Các cung nhân đã thật lâu chưa từng khẩn trương như vậy.
Đây không chỉ là khí tức trong cung đang thay đổi, mà là một loại đè nén. Đè nén đến mức cả bầu trời đều u ám, âm âm trầm trầm áp xuống mặt đất, áp tới mỗi người ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ không cẩn thận liên lụy tính mạng mình.
Hảo hảo nghĩ lại...lần trước đè nén như vậy, là khi tiên đế băng hà. Quốc tang tất nhiên người người đau khóc, thêm thời điểm tân đế kế vị bắt đầu một loạt hành động, khiến một thời gian rất dài người người trong cung đều cảm thấy bất an.
Lúc đó nơi thể hiện loại khí áp này rõ ràng nhất chính là Tễ Nhan cung. Chỗ đó có một thái tử phi Tô thị bị phế truất, người hoàng đế chán ghét nhất. Cung nhân có chút lâu năm đều biết, lúc đó nếu hai người ngẫu nhiên gặp mặt, vô luận Tô thị là thái độ thế nào, vô luận là mặt lạnh hay toàn lực đón ý nói hùa...tất cả đều vô dụng, hoàng đế đều sẽ không nghe nàng nói nhiều thêm nửa câu, cũng sẽ không nguyện ý nói nhiều thêm nửa câu với nàng.
Tình cảnh như vậy xuất hiện ở hai ngươi đã từng là phu thê, có thể nói là đáng sợ dường nào. Nếu ở dân gian, cùng nhà chồng không vừa mắt, nhà mẹ đẻ lại có thế lực như thế, nhất định sẽ không để nữ nhi bị phần ủy khuất này.
Đáng tiếc, trong cung -- ngẫu nhiên sẽ có người đi ngang qua Tễ Nhan cung thán một tiếng, nhìn qua một chút cửa cung lạnh lẽo trước mắt, sau đó tiếp tục làm chuyện của mình.
Giờ này ngày này, cảm giác đè áp đó lại lần nữa xuất hiện, lại đồng dạng giống năm đó làm người không chút liên quan đều cảm thấy kinh hãi. Chỉ là, lúc này đây không phải là Tễ Nhan cung, cũng không là Khinh Lê cung về sau Tô thị ở, mà là...
Trường Thu cung.
_______________________________________
Ai cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì. Chỉ nghe nói ngày đó, Giai Du Phu Nhân Đậu thị chợt bị đại giám Từ U truyền đi Thành Thư điện, cũng không qua quá lâu, Thành Thư điện liền truyền chỉ xuống.
Giai Du Phu Nhân Đậu thị phế vị Phu Nhân, tước phong hào, giáng xuống Dung Hoa vị, giam cầm Trường Thu cung.
Vẻn vẹn một đạo ý chỉ, lại đủ để trong khoảnh khắc, cung nhân hậu cung cả kinh nói không nên lời.
Giai Du Phu Nhân Đậu thị, đó là quý nữ Đậu gia hoàng đế theo lễ hoàng hậu nghênh đón vào cung, nữ nhi chính thê Tả tướng. Từ lúc vào cung liền ở Trường Thu cung, tay nắm cung quyền, có thể nói, ngoài một hậu vị không đưa cho nàng, cái khác hoàng hậu nên có, nàng đều có.
Như thế nào đột nhiên xảy ra chuyện như vậy...
Dung Hoa, đó là vị phần Từ ngũ phẩm, vị trí thấp nhất trong hai mươi bảy thế phụ. Nếu không phải phạm sai lầm khó dung, Chính nhất phẩm Phu Nhân tuyệt sẽ không trực tiếp bị giáng đến vị phần này -- mà nếu thật là phạm sai lầm lớn như vậy, hoàng đế đem nàng đặt ở cái ghế này, liền đại để trước hết gõ trong lòng mọi người sẽ có thêm một hồi nghiêm trị nữa.
_______________________________________
Chuyện trong cung truyền đi xưa nay rất nhanh, cho dù cố ý giấu diếm cũng chưa chắc lừa gạt được, chuyện bên ngoài chuyện lại càng trong chớp mắt liền có thể để hậu cung đều biết.
Tất cả chỉ tiết lúc Đậu thị bị giáng vị rất nhanh liền truyền ra -- tuy hoàng đế lúc ấy không lưu người lại Thành Thư điện, nhưng nghe ngự tiền cung nhân lui ra ngoài kể lại, trước khi truyền Đậu thị tiến điện, đã có 2 vị đại nhân cấm quân Đô Úy phủ cầu kiến.
Cấm quân Đô Úy phủ...
Chẳng lẽ...đây không chỉ là chuyện riêng của Đậu thị, mà còn có liên hệ đến Đậu gia?
Người người đều suy đoán, nhưng lại không ai dám tự ý nói ra suy đoán của mình. Trong triều cũng rất nhanh có phản ứng, vào ngày kế Đậu thị bị phế, Tả tướng Đậu Khoan liền cáo ốm không vào triều.
Này ở trong mắt người khác, chính là hai loại ý tứ hàm xúc: Một nhóm cho rằng, Tả tướng là yêu con đến sốt ruột, nữ nhi gặp chuyện như vậy, khó tránh nộ hỏa công tâm, đột nhiên lâm bệnh cũng hợp tình lý; nhưng cũng có người cảm thấy, cử động lần này là Đậu Khoan chuẩn bị, rõ ràng muốn bày tỏ bất mãn với hoàng đế. Hắn làm tướng nhiều năm trong triều, năm đó giúp hoàng đế trừ mối họa Tô gia cũng có một phần công lao của hắn, nếu trong triều đột nhiên mất đi Đậu gia...
Ai cũng không dám nói sẽ như thế nào.
Chuyện này ở trong triều trước mặt mọi người bẩm lên hoàng đế, chúng triều thần đều nín thở chờ phản ứng của hắn, không biết hắn sẽ tiến đến thăm hỏi, hay không thèm để mắt tới?
_______________________________________
Im lặng thật lâu, cuối cùng thấy phía trên động một cái, âm thanh trầm thấp của hoàng đế chậm chạp truyền vào tai chúng thần:" Nhanh chóng mệnh ngự y đến chữa trị."
Chỉ có một câu như vậy. Không nói muốn đích thân đến xem, nhưng vẫn đặc biệt vì Tả tướng truyền ngự y. Người ngoài sờ không rõ hoàng đế rốt cuộc có ý gì, chỉ trong lúc ra quyết định này, tìm được một chút ý tứ hàm xúc bất thường.
_______________________________________
Đêm dài khó ngủ, Hạ Lan Tử Hành trằn trọc cân nhắc chuyện gần đây. Hậu cung, triều đình và dân chúng, tuy mọi người đều đã nhận ra, nhưng ngoài mặt vẫn là bình tĩnh. Hắn làm hoàng đế đáy lòng lại vạn phần hiểu rõ, tình thế mỗi một ngày đều trở nên phức tạp hơn. Đậu gia rốt cuộc có bao nhiêu tội danh đã không còn trọng yếu, quan trọng chính là cấm quân Đô Úy phủ phải nhanh chóng thăm dò được điểm cuối của Đậu gia, như thế hắn có thể biết rõ, nếu như mình thật sự một đao diệt đại thế gia đứng đầu này, đến tột cùng sẽ có bao nhiêu hung hiểm.
Một tiếng thở dài. Hạ Lan Tử Hành liếc mắt sang bên cạnh -- không có cung tần triệu hạnh, giường nhỏ trống hơn một nửa. Ở trên gối lại nằm hai tiểu cầu, tựa sát vào nhau, ngủ thật ngon.
Đưa tay khẽ vỗ, hai tiểu bạch cầu ngay cả mắt cũng lười nâng, nhưng vẫn rất nể tình dùng đầu dựa tay hắn, giống như muốn bày tỏ chính mình vẫn rất để ý tới hắn, chỉ là lúc này khí lực dựa vào đã chẳng còn bao nhiêu.
Khẽ cười một tiếng, Hạ Lan Tử Hành không giải thích được nhớ tới chuyện thật lâu trước kia.
Khi đó hắn còn là thái tử. Thời điểm vừa cùng thái tử phi xuất hiện chỗ không hợp, Tô Dư đã trong một đoạn thời gian dài nỗ lực tỏ vẻ lưu tâm. Bây giờ nghĩ lại, nàng một đại quý nữ được cưng chiều trong thế gia, ở trước mặt hắn lại tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục đến như vậy cũng không dễ dàng gì, khi đó hắn lại hoàn toàn không có tâm cho nàng sắc mặt tốt. Có khi hắn sẽ vì chính sự nhịn đến rất khuya vẫn chưa ngủ, nhiều lần, nàng trong đêm đi đến thư phòng của hắn, do do dự dự khuyên hắn sớm một chút nghỉ ngơi, hay mang một chén trà an thần đến.
Cho dù như vậy, hắn cũng chưa từng nguyện liếc nhìn nàng nhiều thêm một cái, lúc tâm tình không tốt thậm chí sẽ đem nàng mắng đuổi. Hắn không biết những ngày kia, Tô Dư trong lòng là tư vị gì, chỉ là lúc này... khi hắn càng lúc càng gặp phiền toái lớn trong chính sự, rất nhiều lúc muốn bên cạnh có thể có nàng nói vài lời khuyên nhủ, nhưng lại cảm thấy không có tư cách làm cho nàng cùng hắn gánh chung phần nguy hiểm này.
Lúc đó vốn nên tình chàng ý thϊế͙p͙, cùng trải qua mọi, lại bất đắc dĩ bị hắn khư khư cố chấp, tổn thương trái tim chính thê mình; hôm nay lòng tràn đầy thua thiệt, chỉ cảm thấy năm xưa quá nhiều sai lầm, làm sao dám để nàng cùng hắn ứng phó những thứ này?
"Ai..." _ Sau một tiếng thở dài liền là một tràng cười khổ, tay nhẹ vuốt ve hai con chồn lại lần nữa lăn ra ngủ say sưa, thầm mắng một câu _" Hạ Lan Tử Hành, đáng đời ngươi...thật sự là nhân quả báo ứng!"
_______________________________________
Cứ như vậy vô thanh suy nghĩ hồi lâu, thật vất vả ngủ thϊế͙p͙ đi, bất quá qua nửa canh giờ, cung nhân liền vào tắt đèn, nhẹ kêu:" Bệ hạ, nên vào triều."
Mở mắt ra, cũng không cảm thấy buồn ngủ. Đứng dậy rửa mặt, thay quần áo, tiện đà tiếp một đĩa thịt từ tay cung nga.
"Đến, Cá Bột."_ Nhẹ cười rũ tay xuống, Cá Bột giương mắt nhìn nhìn hắn, tung người nhảy lên ngậm lấy miếng thịt kia, ăn đến vui vẻ.
"Phi Ngư."_ Động tác đồng dạng đưa đến trước mặt Phi Ngư, Phi Ngư cũng giương mắt nhìn nhìn hắn, tiện đà liếc trắng hắn một cái, nghênh ngang bỏ đi.
"..."_ Hoàng đế âm thầm nghiến răng. Thật kỳ quái, Cá Bột là Tô Dư nuôi, Phi Ngư mới là hắn nuôi lớn, tại sao lại phá lệ không chịu nể mặt hắn như vậy.
Mỗi sáng sớm cùng hai vật nhỏ này đấu khí, ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi này tận hưởng chút vui vẻ, lơ đi mây đen phía trước.
Một đĩa thịt uy xong, hoàng đế từ từ thu lại ý cười, trầm xuống một hơi, chuẩn bị đi ứng phó chính sự.
"Bệ hạ an."_ Ra khỏi cửa điện, liền có hoạn quan tiến lên hành lễ _" Đậu phu nhân cầu kiến...giờ Sửu mạt khắc liền chờ bên ngoài cửa cung, đã gần một canh giờ."
Sắc mặt thâm trầm, cước bộ hoàng đế vẫn tiếp tục đi đến bộ liễn, hơi chút suy nghĩ mới trả lời hoạn quan một câu:" Nếu tới gặp con gái nàng, liền cho nàng gặp mặt; nếu muốn đến tìm trẫm biện hộ cho nữ nhi nàng, cũng không cần phải tiến cung."
"Dạ."_ Hoạn quan không dám nhiều lời hạ bái, chiếu phân phó hoàng đế đi truyền lời.
_______________________________________
"Bốp."_ Một tiếng bạt tai thanh thúy.
Đậu Oản bụm má từ kinh ngạc đến tức giận. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng nàng chưa từng bị đánh một lần. Đây là lần đầu tiên, lại còn từ tay của thân sinh mẫu thân.
"Ngươi có biết ngươi ngươi đã làm gì không!"_ Đậu Phàn thị nghiêm mặt hét lên.
"Mẫu thân..."_ Đậu Oản vẫn còn ngẩn người, nước mắt tràn mi, cuối cùng quỳ xuống _" Mẫu thân thứ tội... ta..."
"Cánh cứng cáp rồi? Dám đem thế lực trong nha chúng ta ra sử dụng!"_ Đậu Phàn thị giận dữ, ngay cả hơi thở cũng bất ổn, chỉ tay về phía nàng chất vấn _" Ám sát Vân Mẫn phi? Đối với ngươi có ích lợi gì! Cho dù nàng chết... bệ hạ không thích ngươi vẫn sẽ không thích ngươi; cho dù nàng chết, cho dù thích khách kia không bị bắt sống, ngươi cho rằng lúc đó bệ hạ sẽ không nghi đến trên đầu Đậu gia sao?!"
"Bệ hạ là hoàng đế..." _Đậu Oản thấp giọng, cường ngạnh duy trì trấn định chậm rãi nói ra ý nghĩ của mình _" Mặc kệ hắn đau xót Vân Mẫn Phi thế nào...hắn vẫn phải cần một hoàng tử a! Hôm nay Vân Mẫn Phi ở đây, chính là độc sủng lục cung; nhưng nếu nàng không còn nữa...bệ hạ dù sao cũng còn tần phi khác...đến lúc đó ta..."
"Nàng nếu không có ở đây, người đầu tiên bệ hạ không buông tha chính là ngươi!"_ Đậu Phàn thị nhìn nữ nhi trước mặt quả thực giận đến nghiến răng _" Bệ hạ đã tra Đậu gia đến thế nào, ngươi vẫn không rõ cấm quân Đô Úy phủ có bao nhiêu thế lực? Còn dám chọc vào bọn họ!"
"Mẫu thân...ta..."_ Đậu Oản thần sắc có chút hoảng hốt, khựng thật lâu, cuối cùng ở trước mặt mẫu thân nói ra ý tượng thật sự trong lòng mình, từ trong mắt đến giọng nói đều là vô tận sợ hãi_" Mẫu thân, ta chỉ là...ta không muốn sớm như vậy liền thủ tiết!"
Đột nhiên kinh ngạc. Đậu Phàn thị hoàn toàn trệ lại, nhìn nàng hồi lâu, hỏi nàng:"Trong lòng ngươi...thật có bệ hạ?"
Đậu Oản bị hỏi hồ đồ, suy tư một lát ngược lại lập tức có đáp án, đơn giản nói:" Không có."
Chỉ là đối với từ "thủ tiết" có một nỗi sợ không biết từ đâu đến.
Đậu Phàn thị nhìn lạnh nàng giây lát, thở ra một hơi, từ từ nói:" Mẫu thân biết, phàm là nữ nhân, ai lại không muốn cùng nhà chồng hảo hảo trải qua mỗi ngày. Nhưng ngươi đừng quên ngươi họ Đậu, phụ thân ngươi lấy ngươi làm kiêu ngạo, ngươi nhất định phải ngồi lên hậu vị này. Mặc dù còn sống không thể làm hoàng hậu, nhưng sau khi chết thụy hào cũng phải là hoàng hậu."
Cho nên nàng phải là thái hậu.
"Ta đã biết."_ Đậu Oản thần sắc khôi phục, trong vẻ bình tĩnh, lộ ra một ít ý cười khó tìm được _ "Vậy thỉnh mẫu thân chiếu cố mấy vị thai phụ này..."