Bên ngoài trời đổ tuyết lớn, khí trời giá rét, trong phòng lại là cảnh tượng ấm áp hài hòa, nồi lẩu toát ra từng trận nhiệt khí cùng mùi thơm của rượu, lò than đỏ nóng làm cho cả căn phòng ấm áp dễ chịu, một chút cũng không cảm nhận được giá rét bên ngoài.
Mọi người đồng loạt đem áo khoát dày nặng trên người cởi ra treo lên giá gỗ trong góc phòng, Phi nhi rót cho mỗi người một chung rượu đã được ủ ấm, uống xong cả người đều ấm áp.
Ân đế thấy Thượng Quan Tử Ngọc bưng chén rượu lên chuẩn bị uống, hắn vội thò tay đem chén rượu đoạt đi, nhẹ giọng nói "Tử Ngọc hiện tại không thể uống rượu". Nói xong, đưa mắt nhìn nhìn bụng y.
Thượng Quan Tử Ngọc cũng đưa tay vuốt vuốt bụng mình, y thiếu chút nữa đã quên y hiện tại đang mang thai, không thể uống rượu.
Lúc này, nha hoàn dâng lên một chén nước ô mai đã ủ ấm đặt trước mặt y. Trương đạo tử cười nói "Con hiện tại không thể uống rượu cho nên ta đã để phòng bếp trước tiên chuẩn bị nước ô mai cho con, con uống cái này đi."
"Cám ơn phụ thân." Thượng Quan Tử Ngọc cười nói, dung thìa múc nước ô mai uống, nếm một ngụm liền ngẩn đầu nói "Rất dễ uống, các ngươi cũng thử xem."
Liễu Tịch lập tức giơ tay nói hắn cũng muốn uống, Trương đạo tử lại để nha hoàn đi lấy thêm mấy bát ô mai để dành uống.
Trong lúc trò chuyện, nước canh trong nồi đã bắt đầu sôi, có thể thả thức ăn vào. Mọi người nhanh nhẹn phân biệt canh gà cùng canh có ớt ma lạt mà thả chút rau dưa, về phần mấy đĩa thịt đã cắt sẵn liền trực tiếp bỏ vào nồi.
Thượng Quan Tử Ngọc sợ Ân đế chưa ăn qua nên không biết phải làm thế nào, liền dung đũa gắp mấy miếng thịt bò thả vào trong nồi một lát, lại chấm chút gia vị, đặt vào trong bát trước mặt Ân đế.
Ân đế biết Tử Ngọc sợ hắn chưa từng ăn qua sẽ có chút xấu hổ nên làm một lần cho hắn xem. Tuy rằng hắn nói mình chưa từng ăn qua nhưng lại không đến mức không biết gì như vậy, thế nhưng trong lòng hắn lại rất cảm động. Được người này quan tâm chăm sóc như vậy cảm giác thật sự rất tốt, Ân đế cũng không muốn vạch trần y.
Nồi lẩu càng nấu càng nóng hầm hập, mọi người ăn khí thế ngất trời, nhiệt khí huân cả phòng càng thêm ấm áp, cho nên mới nói mùa đông là thích hợp ăn lẩu nhất.
Thượng Quan Mặc thấy chén rượu của Ân đế đã cạn, liền lấy bầu rượu rót đầy cho hắn, vừa nói "Về chuyện lưu dân ở phương Bắc, Bệ hạ tính toán như thế nào?"
Ân đế buông đũa, bưng chén rượu lên uống một ngụm rồi nói "Tấu chương của nhạc phụ đại nhân Trẫm đã đọc, hôm qua đã hạ chỉ lệnh cho Cao Thắng làm khâm sai đi phương Bắc dàn xếp lưu dân. Bây giờ chính là mùa đông khắc nghiệt, lệnh cho Tri phủ Thương Châu ở phương Bắc mở kho lương, phân phát áo bông, an bài chỗ ở tạm thời, nhạc phụ đại nhân thấy thế nào?"
Thượng Quan Mặc nghe Hoàng đế nói vậy, trên mặt hiển lộ sắc mặt vui mừng, chắp tay nói "Bệ hạ suy nghĩ chu toàn, vì lưu dân thu xếp tất cả, Thượng Quan Mặc thần xin thay lưu dân cảm tạ ân điển của Bệ hạ."
Ân đế nhếch môi cười cười, trêu ghẹo nói "Nay có Thượng Quan Thừa tướng, tiểu tế làm sao dám chậm trễ. Trẫm cũng sợ chọc giận nhạc phụ đại nhân, Tử Ngọc sẽ không cho ta lên giường ngủ."
Tất cả mọi người nhịn không được bật cười, Thượng Quan Tử Ngọc đỏ mặt trừng mắt nhìn Ân đế, trước mặt nhiều người như vậy, Bệ hạ như thế nào lại nói bậy.
Ân đế bật cười, gắp chút thịt đặt vào trong chén của y, ý tứ lấy lòng thập phần rõ rệt. Thượng Quan Tử Ngọc không được nhiên ăn, ngoài mặt thì nhìn có chút sinh khí, nhưng trong lòng vẫn là có chút ngọt.
Mọi người cũng không biết xấu hổ mà tiếp tục trêu ghẹo hai người, cười nói tiếp tục ăn lẩu, một bữa cơm này ăn đến cả thể xác và tinh thần đều thỏa mãn, khó có được cơ hội nhàn nhã nửa ngày cùng người thân tụ lại một chỗ làm chút việc của người thường, ăn một bữa cơm vô cùng náo nhiệt, loại thư thái này có dùng bao nhiêu tiền tài cùng quyền thế cũng không đổi được.
Ăn xong bữa cơm, trời cũng đã muộn, Thượng Quan Mặc liền lưu mấy người ở lại phủ Thừa tướng ngủ một đêm, ngày mai hồi cung cũng không muộn.
Tả hữu vô sự, ngày Tết cũng không cần vào triều, Ân đế đang muốn đưa Tử Ngọc ra cung giải sầu nên cũng không vội vã hồi cung. Vì thế mấy người Ân đế buổi tối liền lưu lại phủ Thừa tướng qua đêm.
Trong suốt Tết âm lịch, kinh thành thập phần náo nhiệt, chợ đêm thường thường đều mở liên tục cho đến nửa đêm mới chấm dứt. Liễu Tịch kéo Bách Lý Hiên đi dạo chợ đêm, Phi nhi cũng đi cùng bọn họ. Tần Phi Yến luôn luôn không thích chỗ đông người, dùng xong cơm chiều, cùng mọi người nói chuyện một lát rồi trở về phòng được sắp xếp cho mình nghỉ ngơi.
Thượng Quan Tử Ngọc vốn cũng muốn đi dạo chợ đêm thế nhưng Ân đế lại không chuẩn cho y đi, hắn nói bên ngoài tuyết rơi nhiều, ban đêm lại tương lạnh, hiện tại thân thể y lại không tiện, vẫn là ngốc ở nhà thôi.
Thượng Quan Tử Ngọc cũng biết là Bệ hạ là vì muốn tốt cho y nên cũng đồng ý ở nhà, tiếp tục cùng Trương đạo tử chơi cờ, bất quá trong lòng vẫn là có chút rầu rĩ. Từ sau khi y mang thai vẫn luôn ở trong phòng, chỗ nào cũng không được đi, y đã buồn rầu đến sắp mọc nấm luôn rồi.
Ân đế cũng biết y buồn chán đến phát hoảng, không muốn để y phải không vui liền an ủi nói "Ngày mai trong kinh thành sẽ có hôi chùa, đến lúc đó chúng ta cùng đi dạo có được hay không?"
Hai mắt Thượng Quan Tử Ngọc sáng lên, hưng phấn gật đầu nói "Được, ngày mai chúng ta đi dạo hội chùa." Ân đế nhìn bộ dạng vui vẻ của y không khỏi bật cười, xem ra trong khoảng thời gian này Tử Ngọc đúng là buồn chán đến sắp hỏng, vừa nghe đến có thể đi dạo hôi chùa thì liền vui vẻ thành như vậy.
Trương đạo tử ở đối diện nhìn hai người hỗ động, trong lòng rất an ủi, Tử Ngọc trải qua kiếp nạn, rốt cuộc chiếm được hạnh phúc của mình, cũng không uổng công hai mươi mấy năm hắn vất vả tu đạo trợ giúp bọn họ vượt qua kiếp nạn, còn thiếu chút nữa là mất đi người hắn yêu nhất.
Thượng Quan Mặc đúng lúc đi tới thấy được vẻ mặt của hắn, liền biết hắn suy nghĩ cái gì. Vươn tay nắm lấy tay Trương đạo tử, ôn nhu nói "Diệc Hàn, những chuyện không tốt trước kia đều đã qua, về sau ta vẫn sẽ luôn ở bên cạnh ngươi."
Trương đạo tử thản nhiên cười cười, thân thủ đặt tay lên trên tay Thượng Quan Mặc, trong đôi mắt luôn luôn thanh lãnh lúc này lại tràn đầy ý cười ôn nhu vô hạn, trải qua nhiều sự tình như vậy đến cuối cùng còn có thể cùng người này nắm tay nhau đến khi bạc đầu, hắn rất cảm kích thiên thượng đã chiếu cố hắn.
Một đêm yên tĩnh.
Sáng hôm sau, mọi người khó có được cơ hội ngủ nướng liền trực tiếp ngủ đến bỏ cả điểm tâm sáng. Ngoài ý muốn chính là Thượng Quan Mặc cùng Trương đạo tử cư nhiên qua vãn thiện mới dậy, điểm này hoàn toàn không phù hợp với tác phong làm việc của Thừa tướng đại nhân.
Thượng Quan Tử Ngọc ngày thường ở trong cung cũng rất ít khi ngủ nướng, hôm nay cũng không muốn rời giường sớm, nhìn Ân đế đang ngủ say bên cạnh, Thượng Quan Tử Ngọc không dám đánh thức hắn, để hắn ngủ nhiều thêm một chút.
Ân đế đột nhiên mở mắt, ôm lấy mặt y rồi hôn lên. Thượng Quan Tử Ngọc thật vất vả mới tránh thoát, thẹn quá hóa giận nói "Nguyên lai ngươi đã sớm tỉnh." Cố ý giả bộ ngủ rất đáng giận!
Hai người nằm trong chăn náo loạn chốc lát sau đó mới mặc quần áo rời giường, đơn giản rửa mặt một chút rồi đi ăn điểm tâm. Đến phòng ăn mới phát hiện thức dậy trễ cũng không chỉ có hai người bọn họ.
Vốn dự tính hôm nay sẽ đi dạo hội chùa, sau khi dùng xong điểm tâm, đoàn người liền chuẩn bị xuất hành. Phủ Thừa tướng ở tại thành Nam, hội chùa cũng tổ chức ở thành Nam, không xa bao nhiêu, mọi người nhất trí lựa chọn đi bộ qua, cứ chậm rì rì mà đi.
Hội chùa tại thành Nam nổi tiếng nhất chính là Long Phúc tự ở phụ cận, đi hội chùa thì trước tiên phải đến Long Phúc tự thắp hương cầu phúc, quyên chút tiền dầu cho tự.
Khi đám người Ân đế đi đến Long Phúc tự, chỉ thấy ở đó là một biển người tấp nập, hàng quán đầy ắp, hai bên ngã tư đường đông đúc, những hàng bán rong cao giọng rao bán đồ.
Bên ngoài chùa thỉnh thoảng sẽ có một nhóm vũ sư, cà kheo biểu diễn khúc nghệ, chung quanh đứng đầy quần chúng vây xem, mấy hoạt động này bình thường cũng có thể nhìn thấy nhưng cùng một lúc có thể xem tất cả biểu diễn thì chỉ có ở hội chùa như vậy mới có thể xem được
Lúc này người trên đường chen lấn nhau rất đông, Ân đế sợ Tử Ngọc bị người đúng trúng nên không muốn đến chỗ có nhiều người.
Mọi người quyết định tiến vào trong miếu dâng hương, đợi khi nào nhóm người biểu diễn bên ngoài rời đi mới đi ra ngoài. Người trong miếu dâng hương ra ra vào vào nối liền không dứt. Long Phúc tự là chùa miếu nổi danh tại kinh thành nên hương khói thập phần cường thịnh.
Tượng Phật khổng lồ màu vàng kim đứng sừng sững tại trung tâm đại điện, đi vào trong liền thấy được. Đoàn người Ân đế thay phiên nhau quỳ trên bồ đoàn cầu nguyện dâng hương. Tượng Phật trước mắt mặt mũi hiền lành, từ bi, phổ độ chúng sanh.
Ân đế nâng Thượng Quan Tử Ngọc từ trên bồ đoàn dậy, cười hỏi y vừa rồi cầu xin nguyện vọng gì với Phật tổ?
"Đương nhiên có." Thượng Quan Tử Ngọc cười nói "Bất quá ta không thể nói cho ngươi biết, nói ra liền không linh." Nói xong, đưa tay sờ sờ bụng mình.
Sau khi mọi người thay phiên nhau dâng hương cầu phúc thì đi ra khỏi chùa, đám vũ sư vừa rồi đã đi đến chỗ khác biểu diễn. Trên đường vẫn như cũ đông nghịt người nhưng mà không giống như lúc trước như ong vỡ tổ chen chúc một chỗ, hiện tại đã có trật tự hơn nhiều.
Đoàn người Ân đế hòa cùng dòng người đi về phía trước, dọc theo đường đi nơi nơi treo đầy lồng đèn đỏ rực thể hiện không khí vui mừng ngày tết.
Ven đường có một bà lão tóc hoa râm, cầm trong tay một bó rơm bện thành một cây dài, trên thân cắm đầy kẹo đường.
Liễu Tịch đi lên lấy vài cây kẹo, nhét một khối bạc cho bà lão, sau đó cầm kẹo đường cắn một ngụm thật lớn, nhất thời bên ngoài miệng dính một vòng đường màu trắng, nhìn qua giống như một bộ râu.
Liễu Tịch đem kẹo trong tay phân phát cho mọi người nhưng không ai muốn ăn, Bách Lý Hiên nhíu mi liếc nhìn hắn "Người đều đã lớn như vậy còn muốn ăn kẹo đường?"
Liễu Tịch trợn trắng mắt nhìn hắn, không thèm để ý tới hắn, tiếp tục cắn kẹo đường của mình.
Thượng Quan Tử Ngọc nhìn lại chỗ Liễu Tịch vừa mới mua kẹp đường, cười nói với Bách Lý Hiên "Đại ca, ngươi hiểu lầm rồi, Liễu ngự ycungx không phải là muốn ăn kẹo đường, hắn chỉ là nhìn thấy bà lão kia đáng thương muốn giúp người ta mà thôi, có phải không?" Nói xong, y nhìn về phía Liễu Tịch.
Liễu Tịch nhún vai từ chối cho ý kiến, Bách Lý Hiên thấy hắn không phủ nhận nhất thời kinh ngạc, Liễu Tịc có khả năng trở nên lương thiện như vậy từ bao giờ?
Mọi người theo dòng người đi đến trên cầu bắt ngang con sông đào bảo vệ kinh thành, bắt gặp rất nhiều người đứng bên cầu, đỡ lấy phiến đá Thạch Hầu, thò đầu đem đồng tiền trong tay hướng phía dưới vòm cầu mà ném, không biết là đang làm cái gì.
Thượng Quan Mặc thấy bọn hắn có chút không hiểu liền giải thích "Cây cầu này tên là "Oa Phong kiều", phía dưới cầu có treo một đồng tiền khổng lồ, ở giữ dồng tiền khổng lồ có một chung nhỏ bằng đồng, bên trên chung nhỏ có viết bốn chữ "Chung vang triệu phúc", nếu ai có thể dùng đồng tiền trong tay ném trúng chung nhỏ kia liền có nhiều phúc."
==========