Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn

Chương 86

Tư Mã Dạ tiến vào trong điện, đôi mắt chim ưng quét trái phải một vòng, tầm mắt dừng trên người mười mấy vị “phò mã” kia một lát, cuối cùng mới dần dần thu về, biểu cảm đạm mạc, nhìn không ra cảm xúc gì.


“Việt Vương Tư Mã Dạ bái kiến Hoàng đế Đại Ân!” Dựa theo quy định, quân vương các nước phụ thuộc thấy Ân đế chỉ hành lễ, không cần quỳ lạy, Tư Mã Dạ thân mặc quốc phục Việt quốc sẫm màu, đứng thẳng người, hành lễ với Ân đế, thái độ ngược lại rất thành khẩn.


Mọi người đang ngồi tới cả Ân đế cũng không nhịn được ngạc nhiên nhướn mày, Tư Mã Dạ luôn không ai bì nổi thế mà cũng có ngày cúi đầu thần phục. Có điều thái độ hắn thản nhiên, cử chỉ tiến thối hữu lễ, không hề giảm khí độ quân vương trên người hắn chút nào.


Ân đé trong lòng âm thầm gật đầu, Tư Mã Dạ giống như con ưng trên bầu trời rộng lớn, dù cho bị gãy cánh, trong xương cốt vẫn là huyết tính cao ngạo. Hắn sẽ thật tâm thần phục cường giả, nhưng tuyệt sẽ không khom lưng uốn gối lấy lòng đối phương.


“Việt Vương đêm khuya tới phỏng, không biết có chuyện gì?” Ân đế uống ngụm rượu, nhìn người trước mặt, giả vờ không hiểu hỏi.
Tư Mã Dạ ngẩng đầu liếc nhìn Ân đế, chắp tay nói: “Bệ Hạ, Tư Mã Dạ ái mộ Tĩnh Hoà công chúa Đại Ân đã lâu, lần này tới ứng tuyển phò mã.”


Lời của hắn vừa dứt, mọi người ở đây lại châu đầu ghé tai, nghị luận sôi nổi một trận, Tư Mã Dạ thế mà muốn cưới công chúa Đại Ân? Hắn sẽ không phải có âm mưu gì đi?


Ân đế nâng tay, ý bảo mọi người an tĩnh lại, lại nghe Tư Mã Dạ nói tiếp: “Trên bố cáo Bệ Hạ nói rõ ràng, chỉ cần người phù hợp điều kiện đều có thể tới ứng tuyển phò mã, chẳng lẽ bổn vương không thể?”


Mọi người ở đây đều sờ cằm âm thầm cân nhắc một chút, Tư Mã Dạ mới 20 mấy tuổi đã làm quân vương Việt quốc, có thể xem như tuổi trẻ đầy hứa hẹn, diện mạo cũng thượng thừa, tài năng gì đó càng không cần nói, nhìn hắn có thể từ một hoàng tử không được sủng ái nhảy thành đại vương cũng nói rõ người này không phải phàm phu tục tử.


Hơn nữa lúc trước Ân đế cũng chưa nói qua không có phép ngoại tộc tới ứng tuyển phò mã, nói như vậy, Tư Mã Dạ trái lại quả thực vô cùng phù hợp điều kiện.


Ân đế rất có hứng thú quét mắt nhìn phản ứng của mọi người bên dưới, thấy các lão thần đều nghẹn không nói ra lời, trong lòng âm thầm sảng khoái, không nghĩ tới những đại thần ngoan cố không thay đổi này cũng có ngày ăn mệt như này!


Thượng Quan Tử Ngọc nhìn biểu cảm hắn thì biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, không khỏi có chút bất đắc dĩ, vươn tay nhẹ đẩy cánh tay hắn, ý bảo hắn đừng chỉ lo chế giễu, bên dưới vẫn có người đang đợi nữa.


Ân đế khôi phục tinh thần, khụ hai tiếng nói: “Việt Vương thật ra đích xác phù hợp điều kiện ứng tuyển phò mã, nếu mọi người đều không dị nghị, vậy để Việt Vương cùng với mười mấy vị công tử khác đi, Trẫm sớm đã nói qua, chuyện tuyển chọn phò mã này hoàn toàn dựa theo công chúa làm chủ, Trẫm sẽ không can thiệp.”


Trong lòng mọi người ở đây đều rõ ràng, ý của Bệ Hạ là, công chúa cuối cùng nhìn trúng ai, người đó chính là phò mã. Vì vậy các vị công tử được chọn làm phò mã đều tinh thần phấn chấn trở lên, chuẩn bị lấy ra bản lĩnh xuất chúng của mình để lấy được ưu ái của công chúa.


Đế Hậu hai người liếc mắt nhìn nhau, xem một đám bọn họ xoa tay hầm hè, một bộ dạng chuẩn bị tác chiến, không khỏi có chút đồng tình Tư Mã Dạ, tình địch nhiều thế này, hơn nữa mỗi người dường như cũng không phải đèn cạn dầu!


Tư Mã Dạ là vua một nước, lễ tiết cũng không tiện chậm trễ, Ân đế bèn sắp xếp chỗ ngồi của hắn cạnh Thượng Quan Mặc, Thượng Quan Mặc đã là Thừa tướng Đại Ân, đồng thời cũng là quốc trượng, Ân đế sắp xếp hắn và nhạc phụ mình ngồi cùng dãy, cũng coi như tiếp đãi long trọng với Tư Mã Dạ.


Ân đế nói vài câu xong liền tuyên bố khai tịch, mọi người đều nắm chắc thời gian lấp đầy bụng trước lại nói, bởi vì trong lòng bọn họ hiểu rõ, vở kịch lớn trong chốc lát sắp bắt đầu.


Quả nhiên rượu không quá ba tuần, Ân đế liền buông chung rượu xuống, vỗ tay, lập tức tiếng đàn sáo trong điện vang lên cùng với tiếng nhạc cung đình, mười mấy vũ nữ dáng người lả lướt, trên mặt mang mạng che mặt từ ngoài điện tung bay tiến vào.


Nữ tử đi đầu thân mặc hồng y, bên ngoài khoác ti sa màu đỏ nửa trong suốt, trên mặt mang khăn lụa đỏ, múa lên phiêu dật như tiên.
Vũ nữ khác cũng mặc lụa y màu sắc bất đồng, vây quanh nữ tử hồng y, giống như thất tiên nữ trên trời hạ phàm, ở bên Dao Trì nhẹ nhàng múa.


Mặc dù không nhìn thấy diện mạo chân chính của nữ tử hồng y, nhưng dựa vào dáng múa, mọi người sớm đã đoán ra nàng là Tĩnh Hoà công chúa dáng múa kinh thế diễm nhân, những công tử đó ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm nữ tử hồng y, theo bản năng vươn tay chỉnh sửa lại dung nhan mình, ý đồ lưu lại ấn tượng tốt trước mặt công chúa.


Mấy người Ân đế theo bản năng liếc nhìn Tư Mã Dạ, chỉ thấy biểu tình hắn nhàn nhạt, ánh mắt lơ lửng không cố định, căn bản cũng không nhìn về hướng Tần Phi Yến, cũng không biết đang nghĩ cái gì.


Tần Phi Yến đang khiêu vũ cũng thường thường liếc nhìn hắn, nhìn thấy biểu tình của hắn cũng có chút buồn bực, sẽ không phải thư từ chối đó khiến người này bị kích thích tới ngu luôn đi.


Hai mắt Tần Phi Yến đảo một vòng, liếc nhìn người đó, thấy hắn vẫn luôn không động tĩnh, còn có chút lo lắng.
Có điều đang lúc nàng lại lần nữa vô ý thức nhìn qua thì thấy đôi mắt chim ưng nhìn thẳng về phía nàng, trong ánh mắt còn mang theo một loại hứng thú.


Tần Phi Yến giật mình, thiếu chút nữa dưới chân mềm nhũn, cũng không dám nhìn người ta, chuyên tâm nhảy điệu múa của mình, trên đường Ân đế bảo người cầm Lục Khỉ Cầm lại đây, Thượng Quan Tử Ngọc hiểu ý, gảy đàn cổ đệm nhạc cho Tần Phi Yến.


Một khúc xong, điệu múa của Tần Phi Yến cũng kết thúc, nhóm vũ cơ hành lễ với Ân đế xong, toàn bộ lui xuống, chỉ còn lại một mình Tần Phi Yến lưu lại trên điện.


Nàng vẫn không vạch mở mạng che mặt trên mặt mình, tiến lên hành lễ với Ân đế, Ân đế cười bảo nàng tới một bên ngồi, nói với mọi người: “Đây là hoàng muội của Trẫm, Tĩnh Hoà công chúa, gọi là Tần Phi Yến.”


Tần Phi Yến đứng ở chỗ ngồi của mình, hành lễ với mọi người, nhã nhặn lịch sự có lễ nói: “Phi Yến gặp qua các vị công tử, các vị hữu lễ.”
Mười mấy vị công tử kia đồng thời đứng dậy, chắp tay ôm quyền nói: “Công chúa hữu lễ.”


Nếu vai chính đêm nay đã xuất hiện, Ân đế cũng lười quanh co lòng vòng nói vô nghĩa, trực tiếp dùng ánh mắt ra hiệu Lưu công công, ý là có thể bắt đầu rồi.


Lưu công công đi ra, hất phất trần trong tay, nói: “Các vị công tử đều là tới ứng tuyển phò mã, nhưng phò mã chỉ có thể có một vị, là do công chúa điện hạ chúng ta ra đề mục thử thách các vị, các vị công tử cứ việc phát huy sở trường của mình, làm hết sức đi.”


“Các vị phò mã” liếc mắt nhìn nhau, mặt ngoài khiêm tốn khách sáo nhau một phen, kì thực đều đang ngầm cân nhắc chêch lệch của mình với đối phương, nghĩ làm thế nào mới có thể biểu hiện xuất sắc, khiến công chúa hài lòng với mình.
Khảo nghiệm bắt đầu.


Yến hội rất nhanh bị huỷ bỏ, thái giám trong cung và các cung nữ tay chân nhanh nhẹn thu dọn sạch sẽ hiện trường, chỉ để lại rượu và hoa quả trên bàn thấp. Các thái giám bưng bút mực, nghiên giấy tới phát cho mọi người.


Nói là thử thách cũng chẳng qua là cầm kỳ thi hoạ, luận võ kỹ, thi triển tài nghệ, nhưng ai cũng có sở trường và sở đoản riêng, có người thiện văn, có người thiên võ, thật sự so không ra kết quả, chỉ là thể hiện một mặt ưu tú nhất của mình cho công chúa xem mà thôi.


Tần Phi Yến cũng không muốn làm khó dễ bọn họ, chỉ là cho mọi người bàn luận với nhau, trong lúc nhất thời, vẽ tranh, làm thơ, đánh đàn, luận võ trái lại thật ra phá lệ náo nhiệt, tới Thượng Quan Tử Ngọc cũng không nhịn được bước qua quan sát tác phẩm của mọi người.


Có thể được tuyển chọn phò mã cũng không phải là bao cỏ, trái lại ai cũng có sở trường riêng, dù là Tư Mã Dạ cũng không thấy có thể hơn người khác bao nhiêu, Đế Hậu hai người liếc mắt nhìn nhau, trong khoảnh khắc ngắn cũng không đoán ra Tần Phi Yến rốt cuộc có chủ ý gì.


Trong đại điện, mọi người đang tranh đấu gay gắt, hứng hực khí thế là vậy, bỗng nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non vang dội, truyền tới từ xa tới gần.


Động tác dưới tay mọi người tạm thời ngừng lại, hai mặt nhìn nhau, trong lòng Thượng Quan Tử Ngọc âm thầm nói hỏng bét, hình như là tiếng khóc của Tiểu Báo tử, bất quá trong cung trừ Tiểu Báo tử cũng không có trẻ mới sinh khác.


Đang nghĩ ngợi thì thấy Lục La đầy đầu mồ hôi ôm Tiểu Báo tử vội vàng chạy tới, vừa thấy Thượng Quan Tử Ngọc liền lập tức thở phào.


Thượng Quan Tử Ngọc đón lấy nhóc con oa oa khóc lớn, ôm vào trong ngực dỗ, Lục La nói với y, Tiểu Thái tử từ sớm đã tỉnh, không nhìn thấy y liền khóc, dỗ thế nào cũng không dỗ được, chỉ đành ôm bé chạy tới tìm Thượng Quan Tử Ngọc.


Tiểu Báo tử dường như rất uỷ khuất, thấy cha xong khóc càng to, Thượng Quan Tử Ngọc thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn, lập tức cảm thấy có chút ngại ngùng, muốn ôm Tiểu Báo tử đi trước lại bị Ân đế cản lại.


Ân đế nhìn nhóc con đầy mặt nước mắt, bỗng nhiên cười, nói với mọi người bên cạnh: “Không biết các vị công tử có cách nào có thể khiến Tiểu Thái tử nín khóc mỉm cười?”


Mọi người đều sửng sốt, ngay sau đó hiểu được đây là thử thách của Bệ Hạ cho mọi người, nếu như có thể dỗ Tiểu Thái tử tốt, đó không chỉ là Đế Hậu sẽ vui, công chúa cũng sẽ nhìn mình bằng con mắt khác, đây là cơ hội biểu hiện tuyệt vời!


Vì vậy, tiếp theo là sự xuất hiện của hình ảnh như này: Mười mấy công tử ca cẩm y hoa phục hao hết tâm tư, thay phiên làm mặt quỷ với với đứa trẻ, không màng hình tượng làm ra các động tác buồn cười. Kết quả, Tiểu Thái tử liếc bọn họ một cái, khóc càng thêm lớn. Cha, ở đây có một nhóm yêu quái!


Mọi người đều choáng váng, nóng vội vò đầu bứt tai, cái này phải làm thế nào cho phải?
Lúc này, một âm thanh trầm thấp truyền tới “Tiểu Thái tử có lẽ là đói đi.” Tư Mã Dạ từ trong nhóm người đi ra, trong tay cầm một quả nho, đi tới trước mặt Tiểu Báo tử, bóc vỏ nho từ đỉnh ra.


Tư Mã Dạ liếc nhìn Thượng Quan Tử Ngọc, như là dò hỏi y, Thượng Quan Tử Ngọc gật đầu, Tư Mã Dạ vươn tay tới miệng phấn nộn của Tiểu Báo tử, bóp chút nước nho đút cho bé. Tiểu Báo tử nếm được hương vị ngọt ngào, lập tức quên khóc, còn vươn lưỡi nhỏ ɭϊếʍƈ miệng mình.


Mọi người ngạc nhiên nhìn Tư Mã Dạ, vừa ngoảnh đầu lại thấy Tần Phi Yến đã thay y phục đi tới, trong tay cầm một cung tiễn.