Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 359

Hôm nay, mặt trời lên cao, gió thổi nhẹ nhàng, đúng là một thời tiết cực kỳ tươi đẹp.


Hạ Thiên Tịch lười biếng nằm ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi, Lăng Thần thì đang ở phòng bếp nấu một ít chè đậu xanh giải nhiệt cho y.


Dạo này thời tiết càng ngày càng nóng bức, chè đậu xanh ướp lạnh hoặc nước ô mai là thứ không thể thiếu vào mùa hè.


Hạ Thiên Tịch lười biếng dựa vào đầu giường ngồi dậy, trên tủ đầu giường bày biện không ít đồ ăn vặt, y một bên ăn một bên cầm một quyển tiểu thuyết xem giải sầu, dù sao cũng không thể ra ngoài chơi, cho nên khi nhàm chán cũng chỉ có thể ở nhà xem tiểu thuyết giải sầu.


Nhìn đoạn ngắn khôi hài bên trong, y vẫn sẽ cực kỳ nể tình cười to ra tiếng.


Chợt, y bỗng nhiên cảm thấy bụng bất ngờ đau đớn.


Loại đau đớn này giống như có dao nhỏ cắt từng miếng thịt trên người vậy, khuôn mặt Hạ Thiên Tịch vốn dĩ còn trắng nõn hồng nhuận lập tức trắng bệch dọa người, trên trán trơn bóng thấm mồ hôi, vừa thấy chính là mồ hôi toát ra không ít, khiến người nhìn thấy thực đau lòng.


Hạ Thiên Tịch kêu lên một tiếng, bàn tay gắt gao nắm lấy chăn mỏng, thân thể không nhịn được ngã lên giường, loại đau đớn này không chỉ không giảm bớt, ngược lại càng lúc càng đau.


Lăng Thần bưng bát chè đậu xanh đi vào liền nhìn thấy Hạ Thiên Tịch ngã nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ trắng bệch đầy mồ hôi, cắt chặt môi, vẻ mặt thống khổ, tựa hồ ngay cả tiếng rên rỉ thống khổ cũng không phát ra được.


Lăng Thần cả kinh, chạy nhanh qua đặt bát chè đậu xanh sang một bên, đem người kéo vào trong ngực vẻ mặt khẩn trương dò hỏi: "Bảo bối, bảo bố người làm sao thế?"


"A...." Hạ Thiên Tịch đau đớn nhắm chặt mắt, quặn đau trong bụng giống như máy xay thịt đang xay, đau đớn khiến y nói không nên lời, lông mi run rẩy, nghe thấy giọng nói nôn nóng của Lăng Thần, y run rẩy lông mi mở to mắt, trong hốc mắt lại mơ hồ một mảnh, hơi nước mông lung, mờ mịt, nếu là ngày thường thấy dáng vẻ này của y Lăng Thần tuyệt đối sẽ không chút do dự nhào tới, thật sự quá câu nhân.


Nhưng hiện tại nhìn y suy yếu tựa vào lòng ngực mình, trong hốc mắt tràn đầy hơi nước, hàm răng nghiến chặt cắn vào môi không nói nên lời, biểu tình thống khổ trên mặt tựa hồ như đang vặn vẹo vào nhau, Lăng Thần đau lòng ôm chặt lấy y, giọng nói trở nên nhẹ nhàng.


"Bảo bối, ngoan, không đau, ta liền mang ngươi đi xem bác sĩ." Lăng Thần đau lòng hôn lên khóe mắt y, hôn đi nước mắt trên má y.


Tình ý miên man, quả thực khiến người hâm mộ.


Nhưng giờ phút này hai người đều không có tâm tư khác.


Hạ Thiên Tịch gắt gao nắm chặt góc áo Lăng Thần, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, Lăng Thần bế y lên chạy tới cửa, chỉ sợ bản thân chậm một giây y cũng sẽ làm tổn thương tới bản thân.


Hạ Thiên Tịch cũng không biết bản thân bị làm sao? Bụng đang êm đẹp tại sao lại đau đớn như vậy?


Hơn nữa, còn là một loại đau đớn khiến người không thể chịu đựng được.


Từ khi y sinh ra tới giờ, cho dù trước kia không hiểu chuyện tự sát cũng chưa từng cảm thấy đau đớn như vậy, hiện tại bụng nhỏ quặn đau quả thực giống như sống không bằng chết.


Đinh --


Hệ thống thông báo: Hai bánh bao nhỏ đã dựng dục thành thục, có thể lấy ra, xin hỏi hiện tại có muốn lấy ra hay không? Nếu muốn lấy ra xin lựa chọn Có, không lựa chọn Không.


Khi Hạ Thiên Tịch sắp không nhịn được một một chưởng đập ngất bản thân, trong đầu đột nhiên truyền tới thanh âm máy móc của hệ thống.


Hạ Thiên Tịch sửng sốt, màn hình ảo trong hệ thống tự động xuất hiện trong đầu, rõ ràng như thế, mấy chữ kia rất to, căn bản là không cần nhìn.


Thì ra bụng mình quặn đau như vậy là bởi vì bánh bao nhỏ muốn sinh ra sao?


Hạ Thiên Tịch không kịp nghĩ nhiều, lập tức không chút do dự lựa chọn Có.


Lúc này Lăng Thần còn đang ôm y, mắt thấy sắp lao ra khỏi cửa, giống như có quái vật truy đuổi theo phía sau, tốc độ nhanh tới mức không gì sánh bằng.


Hạ Thiên Tịch cắn răng chịu đau, dùng hết sức lực kéo góc áo Lăng Thần.


"Ngoan, sắp hết đau rồi, đừng khóc." Lăng Thần một bên dịu dàng dỗ y, một bên hận không thể ngay lập tức biến mất khỏi nhà, sau đó xuất hiện ở bệnh viện.


Nếu không phải vì sợ mình thuấn di khiến cho người hoài nghi, hắn thật sự muốn thuấn di.


"...... Ta...... sắp, sinh!" Hạ Thiên Tịch từ kẽ răng nói ra mấy chữ này, coi như dùng hết sức lực toàn thân.


Tuy sắc mặt Lăng Thần nôn nóng âm trầm, vì sợ y xảy ra chuyện, cho nên giờ phút này sắc mặt hắn rất đáng sợ, tuyệt đối có thể hù chết người ngay tức khắc.


Nhưng một giây khi cúi đầu nhìn về phía Hạ Thiên Tịch kia, ánh mắt và sắc mặt trong tích tắc chuyển sang cực kỳ nhu hòa, quả thực có thể nhéo ra nước.


Thời khắc chú ý trạng thái của Hạ Thiên Tịch, bước chân hắn chợt dừng lại, dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa làm rơi Hạ Thiên Tịch trong lòng ngực.


Còn may cánh tay hắn ôm quả thực đủ rắn chắc.


Bằng không, ở thời điểm nguy cơ này, nếu hắn dám làm rơi Hạ Thiên Tịch.


Chắc chắn phải ly hôn không thể nghi ngờ.


"Bảo bối, ngươi......ngươi nói cái gì?" Lăng Thần ngây ngốc cúi đầu, biểu tình thật sự rất ngốc.


Lần đầu tiên, khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm của hắn xuất hiện loại biểu tình ngốc nghếch như này, thật sự khiến người mở rộng tầm mắt.


Chẳng qua giờ phút này hiển nhiên không có ai có tâm tình đi chế nhạo hắn.


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Thiên Tịch trắng bệch dọa người, cả người quặn đau không có một tia sức lực, hiện tại ngay cả một câu cũng không nói nổi, chỉ có thể dùng đôi mắt sương mù mông lung nhìn Lăng Thần.


"Ngoan, đừng sợ, ta...... ta liền đi gọi bác sĩ cho ngươi." Lăng Thần cũng không dám ôm y chạy loạn, lúc trước hắn thật đúng là chính là không nghĩ tới việc sắp sinh này.


Vì thế hắn vừa nhanh vừa cẩn thận đem Hạ Thiên Tịch đặt lên giường, xoay người muốn đi ra ngoài, khi đi ra ngoài mới nhớ tới một vấn đề cực kỳ quan trọng, đó chính là bụng Hạ Thiên Tịch căn bản không có nổi lên, nếu gọi bác sĩ tới thì phải giải thích như thế nào?


Mặc kệ, gọi bác sĩ gia đình tới trước, cùng lắm thì xong việc rồi giải thích, cũng còn tốt hơn hiện tại nếu xảy ra chuyện gì.


Lăng Thần lập tức gọi điện cho Lạc Ngôn, trực tiếp ném ra một câu: "Tịch Tịch sắp sinh, mau gọi bác sĩ gia đình tới đây."


Vừa đơn giản lại thô bạo.


Quả thực khiến Lạc Ngôn khϊế͙p͙ sợ.


Nếu sắp sinh, vậy mau chóng đưa vào bệnh viện chứ, gọi bác sĩ gia đình có ích lợi gì?


Lạc Ngôn cũng không rảnh lo cái gì, mau chóng gọi bác sĩ gia đình đi theo mình tới, có lẽ lát nữa có thể giúp đỡ được gì đó?


Lăng Thần gọi điện xong lập tức đi vào bếp, muốn rót ly nước ấm cho y uống, có phải sẽ tốt một chút hay không.


Mà Hạ Thiên Tịch trong phòng ngủ, bụng càng đau trước mắt y đều biến thành màu đen, cả người mềm nhũn vô lực, đây mới thật sự gọi là toàn thân xương cốt đều mềm nhũn, ngay cả sức nhấc ngón tay lên cũng không có, mồ hôi lập tức thấm ướt quần áo toàn thân, hơn nữa quặn đau trong bụng càng không chịu nổi, ý thức cả người rất nhanh liền mơ hồ, hôn mê bất tỉnh.


Lăng Thần bưng nước ấm tới, mở cửa phòng ngủ ra nhìn thấy cảnh tượng bên trong bỗng sửng sốt.


Một bánh bao nhỏ lộ mông trần, trắng trắng mềm mềm nằm ở bên cạnh Hạ Thiên Tịch.


Đứa nhỏ vừa sinh ra cũng không giống với những đứa nhỏ nhìn thấy trong bệnh viện, bánh bao nhỏ này ngũ quan đã hiện ra, cực kỳ xinh đẹp, tóc đen mắt đen, khuôn mặt nhỏ nghiêm nghị. Có lẽ nghe được tiếng động, còn nghiêng đầu nhìn Lăng Thần, tròng mắt đen tỏa sáng lạnh lùng nhìn Lăng Thần một cái, quả thực lãnh khốc nhuyễn manh.


Lăng Thần sửng sốt một giây đồng hồ, tuy không biết chuyện trước mắt là sao, nhưng bánh bao nhỏ sinh ra là chuyện tốt.


Đây là bánh bao nhỏ đầu tiên, lại là đứa nhỏ Lăng Thần tạo hình, tên Lăng Duệ, hơn nữa còn có một cái nhũ danh cực kỳ khiến người cảm thấy buồn cười, Trứng Trứng.


Có thể nói, cái nhũ danh này, về sau chắc chắn sẽ là "sỉ nhục" cả đời của Lăng Duệ!


Chỉ là suy nghĩ một chút, lãnh khốc Lăng Duệ có một nhũ danh nhuyễn manh như vậy, cũng nhịn không được muốn ôm bụng cười to.


Tuy bánh bao nhỏ thứ nhất đã sinh ra, Lăng Thần cũng chỉ nhìn thoáng qua, hiển nhiên giờ phút này cũng không có nhiều tâm tình đi xem, nhanh chóng đi lên trước cầm chăn mỏng che lại bánh bao nhỏ lãnh khốc nhuyễn manh này.


Khuôn mặt nhỏ của bánh bao nhỏ lãnh khốc nhuyễn manh này, rõ ràng là một khuôn mặt bánh bao, lại một hai muốn lẩm vẻ lãnh khốc khốc huyễn, thật là đáng yêu khiến ngừoi nhịn không được muốn chọc chọc một cái.


Nhưng hiển nhiên Lăng Thần không có tâm tình!


Mà bên kia Hạ Thiên Tịch cả người đều mềm mại vô lực té xỉu ở trên giường.


Lăng Thần lập tức đem người kéo vào trong lòng ngực, lo lắng nôn nóng nhẹ giọng gọi:"Bảo bối, bảo bối......"


Chợt một trận ánh sáng trắng thoáng hiện, Lăng Thần phản xạ có điều kiện nhắm hai mắt lại, chờ trận ánh sáng trắng này biến mất, một bánh bao nhỏ hay nở nụ cười khác xuất hiện ở một bên cạnh sườn khác của Hạ Thiên Tịch.


Đây là bánh bao nhỏ Hạ Thiên Tịch tạo hình, tóc bạc mắt bạc, một khuôn mặt bánh bao nhỏ không lãnh khốc huyễn như anh trai mình, khuôn mặt nhỏ trắng trắng nộn nộn vừa sinh ra liền hé miệng nhìn người cười, quả thực càng khiến người yêu thích hơn cả anh trai mình.


Lăng Thần nhìn thoáng qua, tuy không thể giải thích, nhưng cũng có thể nghĩ thông suốt, có lẽ lại là công lao của hệ thống.


Nhưng người trong ngực đến bây giờ vẫn chưa có bất kỳ phản ứng nào, tuy hai bánh bao nhỏ đều đã sinh ra, nhưng tâm tình của hắn cũng không có bất cứ chuyển biến tốt đẹp nào, ít nhất trước khi ái nhân chưa tỉnh lại, hai đứa con trai sinh ra cũng không thể khiến hắn cao hứng.


Loại suy nghĩ vì ái nhân mới có thể có được biểu tình sinh động, quả thực khiến người hâm mộ.


May mà, Hạ Thiên Tịch cũng không hô mê quá lâu, chờ bánh bao nhỏ thứ hai sinh ra được năm phút, Hạ Thiên Tịch liền từ từ mở mắt.


"Bảo bối." Lăng Thần kích động lập tức ôm chặt lấy y.


Vừa rồi nhìn cảnh ái nhân ở trong ngực mình mềm mại vô lực, vô luận hắn gọi thế nào cũng không tỉnh, quả thực khiến trái tim hắn treo lên tới cổ họng.


Một khắc kia, không ai biết được trái tim hắn, đau đớn đến run rẩy, đang sợ hãi, chỉ sợ ái nhân xảy ra chuyện gì.


Hiện tại nhìn thấy ái nhân tỉnh lại, Lăng Thần không chút do dự hôn lên người trong lòng.


Cho nên, Hạ Thiên Tịch mơ mơ màng màng lại lần nữa mơ mơ màng màng, căn bản khôgn biết chuyện gì xảy ra.


Hai bánh bao nhỏ nằm ở hai bên sườn ba ba và phụ thân bọn chúng, mở to đôi mắt vô tội nhìn hai người, qủa thực không biết hai người đang làm gì? Ê a!


..........