Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn

Chương 88

Tư Mã Dạ tạm thời ở lại trong hoàng cung Đại Ân, được Ân đế sắp xếp ở tại trong Thanh Tâm Điện, cách không xa Vong Ưu Cung nơi Tần Phi Yến ở, chỉ cách một hoa viên nhỏ mà thôi. Cũng không biết là trùng hợp hay là Ân đế cố ý.


Buổi tối hôm đó, Ân đế phái vài ám vệ lưu lại Thanh Tâm Điện, “giám thị” Tư Mã Dạ, tuy nói Việt Vương lần này tới quy phục, nhưng dù sao tâm phòng bị không thể không có, đối với Tư Mã Dạ, Ân đế vẫn không dám tin tưởng hoàn toàn.


Tư Mã Dạ ngược lại an tâm ở lại, buổi tối đi ngủ sớm, hắn mấy ngày nay tâm tình hỏng bét tột cùng, mỗi ngày uống rượu qua ngày, tối qua lại ra roi thúc ngựa tới kinh thành, quả thực có chút mệt mỏi.


Hắn không có chút tính tự giác ở “địch doanh” nào, tắm gội xong liền ngả đầu ngủ, còn muốn tuỳ ý hơn trong vương cung Việt quốc. Ám vệ trở về bẩm báo Ân đế, Ân đế trái lại không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, cười cười xua tay bảo ám vệ tiếp tục lưu ở đó nhìn Tư Mã Dạ.


Bóng đêm thâm trầm, Ân đế phê tấu chương một lát xong đột nhiên đói bụng. Cũng khó trách, buổi tối mở tiệc chỉ ăn vài miếng rồi bận thử thách “phò mã”, cứ như vậy cả tối không đói mới lạ.


Ân đế nhớ Tử Ngọc buổi tối cũng không kịp ăn gì, chỉ lo dỗ Tiểu Báo tử bèn vứt tấu chương xuống, vội vã trở về Vị Ương Cung tìm Hoàng hậu nhà mình ăn khuya.


Thượng Quan Tử Ngọc sớm đã đoán hắn sẽ đói bụng, từ sớm đã phân phó Lục La và Hồng Thường chuẩn bị bữa khuya xong, đang đợi hắn trở về ăn.
Tiểu Báo tử ăn uống no đủ, hơn nữa cha và phụ hoàng đều ở bên cạnh, đang vui vẻ lăn lộn ở trên thảm lông, nhìn hai người cười không ngừng.


Ân đế vươn tay nhéo khuôn mặt béo múp của bé, vừa nói chuyện với Thượng Quan Tử Ngọc, Đế Hậu hai người nhắc tới chuyện tối nay, nghĩ tới những công tử ca đó bị Tần Phi Yến doạ cho mặt mỗi người như màu đất, tè ra quần liền không nhịn được cảm thấy buồn cười.


“Nói thật, tới Trẫm cũng không nghĩ tới tài bắn cung của Phi Yến sẽ tốt như thế, nghe nói Tư Mã Dạ có thể ‘bách phát bách trúng’, tài bắn cung cũng rất cao siêu, điểm này hai bọn họ ngược lại rất xứng đôi.” Ân đế không khỏi thổn thức nói.


Thượng Quan Tử Ngọc gắp một miếng sủi cao tôm đút cho hắn, vừa nói: “Phụ thân của Phi Yến là thợ săn, có thể nàng từ nhỏ chịu ảnh hưởng từ phụ thân đi, đừng nhìn bên ngoài Phi Yến nhu nhược thục nữ, kì thực trong xương cốt lại lộ ra phong phạm một nữ hiệp, nàng vẫn luôn dám yêu dám hận, ghét ác như thù!”


Đang nói, Ân đế đã ngửi thấy một mùi hương quen thuộc mê người, mắt Ân đế sáng lên, là mùi mì thịt bò, hơn nữa còn là loại cảm giác cho rất nhiều ớt cay.


Quả nhiên liền thấy Lục La bưng lên một bát đỏ hồng phủ kín từng miếng thịt bò kho lớn bên trên, Lục La cười nói với Ân đế: “Bệ Hạ, Hoàng hậu biết ngài thích ăn cái này nhất, cố ý phân phó chúng nô tỳ làm.”


Ân đế vẻ mặt kinh ngạc vui mừng xoay mặt nhìn Hoàng hậu nhà mình, mặt Thượng Quan Tử Ngọc đỏ hồng, quay mặt đi nói: “Ta, ta hỏi Lưu công công, Lưu công công nói cho ta.”


Ân đế cong môi cười, nâng cằm Thượng Quan Tử Ngọc, thò lại gần hôn một cái lên môi người ta, đám nha hoàn bên cạnh lập tức đỏ mặt cúi đầu xuống.
Thượng Quan Tử Ngọc xấu hổ muôn phần, tới cổ cũng nhuộm hồng, trừng Ân đế một cái, vươn tay ôm Tiểu Báo tử dỗ dành, che giấu cảm xúc của mình.


Ân đế cười, cúi đầu ăn mì, hắn thích ăn mì thịt bò, hơn nữa còn là kiểu cho rất nhiều ớt cay, chỉ là hắn thân là Đế vương, người Ngự Thiện Phòng vì nghĩ cho long thể Hoàng đế, vẫn luôn không dám cho hắn ăn quá nhiều thức ăn khẩu vị nặng, tránh cho long thể có bệnh nhẹ, ảnh hưởng đại sự quốc gia.


Đồ ăn cho Hoàng đế ăn đều là lấy dưỡng sinh làm chủ, hơn nữa ở trước khi cho lên bàn phải trải qua vài lần kiểm tra và sàng lọc, có những đồ ăn bị cho rằng không thích hợp cho Hoàng đế ăn thì sẽ không bưng lên bàn cơm của Hoàng đế.


May sao, Vị Ương Cung có trù phòng riêng, Thượng Quan Tử Ngọc rất hiểu khẩu vị Ân đế, ngẫu nhiên sẽ để tỷ muội Lục La làm cho Ân đế thứ hắn thích ăn, thay đổi khẩu vị.


Lòng Ân đế tràn đầy cảm động, vẫn là Tử Ngọc quan tâm hắn nhất. Thượng Quan Tử Ngọc bất đắc dĩ cười, Bệ Hạ có lúc giống như hài tử, nhìn thấy đồ ăn mình thích ăn liền sẽ rất vui vẻ, ăn uống cũng sẽ rất tốt.
Một đêm không có gì xảy ra.


Ngày hôm sau, Tư Mã Dạ một đêm ngủ ngon sáng sớm tinh mơ liền tỉnh, nghe thấy âm thanh đi qua đi lại ngoài cửa điện, hắn làm vua một quốc gia, bình thường công vụ bận rộn cũng không có thói quen ngủ nướng.


Tư Mã Dạ bên này vừa có động tĩnh liền có hai cung nữ tiến vào muốn hậu hạ hắn mặc y phục rửa mặt, Tư Mã Dạ vẫn luôn không thích người khác lại gần hắn liền vẫy tay bảo các nàng để đồ vật xuống, không cần các nàng hầu hạ.


Tư Mã Dạ tự mình thay y phục, đơn giản rửa mặt một chút, đại khái không có việc gì liền muốn ra ngoài đi dạo. Một năm trước lúc các quốc gia thi đấu, hắn đã tới qua hoàng cung Đại Ân, lúc đó hắn vẫn chỉ là Tam hoàng tử Việt quốc không được sủng ái mà thôi.


Lúc đấy hắn đã mưu đồ soán vị, nhìn thấy hoàng cung Đại Ân khí phái như thế liền muốn về sau nhất định phải chiếm cứ giang sơn Đại Ân, nhập toàn bộ hoàng cung Đại Ân là của mình.


Có điều từ một khắc hắn tối qua bước vào hoàng cung Đại Ân liền đã định nguyện vọng này của hắn không thể thực hiện, giang sơn và mỹ nhân cuối cùng không có cách nào có cả.


Tư Mã Dạ đi dạo trong hoa viên nhỏ trước Thanh Tâm Điện, hắn cảm thấy thả lỏng xưa nay chưa từng có, tiếc nuối quả thực có một chút, nhưng buông bỏ thiên hạ, nếu như có thể giành được hảo cảm của nàng, khiến nàng có ấn tượng đổi mới về mình, vậy cũng đủ rồi.


Tư Mã Dạ không chút để ý lắc lư trong hoa viên nhỏ, cúi đầu hãng còn tâm sự, một đôi chân lại bỗng dưng xuất hiện trong tầm mắt hắn, Tư Mã Dạ ngạc nhiên, thuận theo chân nhìn lên trên, thấy Tần Phi Yến đang đứng trước mặt hắn, cười như không cười nhìn hắn.


“Việt Vương thật có hứng thú, sáng sớm tinh mơ đã đi dạo trong hoa viên rồi, thế nào, ở Thanh Tâm Điện có quen không?” Tần Phi Yến chậm rì rì hỏi.


Tư Mã Dạ không nghĩ tới Tần Phi Yến sẽ chủ động nói chuyện với hắn, hơn nữa thái độ còn coi như hiền lành, so với giọng điệu lạnh lùng sắc bén của nàng trong phong thư trước kia, Tư Mã Dạ giờ phút này thật sự thụ sủng nhược kinh, màu sắc con ngươi cũng trở nên nhạt đi chút.


Tần Phi Yến nhìn biểu cảm ngốc nghếch của hắn cảm thấy có chút buồn cười, không nghĩ tới người này cũng sẽ để lộ ra biểu tình đáng yêu này.
Qua một lúc lâu, Tư Mã Dạ mới hồi phục tinh thần, có chút ngượng ngùng ho hai tiếng, chắp tay nói: “Công chúa cũng tới Ngự Hoa Viên đi dạo sao?”


Tần Phi Yến lắc đầu “Ta là tới Vị Ương Cung ăn sáng, đi tắt từ hoa viên càng tiện hơn chút.”


Tư Mã Dạ có chút kì quái “Công chúa vì sao phải tới Vị Ương Cung ăn sáng?” Hắn biết Vị Ương Cung là nơi ở của Thượng Quan Hoàng hậu, có điều, dù cho quan hệ của Hoàng hậu và công chúa thân mật đi nữa cũng không đến mức tới bữa sáng cũng phải cố ý tụ tập bên nhau cùng ăn đi.


Tần Phi Yến cười, nói: “Bởi vì đồ ăn Vị Ương Cung ngon.” Nói xong, liếc Tư Mã Dạ một cái, giả vờ lơ đãng hỏi “Việt Vương còn chưa ăn sáng đi, không bằng cùng nhau đi.”


Tư Mã Dạ lại sửng sốt, nàng thế mà muốn cùng ăn sáng với hắn? Hắn không nghe nhầm đi. Tư Mã Dạ còn chưa phản ứng lại, đối phương lại thúc giục hắn một lần nữa.


Tư Mã Dạ hồi phục tinh thần, hắn đương nhiên rất muốn đi “Bổn vương tới Vị Ương Cung sợ là không quá thích hợp đi.” Ân đế nổi danh là bình dấm chua, hắn cũng không dám cách Hoàng hậu hắn ta quá gần, tránh cho xảy ra nhiều chuyện.


Tần Phi Yến lại vẻ mặt không sao cả nói: “Không sao, không chỉ chúng ta, còn có Bách Lý tướng quân và Liễu ngự y, Vị Ương Cung rất náo nhiệt, không cần nhút nhát!” Nói xong liền vươn tay nắm lấy tay áo Tư Mã Dạ mang người đi.


Vẻ mặt Tư Mã Dạ kinh hãi, nhìn đôi tay ngọc thon mảnh đó nắm lấy vạt áo hắn, âm thầm duỗi tay nhéo cánh tay mình, đau tới mức hắn hít khí, hoá ra không phải nằm mơ, tình cảnh giờ khắc này cũng quá không chân thật rồi.


Tư Mã Dạ đi theo Tần Phi Yến tới Vị Ương Cung, tiến vào liếc nhìn, quả nhiên rất náo nhiệt.


Do đốt lửa than nên trong đại điện ấm áp như mùa xuân, khắp nơi trang trí vô cùng xinh đẹp ưu nhã, lộng lẫy sa hoa, một cái bàn tròn ở giữa, Ân đế vừa hạ triều đang ôm Tiểu Báo tử chơi đùa, Thượng Quan Tử Ngọc bưng bát cháo đang đút cho nhóc con.


Bách Lý Hiên và Liễu Tịch ngồi ở đối diện, Bách Lý Hiên yên tĩnh uống cháo, mà Liễu Tịch lại là một tay cầm bánh mì thịt nướng, một tay gắp bánh bao thịt, thế mà còn có thể vươn một tay ra ăn canh trứng, nhất tâm tam dụng, thỉnh thoảng còn cãi lộn vài câu với Bách Lý Hiên.


Mọi người đều có chút bất đắc dĩ, quả nhiên, danh hiệu tham ăn không phải nói không.
“Các ngươi tới rồi.”
Ân đế thấy Tần Phi Yến và Tư Mã Dạ cùng nhau tiến tới cũng chỉ hơi nhướn mày, gọi hai người ngồi xuống dùng bữa sáng.


Những người khác cũng vẻ mặt tự nhiên tiếp tục việc của mình, dường như cảm thấy Tư Mã Dạ xuất hiện ở chỗ này là chuyện rất bình thường, biểu hiện của mọi người vô cùng bình tĩnh.


Tư Mã Dạ có chút sững sờ, hắn chưa từng nghĩ tới, Ân đế cao cao tại thượng thế mà sẽ ăn cùng bàn cơm với mọi người giống như gia đình bình thường, ấm áp tuỳ ý, Tư Mã Dạ không nhớ được bản thân đã ăn cơm một mình bao lâu.


Tần Phi Yến thấy hắn vẫn luôn ngây ngốc, không nhịn được lắc đầu, vươn tay kéo hắn ngồi xuống, người này từ tối qua sau khi nhìn thấy nàng vẫn luôn là trạng thái hoảng hốt và ngây ngốc, cũng không biết đang nghĩ cái gì.


Mấy tiểu nha đầu bận rộn bưng bữa sáng nóng hầm hập cho bọn họ, Tư Mã Dạ đang nhìn chén đậu hủ hoa trước mặt lại nghe thấy Ân đế bỗng dưng mở miệng hỏi hắn “Ở đây cũng không có người ngoài, Việt Vương không ngại nói thẳng, lần này tới Đại Ân ta là có mục đích gì?”


Tư Mã Dạ liếc nhìn Ân đế, gọn gàng dứt khoát nói: “Bổn vương là vì công chúa mà tới, hi vọng có thể cưới công chúa làm vợ.”


Mọi người đều đồng loạt nhất trí nhìn về Tần Phi Yến, Tần Phi Yến đỏ mặt, trái lại cái gì cũng không nói, cũng không giống Tư Mã Dạ nghĩ, nổi giận với hắn sau đó xoay người đi.


Ân đế véo tay nhỏ mềm múp của Tiểu Báo tử, nhàn nhạt nói: “Việt Vương muốn cưới công chúa Đại Ân ta, không biết có thành ý hay không?”


Tư Mã Dạ tất nhiên hiểu rõ ý của Ân đế, tạm dừng một lát, một đôi mắt chim ưng nhìn thẳng Ân đế nói: “Bổn vương nguyện ý dâng lên toàn bộ Việt quốc làm sính lễ, không biết cái này đã đủ thành ý chưa?”