xem thường của hắn đối với những người này. Hắn hâm mộ cuộc sống của họ bao nhiêu liền có bấy nhiêu xem thường sự không quý trọng của họ.
Bạch Thiềm Tài cho rằng làm bài tập về nhà cho bạn học để lấy từng đồng lẻ cũng đã là quá đáng lắm rồi. Không nghĩ tới núi cao còn có núi cao hơn, cư nhiên còn có người vì để đứa con nhà mình đạt được cái hư danh “giỏi nhất toàn trường” chuyện này, chuyện này người hoang đường không biết xấu hổ đến như thế nào mới có thể làm ra loại chuyện này a.
Ngừng này tiền, còn không bằng thuê mười mấy giáo viên, ở bên tai đứa nhỏ nhắc không ngừng còn có hiệu quả hơn.
Đương nhiên, cái chủ ý này Bạch Thiềm Tài sẽ không nói với người ta, hắn không có ngu đâu, nói vậy hắn đi đâu kiếm tiền a.
Bạch Thiềm Tài nguyên bản tưởng là người yêu cầu mình giúp đỡ là một tên béo ị, bại gia tử hư tâm bành trướng, không nghĩ tới người ta tính toán rất tỉ mỉ.
“Bạch Thiềm Tài, hai ta coi như là bạn bè đi?” Dư Lãng cùng Bạch Thiềm Tài kề vai sát cánh.
Bạch Thiềm Tài nghĩ chính mình đã nhận một khoản tiền lớn, tiếp tục còn nhận sáu khoản tiền nữa. Hắn hận chương trình học không thể có một trăm tám mươi môn.
Bạch Thiềm Tài không chút do dự gật đầu, Dư Hải Thiên nhờ bốn người, bọn họ đã thương lượng kỹ càng làm như thế nào để có thể “giúp đỡ” Dư Lãng. Chương trình học có bảy môn, mỗi người một môn, hắn xui xẻo chơi đoán số thua bị người khác tranh mất hai khoản tiền, hắn chỉ được một khoản. Hắn lại không muốn tuân thủ, hắn muốn đoạt lại, có thể cướp được một lần liền cướp một lần, hắn có lòng tham muốn lấy được càng nhiều tiền.
Bất quá, hiện tại hắn đã là bạn của Dư Lãng, nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Dư Lãng có thể không đem việc đều giao cho hắn mà lại giao cho người khác được sao?
Bạch Thiềm Tài tính toán nhỏ nhặt, Dư Lãng nghe một câu mà thiếu chút nữa là ngã xuống đất.
Dư Lãng nghĩ Bạch Thiềm Tài coi như xong rồi, ôm bả vai hắn nói: “Nói nghe hay vậy, hai ta là bạn bè, thế nào gọi là bạn? Bạn bè thì nên giúp đỡ nhau, đó là chuyện bình thường, sao có thể lấy tiền a. Cậu cũng không nên cầm tiền ba ba tớ đưa nha.”
Phản xạ của Bạch Thiềm Tài chính là che túi áo của mình, nghĩ đến chuyện tiền của mình còn chưa lấy ra liền ngượng ngùng buông tay, ánh mắt trốn tránh không nhìn Dư Lãng. Da mặt của hắn không có dày như Dư Lãng, nếu như là Dư Lãng bị nói như vậy y khẳng định sẽ đứng thẳng người tuyên bố hai người họ tuyệt giao. Hắn muốn giảng đạo lý cho Dư Lãng hiểu: “…Số tiền này là do tớ lao động mà có được… anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng..”
Bạch Thiềm Tài cố gắng khiến biểu hiện của mình đúng tình hợp lý một chút, trên thực tế Dư Lãng đã nghe ra ngữ điệu của hắn có chút chột dạ. Xem ra da mặt của Bạch Thiềm Tài vẫn cần rèn luyện a!!!
Dư Lãng vỗ vỗ bả vai Bạch Thiềm Tài, y quyết định vẫn là làm bạn bè với hắn đi. Da mặt mỏng mới có thể từ trên người hắn chiếm tiện nghi a. Giống như cái tên tiểu tử Dung An Thụy kia, da mặt còn dày hơn của mình, hoàn toàn là hắn chiếm hết tiện nghi của mình.