Lần đầu nhận ra điểm khác thường của túi hương, là lúc Nhàn Phi đến Khinh Lê cung. Lần đó là thật sự vô ý đánh đổ nước trà, thấm ướt túi hương. Khiến Cá Bột luôn ôn nhuận, thân cận với Tô Dư đột nhiên phát điên nhào tới, lông trên người cũng dựng cả lên.
Có lẽ do thân mật với Tô Dư, ngược lại cũng không làm nàng bị thương nặng, chỉ cách một lớp quần áo, kéo một đạo móng vuốt mờ trên đùi nàng -- cũng không có cảm giác gì, chỉ là hai ba ngày sau, lúc thay quần áo, đạo dấu vết kia liền có thể thấy rất rõ ràng.
Nhàn Phi lúc đó liền cảm thấy không ổn, nói con chồn này không nên vô cớ phát điên như vậy. Chỉ là...khi đó cũng không tìm y nữ đến nghiệm xạ, mùi của xạ hương, hai người các nàng vừa nghe liền biết.
Cá Bột tạm thời bị cung nữ ôm ra ngoài, Nhàn Phi nhìn túi thơm bị bỏ trên bàn, thần sắc đại biến:" Đây rõ ràng có lòng không để tỷ tỷ mang thai."_ Ngừng lại một chút, nàng cũng hỏi giống như hoàng đế _" Túi thơm này...là ai cho tỷ tỷ?"
Tô Dư cũng đáp như vậy, ngoài trừ đồ Thượng Phục cục theo lệ mang đến, nàng cũng không dám tùy ý dùng đồ người khác tặng. Chính mình lại lười làm những thứ này, nên càng không phân phó người khác làm.
Lúc đó, Nhàn Phi nghe xong liền cười lạnh một tiếng:" Thượng Phục cục? Tay của người này, duỗi hơi dài rồi."
Đương nhiên là vậy, ngay cả Tô Dư cũng cảm thấy. Không giống việc động chân tay vào vật khác, muốn ra tay trong đồ được tặng theo phân lệ, người này phải có người trong sáu cục.
Nhàn Phi lo lắng cho nàng, cầm túi hương định mang ra ngoài, cảm thấy phải lập tức bẩm cho hoàng đế, chuyện như thế không thể khoan nhượng được.
"Nhàn Phi nương nương bớt giận."_ Mi tâm Tô Dư mang ý cười, khuyên nàng trở lại _" Cho dù là tội lớn "không thể khoan thứ", nhưng trong cung này không giải quyết được, còn ít sao?"
Nhàn Phi liền nhịn xuống, muốn nghe Tô Dư có ý gì.
"Xạ hương trong túi thơm không phải là giả, nhưng ta đeo còn chưa đầy nửa tháng, ngày giờ cũng không dài, không thể xem như đã khiến ta tuyệt tự, hơn nữa ta căn bản cũng không bị nó hại sẩy thai...như thế, chuyện gì cũng chưa xảy ra cả, cho dù bệ hạ vì sủng ái ta mà nghiêm thẩm, thuộc hạ bên dưới cũng khó tránh khỏi lười biếng. Thêm người kia vốn bày người trong sáu cục, nhất định sẽ có cách ứng đối, kết quả như thế nào, ta với ngươi đều rõ ràng."
Hơn phân nửa sẽ không tra được gì. Từ tần phi trong cung đến sáu cục, quan hệ rắc rối thế nào các nàng không phải không rõ. Nếu thật xảy ra chuyện, thiên tử tức giận bên dưới tự sẽ không có kẻ dám quấy phá, nhưng nếu không có chuyện gì, lòng người trong cung nhất định không vững.
Như vậy...làm ra chút chuyện mới tốt.
Nhàn Phi không biết Tô Dư đến tột cùng muốn làm chuyện gì, chỉ nhíu mày nói:" Cho dù "không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con", nhưng hang cọp này tỷ tỷ vào không được, đại sự cả đời..."
"Ai nói ta muốn mỗi ngày đeo nó, cho đến khi bệ hạ biết rõ nguyên nhân?"_ Tô Dư cười khẽ hỏi ngược lại. Trầm tư một lát, nhẹ nhàng cười nói _" Không bằng...đi đường vòng vậy."
Đường vòng kia, chính là ở trước mặt mọi người làm ra chuyện này, khiến người ngoài cho rằng có kẻ muốn hủy dung nàng, sau đó quanh co một hồi liền vạch trần chuyện xạ hương.
Tô Dư nói:" Đừng ngại phiền toái, nếu trước đó có người bị thương, bệ hạ sẽ càng nghĩ nếu thương thế kia xuất hiện trên người ta, hoặc trên người phi tần khác sẽ như thế nào, sau đó tiện đà nói ra chuyện xạ hương, sẽ khiến bệ hạ xem trọng việc này hơn."
Nhàn Phi không thể không đồng ý với nàng, nhẹ gật đầu, hỏi:" Cần phải an bài thế nào?"
Tô Dư chậm khẩu khí, nhàn nhã nói:" Cũng không cần tận lực an bài, tùy thời chuẩn bị là được. Khi nào Cá Bột muốn cùng ta xuất hiện trước mọi người, đó chính là cơ hội."_ Lấy túi hương khỏi tay Nhàn Phi, lại nói _" Túi thơm này, Nhàn Phi nương nương còn phải trả lại cho thần thϊế͙p͙, hong khô rồi dùng tiếp đây."
Sau đó liền đem việc này nói với Chiết Chi, theo ý của Tô Dư, là nhờ Chiết Chi tìm một người đáng tin cậy, nhưng Chiết Chi lại quả quyết lắc đầu:" Không được. Nương nương nhìn Thu Thiền xem? Cũng là người nô tỳ và Quách Hợp cùng nhau chọn, không phải nói phản bội liền phản bội ư?"_ Chiết Chi nói xong liền dừng lại một chút, sau đó do dự nói _" Hay là để nô tỳ đi. Không phải chỉ bị thương thôi sao? Cũng không phải đại sự gì."
Tô Dư tuy không muốn, nhưng cũng không còn cách nào khác. Lúc đó Thu Thiền tuy chưa bị giải đến Cung chính tư, vẫn ở tại Trường Thu cung làm mật thám, nhưng Tô Dư biết, cho dù chuyện của Thu Thiền hoàn thành theo dự đoán của nàng, tiếp theo không biết còn có thể ra chuyện xấu gì nữa. Nếu lại giao cho người không rõ ngọn ngành đi làm, sớm muộn gì cũng bại lộ. Đến lúc đó không biết hoàng đế sẽ nghĩ gì, chỉ sợ cho dù nàng là thật sự tự vệ, hậu quả cũng khó lường.
Vì vậy liền đem túi thơm giao cho Quách Hợp trông giữ, mỗi ngày đều mang theo bên người, khi nào có cơ hội, liền lập tức sử dụng.
Cứ như vậy thẳng đến nửa tháng.
Hôm này nàng bởi vì chuyện Thu Thiền mà đến Thành Thư điện diện thánh, sau khi trở về tâm tư liền phiền loạn, ngược lại khiến cho Cá Bột cùng Phi Ngư không an tâm với nàng, cứng đầu đi theo.
Cơ hội cuối cùng cũng tới.
Có thể nhìn ra, lúc nàng làm đổ nước trà, Nhàn Phi vẫn không hiểu, bởi vì Cá Bột cùng Phi Ngư đều không ở bên nàng.
Khi nhìn thấy vết thương trên tay Chiết Chi, nàng lại càng hiểu rõ, Chiết Chi không phải vì "tránh không kịp" mà bị thương thành như vậy, đoán chừng là do cố ý cầm túi hương trêu chọc Cá Bột cùng Phi Ngư.
Sau đó Nhàn Phi liền sai người đến Thành Thư điện thưa chuyện, không phải cố ý khi quân, nhưng lại cố ý bẩm báo mơ hồ, khiến hoàng đế lầm tưởng Tô Dư bị thương.
Sau khi Hoàng đế đến Trường Thu cung, những chuyện khác, từng cái đều được mở ra.
Tô Dư dễ dàng bắt được ánh mắt hoàng đế vô tình lướt qua nàng khi nhìn thấy vết thương của Chiết Chi, hắn quả nhiên nghĩ đến, nếu tổn thương này xuất hiện trên tay Tô Dư sẽ ra sao.
Nhưng kinh hãi này, vẫn đánh không lại tức giận lúc hắn biết trong túi chứa xạ hương.
"Thượng Phục cục."_ Hoàng đế nói ra 3 chữ này, khẩu khí lạnh lẽo khiến mọi người không rét mà run. Từ U tiến lên một bước, dò xét:" Bệ hạ, có cần truyền người của Thượng Phục cục đến?"
"Không."_ Hoàng đế trầm giọng _" Cho Cung chính tư điều tra kỹ Thượng Phục cục. Nếu năm cục còn lại có bất thường, Cung chính tư đều có thể tra xét."
Thế trận thật lớn.
Mọi người cả kinh không nói lời nào. Tô Dư cúi đầu, nói một câu "Tạ bệ hạ", rồi lại có chút sợ hãi hỏi:" Vậy Cá Bột cùng Phi Ngư..."
Ánh mắt hoàng đế rơi vào Cá Bột đang được Tô Dư ôm chặt trong lòng, Cá Bột cũng nhìn hắn, bộ dáng ngoan ngoãn cực kỳ, hoàn toàn không có ý đả thương người khác.
"Ngươi giữ đi."_ Hoàng đế cười nói.
Sau khi hoàng đế hạ lệnh điều tra, mọi người liền cáo lui khỏi Trường Thu cung. Tô Dư vốn muốn trực tiếp hồi cung, nhưng lúc hoàng đế đi đến bên nàng bỗng dừng lại, rồi như có điều suy nghĩ nhìn về phía nàng, sau đó tiếp tục đi lên phía trước.
Tô Dư giật mình, phân phó kiệu nhỏ cho Chiết Chi hồi cung trước, còn phái thêm y nữ tiếp tục chữa trị vết thương cho nàng, sau đó chính mình liền cất bước đuổi theo hoàng đế.
Nói cho cùng trong chuyện này vẫn do nàng tính kế, khó tránh khỏi có phần chột dạ.
"Bệ hạ có việc?"_ Nàng ở sau lưng hoàng đế nhẹ hỏi một tiếng, hoàng đế dừng lại, xoay người nhìn nàng giây lát, nói:" Cũng trẫm đi 1 chút không?"
"Ân."_ Tô Dư cúi đầu phúc thân, sau đó đi theo.
Đây như một chuyến đi không mục đích, bất quá cung đạo này hai người cực kỳ biết rõ, quen thuộc đến từng bước chân.
Trong bóng tối, chỉ có ánh sáng duy nhất phát ra từ chiếc đèn của cung nhân đi trước. Được một lúc lâu, mới nghe hoàng đế gọi một tiếng:" A Dư."
"Ân?"_ Tô Dư ngẩng đầu lên, vì ánh đèn mờ ảo mà không nhìn rõ khuôn mặt hắn.
"Trẫm chọc cho ngươi quá nhiều phiền toái."_ Hoàng đế nói. Tô Dư ngẩn ra, cúi đầu nói:" Bệ hạ cớ gì nói lời này?"
Hạ Lan Tử Hành nhẹ lắc đầu:" Vốn... muốn đền bù thiệt thòi lúc trước, sau này chân tâm thật ý với ngươi. Nhưng kết quả...lại chọc ra nhiều chuyện như vậy."
"Xạ hương."_ Hoàng đế cười khẽ một tiếng, có chút tự giễu _" Trẫm không đối tốt với ngươi, người người liền khi dễ ngươi; trẫm đối tốt với ngươi, người người lại muốn hại ngươi..."
Thật không hiểu nên làm thế nào.
Tô Dư nhẹ thở dài, cũng hiểu đại khái tâm tư của hoàng đế. Nhưng hậu cung từ trước vốn là như thế, tần phi thất sủng tất nhiên mặc người lăng nhục, cho dù được sủng ái, cũng tránh không được những chuyện này. Hậu cung là của hoàng đế, nhưng những chuyện này hơn phân nửa hoàng đế đều không quản được -- tần phi âm thầm hại nhau, há có thể để hoàng đế biết?
Cho dù cực kỳ cẩn thận, cũng khó lòng phòng bị.
Tuy hiểu đạo lý này, Hạ Lan Tử Hành vẫn hết sức ảo não -- vốn muốn cùng Tô Dư trải qua đời này thật tốt, nhưng nếu vì hắn đối tốt với nàng, lại khiến nàng nguy hiểm, thậm chí liên lụy tính mạng...
Hắn chỉ đành tự sát tạ thiên hạ thôi.
Nhất thời đều im lặng không nói, suy nghĩ tâm sự của riêng mình, một lát sau, hoàng đế lại hỏi nàng:" Việc này... ngươi cảm thấy là ai làm?"
Tô Dư nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng chỉ đành lắc đầu:" Thần thϊế͙p͙ không biết. Không phải không có suy đoán, nhưng lòng người đều có thiên vị, tất nhiên sẽ nghĩ đến người không vừa mắt từ trước nhiều hơn."_ Dừng lại, nàng hỏi _"Vậy bệ hạ cảm thấy là ai?"
Hoàng đế cũng suy nghĩ, tiện đà cười một tiếng:" Nghe ngươi nói vậy, trẫm cảm thấy trước cũng không nên nghĩ là ai làm cho thỏa đáng, cứ chờ kết quả của Cung chính tư đi."
Tô Dư nhẹ cười gật đầu:" Ân, hoài nghi lung tung như thế, khó tránh khỏi trong lòng có khúc mắc. Không chừng...lại oan uổng người khác."
"...Ân."_ Tự biết nàng từ đâu nói những lời này, hoàng đế có chút buồn bực.
Bụi cây thấp bé bên cạnh bỗng truyền đến một hồi động tĩnh, cũng không phải do gió thổi qua, bất giác cảm thấy căng thẳng, hai gã hoạn quan phía trước cũng nhận ra, liền ngừng cước bộ lại.
Hạ Lan Tử Hành nghiêng đầu, cẩn thận lắng tai nghe, tiếng động kia vẫn tiếp tục. Đưa tay ra, để nàng lùi sang cung đạo bên kia, chính mình cũng không tiến sát lại, chỉ cẩn thận nhìn sang.
Bóng đêm luôn khiến người ta thêm sợ hãi, Tô Dư cảm thấy hô hấp không ổn, tiếng động kia lại khi có khi không, trực tiếp khiến người ta suy nghĩ viễn vông.
"."_ Một bóng trắng vừa nhảy đến trước mặt bọn họ đồng thời kêu lên, hết thảy sợ hãi đều lập tức bị quét sạch. Tô Dư trừng thứ đang ngồi trước mặt:" Cá Bột, lại đây! Không cho phép giả thần giả quỷ!"
"."_ Thế nhưng từ phía bụi cỏ chạy đến nhào vào ngực nàng lại là Phi Ngư.
Cá Bột bị Phi Ngư "đoạt sủng" liền nước mắt lưng tròng nhìn Tô Dư, Hạ Lan Tử Hành cúi đầu nhìn xem, sau đó cúi người đem nó ôm vào lòng. Không thể trách Tô Dư ôm Phi Ngư liền không ôm Cá Bột, hai tiểu chồn lớn lên, so với lúc trước nặng hơn rất nhiều.
"..."_ Cá Bột không cam lòng, vừa muốn người ôm lại vừa muốn chơi với Phi Ngư, vì vậy liền vươn móng về phía ngực Tô Dư.
"A, vừa vặn."_ Hoàng đế nhìn sang nàng, vui vẻ nói _" Ân, ngươi xem, Cá Bột không muốn rời xa Phi Ngư như vậy, xem ra hôm nay người đành phải "chấp nhận" cùng trẫm về Thành Thư điện rồi."