Hoàng đế im lặng một hồi, cuối cùng chỉ đưa tay đặt lên ngăn kéo mà không mở ra. Tô Dư tràn đầy bất an, ngước mắt nhìn hắn, nhưng lại không dám mở miệng nói gì, chỉ đành dùng sức cắn môi dưới, cúi đầu chờ quyết định của hắn.
" Vậy không động vào là được."_ Hắn cười nhẹ một tiếng rồi rút tay về. Nhìn xung quanh một vòng thấy cũng không còn gì để nói, ách một tiếng _" Mấy ngày nữa ngươi sẽ phải dời đến Khinh Lê cung rồi...."
" Vâng."_ Tô Dư cúi đầu đáp.
" Nếu cần gì, phải kịp thời nói với trẫm."_ Hắn vừa dứt lời trong lòng liền có chút thấp thỏm, đợi chờ câu trả lời của nàng. Chỉ thấy Tô Dư mím môi im lặng, sau đó nhẹ nhàng nói:" Ân."
_______________________________________
Mỗi một lần chung đụng cùng Tô Dư, Hạ Lan Tử Hành đều ảo não không thôi. Hắn nhận ra cho dù đã qua nhiều ngày như vậy, hắn vẫn hoàn toàn không biết nên đối mặt với nàng như thế nào mới thích hợp. Lúc mới trọng sinh sống lại hắn đã cảm thấy cực kỳ may mắn, nhưng hôm nay hắn mới nhận ra -- đây cũng là một trò đùa của tạo hóa. Nếu như làm cho hắn trọng sinh sớm hơn 2 năm, hay chỉ là một năm rưỡi thôi, thì cũng sẽ ít phát sinh được rất nhiều chuyện, mà trong lòng hắn cũng thấy dễ chịu phần nào.
Bất quá cũng không thể trách người khác được, lại càng không thể trách trời xanh. Chỉ có thể nói "tự tạo nghiệt, không thể sống" thôi.
_______________________________________
Thời điểm Tô Dư dời cung cũng được xem là náo nhiệt nhỏ. Tễ Nhan cung ở nơi tối tăm phía Tây, Khinh Lê cung lại ở phía Đông, cách Thành Thư điện không xa, cũng được coi là một vị trí tốt trong hoàng cung.
Trong lòng Tô Dư hiểu rõ, ngày này, nhất định có bao nhiêu người nhìn nàng, đồng thời cũng ôm trong đó bao nhiêu tâm tư.
Nhưng nếu nói trong đó có tâm tư thật lòng muốn tốt cho nàng, chỉ sợ đã ít lại càng thêm ít.
Thời điểm nàng ở Tễ Nhan cung, trong cung không có phi tần tùy cư (*) nào, vì vậy khi đến Khinh Lê cung cũng không. Điều này làm cho nàng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy bớt được chút phiền toái, bên tai cũng thanh tịnh chút ít.
(*) Tùy cư: ở chung, mỗi một cung đều sẽ có vài phi tần cấp thấp ở cùng.
Bận rộn cả ngày mới được nghỉ ngơi, Chiết Chi châm cho nàng một chén trà an thần, nàng liền cười nhìn sang bên cạnh:" Ngồi đi, cả ngày nay từ sáng đến tối ngươi cũng không có chút nhàn rỗi nào."
Chiết Chi vâng lời ngồi xuống, tựa vào án chống cằm nói:" Nương nương nói muốn tranh sủng, nhưng lại chẳng thấy nương nương chủ động đi gặp bệ hạ. Bệ hạ cũng là lúc đến lúc không, vậy nương nương rốt cuộc định tranh sủng thế nào?"
" Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy thôi."_ Tô Dư thổi nhiệt khí bốc lên từ trà _" Hắn là đế vương, dù ta có tâm huyết dâng trào thế nào cũng không thể vội được, nếu ta đột nhiên có thái độ vòng vo thì không phải quá kỳ quái sao? Còn nữa...."_ Tô Dư cười nhẹ một tiếng _" Ta thực tại cũng không biết nên cùng hắn chung đụng thế nào mới thích hợp."
" Sao lại như thế được, chẵng lẽ lúc trước làm Thái tử phi cũng không biết nên chung đụng thế nào sao?"_ Một âm thanh lãnh miệt vang lên khiến Tô Dư khẽ nhíu mày, tầm mắt nhìn qua đầu vai Chiết Chi, lập tức đứng lên:" Tu Viện nương nương vạn an."
" Chúc mừng Tiệp Dư dời cung."_ Sở Tu Viện thần sắc thanh lãnh gật đầu, tầm mắt nhìn khắp bốn phía rồi trở về trên người nàng, cười lạnh _" Tiệp Dư bị bệ hạ chán ghét vứt bỏ gần hai năm cũng có thể phục sủng tấn vị, vậy mà lại không biết nên cùng bệ hạ chung đụng ra sao ư? Bản cung vẫn đang chờ ngày Tiệp Dư vinh quang trèo lên hậu vị, chấp chưởng Phượng ấn đấy."
Sở Tu Viện không có miễn lễ cho nàng. Tô Dư chỉ đành cúi đầu, nghe thấy vậy cũng chỉ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn nàng ta _" Tu Viện nương nương sai rồi, một Tiệp Dư như thần thϊế͙p͙ sao có thể cùng hậu vị có quan hệ chứ? Nếu nói như vậy..... Tu Viện nương nương ngài còn dễ làm hoàng hậu hơn thần thϊế͙p͙ đấy."_ Nàng vừa nói, vừa không chớp mắt nhìn Sở Tu Viện, mỉm cười khẽ chào _" Như vậy thần thϊế͙p͙ trước xin cung chúc Tu Viện nương nương ngài."
Nghị luận về hậu vị là không hợp quy củ, bất quá đây là Khinh Lê cung của nàng, đối phương lại là người đề cập chuyện này trước, Tô Dư cũng không có gì phải sợ. Thấy Sở Tu Viện thần sắc lạnh đi, tầm mắt Tô Dư liền chuyển sang hai cung tần tùy cư ở Vận Nghi cung sau lưng nàng ta, cười nói:" Nguyên là mang cả cung đến chơi à? Ngược lại là bản cung chiêu đãi không chu đáo. Chiết Chi, mau dâng trà."
" Tu Viện nương nương mời ngồi."_ Nàng cúi đầu khẽ nói, trong lòng biết các nàng không mới mà tới tuyệt không có chuyện tốt gì, nhưng Tô Dư vẫn khẽ cười, cẩn thận mời Sở Tu Viện ngồi xuống. Hai người kia cũng tự mình ngồi xuống, trà được dâng lên, Sở Tu Viện vừa mới nhấp một ngụm liền nhíu mày, thế nhưng cũng không nói gì. Lục Nhuận Nghi ở một bên đánh giá thần sắc hai người, nàng ta ngày thường vốn giỏi nhất nhìn sắc mặt nói chuyện, vừa thấy vẻ mặt của Sở Tu Viện, cũng nhấp một ngụm trà, sau đó nhanh chóng nhíu mày lại, dùng khăn tay che miệng như thể vừa uống phải thứ gì khó nuốt.
Tô Dư nhíu mày:" Nhuận Nghi nương tử làm sao vậy?"
" Trà này...."_ Lông mày Lục Nhuận Nghi nhíu chặt, sau đó lại giãn ra, cười áy náy làm lành _" Xin Tiệp Dư nương nương thứ tội, thần thϊế͙p͙ cũng không có ý gì, chỉ là ngày thường uống trà của Sở Tu Viện ở Vận Nghi cung đã quen, khi uống trà ở chỗ Tiệp Dư có chút không thuận miệng."
" Nha."_ Tô Dư nhấp một ngụm, cười đầy hàm ý hỏi nàng ta _" Ý này của Lục Nhuận Nghi....là nói trà ở chỗ bản cung không tốt bằng Tu Viện nương nương?"
Thấy nàng đã thay đổi cách xưng hô trong lời nói, từ "Nhuận Nghi nương tử" mang 2 phần khách khí sang "Lục Nhuận Nghi", Lục thị vẫn nửa điểm không sợ. Cung chủ của mình ở chỗ này, đó là người mà nàng ta muốn giao hảo, còn người từng bị biếm từ thê thành thϊế͙p͙ Tô Tiệp Dư này không đáng để nàng ta nịnh hót. Huống chi, ngay trước mặt Sở Tu Viện, nàng (Lục thị) dám trở mặt sao?
Vì vậy Lục Nhuận Nghi liền cười nhẹ một tiếng, lời nói càng thêm minh bạch rõ ràng:" Tiệp Dư nương nương cần gì hỏi như vậy? Thần thϊế͙p͙ không nói thẳng là vì muốn lưu lại mặt mũi cho nương nương, chính nương nương ngài nên rõ ràng, Từ tam phẩm Tiệp Dư sao so được với Từ nhị phẩm Tu Viện chứ?"
Ý tại ngôn ngoại, đây là ám chỉ Tô Dư không biết trời cao đất rộng.
Sắc mặt Tô Dư tăng thêm một phần nghiêm túc, đợi nàng ta nói xong, nắp sứ trong tay liền hung hăng đập mạnh vào chén trà. Âm thanh đồ sứ chạm nhau làm Lục thị có chút kinh hãi, chỉ thấy Tô Dư vẫn hạ mắt, khuôn mặt trầm tĩnh mang thêm 2 phần lãnh khí, giọng nói trầm xuống, giương mắt nhìn nàng ta: "Nhuận Nghi."
Giọng nói khiến Lục Nhuận Nghi phải lạnh sống lưng.
Nghe Tô Dư từng chữ một hỏi mình: "Vừa rồi bản cung mời Tu Viện nương nương ngồi, nhưng hình như chưa cho phép ngươi ngồi nhỉ?"
" Ngươi..."_ Lục thị giận tái mặt, có chút lo sợ nhìn Sở Tu Viện. Nhưng Sở Tu Viện lại không để ý nàng ta, từ lúc nàng ta nghe Lục thị bình phẩm về nước trà liền thầm thấy không ổn -- lý do sau khi chính mình phẩm trà xong liền nhíu mày không phải vì trà này không tốt, mà vì....
" Bản cung đang hỏi ngươi đấy."_ Lời nói của Tô Dư hung hăng cắt đứt ý nghĩ của Sở Tu Viện. Lục thị hơi khựng lại, thấy Sở Tu Viện vẫn không để ý đến mình, cuối cùng chỉ đành nghe theo, rời khỏi ghế hạ bái:" Xin nương nương thứ tội."
Thấy Lục thị tạ tội, người còn lại chưa được ban tọa đã trực tiếp ngồi xuống Tạ Tài Tử cũng đành hạ bái theo, giọng nói so với Lục thị có thêm vài phần vững vàng:" Thần thϊế͙p͙ thất nghi, xin Tiệp Dư nương nương thứ tội."
Tô Dư nhất thời chưa cùng các nàng nói chuyện, chỉ cười nhìn Sở Tu Viện, ung dung hỏi:" Theo Tu Viện nương nương, trà này thế nào?"
Bàn tay dưới áo của Sở Tu Viện gắt gao nắm chặt lại.
Tô Dư cười một tiếng, nhìn về phía Lục thị đang quỳ dưới đất không dám ngẩng đầu lên, khẩu khí chậm rãi: "Nói cho Nhuận Nghi biết, trà này không phải trà phân theo vị phần Tiệp Dư của bản cung, mà là trà Tín Dương bệ hạ ban thưởng. Hằng năm chỉ tiến cống nhiều như vậy, lấy ra cho Nhuận Nghi nếm thử Nhuận Nghi còn không biết cảm kích."_ Nàng nhẹ giọng cười _" Tục ngữ có câu "Thiên tử khó có Tín Dương trà - Bách hợp không dám trước nở hoa", chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám nói trà này không tốt sao?"
Sở Tu Viện trong lòng khó chịu, cảm thấy mới vừa chạm mặt đã bị nàng dội cho một chén trà nóng. Hôm nay vốn muốn tới tìm chút chuyện để cho Tô Dư một cái ra oai phủ đầu, tốt xấu gì cũng không để nàng thoải mái -- nàng ta muốn cho lục cung thấy, nàng ta sẽ không tha cho người từng làm mất hài tử của mình, đồng thời khiến mọi người trong cung hiểu nên nghiêng về bên nào.
Nhưng chỉ vì một chén trà, liền đổi thành Tô Dư làm nàng ta đẹp mặt. Chuyện trong cung vốn truyền rất nhanh, mà Tô Dư cũng sẽ không kêu cung nhân của mình che đậy việc này. Chỉ sợ rằng, vào sáng mai, cả lục cung đều biết chuyện nàng ta ở Khinh Lê cung ngậm bồ hòn làm ngọt rồi.
_______________________________________
Nhạt liếc nhìn hai người Lục, Tạ quỳ dưới đất, đột nhiên trong lòng Sở Tu Viện nghĩ ra một ý. Khẽ mỉm cười, nàng ta nhìn Tô Dư nói:" Là do bản cung không dạy tốt quy củ, khiến hôm nay ở tại chỗ này làm Tiệp Dư không vui, Tiệp Dư cứ việc xử lý, bản cung sẽ không nhiều lời."
Tô Dư hạ lông mày xuống, cười nói:" Đây là người trong cung nương nương, thần thϊế͙p͙ sao dám quản?"
Nếu nàng quản, ngày sau chuyện hậu cung nghị luận chính là nàng rồi.
" Ưhm..."_ Sở Tu Viện trầm ngâm thở dài, nặn ra một nụ cười, đạm bạc nhìn hai người kia nói _" Bản cung cũng không muốn phạt nặng các ngươi, ra ngoài quỳ nửa canh giờ rồi hẳn trở về Vận Nghi cung, việc này liền tính như vậy đi."_ Sau đó cười hỏi Tô Dư _" Tiệp Dư thấy thế nào?"
Tô Dư cúi đầu, bổ sung thêm 1 chút:" Người trong cung nương nương, liền nghe theo phân phó của nương nương. Bất quá đừng quỳ ở Khinh Lê cung của thần thϊế͙p͙, cứ tùy tiện tìm một chỗ bên ngoài cũng được, thần thϊế͙p͙ sẽ không xen vào."
_______________________________________
Người lập uy là nàng, người chịu tiếng xấu lại là Sở Tu Viện. Việc này về lý là một chuyện tốt, nhưng không lâu sau, hoàng đế liền đích thân đến.
" Bệ hạ thánh an."_ Tô Dư hành lễ. Hoàng đế nói " Khả" một tiếng sau đó liền định giá một chút, nói với nàng:" Trẫm đã cho hai người các nàng trở về."
Sắc mặt Tô Dư lập tức cứng lại. Trong lúc im lặng khó tránh khỏi cười lạnh trong lòng, nói cho cùng là Sở Tu Viện phạt hai người kia, hắn nghe được chuyện này cũng không lý nào không biết rõ ngọn nguồn bên trong.
Nhưng cuối cùng vẫn đến trách nàng.
Hoàng đế nhìn thần sắc của nàng liền đại để hiểu được nàng đang nghĩ gì, cũng vì thế mà sau khi xong chuyện hắn mới không để cho hoạn quan đến truyền lời mà đích thân đến. Trầm ngâm một hồi, hắn nói:" Không phải có ý trách ngươi, chỉ là chuyện này..."_ Hắn có chút bất đắc dĩ, suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không biết giải thích với nàng thế nào, đành nói _" Ngươi phạt rất đúng."
Hắn cũng không biết nên nói với nàng thế nào. Hắn nhớ rõ, vào lúc hắn chết, Lục Nhuận Nghi đã là Chính tam phẩm Sung Hoa, nguyên nhân là do nàng ta hạ sinh hoàng trưởng tử.
Chính là vào tháng 10 năm Kiến Dương thứ hai thái y đã báo với hắn nàng ta mang thai 3 tháng, nói cách khác, hiện tại đứa bé kia đại để đã ở trong bụng nàng ta.
Hỗ dữ không ăn thịt con, hoàng trưởng tử lại thông minh lành lợi, hắn không thể để cho một đứa nhỏ như vậy mất đi được. Huống chi cho dù hắn không thèm để ý đứa bé này, cũng không thể không để ý chuyện Lục Nhuận Nghi sẩy thai -- tuy nói là Sở Tu Viện hạ chỉ trách phạt, nhưng nếu Lục thị thật sự sẩy thai, việc làm suy giảm hoàng duệ từ xưa vốn đã rất nghiêm khắc, Tô Dư nhất định không tránh khỏi liên lụy. Do đó khi nghe chuyện này, hắn liền không nói hai lời đã cho hai người kia hồi cung nghỉ ngơi, còn chính mình liền đi đến giải thích với Tô Dư, làm cho nàng biết rõ hắn sẽ không vì chuyện này mà trách phạt nàng.
Tô Dư sau khi nghe xong lời hắn nói, chỉ hờ hững hạ mắt, nhẹ mỉm cười, cúi đầu nói:" Tạ bệ hạ đã không trách tội."
Hạ Lan Tử Hành nghe được liền cảm thấy vô lực một hồi.
Ngưng thần nhìn lông mày tràn ngập lãnh khí của nàng, cuối cùng đành cười khổ, hắn biết việc nàng làm lần này là để lập uy, nhưng chính mình lại bảo vệ hai người kia, nên vì hắn mà trong cung sẽ đổi sang nghị luận nàng. Suy nghĩ một chút, hắn cất giọng phân phó hoạn quan:" Từ U, truyền chỉ xuống, Tạ Tài Tử, Lục Nhuận Nghi cấm túc một tháng."