Đêm đó sau khi dàn xếp xong hành cung, hoàng đế liền đến phòng Tô Dư, cười nói:" Trẫm dẫn ngươi ra ngoài một chút được không?"
Tô Dư cho rằng hắn chỉ muốn dẫn mình đi dạo hành cung một chút, nhưng sau khi đáp ứng mới biết -- hắn thật sự muốn dẫn nàng ra ngoài cung.
Phong cảnh Kỳ sông thật khác với Cẩm Đô lẫn Ngô Tuân, trên đường tới đây nàng đã sớm cảm thụ được. Đường có chút trống trải hơn, cảnh so với Cẩm Đô cũng thêm phần đáng sợ, núi non cùng bình nguyên tương giao, trong chút tiêu điều lại có phần thoải mái.
Hoàng đế ngay cả xe ngựa cũng không chuẩn bị, đến bên ngoài hành cung, liền nhảy thẳng lên lưng ngựa, sau đó đưa tay kéo nàng lên. Từ lần cùng hắn cưỡi ngựa ở Ngô Tuân năm ngoái, Tô Dư đã hơn một năm không cưỡi ngựa. Nhất thời có chút khẩn trương, hoàng đế ngược lại vẫn bình tĩnh như một năm trước, chậm rãi đi về phía trước, nửa điểm không vội.
Tuy không có cung nhân tùy giá, Tô Dư cũng không thấy lo lắng nhiều -- Cho dù bên cạnh không có ai, tất cũng có người bảo hộ trong bóng tối. Thiên tử xuất hành, không thể có bất kỳ sơ xuất nào.
Sắc trời đã có chút tối, gió ấm áp thổi qua, vung lên vài sợi tóc mai vốn rủ xuống của Tô Dư, từng sợi nhẹ nhàng phất trên mặt Hạ Lan Tử Hành, mang một mùi hương nhàn nhạt.
Nghiêng người về phía trước, Hạ Lan Tử Hành áp vào tai nàng nhẹ nhàng nói:" Thích nơi này sao?"
Tô Dư gật gật đầu, thấy trên mặt khẽ nóng lên, liền vội cúi đầu xuống.
Cười khẽ một tiếng, Hạ Lan Tử Hành ôm chặt nàng, nói một câu "Ngồi vững".
Lúc hắn giục ngựa, Tô Dư sợ hãi kêu lên, từ trước chưa từng trải qua việc này, tuy hiện tại có hắn che chở, vẫn cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Tự trấn định bản thân, chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt trôi qua thật nhanh, cái gì cũng không thấy rõ, trong lòng liền càng thêm sợ, không tự chủ đưa tay nắm chặt vạt áo hắn, nửa điểm cũng không dám buông ra.
"Hắc, đừng sợ..."_ Nhận ra nàng khẩn trưởng, hoàng đế cúi đầu cười khuyên nàng, thoải mái nói _" Ngươi ngã không được đâu."
Đây là ngựa tốt hiếm thấy, thủ vệ cửa thành còn chưa kịp nhìn rõ, hai người đã phóng ra cửa. Lại đi thêm 1 đoạn, nửa điểm cũng không thấy chậm lại, khiến Tô Dư cắn chặt răng, một chữ cũng không nói nên lời.
Thở dài một hơi, hoàng đế bỗng dưng siết cương ngựa, 1 tiếng hí nhẹ vang lên, con ngựa vững vàng dừng lại. Tô Dư nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn, hoàng đế liền tùy ý để nàng bình tĩnh lại, qua chốc lát, mới vỗ vai nàng, sau đó chỉ về phía trước, nói nhỏ:" Ngươi xem."
Tô Dư cảm thấy đi 1 đoạn đường này, tâm thần dường như đã không còn chịu khống chế của mình, hắn nói cái gì liền tuân theo cái đó. Thành thật ngẩng đầu lên, thân thể có chút cứng lại, men theo phương hướng hắn chỉ nhìn sang, nhất thời còn có chút run sợ.
Dưới chân bọn họ là thảo nguyên mênh mông, cỏ mọc rất cao, gió thổi qua liền nổi lên sóng lớn, giữa lúc trời tối nhìn sang, càng không giống với thảo nguyên, mà như biển lớn không ngừng chuyển động. Giữa đại dương này, là vô tận sông núi cùng hoang mạc. Trời chiều ngã về tây, đã có nhiều chi tiết không thấy rõ, chỉ nhìn thấy một hình dáng mơ hồ, trầm lặng đứng vững giữa thiên địa. Trên vách đá, còn vươn chút nắng chiều, rất đỏ, giống như khối huyết ngọc đặt giữa chân trời. Ánh chiều tà nhàn nhạt chiếu qua, ở rìa khối huyết ngọc, khảm ra một đạo kim sắc.
Tô Dư thường thấy cung điện vàng son lộng lẫy, lại chưa từng xem qua cảnh tượng này. Như 1 bức họa, đẹp đến không thể có thực.
" Đẹp không?"_ Hoàng đế cười hỏi, Tô Dư vẫn có chút ngốc gật gật đầu, đáp: " Cực kỳ đẹp..."
"Ừ, thích là được rồi."_ Hạ Lan Tử Hành đối với phản ứng của nàng rất hài lòng. Kỳ thật hắn cũng chưa tới Kỳ sông, cảnh đẹp trước mắt này cũng là lần đầu hắn nhìn thấy -- cái này liền đa tạ tổ phụ của hắn. Thiên hạ đều biết, tổ phụ hắn sau khi nhường ngôi liền mang theo Thái hoàng thái hậu, tốn mấy năm đi khắp Đại Yến, xem hết kỳ cảnh trong thiên hạ.
Thời điểm hắn cấp Thái thượng thái hoàng giải thích chuyện điều tra Tô gia, người làm tôn nhi hắn, liền mặt dày nhờ tổ phụ cho biết một chút kỳ cảnh, mục đích lại vô cùng rõ ràng: Muốn làm A Dư thích.
Nửa tháng sau, hắn liền nhận được một phong thư từ Dục Đô cố cung. Có thể thấy gần đây Thái thượng thái hoàng cùng Thái hoàng thái hậu đều rãnh rỗi đến điên rồi, lại dùng nửa tháng viết cho hắn gần trăm trang giấy. Không những nói mỗi chỗ có quanh cảnh nào, còn có thời điểm nào đi xem tốt nhất, bên cạnh có địa phương nào tốt cũng đều nhắc đến.
Hắn vừa xem, vừa thầm nói...sách du ký trong dân gian đều có thể trực tiếp vứt đi rồi.
Những địa phương này trải rộng khắp Đại Yến, Thái thượng thái hoàng đã nhường ngôi có thể mang thê tử nhàn nhã đi dạo, nhưng hắn còn tại vị lại không thể làm được. May mà còn một chỗ ở phù cận hành cung Kỳ sông, giới thiệu cụ thể do Thái thượng thái hoàng viết, bên cạnh còn có một hàng chú giải, lộ vẻ xuất từ tay Thái hoàng thái hậu: A Hành nhớ lấy, vào lúc khí trời tốt, ban đêm cảnh đẹp cực kỳ, cùng sa mạc tôn nhau lên, tuyệt không thể bỏ lỡ!
Sau còn thêm một câu: Cách cửa thành gần nhất, đi một trăm bước có một tửu quán, rượu ngon thức ăn hảo.
Lúc đó, Hạ Lan Tử Hành tránh không được ngẩng đầu nhìn chồng tấu chương chất thành núi trước mặt, thầm than một câu đồng dạng là hoàng đế, Thái thượng thái hoàng thật quá tiêu dao...
_______________________________________
Xuống ngựa, hoàng đế đưa tay cho Tô Dư còn đang sững sờ, mỉm cười nói:" Xuống dạo một chút."
"Nha..."_ Tô Dư đưa tay sang, để hắn dìu xuống ngựa. Vốn bị kinh hãi, dọc đường còn bị dọa không ít, lúc chân vừa chạm đất, bãi cỏ mềm mại càng làm nàng toàn thân vô lực. Không tự chủ ngồi xuống, trên tay liền cảm thấy hoàng đế đầu tiên muốn nhấc mình lên, nhưng một lúc sau, hoàng đế cũng không tiếp tục kéo nàng, tùy ý để nàng ngồi xuống mặt đất.
Tiện đà hắn cũng ngồi xuống, yên lặng trong chốc lát, hai tay liền đặt sau ót, trực tiếp nằm xuống.
"..."_ Tô Dư quái lạ, ngồi nhìn hắn. Hoàng đế nâng mắt, nhẹ nhàng nói:" Mệt mỏi liền nằm xuống, chờ đến khi trời tối đi."
... Chờ đến khi trời tối? Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng nhìn sắc trời xem ra còn phải chờ thêm một hồi nữa. Trên xe ngựa xốc nảy hơn nửa ngày vốn đã mệt nhọc, lại bị hắn cưỡi ngựa "lăn qua lăn lại" một đoạn, Tô Dư cảm thấy toàn thân đều đã mệt đến rã rời. Nghe hắn nói vậy, liền theo lời nằm xuống, cách hắn một cánh tay.
Hạ Lan Tử Hành trở mình, chống tay lên đầu nằm nghiêng nhìn nàng. Xem ra nàng thật không thích ứng được với xốc nảy lúc trước, hiện nay rõ ràng đã dừng lại một lúc, nhưng khí tức vẫn có chút không yên.
Nhìn nàng nửa ngày, thấy nàng có chút thấp thỏm nhìn lại mình, Hạ Lan Tử Hành đột nhiên bật cười.
"... Làm sao vậy?"_ Tô Dư hỏi. Sau đó thấy hoàng đế nằm xuống lại, cười một câu:" Mệnh a..."
Suy nghĩ một chút, Tô Dư vẫn không hiểu cảm khái của hắn từ đâu mà đến, chỉ cười nói:" Bệ hạ không phải nói không tin số mệnh sao?"
"Đúng, không tin."_ Hoàng đế nghiêng đầu sang chỗ khác, sau đó lại tiếp tục nhìn nàng, đáy mắt ý cười thật sâu:" Nhưng "mệnh" lần này không phải là "mệnh" kia..."
Tô Dư vẫn một bộ không hiểu, kỳ thật hắn cũng không rõ chính mình cảm khái cái gì. Nhất thời chỉ cảm thấy trọng sinh thật kỳ diệu, vốn chỉ muốn đền bù nàng, để nàng trong lòng, về sau càng không nghĩ tới...trong lúc đối tốt nàng, hắn lại được thấy qua những kỳ cảnh đời trước chưa từng chiêm ngưỡng.
Màn trời rốt cuộc đen lại, những ngôi sao từ từ hiện ra. Từng chút từng chút điểm ở chân trời, nối thành một mảnh sáng chói.
Có thể thấy rõ đạo ngân hà cùng hai đường phân giới, Hạ Lan Tử Hành nhìn Tô Dư đang ngưng mắt chuyên chú quan sát dải đạo ngân hà, cười hỏi nàng:" Xem nghiêm túc như vậy, không phải đang tìm sao Chức Nữ chứ?"
"Không phải."_ Tô Dư cười một tiếng _" Thần thϊế͙p͙ là hiếu kỳ, những ngôi sao nhìn qua rõ ràng không có khác biệt gì, Khâm Thiên Giám rốt cuộc là như thế nào nhìn ra hung cát bên trong."
Không chỉ hung cát, còn có vận mệnh con người. Nếu như có thể trọng sinh một lần nữa, nếu như lão Thiên để nàng mang theo ký ức đời trước trọng sinh, nàng nhất định sớm một chút đi học tinh tượng, nhất định xem vận mệnh của mình cùng Tô gia thật rõ ràng, không cần sống qua những ngày thấp thỏm như vậy nữa.
" Cái đó không chuẩn."_ Thái độ gần như coi khinh của hoàng đế khiến nàng hơi khựng lại, lông mày nhẹ chau:" Từ xưa đến nay, đây được xem là đại học vấn, bệ hạ sao lại cảm thấy không chuẩn xác?"
"Ngô...học vấn chính là học vấn."_ Hạ Lan Tử Hành nhìn lên trời sao, ngáp một cái _" Trẫm không phải nói thiên văn là chuyện không chính xác, mà là Khâm Thiên Giám không chính xác." _ Cười một tiếng, giải thích với nàng _" Lúc nào cũng chọn lời dễ nghe."
"..."_ Tô Dư không nghĩ tới hoàng đế sẽ nói những lời như vậy. Quả thật, Khâm Thiên Giám luôn thích lựa lời dễ nghe, thậm chí có phần nịnh nọt, không bao giờ bẩm báo rõ ràng.
" Nguyên lại bệ hạ biết rõ..."_ Tô Dư cười hỏi hắn _" Vậy tại sao còn tha cho họ tội "khi quân"?"
"Phải nói thế nào nhỉ. Những thứ hung cát kia cũng không phải giả, bọn họ chỉ là thường xuyên tốt khoe xấu che thôi, lừa gạt hay không lừa gạt, trong lòng trẫm biết rõ là được rồi."_ Hắn nói xong còn cười nhạt một tiếng _" Hơn nữa...rất nhiều thời điểm, Khâm Thiên Giám vẫn là địa phương có chỗ dụng."
Nếu tích cực điều tra chưa chắc là chuyện tốt, đổi một nhóm quan viên lên cũng chưa chắc thay đổi được gì. Cho nên chỉ cần trong lòng đế vương hiểu rõ, có thể tin cũng có thể không tin, càng quan trọng hơn, là lúc hữu dụng có thể lấy ra dùng.
Tô Dư nghe vậy liền im lặng, qua hồi lâu, mới nói:" Vậy địa phương không còn chỗ dụng sẽ ở đâu?"
" Lại lo lắng ai à?"_ Hoàng đế nhẹ nhàng cười hỏi.
Tô Dư khựng lại chưa nói, đã nghe được hắn nhẹ giọng:" Nếu như đang dùng...chính là Tô Triệt nhỉ? A, không nói hắn trung thành, quả nhiên còn là một hài tử chưa đến nhược quán (*) không có dị tâm, trẫm cũng không cần thiết phải so đo với hắn."
(*) Nhược quán: Cháng trai 20 tuổi.
Hắn nói nhẹ nhàng mà thẳng thắn, vốn muốn làm Tô Dư yên tâm, nhưng Tô Dư lại không nhịn được nghĩ tới, kiếp trước năm này, Tô Triệt cũng còn là một hài tử chưa đến nhược quán, nhưng hoàng đế vẫn có thể giết hắn.
"Ừ..."_ Nhẹ nhàng đáp một tiếng, Tô Dư cũng không truy vấn thêm. Hoàng đề ngồi dậy, yên lặng trong chốc lát rồi đứng lên, cười nói:" Dậy đi, tìm một chỗ ăn chút gì đã."
Bữa tối còn chưa dùng, tự là vì muốn nếm thử nơi mà Thái hoàng thái hậu đã cật lực đề cử. Tô Dư cười yếu ớt đưa tay cho hắn, mượn lực hắn đứng dậy.
Vẫn là hắn lên ngựa trước, tiện đà đưa tay kéo nàng lên. Tô Dư chân vừa đạp một cái, hắn liền dùng lực, nhưng cảm giác nàng không mượn lực này để lên ngựa, ngược lại thân thể bỗng nghiêng về phía sau, rơi xuống đất.
"A Dư?!"_ Hạ Lan Tử Hành kinh hãi, tay chưa buông nàng ra liền xoay người xuống ngựa, đỡ lên thân thể nàng xem xét, quả nhiên hai mắt đã nhắm nghiền, ngất đi.
Tác giả (Lệ Tiêu) có lời muốn nói:
- -Bệ hạ vì nịnh nọt Tô Dư liền tìm tổ phụ học hỏi kinh nghiệm
- -Sau đó A Dư liền ngất a
- -Haizzz, đây quả là một bi thương chyện xưa
#Giúp bệ hạ lên trang đầu#