Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 219

Hạ Thiên Tịch và Lăng Thần chia tay!


Mặc kệ trên mạng ồn ào như thế nào, bọn họ xác thực là chính thức chia tay.


Không có hình ảnh giương cung bạt kiếm, không có hình ảnh thương tâm muốn chết, hạ Thiên Tịch nói ra chia tay, Lăng Thần im lặng, hắn im lặng đại biểu cho cam chịu, cho nên hai người xem như chia tay hòa bình.


Nhưng mà...sau khi chia tay...


Hạ Thiên Tịch trở lại ký túc xá thu thập quần áo của mình, trong lòng lại cực kỳ bình tĩnh, không có những thứ như đau lòng muốn chết sau khi tách ra, trong lòng y cũng đau, nhưng đau cũng không phải quá khắc sâu, còn ở trong phạm vi y có thể chịu đựng được, điểm này hạ Thiên Tịch vẫn cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ y tâm cảnh bình phục ngay cả đau cũng không có sao?


Cửa bị mở ra, Lăng Thần đi tới, nhìn Hạ Thiên Tịch đang thu thập quần áo, đôi mắt lóe lóe, nhưng một câu cũng không nói nên lời, môi mỏng mím lại đi tới một bên ngồi xuống.


Hạ Thiên Tịch nhìn Lăng Thần một cái, sau đó trực tiếp cúi đầu thu thập quần áo của mình.


Quần áo hỗn độn bị y vo thành một đoàn nhét vào va li, bên trong va li lung tung lộn xộn, y vốn dĩ không biết làm việc nhà, trước kia khi ở một mình, quần áo đồ đạc bày biện cũng rất hỗn độn, Lăng Thần nhìn một màn này đi tới, xách lên va li đem quần áo đồ vật lộn xộn bên trong đổ ra giường, sau đó động thủ sửa sang lại quần áo cho y.


Hạ Thiên Tịch nhìn Lăng Thần, tâm lại cực kỳ bình tĩnh, rõ ràng hai người đã chia tay, y hẳn là sẽ thực thương tâm mới đúng, vì cái gì giờ phút này tâm y chỉ hơi đau? Loại đau này, vẫn trong phạm vi y có thể chịu đựng.


Nghĩ không ra Hạ Thiên Tịch lắc lắc đầu, mở miệng nói: "Ta tự mình thu thập là được."


Hai mắt Lăng thần nhàn nhạt nhìn qua, hai trong mặt lạnh băng sâu thẳm đáng sợ, ánh mắt sắc bén như vậy, đây là lần đầu tiên hắn dùng ánh mắt mang theo mũi nhọn sắc bén như vậy nhìn Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch trước nay đều không bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm chỉ có thể rụt đầu, ngoan ngoãn đứng ở một bên không hề lên tiếng.


Hạ Thiên Tịch thuận theo, Lăng Thần tiếp tục không nói một lời giúp y thu thập quần áo, Hạ Thiên Tịch nhìn Lăng Thần giống như bà quản gia đem quần áo của y toàn bộ thu thập xong, sau đó đóng lại va li, tự tay xách lên đi tới bên cạnh Hạ Thiên Tịch lạnh lùng nói một tiếng: "Đi thôi!"


Hạ Thiên Tịch giơ tay sờ sờ mũi, không biết có phải y bị ảo giác hay không, y cứ có cảm giác bản thân ở cùng Lăng Thần không giống như quan hệ tình lữ, mà giống như quan hệ cha con.


Hạ Thiên Tịch lại thuê một phòng ký túc đơn khu A, bên trong bài trí giống nhau, Lăng Thần giúp Hạ Thiên Tịch để vali vào sau đó lại lôi từng cái quần áo của y ra sắp xếp chỉnh tề, ký túc xá cũng quét tước sạch sẽ, giường đệm trải bằng phẳng, Hạ Thiên Tịch nhìn Lăng Thần bận rộn, trong lòng vẫn cứ thực kỳ diệu.


Nếu nói, vừa rồi khi nói chia tay với Lăng Thần, tim y rất đau, nhưng loại đau đớn này chợt lóe lên rồi biến mất, sau khi đau tâm tình của y cực kỳ bình tĩnh, nhưng mà hiện tại nhìn thấy Lăng Thần tỉ mỉ giúp y sửa sang lại quần áo đồ dùng, Hạ Thiên Tịch không bình tĩnh được, vì cái gì nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lăng Thần y liền cảm thấy hắn như vậy thực soái khí nhỉ?


Ánh mắt Hạ Thiên Tịch gắt gao di động theo động tác của Lăng Thần, chờ Lăng Thần đem gian phòng này sửa sang xong, Hạ Thiên Tịch há miệng muốn nói tiếng cảm ơn với Lăng Thần, nhưng lại như thế nào cũng không nói nên lời, y tự nhận bản thân không phải một người mất tự nhiên, nhưng mà hiện tại, không biết vì cái gì y lại không muốn nói cảm ơn với Lăng Thần.


Lăng Thần cũng không để ý tới Hạ Thiên Tịch, xoay người đi ra cửa, cả người vẫn luôn thực bình tĩnh, không có dây dưa như trong tưởng tượng.


Hạ Thiên Tịch nhìn bóng dáng Lăng Thần, nhíu nhíu mày, trong lòng cảm giác giờ phút này rất là kỳ quái, lúc trước y và Lăng Thần liền thuận theo tự nhiên ở bên nhau như vậy, nhưng tâm y từ trước tới nay cũng không có kỳ quái như vậy.


Khi bọn họ ở bên nhau, Lăng Thần chiếu cố y, y cảm thấy đó đều là đương nhiên, cho nên y cũng luôn không hề áy náy mà hưởng thụ. Nhưng hiện tại, bọn họ chia tay, Lăng Thần vẫn như vậy chăm sóc y, trong lòng y cảm giác rất là phức tạp, muốn khách khí nói tiếng cảm ơn, rồi lại không muốn nói ra, nhìn bóng dáng lạnh nhạt của hắn, trong nháy mắt lại cảm thấy lo lắng.


Hạ Thiên Tịch cũng không biết bản thân hiện tại là bị làm sao? Y cảm giác tâm mình hiện tại giống như bị tô lên vô số loại màu sắc vậy, màu sắc rực rỡ, y cũng không phân loại được rõ ràng những loại màu sắc này.


"Tịch Tịch""A...... Ừ......." Đang trong lúc miên man suy nghĩ, Hạ Thiên Tịch bị thanh âm trầm thấp này đánh gãy giật mình, lập tức hoàn hồn chớp chớp đôi mắt nhìn qua.


Cửa bị mở ra, Lăng Thần đứng ở cửa, đôi mắt hắn gắt gao trói buộc Hạ Thiên Tịch, mím môi một chút nói: "Chúng ta làm lại từ đầu đi!"


"A?" Hạ Thiên Tịch chớp chớp hai mắt nhìn Lăng Thần, còn chưa rõ ý tứ trong câu nói của hắn là gì.


Tịch Tịch, ta vẫn luôn cảm thấy ta yêu ngươi như vậy là đủ rồi, nhưng mà hôm nay ta mới phát hiện, chỉ có ta yêu ngươi là không được, một người giữ gìn tình yêu rất dễ dàng bị rách nát. Trái tim ngươi lại lạnh lùng cùng tàn nhẫn như vậy, nói đi là đi, hôm nay ngươi có thể dễ dàng quyết định chia tay với ta như vậy, không phải nói ngươi không yêu ta, chỉ là ngươi không yêu ta đủ. Cho nên, từ hôm nay trở đi, ta sẽ một lần nữa theo đuổi ngươi, tận đến khi ngươi yêu ta sâu đậm như ta yêu ngươi vậy, tận đến khi ngươi và ta ở bên nhau không bao giờ muốn rời đi, ngươi nói, được không?"


Màu bạc trong đôi mắt Lăng Thần thật sâu nhìn chăm chú vào Hạ Thiên Tịch, trong ánh mắt hắn tràn đầy ánh sáng chân thành tha thiết, khiến Hạ Thiên Tịch khi cảm nhận được sự chân thành tha thiết kia, cầm lòng không được mà gật đầu.


Thậm chí, y còn không nghe rõ câu nói của Lăng Thần có ý tứ gì, nhìn chân thành trong mắt Lăng Thần, ma xui quỷ khiến y liền gật đầu.


Lăng Thần gợi lên khóe môi mỏng, một mạt ý cười tà khí nghiêm nghị khiến cả khuôn mặt tuấn mỹ của hắn thêm vài phần mị hoặc, hắn lãnh diễm cao quý, thật sự khi làm bộ làm tịch lên tuyệt đối còn mị hoặc nhân tâm hơn so với vị vương tử điện hạ thích khoe khoang Lancet kia.


Chẳng qua, Lăng Thần chưa từng thích khoe khoang như Lancet, cả đời này dịu dàng và nụ cười của hắn, cũng chỉ dành cho một mình Hạ Thiên Tịch mà thôi, người khác từ trước tới giờ đều không trong cuộc sống nhân sinh của hắn, bao gồm cả cha mẹ hắn.


Nhìn Lăng Thần đặc biệt cao quý lãnh diễm, kỳ quái, trái tim Hạ Thiên Tịch cư nhiên không khống chế được đập thình thịch, nhịp đập trái tim lúc này khiến y không thể bỏ qua được, Hạ Thiên Tịch chớp mắt nhìn Lăng Thần, gương mặt bắt đầu không thể được nóng lên, vẫn luôn không biết chữ xấu hổ viết như thế nào giờ phút này trên mặt y cư nhiên cũng xuất hiện một mạt ngượng ngùng hiếm thấy.


Gương mặt ngày càng nóng, nóng đến thiếu chút nữa khiến y cảm thấy bản thân giống như bốc cháy.


"Ta....... Ta....... Ta muốn nghỉ ngơi." Trong lòng Hạ Thiên Tịch giờ phút này không tự chủ khẩn trương không biết làm sao, không nhìn Lăng Thần đứng ngoài cửa nữa, xoay người trèo lên giường, đem đầu chôn sâu trong chăn, từ cái cổ màu phấn hồng lộ ra bên ngoài của y có thể nhìn ra giờ phút này y đã thẹn thùng muốn chui xuống hố rồi.


Lăng Thần nhìn một màn này, cong lên khóe môi tà khí, hắn không đi vào phòng mà ngược lại đóng cửa cho Hạ Thiên Tịch rồi rời đi.


Trải qua sự tình lần này, hắn liền hiểu ra, một người giữ gìn tình yêu quá dễ dàng bị rách nát, hắn muốn hạnh phúc, nhất định phải khiến cho Hạ Thiên Tịch yêu hắn, chỉ có Hạ Thiên Tịch yêu hắn, hơn nữa nguyện ý cùng hắn giữ gìn tình yêu của bọn họ, hắn mới có thể hạnh phúc.


Cho nên, lúc này hắn thay đổi phương châm, hắn không giống như lúc trước nóng lòng ở cùng Hạ Thiên Tịch nữa, nóng lòng cầu thành như vậy tình yêu hiện tại đã được đến kết quả rồi, cho nên lúc này hắn muốn chậm rãi, từ các phương diện mà chậm rãi thẩm thấu vào sinh hoạt của Hạ Thiên Tịch, khiến y yêu hắn, ỷ lại hắn, từ đó không thể nói lời chia xa.


Nghe tiếng đóng cửa, lỗ tai Hạ Thiên Tịch giật giật, tận đến khi nghe được tiếng bước chân rời đi ở ngoài cửa, y mới đột nhiên xốc chăn lên hít thở từng ngụm không khí mới mẻ, tay không nhịn được sờ lên ngực, ở nơi đó, tim y đập như sấm, trên má nhất nóng bỏng hôi hổi.


Hạ Thiên Tịch vung chăn chạy vào toilet, nhìn mình trong gương, khuôn mặt có làn da trắng trẻo tinh xảo lúc này hồng hồng, trong đôi mắt đào hoa hẹp dài mang theo sương mù ướt át giống như cún con đầy tội nghiệp, cánh môi đỏ tươi căng mọng mê người, dung nhan hơi hơi ngượng ngùng hiện ra trong gương, Hạ Thiên Tịch nhìn thấy, lập tức bị chấn kinh.


Y...y...y cư nhiên thẹn thùng!~


Hạ Thiên Tịch chớp chớp mắt nhìn khuôn mặt giống như đúc mặt mình trong gương, y quả thực không thể tin được, trước nay chưa từng biết chữ xấu hổ viết như thế nào y cư nhiên cũng có lúc thẹn thùng, hơn nữa độ ấm trên má còn càng ngày càng nóng, làn da trắng mịn giờ phút này giống như có một làn lửa mỏng manh dán vào trên má.


Hạ Thiên Tịch nhìn dung nhan ngượng ngùng của mình trong gương bị đả kích hơi hơi nhếch miệng lên, trên mặt cũng không biết nên xuất hiện biểu tình như nào mới tốt, trước nay đều chưa từng thẹn thùng y cư nhiên cũng biết thẹn thùng, hơn nữa gương mặt còn càng ngày càng nóng, càng ngày càng hồng, tim đập cũng càng lúc càng lợi hại, ngay cả y cũng có thể nghe được thanh âm bang bang trong lòng ngực của mình, thật giống như không kiềm chế được muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.


Hạ Thiên Tịch chưa từng có loại tim đập như sấm này, mặt đỏ tựa như thiêu, loại cảm giác kỳ lạ này khiến y thực hoảng hốt, có chút không điều khiển nổi mở ra vòi nước, đem đầu mình vùi trong dòng nước lạnh lẽo, dùng nhiệt độ lạnh lẽo của nước làm giảm nóng bỏng trên mặt, hy vọng nước có thể đem độ ấm trên mặt y giảm bớt.


Ngâm trong nước lạnh lẽo chừng nửa giờ, Hạ Thiên Tịch mới cảm thấy mặt mình không còn nóng như cũ nữa, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trong gương cũng không còn đỏ như vậy nữa, Hạ Thiên Tịch mới hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, tim đập cũng chậm rãi bình ổn trở lại, Hạ Thiên Tịch ngồi bệt trên nền đất lạnh lẽo, bất chấp cả cơ thể ướt đẫm, cứ ngồi dưới đất như vậy suy nghĩ cảm giác kỳ dị vừa rồi.


..........