Vị tổ tông kia tại đường cái đua xe tốc độ, chính diện gặp phải một chiếc xe kéo hàng, chở nặng hơn 10 tấn. Tuy hệ số an toàn của xe tương đối cao nhưng tất nhiên điều đó cũng không giúp giữ được mạng của y, chẳng sợ y lái chính là loại xe Volvo độ an toàn trên thế giới được xưng là cao nhất, phỏng chừng tốt lắm cũng chỉ là giúp y sống lâu thêm mấy phút đồng hồ. Nhưng mà xe nổi tiếng đúng là xe nổi tiếng, ít nhất vị nhị thế tổ kia dù không tuân thủ quy tắc giao thông, không có trở thành thịt vụn, mà là để lại một cái xác toàn thây.
Nhưng dù toàn thây hay là thịt vụn cũng không thể thay đổi bản chất sự tình, chết chính là chết.
Đương nhiên, làm đương sự đã chết, thấy xác chính mình không có giống như trứng cá muối bữa sáng y vừa ăn, y vẫn là rất vui mừng. Ít nhất thời điểm y đứng ở bên cạnh chính mình, không có tự ghê tởm nhổ ra. Tai nạn á, coi như trong bất hạnh gặp may đi.
Dư Lãng cho là mình chết coi như là chết có ý nghĩa.
Thứ nhất, y thuyết minh một cách vô cùng sinh động tầm quan trọng của việc tham gia giao thông có quy tắc, nói vậy nghĩa là việc chính mình trải qua có tác dụng làm tấm gương. Ít nhất trong vòng ba năm,tỷ lệ tai nạn xe cộ do nhị thế tổ làm ra sẽ giảm xuống mạnh mẽ, như vậy cũng giảm bớt gánh nặng cho nhân dân phải không?
Bọn họ không bao giờ còn lo lắng, bản thân mình thành thành thật thật mà đi ở đường cái, đột nhiên không biết tại sao từ trong góc lại lao ra một cái xe như chó điên, “phanh” một tiếng hất tung người lên trời.
Bay lên trời coi như tốt, ít nhất sinh tử tại thân phú quý tại thiên, nhanh chóng tìm một chút, có khi còn có thể giữ được nửa cái mạng. Nếu bất hạnh bị đụng vào bánh xe, trùng hợp cái kia chó điên lại là quỷ đòi mạng, tính toán chi li, bắt chẹt vài bữa tiền cơm, hoặc là nhiều phiêu mấy người phụ nhân, hắn sẽ ở trên người của bạn lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại, thẳng đến đem bạn nghiền thành trứng cá muối (tức là nghiền nát á).
Kia mới kêu là một cái oan uổng đâu. Cho nên, y thoạt nhìn coi như không tồi, chẳng sợ không thể chết lại, mấy anh cảnh sát cũng phải thật cẩn thận đối đãi y, liên da y cũng không thể làm xước. Lái xe thoạt nhìn là người dãi gió dầm sương, lái xe thành thật cẩn thận, nghiêm nghiêm thực thực bị trói gô, miễn cho hắn chạy thoát, còn phái hai cảnh sát vẻ mặt dữ tợn trông coi.
Nhìn một cái, tên lái xe đáng thương kia thiếu chút nữa bị dọa tiểu ra quần.
Tự cho mình là người bị hại mà nói, tên lái xe kia cũng thật sự là oan, rất oan a. Người ta làm gì? Không phải là tại buổi tối, vì muốn kiếm ít tiền đem xe vận tải nặng 20 tấn không được chạy đến trung tâm tiến vào chợ nội thành sao? Loại sự tình này cũng không phải lần đầu, kiểu giống như là phần lớn ngôi sao nữ đều là “bồi ngủ” cao cấp đấy thôi. Mọi người đều biết nhưng không nói rõ thôi mà.
Việc hắn làm cũng không sai, cái sai duy nhất của hắn chính là thời điểm cùng một tên thiếu gia ăn chơi chác táng đụng thành một khối, hắn không để cho tên thiếu gia đâm hắn, mà là hắn đem tiểu tổ tông kia đâm chết.
Thân ái, đây là lỗi sai lớn nhất của anh a!
Dư Lãng tin rằng, vị lái xe vận tải đáng thương kia nếu có thể tiên đoán biết trước, chẳng sợ dù chỉ có thể biết trước một giây, hắn dù tình nguyện đem xe của mình đâm vào tường, cũng sẽ đem đường nhường lại cho vị nhị thế tổ này.
Đáng tiếc hối hận cũng đã muộn, Dư Lãng vui vui vẻ vẻ nhìn đại thúc đáng thương trước mặt, xem đầu mình như đầu người khác mà hướng xe cảnh sát đập bang bang,hướng về phía xe cảnh sát đập đầu đến không biết trời trăng gì hết, từng tiếng,từng tiếng, bang bang… máu bắn ra văng khắp nơi, theo bánh xe cảnh sát chảy xuống.
“Anh bạn, cần gì chứ, anh hiện tại chính là lập tức cắt cổ hay thắt cổ, cũng kéo không trở về vị tiểu thiếu gia quý giá kia.” cảnh sát trông giữ bên cạnh, không biết là đau lòng xe của mình hay là thương xót lái xe tự mình hại mình mà nhìn hắn mở miệng nói một câu thiện tâm.
“Tôi không muốn ngồi tù, tôi còn có một đứa con trai mười tám tuổi đâu, nó vừa mới thi lên đại học, nếu tôi ngồi tù, nó còn đi đến trường như thế nào a.” lái xe thì thào tự nói: “Tôi không cần ngồi tù…”
“Đến ——” tên cảnh sát hết kia chỗ nói rồi, đối với người lái xe xui xẻo cũng có vài phần đáng thương: “Anh nghĩ rộng ra đi, đây đều là mệnh. Anh nói anh làm chi vì ít tiền, cư nhiên chạy xe 20 tấn đến trong nội thành.Nội thành hơn một triệu xe a, nếu không gặp phải anh, vị tổ tông kia chính là đâm vào tường, người ta đánh rắm cũng không sao. Aiii, cũng không biết anh cùng vị tổ tông kia ai xui xẻo hơn?”
Tên cảnh sát kia cũng nói không rõ ràng, muốn oán trách vị tổ tông kia thì người ta trừ bỏ siêu tốc, vượt đèn đỏ gì đều không có, nếu không gặp phải xe vận tải lớn không nên xuất hiện cũng không đến mức đưa đến bệnh viện không kịp sẽ chết. Muốn trách người lái xe thì trừ bỏ quá tải, người ta cũng không có sai, thành thành thật thật mà tuân quy tắc thủ giao thông, đã bị người thẳng tắp đụng phải.
Nhưng là, một người chết, một người không chết, cố tình cái người đã kia chết trong nhà tài cao thế lớn, hơn nữa người chết lớn nhất, anh không xui xẻo ai xui xẻo a. Vị cảnh sát kia thương hại nhìn người lái xe, anh còn không bị tại tai nạn xe cộ chết đâu. Được! nể tình người chết, liền không tố cáo anh hủy hoại xe cảnh sát.
Lái xe vận tải lại bắt đầu ” bang bang “, đem đầu của mình thiếu chút nữa biến thành dưa hấu nát.
Dư Lãng ở một bên nhìn đều thay hắn đau răng, không có cách nào, y bình sinh sợ nhất chính là đau, khi còn bé tiêm phòng, hai người đều ấn không giữ nổi y. Lão thiên khả năng cũng biết, cho nên để cho y khi chết cảm giác đau đều không có, vừa mở mắt liền nhìn linh hồn của chính mình bay trên trời.
Đúng rồi, y mới vừa nói đến chỗ nào, hình như nói đến chính mình chết có ý nghĩa?
Đúng. Dư Lãng bay lơ lửng ở trong không trung dùng sức gật đầu một cái, nhìn bàn tay mình trong suốt, lại xuyên tường mà qua.
Con người rốt cuộc có linh hồn hay không? Người này thì nói có, người kia lại nói không, người này không thuyết phục được người kia, người kia cũng không chứng minh được là mình nói đúng. Hôm nay rốt cục có được đột phá trọng đại, bước tiến triển lớn trong lịch sử.
Hiện tại, Dư Lãng có thể dùng minh họa là chính mình, sự việc tự mình trải qua nói cho mọi người trên thế giới, người tuyệt đối có linh hồn. Nhìn y, chính là căn cứ rõ ràng chính xác a.
Cũng không biết có hay không hắc bạch vô thường.
Dư Lãng cả đời này không có gì yêu thích, —— đương nhiên thời điểm y chết mới hai mươi mốt tuổi, cũng chưa kịp phát triển yêu thích cái gì —— chính là thích hưởng thụ, tham luyến rượu ngon, thích mỹ nhân, yêu thích lang thang chơi xe, hoang đường, tùy hứng, ác độc, điên cuồng, vô pháp vô thiên. Y sinh ra đã rõ ràng, từ nhỏ liền có hết thảy, y là con cưng của thượng thiên, cả đời cũng chẳng sợ phải động một cái ngón tay, có thể hưởng thụ sinh hoạt tốt nhất. Nếu không phải nghiệp chướng khiến y thành mục tiêu bị đụng xe, trừ bỏ uống rượu tốt nhất, đi xe tốt nhất, y còn có thể chơi nữ nhân tốt nhất.
Đương nhiên, thời điểm y đùa nam nhân, tìm nam nhân cũng là tốt nhất. Điều này nói lên dù y cũng là đàn ông, cũng không biết cuối cùng ai mới là người được lợi.
Y khi còn sống, quỹ đạo đã muốn cố định. Dư Lãng thường xuyên nghĩ, chỉ sợ có tử vong mới có thể làm cho mình động dung, bất quá trên thế giới đã có quỷ, rốt cuộc có hắc bạch vô thường hay không a.
Dư Lãng ngồi xổm trên mặt đất họa quyển quyển( vẽ vòng tròn), chờ đợi hắc bạch vô thường trong truyền thuyết mang chính mình đi địa phủ, sau đó lại một lần nữa đầu thai. Lần này y nhất định đem cuộc đời mới trở nên tươi sáng hơn, tuyệt không là vương bát đản như lúc chết.
Nếu như không có hắc bạch vô thường như lời nói, y cũng chỉ có thể đi xem quỷ xuyên tường, quỷ phụ thân, quỷ giết người, hoặc là cùng nam nhân qua một khoảng thời gian yêu đương?
Âu đó cũng là một ý kiến hay.
Đang nghĩ tới nhập thần, cùng với âm thanh phanh chói tai, một chiếc xe màu đen có rèm che “két” một tiếng, đừng ở trên mặt đất giữa nơi Dư Lãng ngồi chồm hổm.
Đúng vậy, cũng không phải là ở giữa. Y ngồi chồm hổm trên mặt đất, xe ngừng, địa phương hắn ngồi xổm vừa lúc một phần hai bộ phận của xe đi qua.
Dư Lãng hơi hơi mở to hai mắt, nhìn cái xe tối om lại thâm trầm đến độ có thể trực tiếp trưng dụng làm xe tang kia, vù một cái thẳng tắp vọt tới mặt mình. Dư Lãng còn chưa khép miệng lại nhìn xe trực tiếp xuyên qua thân thể của chính mình, y liền cùng người ngồi ở ghế sau của xe mắt đối mắt.
Vô nghĩa a, chẳng sợ y là một con quỷ, không nói là có thể giống như người bình thường bị tông bay lên trời hay không. Y cũng là có quyền lợi của quỷ, không biết người dọa quỷ cũng là có thể hù chết quỷ sao?
Dư Lãng ngồi chồm hổm trên mặt đất, sàn xe đem y phân thành hai. Y càng nghĩ càng buồn bực, thành người trong suốt còn chưa tính, dựa vào cái gì ông thì được ngồi tôi thì phải đứng, lập tức hắn liền vỗ vỗ quần áo đứng lên, ngồi xuống bên cạnh tên khốn kiếp kia.
“Tiên sinh, bọn họ đem thiếu gia mang ra đến đây.” Nói chuyện chính là tài xế lái xe, Dư Lãng phía trước từ cửa sổ quay đầu vừa thấy. Đúng lúc đó,bốn năm cảnh sát đem cái siêu xe bị đâm đến biến dạng, thành tứ phân ngũ liệt, một dạng giống như nâng tổ tông đem y mang đi ra.
Tên khốn kiếp kia, sạch sẽ đi nhặt xác cho tôi đi, nếu tôi đã chết trước mặt ông, tôi cũng sẽ không để ý ông đem mộ địa xa hoa của ông tặng cho tôi đâu, bất quá tốt nhất điêu khắc cho tôi một cái bia mộ càng hoa lệ một chút, ai bảo ông là lão tử của lão tử đâu, lão tử lại so với ông chết trước, số tiền kia ông nên chi ra a.
Đúng vậy, tên hỗn đản này chính là kẻ so với y càng vương bát đản hơn – ba ba ruột của y.
Tiêu của cha mình một số tiền lớn, Dư Lãng ha hả cười không ngừng, thẳng đến khi y không cười nữa, hỗn đản ba ba bên cạnh y vẫn là ngồi ở ghế sau xe, không chút sứt mẻ.
Dư Lãng nổi giận, vương bát đản, chẳng lẽ ông muốn đem tiền ma chay của con trai ruột đều tỉnh lược đi sao? Ông cho là tôi hiếm lạ sao, ông cái đồ tử hỗn đản, nếu không vì ông lão tử như thế nào sẽ chết a.
Dư Lãng hiện tại chết đến không rõ ràng cũng không biết mình là bị ai hại chết. Nghĩ đến việc y chết có ít nhất bốn bàn tay người nhúng vào, không có cách nào, cái này vương bát đản rất có khả năng sinh, sinh cho y một cái đội bóng đá toàn tiểu đệ đệ. Tính riêng mấy bà mẹ của đám em trai, y khẳng định sẽ vượt qua bốn bàn tay, nếu tính kỹ hơn nữa, mười bàn tay đều đếm không đủ.
Ai bảo mẹ y là vợ chính thức còn y là con trai trưởng a. Tại Dư gia, theo truyền thống gia đình, y mà không chết đi đám con riêng kia ai cũng không thể leo lên.
Dư Lãng miên man suy nghĩ nửa ngày, thấy vương bát đản trên xe còn không đi xuống nhặt xác cho mình, vung tay lên, một bàn tay liền tát đi qua. Tát một cái, cảm giác thực thích, trách không được cái này vương bát đản không có việc gì liền thích dùng bàn tay đánh mình đâu.
Đánh bạt tay Dư Hải Thiên, Dư Lãng nháy mắt có một loại tâm tình nông nổi xoay người đem ca xướng thư sướng. Dường như ăn cả quả nhân sâm, cả người mỗi cái lỗ chân lông phải gọi là la hét thoải mái.
Loại cảm giác này, người ta gọi là muốn ngừng mà không được.
Hiện tại tôi cũng không phải con của ông, cho đồ vương bát đản nhà ông dám đánh tôi, hiện tại ngay cả lợi tức cũng trả trở về cho tôi. Y lại đánh thêm một bàn tay cho bõ tức một chút, vui rạo rực muốn ngừng mà không được, tiếc một cái là đánh hắn lại không có tiếng vang, nếu như có thể mang theo phối âm chát chát liền rất tốt.
Dư Lãng trừu chính là thích lắm, chợt nghe bên tai có một tiếng thét kinh hãi.
“Người a!! Mau tới tiên sinh hộc máu!!.”
Chỉ nghe “xì” một tiếng, y cảm giác đến hết lạnh lại nóng lên, chất lỏng hồng sắc đầy trời, giống như một mũi tên nhọn, xuyên qua mặt của y, dừng ở chỗ ngồi đối diện, giống một đóa hoa mai trong tuyết nhất dạng diễm lệ.
Trong khoảnh khắc hoảng hốt, y cảm nhận được mùi máu tươi trong không khí làm người ta buồn nôn.