An bài lần này của hoàng đế khiến Tô Dư mơ hồ cảm thấy ngày sau tránh không được một trận ác chiến. Thắng thì bình an vô sự, thua thì hài cốt không còn.
Những thứ này chỉ là suy đoán của riêng nàng, hoàng đế đến giờ vẫn chưa cùng nàng nói rõ. Đây là chuyện hắn muốn tự mình ứng phó, không muốn nàng vì mình thêm phiền muộn. Hiểu rõ tâm tư hắn, Tô Dư liền không hỏi nữa, số lần chủ động đến Thành Thư điện cũng nhiều hơn, trong lòng luôn có một nỗi sợ không thể lái đi được, chỉ khi gặp hoàng đế mới thấy an tâm phần nào.
Đợi đến lúc không còn người ngoài, mới chuẩn bị hai phần trà bánh, lẳng lặng đến chính điện đợi, cũng không quấy rầy hoàng đế xử láy chuyện của hắn. Ở một bên pha trà mài mực, làm cho đại điện vốn uy nghiêm cũng nhuốm một tầng ấm áp.
Nguyệt Chi cũng vui vẻ cùng nàng ở trong Thành Thư điện, bởi vì mỗi khi Tô Triệt có chuyện, đều sẽ trực tiếp tới Thành Thư điện. Từ đó, cơ hội hai người gặp mặt cũng nhiều -- mặc dù không thể thấy mặt, nhưng nghe được giọng của hắn so với không có gì vẫn tốt hơn.
Đối với việc này, trong lòng Tô Dư khó tránh đề phòng, Nguyệt Chi rốt cuộc vẫn là nữ quan nội cung, trong cung nhiều người nhiều miệng, nếu bị nói đến cũng không phải chuyện tốt, hoàng đế lại cảm thấy không sao, còn khuyên nàng:" Trong cung đều biết nàng sau này sẽ gả cho Tô Triệt, nàng cứ để bọn họ tùy ý đi. Cũng không thể để ba năm lưu lại này khiến họ lạnh nhạt, đến lúc đó thành hôn liền xuất hiện phiền toái."
Cũng có đạo lý...
Trong cung xảy ra chuyện gì, nàng cùng hoàng đế liền hộ Nguyệt Chi là được, nếu như thật khiến họ lạnh nhạt, cuộc sống khi cưới sau này chưa chắc dễ dàng.
Vì vậy một thời gian dài, nếu như đụng phải Tô Triệt yết kiến, đa phần Tô Dư đều ở tẩm điện nghỉ ngơi, để Nguyệt Chi tự mình đi gặp một lần.
_______________________________________
Ngày hôm đó Thẩm Diệp cùng Tô Triệt đến bẩm chuyện, Tô Dư vừa vặn tại chính điện tùy giá, vốn cùng hai người biết rõ nên cũng không tránh đi. Vẫn là chuyện phụ thân, mấy gia đinh lúc trước bắt được chết sống cũng không đổi lời khai, khẳng định chính mình bị con thϊế͙p͙ thất sai sử. Thẩm Diệp đối chiếu lời khai những người này, hoàn toàn trùng khớp, giống nhau đến mức... như được thương lượng qua.
Kiên quyết che dấu như thế càng thêm ấn định suy đoán lúc trước của họ, thế lực Đậu gia sợ rằng không chỉ đơn giản như vậy.
" Thần thử tra qua, muốn tìm được nguyên nhân phía sau, kết quả một chút cũng không tra được."_ Thẩm Diệp trầm trọng thở dài, ý tứ trong đó không nói cũng biết.
Hoàng đế trầm mặc hồi lâu mới nhẹ gật đầu, nhất thời không nói gì, ngược lại hỏi Tô Triệt:" Hoàn Nhạn trì bên kia thế nào?"
" Đều theo bệ hạ an bài."_ Tô Triệt gật đầu _"Những ngày gần đây đã có người đến dò hỏi, bộ dáng đều là dân chúng, trong đó sợ rằng không thiếu người các vị đại thần phái đi. Tất cả liền như bệ hạ phân phó, nói là tu bổ tẩm lăng cho trưởng tỷ, các bộ phận chế tác theo Phi vị, đều đặt lộ ra bên ngoài ở vị trí khiến người dễ để mắt tới."
"Rất tốt."_ Hoàng đế lại gật đầu _ "Gần đây trẫm suy nghĩ một chút, còn có một chuyện, cần nhị vị ra chủ ý."
Hai người khẽ khom người lắng nghe, hoàng đế nói: "Trẫm lần này làm giả, là vì đem A Dư ra khỏi nguy hiểm, đương nhiên vô luận thế nào cũng sẽ không để Giai Du Phu Nhân có được hậu vị. Nhưng Đậu gia nếu như thực đến nông nỗi này, chỉ sợ thế lực trong triều đã vượt quá hiểu biết của ta và ngươi, như vậy, hậu vị này vừa bỏ trống, lại để văn võ bá quan cảm thấy A Dư không thể ngồi được, Đậu gia nhất định liền kích động mọi người dâng tấu để Giai Du Phu Nhân thượng vị. Chuyện quần thần dâng tấu xưa nay có thể lớn có thể nhỏ, nếu như thật sự quá lớn, trẫm chưa chắc có thể chịu nổi."
Hai người đối với chuyện này đều hiểu rõ, trầm xuống, Thẩm Diệp nói: "Không biết bệ hạ có ý gì?"
"Nhị vị có thể suy nghĩ một chút, còn có người nào có thể ở trong quấy lên vũng bùn này, đem chuyện này kéo dài một chút?" Hoàng đế thở ra một hơi, "Hôm nay luận hậu vị, trọng thần trong triều nghĩ đến không phải Giai Du Phu Nhân cũng là A Dư, nhiều lắm thêm một Nhàn phi. Suy nghĩ một chút, chọn ra kết quả rất dễ dàng."
Thẩm Diệp tim đập mạnh, lặng im giây lát, chậm rãi nói: "Cho nên bệ hạ nghĩ tìm thêm người vừa có thể tin được lại vừa có chút phân lượng, kéo thêm vài cung tần, hoàn toàn đem chuyện lập hậu khơi lớn một phen, nhất thời không phân thắng bại?"
"Ân." Hoàng đế gật đầu, nói _ "Trái lo phải nghĩ...cũng không tìm ra được người thích hợp."
Thật sự khó suy nghĩ. Tuy trrong triều quan lớn không ít, hầu hết đều có nữ nhi làm phi ở hậu cung, nếu mượn tay bọn họ nháo lên, cho dù là đơn thuần giả vờ cũng khó tránh thành thật. Một khi cảm thấy có hi vọng đẩy nữ nhi nhà mình làm hoàng hậu, chỉ sợ ai cũng sẽ tranh một lần. Lúc đó chỉ vì kéo dài thời gian mà an bài văn võ cả triều đối chọi gay gắt, hắn quả thực chính là một hôn quân.
Nhưng nếu không mượn sức triều thần... Còn ai có thể tới quấy vũng nước đục này?
Nhất thời đều im lặng, tự suy xét thế lực mình nắm rõ, muốn từ trong đó chọn ra một nơi thích hợp trợ giúp lần nguy cấp này.
Thật lâu vẫn không có kết quả, bỗng nghe được Từ U thử gọi: "Bệ hạ..."
Mọi người trong trạng thái trầm tư đều hoàn hồn hai phần, lập tức nhìn sang. Từ U khom người hạ bái, cẩn thận nói: "Thần có một ý nghĩ...không biết có hợp hay không."
Hoàng đế ngẩn ra, toại nguyện đáp: "Hợp hay không hợp, trước cứ nói đã."
Từ U cúi người thật sâu, thong thả nói: "Bệ hạ, triều thần nhất thời không nghĩ ra, nhưng ngài còn có dòng họ mà. Thúc bá ngài, cô cô ngài, hẳn đều đứng ở phía ngài."
Lập tức sắc mặt tất cả đều vui mừng. Sao lại đem một phương thế lực này quên mất chứ? Hoàng thất với triều thần, vừa vặn thích hợp.
Lại nói, hiện nay hoàng thất so với trước đây còn đặc thù hơn chút ít. Bởi Thái thượng thái hoàng về sau chỉ chuyên sủng Thái hoàng thái hậu một người, trong sáu nam bốn nữ, có hai nam hai nữ là con của Thái hoàng thái hậu, trong bốn người nam còn lại, cũng có hai người vì mẹ đẻ mất sớm mà trở thành con thừa tự của Thái hoàng thái hậu.
Đếm lại, trừ tam hoàng tử lúc trước vì chút thù cũ liên tục ghi hận Thái hoàng thái hậu Nguyên Nghi -- cũng chính là người sau khi tiên đế kế vị vì có ý mưu phản mà bị ban chết, năm người con trai cùng bốn người con gái còn lại của Thái thượng thái hoàng đều rất hòa hợp, toàn bộ đều không có ý tranh đoạt quyền.
Cho tới nay, Hạ Lan Tử Hành chỉ cảm thấy trong nhà hòa thuận như thế thực sự rất tốt, cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày có thể dùng tới - - thúc bá cho dù không tranh quyền thế, cũng không phải không có thực quyền, vừa vặn lấy ra cùng quyền lực bên ngoài tranh một lần.
_______________________________________
Lập tức cầm lấy chủ ý, tự tay viết vài phong thư, mời một đám trưởng bối đến Cẩm đô, lại cố ý nhờ cậy Tề Mi đại trưởng công chúa vẫn luôn tại Cẩm Đô, đợi đến khi mọi người tới thay hắn khoản đãi một phen, đem chuyện nói rõ.
Mấy phong thơ viết xong, trước giao cho Thẩm Diệp cùng Tô Triệt xem qua, cảm thấy không quá sai biệt liền sai người cấp tốc đưa đến các đất phong. Việc nhiều hoàng thất đồng loạt đến Cẩm đô, khó tránh khỏi trên đường phải bố trí một phen, tránh xảy ra chuyện hung hiểm gì. Chuyện này tự nhiên giao cho cấm quân Đô Úy phủ, sau khi an bài hoàn tất chuyện mấy ngày sau mới thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Diệp, Tô Triệt cũng hành lễ cáo lui.
_______________________________________
Lời cáo lui còn chưa kịp nói ra, đã có hoạn quan tiến lên hạ bái:"Giai Du Phu Nhân có việc gấp cầu kiến."
Vừa lúc có tần phi đến đây, hoàng đế liền gật đầu ra hiệu hai người lui ra. Chỉ là chưa chờ bọn họ ra khỏi cửa, Giai Du Phu Nhân đã vào điện, nhạt quét mắt sang Tô Triệt, khẽ cười: "Tô công tử đã ở đây rồi sao? Vừa vặn."
Vừa vặn?
Tô Triệt không hiểu nhíu mày, biết chuyện này cùng mình có quan hệ liền ngừng cước bộc. Tô Dư cũng nhíu mày, hướng cửa điện nhìn nhìn, theo Giai Du Phu Nhân cùng nhau tiến vào còn có Nhàn phi.
Đã xảy ra chuyện gì?
Nàng tinh tế xem xét thần sắc Nhàn phi thần sắc, Nhàn phi lại thủy chung không giương mắt nhìn nàng, cúi đầu hạ mắt xuống, đêm tất cả tâm tư giấu đi.
"Sao vậy?" Hoàng đế cũng có hai phần ngờ vực, phần nhiều là không kiên nhẫn, liếc mắt sang Tô Triệt, hướng Giai Du Phu Nhân nói _" Tô Triệt còn chuyện phải làm."
Ý trong lời muốn Giai Du Phu Nhân không trì hoãn thêm nữa. Bất quá Giai Du Phu Nhân lại tiến lên hai bước, quỳ gối hành lễ, lãnh túc nói:" Bệ hạ ngài sủng ái Vân Mẫn Phi, ngay cả Tô công tử cũng coi trọng. Nhưng hôm nay, bọn họ ngay cả cung quy cũng không thèm để mắt."
Không biết Giai Du phu nhân lại muốn tra điều gì, Tô Dư trên mặt lạnh lẽo: "Phu nhân cớ gì nói ra lời này?"
Giai Du Phu Nhân nhẹ giọng cười một tiếng, ánh mắt rơi trên thần sắc Nguyệt Chi bên người Tô Dư. Mỉm cười cất bước tới, Nguyệt Chi vô thức muốn tránh lại không dám, chờ đến khi nàng cười đi đến trước mặt nàng, nâng cổ tay nàng lên, ngưng mắt nhìn hai vòng tay đỏ thẫm trên cổ tay cười một tiếng: "Nguyễn cô nương, vòng tay san hô này, là Tô công tử đưa cho ngươi, phải hay không?"
"... Phải." _ Chuyện có thể dễ dàng tra ra, Nguyệt Chi không dám cũng không thể nói dối, bèn gật đầu thừa nhận. Giai Du phu nhân lại cười khẽ một tiếng, vờ ngay thẳng nói _ " Người vào cung, cùng ngoại thần tư tương thụ thụ (không thể nhớ thương)." _ Sau đó chuyển hướng Tô Triệt, lạnh lùng nói _ "Tô công tử, ngươi không biết quy củ, trưởng tỷ ngươi cũng không biết sao?"
Tìm chuyện này phiền toái? Tô Dư vài ngay cả lời cũng lười nói, nhàn nhạt đáp: "Bọn họ có đính ước, việc này bệ hạ biết rõ."
Thầm nghĩ Đậu gia quả nhiên bị ép đến điên rồi? Tìm phiền toái tìm đến mức này.
Giai Du phu nhân cười không nói, hoàng đế cũng gật đầu: "Phải, trẫm biết chuyện này. Nguyệt Chi lưu lại trong cung ba năm sau liền gả cho hắn, tặng vài lễ vật cũng là chuyện thường tình, Phu Nhân không cần chuyện bé xé to."
"Thần thϊế͙p͙ tự không phải chuyện bé xé to."_ Giai Du phu nhân mặt không đổi sắc, mỉm cười một cái _" Chuyện của Nguyễn cô nương cùng Tô công tử người người đều biết, Tô công tử tìm vật tốt đưa cho người yêu cũng không có gì đáng nói. Nhưng...Tô công tử ngươi ngay cả Nhàn phi cũng chuẩn bị một phần, liền quá không được đi?"
Lời này vừa ra Tô Dư trong lòng lập tức chấn động, không biết đây là ý gì. Giai Du Phu Nhân thong thả bước đến chỗ Nhàn phi, cầm tay nàng lên, vạch trần ống tay áo, hai vòng xuyến trên cổ tay, cùng cái của Nguyệt Chi giống nhau như đúc.
Giai Du Phu Nhân giữa lúc mọi người trong trầm mặc nâng tiếng cười, ung dung hướng hoàng đế: " Vòng xuyến trên tay Nguyễn cô nương tỉ lệ thật tốt, thần thϊế͙p͙ ngẫu nhiên vừa nhìn liền nhớ, ngày trước lại tình cờ thấy Nhàn phi cũng đeo cái đồng dạng liền lưu tâm. Cảm thấy Nhàn phi sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng vẫn cẩn thận sai người đi Nguyệt Vi cung tra xét, quả nhiên không có bất kỳ ghi chép nào về vòng xuyến này."_ Giai Du Phu Nhân nói đến đây liền dừng lại, nhìn sang vóng xuyến Nhàn phi _ "Về sau lúc tra điển tịch xuất nhập trong cung, liền thấy ngày đó Tô công tử lúc tiến cung là mang bốn vòng tay tiến cung. Vừa vặn, Nguyễn cô nương hai cái, Nhàn phi hai cái."
Không để ý mọi người kinh nghi, Giai Du Phu Nhân nhìn về phía Tô Triệt, lời nói trào phúng: "Vừa cùng Nguyễn cô nương đính hôn, còn muốn cùng đường tỷ nàng tỏ vẻ ân cần? Tô công tử, thật phong lưu a."
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! CP mà tui mong chờ cuối cùng cũng lộ diện ở chap sau rồi, vì Cp này mà tui mới quyết tâm dịch truyện, vì Cp này mà mỗi lần một trong hai người xuất hiện đều phải soi hint đến đỏ mắt, vì Cp này mà lén đọc ngoại truyên của hai người bao nhiêu lần, cuối cùng cũng chờ đến ngày này rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!! Trời ơi!!!!!!!! Liệu có thể hiểu được nổi phấn khích của tui lúc này, thật không chịu được nữa!!!!!Ahhhhhhhhhhhhh!!!!!!!Nếu thuận lợi ngày mai có thể có chap mới nha mọi người. Và Cp này không phải Tô Triệt x Nhàn Phi nha.