Trọng Sinh Chỉ Hoàng Hậu Vi Tôn

Chương 14

Thượng Quan Tử Ngọc uống xong cháo, lại bị ấn lên trên giường nằm xuống.
Ân đế thấy y mở mắt, không hề có bộ dáng muốn ngủ, có chút lo lắng hỏi "Có phải miệng vết thương còn đau hay không?"
Thượng Quan Tử Ngọc lắc lắc đầu "Dược Liễu Tịch kê quả thật rất tốt, hiện tại đã không còn đau."


Nói xong, y đảo mắt nhìn xung quanh phòng một vòng rồi hướng Ân đế hỏi "Bệ hạ, đại ca cùng Liễu Tịch đâu, bọn họ không cùng tiến cung sao?"
Ta để Lưu công công dẫn bọn họ đi viện tử khác, ngươi nếu ngủ không được vậy để Trẫm cùng ngươi nói chuyện phiếm." Ân đế cười nói.


"Ngày mai chính là ngày thi Hương, Bệ hạ không cần chuẩn bị một chút sao?" Thượng Quan Tử Ngọc dùng một bàn tay chống ngồi dậy, tựa vào gối mềm kim ti bên trên.


Ân đế tiếp nhận chén trà Lục La đưa đến, nhấp một ngụm, nói "Việc nên chuẩn bị Trẫm đã sớm chuẩn bị tốt, việc còn lại là của Lễ bộ, nếu mọi chuyện Trẫm đều bận tâm, vậy Trẫm nuôi bọn hắn làm gì?"


Thượng Quan Tử Ngọc cười nói "Bệ hạ nói cũng đúng, triều đình khai khoa cử, tuyển hiền tài, vốn cũng là vì Bệ hạ phân ưu."


Hai người đang nói chuyện, Bách Lý Hiên cùng Liễu Tịch đi đến, thấy y đã tỉnh, Bách Lý Hiên cao hứng không thôi, Liễu Tịch nhỏ giọng nói thầm "Thụ thương như vậy sớm đã tỉnh, có cần cao hứng như vậy không?"


Bách Lý Hiên đen mặt nhìn hắn, hừ lạnh nói "Người mới nói cái gì? Nếu ngươi muốn, ta cũng không ngại tại trên cánh tay của ngươi thử một đao xem sao."
Liễu Tịch che cánh tay của mình nhảy về sau một bước lớn, trừng hắn nói "Bách Lý Hiên, ngươi dám! Đừng tưởng rằng tiểu gia ta đánh không lại ngươi!"


Bách Lý Hiên nhíu nhíu mày quát lớn "Được rồi, đừng nháo nữa, nơi này là hoàng cung, ngươi thành thật một chút cho ta."


Liễu Tịch nhìn thoáng qua Ân đế đang ngồi bên giường, nghĩ đến đây là địa bàn của người ta, khí thế nhất thời liền yếu đi vài phần, từ trong muic hừ hai tiếng, ngược lại im lặng đôi chút.


Bách Lý Hiên tiến lên hành một lễ nói "Bệ hạ, Bách Lý Hiên có lời muốn nói." Nói xong còn nhìn hai bên trái phải.
Ân đế hiểu ý, phất tay để hạ nhân trong phòng đều lui ra ngoài, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại bốn người bọn họ.


"Bách Lý công tử là muốn hỏi Trẫm lúc nào thì xử lý người của Doãn Thái Sư?" Ân đế xa xăm nói.


Bách Lý Hiên ôm quyền "Dạ, hôm nay bọ chúng ám sát Bệ hạ không thành, nhất định là càng thêm thấp thỏm lo âu, tuyệt không có khả năng ở trong phủ ngồi chờ chết, nhất định sẽ nghĩ cách khác, bệ hạ vẫn nên sớm tính toán."


Liễu Tịch hừ lạnh nói "Kia còn không đơn giản, để cho ta đi phủ Thái Sư, hạ một ít độc trong đồ ăn của bọn chúng là không phải thu phục được toàn bộ sao?"
Bách Lý Hiên nọ trừng hắn, quát lên "Liền tính bọ chúng đáng chết, cũng phải xử lý theo quốc pháp, há có thể tùy ý gϊếŧ người?"


Liễu Tich khoanh tay trước ngực đứng ở một bên, khing thường hừ hừ.


Ân đế trầm tư không nói, Thượng Quan Tử Ngọc nhìn nhìn hắn, đối Bách Lý Hiên nói "Đại ca, bây giờ không phải là thời điểm tốt trị tội bọn chúng, ngày mai chính là thi Hương đại khảo, kinh thành nếu có biến cố, chỉ sợ nhiễu loạn dân tâm, ảnh hưởng khao cử dự thi."


Bách Lý Hiên không nói, trong phòng một mảnh yên tĩnh. Bỗng nhiên Ân đế mở miệng "Kỳ thật vừa rồi Liễu Tịch nói như vậy, có thể xem là một biện pháp tốt."


Mọi người đều cả kinh, Liễu Tịch đắc ý nói "Ha ha, ta liền nói nha, biện pháp này có thể làm, vừa rồi có người còn vội vàng phản bác đâu."
Bách Lý Hiên lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, chuyên hướng Hoàng đế, vừa ddingj mở miệng, liền bị Ân đế nâng tay ngăn cản.


"Bách Lý công tử đừng vội, Trẫm nói là có thể kê đơn, nhưng chưa nói là hạ độc a." Ân đế nói.
"Bệ hạ ý tứ là để cho Liễu Tịch hạ mê dược, chờ khi bọn chúng mê man liền đem giam giữ, chờ đợi sau khi khảo thí kết thúc mới thẩm phán."Thượng Quan Tử Ngọc nói.


Ân đế cười nói "Hiểu Trẫm cũng chỉ có Tử Ngọc."
Trên mặt Thượng Quan Tử Ngọc có chút nóng lên, hơi hơi chuyển mắt nhìn đi nơi khác.


Ân đế ngược lại hướng Bách Lý Hiên nói "Buổi nay hôm nay các ngươi liền hành động, nếu như Trẫm nhớ không lầm, trong phủ Thái Sư hẳn là có một địa đạo. Sau khi các ngươi thành sự, liền đem người giam giữ tại địa lao kia, tận lực đừng để thoát một người nào."


"Dạ Hoàng thượng, Bách Lý Hiên sẽ dốc toàn lực hoàn thành nhiệm vụ."Bách Lý Hiên ôm quyền nói.


Giờ này khắc này hắn là chân tâm thật lòng nguyện vì Ân đế cống hiến, nguyên bản bởi vì các loại đồn đãi, cho rằng Hoàng đế đối với nghĩa đệ hắn có nhiều khắc khe, là một hôn quân ham mê mỹ sắc. Nhưng mấy ngày gần đây, hắn tận mắt nhìn thấy, Ân đế đối với Hoàng hậu sủng ái có thừa. Hôm qua Tử Ngọc thụ thương, hai mắt Hoàng đế đều đỏ, kia tuyệt đối không phải là giả vờ.


Huống hồ Hoàng đế đem Doãn Quát nhốt tại nhà lao Đại Lý Tự, lại cấm túc Lệ phi, này cho thấy hắn cũng không phải là người không phân thị phi, sắc lệnh trí hôn. Hơn nữa vụ việc Liễu Tịch hạ độc, này vốn là tử tội, Ân đế thế nhưng một chút cũng không truy cứu, còn phong Liễu Tịch làm Ngự y, này đủ thể hiện rằng hắn là một vị Đế vương trí tuệ rộng lớn, tri nhân thiện nhậm. Tóm lại, cái nhìn của Bách Lý Hiên đối với Ân đế đã phát sinh chuyển biến một trăm tám mươi độ.


Một vị Đế vương như thế, Bách Lý Hiên hắn cam nguyện lên núi đao xuống biển lửa, không một câu oán hận.
Bách Lý Hiên kéo Liễu Tịch đi ra ngoài lại bị Thượng Quan Tử Ngọc gọi lại.
"Đại ca, các ngươi phải cẩn thận!"Thượng Quan Tử Ngọc lo lắng dặn dò.


Bách Lý Hiên trịnh trọng gật gật đầu, sau đó nhanh chóng rời đi chỉ để lại một bóng dáng tiêu sái.
"Bách Lý Hiên là một đại hiệp chân chính."Ân đế nhìn bóng hắn rời đi, không khỏi tán thưởng nói.


"Bệ hạ còn chưa dùng bữa tối đi, để ta lệnh bọn họ chuẩn bị." Thượng Quan Tử Ngọc đột nhiên nói.
Ân đế đè lại bờ vai của y "Ngươi đừng lộn xộn, Trẫm phân phó một tiếng là được, nếu miệng vết thương lại nứt ra, bị tội còn không phải ngươi? Trẫm cũng không thể thay ngươi chịu đau."


Thượng Quan Tử Ngọc bất đắc dĩ cười cười, y muốn nói y là nam tử, không có mảnh mai như vậy, nhưng nhìn đến biểu tình khẩn trương của Hoàng đế, lời nói chưa kịp ra khỏi miệng đã cảm thấy trong lòng ùa lên một dòng nước ấm áp, liền tính nếu miệng vết thương bị đau cũng đáng.


Lục La đem bữa tôi bưng lên, đặt ở trên án trước giường. Thượng Quan Tử Ngọc bởi vì lúc trước vừa uống xong bát cháo, còn chưa thấy đói, để cho Ân đế một mình ăn cơm.
Ân đế không bằng lòng, dùng thìa múc cơm đưa đến bên miệng y, dụ hống "Tử Ngọc ngoan, lại bồi Trẫm ăn một chút đi."


Thượng Quan Tử Ngọc trên mặt đỏ đến mức muốn bốc hơi, Hoàng đế lại dùng cái khẩu khí này nói chuyện với y, giống như là đang hống tiểu hài tử. Nhất là Lục La cùng Hồng Thường còn đang đứng ở một bên che miệng cười trộm, càng cảm thấy xấu hổ.


Không lay chuyển được Hoàng đế, Thượng Quan Tử Ngọc đành phải há miệng đem thìa cơm ăn luôn. Ân đế nhếch nhếch khóe miệng, lại đút cho y một thìa canh, hai người cứ như vậy ngươi một thìa ta một thìa, ăn vô cùng thơm ngọt, chỉ cảm thấy bắt cơm trắng kia so ra mỹ vị hơn bình thường rất nhiều.


Sau bữa tối, Thượng Quan Tử Ngọc cảm thấy dạ dày có chút trướng, nghĩ đến buổi tối ăn hơi nhiều cơm, lại vẫn nằm ở trên giường, chỉ sợ ăn không tiêu, liền đứng dậy mặc ngoại bào muốn đi ra ngoài dạo để tiêu cơm.


Ân đế lúc trước đã gọi người đi Ngự Thư Phòng đem tấu chương chuyển đến Vị Ương cung phê duyệt, lúc này thấy y đã xuống giường đi đến, bước lên phía trước hỏi y có phải chổ nào không thoải mái hay không.


Thượng Quan Tử Ngọc nói nguyên nhân, Ân đế kéo kín áo choàng cho y, nói "Trẫm cùng người đi một chút."
Phía trước Vị Ương cung có một tiểu hoa viên, trời lúc này đã tối đen, bất quá ánh trăng rất sáng tỏ, nguyệt quang màu bạc trải khắp mặt đất, chiếu sáng toàn bộ hoa viên.


Khi hai người đang lững thững du tẩu dưới ánh trăng trong hoa viên, hai đạo thân ảnh từ xa bước nhanh đến, đợi cho khi đến gần mới phát hiện là Bách Lý Hiên cùng Liễu Tịch.
Ân đế cười nói "Tốc độ các ngươi ngược lại rất nhanh."


Bách Lý Hiên quỳ xuống hành lễ nói "Bệ hạ, sự tình đã làm thỏa đáng, Doãn phủ từ trên xuống dưới đều đã bị Liễu Tịch hạ mê dược, hiện tại đang bị nhốt bên trong địa lao Doãn phủ."
Ân đế hơi gật đầu nói "Hai vị đã vất vả, lui xuống nghỉ ngơi đi."


Hai người cáo lui rời đi, Ân đế đứng ở trước một khóm hoa cúc đang nở rộ, nhìn ngọn đèn trong nội điện cách đó không xa, trong lòng đột nhiên trở nên vô cùng an tường. Hận thù kiếp trước rốt cuộc sắp xóa bỏ.
...


Hơn mười ngày sau, ba người đứng đầu bảng vàng đã được tìm ra. Ân đế đối với ba người này thập phần vừa lòng, hạ lệnh hai ngày sau tại Ngự Hoa Viên thiết hạ Quỳnh Lâm yến, do Hoàng đế tự mình chiêu đãi cho ba người vô thượng thù vinh.


Sau khi Ân đế bãi triều, vô cùng kích động đi đến Vị Ương cung. Lúc này, vết thương trên cánh tay Thượng Quan Tử Ngọc đã hảo, y đang đứng trước bàn vẽ tranh. Ân đế ngăn lại hạ nhân muốn đi thông báo, lặng lẽ tiến vào, từ phía sau ôm lấy eo người kia không buông.


Thượng Quan Tử Ngọc cả kinh, bút lông trong tay run lên một chút, trên bức họa đang vẽ lập tức xuất hiện một điểm đen, Thượng Quan Tử Ngọc không khỏi có chút tiếc hận, một bức thưởng cúc đồ cứ như vậy bị hủy.


Quay đầu nhìn bộ mặt vô tội của Hoàng đế Bệ hạ, Thượng Quan Tử Ngọc hỏi "Bệ hạ hôm nay vì sao cao hứng như thế? Thi Đình thuận lợi sao?"
Ân đế ngồi ở trên ghế, đem Hoàng hậu nhà hắn kéo đến ngồi trên đùi mình, Thượng Quan Tử Ngọc tránh không thoát đành để cho hắn ôm.


"Tử Ngọc biết Trạng Nguyên năm nay là ai không?" Ân đế hỏi.
Thượng Quan Tử Ngọc lắc lắc đầu, y ở trong hậu cung, sao có thể biết nhiều chuyện như vậy được.


Ân đế cười to nói "Là Tiêu Phóng Hạc, chính là lần trước chúng ta xuất cung, ở một tửu lâu tên Nhất Phẩm Hương dùng cơm trưa, ngồi đối diện chúng ta không phải có hai sĩ tử đi thi sao, Tiêu Phóng Hạc chính là cái tên thư sinh gầy kia."
Thượng Quan Tử Ngọc kinh ngạc nhìn hắn, không nghĩ tới sẽ xảo như vậy.


Ân đế nói tiếp "Lúc ấy thư sinh ngồi cùng hắn tên là Cao Thắng, bị Trẫm điểm vi Bảng Nhãn."
Thượng Quan Tử Ngọc nhịn không được cười cười nói "Hai người bọn họ nhìn thấy Bệ hạ nhất định thực giật mình đi."


"Cũng không phải như vậy." Ân đế cười nói "Tiêu Phóng Hạc nhìn thấy Trẫm xem như trấn định, còn tên Cao Thắng kia quả thật sắp đem tròng mắt trừng rớt ra ngoài, cười hề hề với Trẫm."


"Bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ đến, người lần trước ngồi cùng bàn ăn cơm với bọn họ cư nhiên là Bệ hạ." Thượng Quan Tử Ngọc nhớ lại tình hình lúc đó nói "Từ lời nói lần trước của hai người bọn họ, ta liền cảm giác hai người họ không phải là kẻ đầu đường xó chợ, hơn nữa nếu hai người có chức vị, nhất định sẽ là những vị quan công chính liêm minh."


Ân đế gật gật đầu nói "Trẫm cũng nghĩ như vậy."
Lúc hai người đang nói cười vui vẻ, bỗng nhiên ngoài điện truyền đến tiếng ồn ào. Chỉ chốc lát sau, Lục la đi đến, hướng hai người hành lễ, hấp tấp nói "Nha hoàn trong cung Lệ phi nhất định muốn gặp Bệ hạ, nói Lệ Phi đang nháo muốn tự sát."


Ân đế cười lạnh nói "Nga? Trẫm còn chưa kịp tới gϊếŧ ả, ả ngược lại là khẩn cấp muốn tìm cái chết, kia Trẫm liền thành toàn cho ả."