Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 129

Thời gian hai người ở chung cũng chỉ có nửa năm, ánh mắt Lăng Thần nhìn mình có bao nhiêu nóng bỏng trần trụi, y sao có thể không nhìn ra. Ánh mắt kia che dấu dục vọng, thậm chí còn muốn đem y ăn cả xương vào trong bụng, cho nên Lăng Thần tuyệt đối không có khả năng làm người quân tử.


Nhưng hiện tại, ngươi nói Lăng Thần không phải quân tử, hắn cư nhiên không thừa dịp tối qua chiếm lấy mình.


Lại nói, loại tình huống như tối hôm qua, cho dù hắn nhân cơ hội chiếm lấy mình, mình cũng không có lời nào để nói.


Nhưng, hắn nha, hắn cư nhiên nhịn xuống.


Hạ Thiên Tịch quả thực không biết phải nói cái gì!


Là mình không đủ mị lực? Hay là Lăng Thần không thích mình? Hay là Lăng Thần thực sự là một người quân tử?


Hạ Thiên Tịch run run khóe miệng, trong lòng nhất thời thật không nói lên tư vị gì.


Suy nghĩ lung tung một hồi, nghĩ không ra nguyên nhân Hạ Thiên Tịch lắc lắc đầu, giãy giụa thân thể từ trên sofa ngồi dậy, tuy hiện tại dược hiệu đã lui, nhưng di chứng của thuốc khiến hôm nay thân thể y đặc biệt mệt mỏi vô lực.


Y vừa động, Lăng Thần liền tỉnh, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy Hạ Thiên Tịch giãy giụa muốn ngồi lên, Lăng Thần lập tức hoảng loạn đứng lên đỡ người từ trên sofa chậm rãi ngồi dậy.


"Thế nào? Có chỗ nào không thoải mái sao?" Lăng Thần lập tức dò hỏi, vẻ mặt hoảng loạn, vì ngày hôm qua giải quyết dược hiệu cho Hạ Thiên Tịch, hắn vốn dĩ muốn mang Hạ Thiên Tịch đi bệnh viện nhìn xem thân thể y có bị tổn hại gì không, nhưng lại bị Lạc Ngôn gọi ra ngoài, khi về liền quên mất chuyện này, hiện tại vừa thấy Hạ Thiên Tịch bộ dạng vẫn cả người vô lực, mềm như không xương dựa vào ngực hắn, làm hắn sợ tới mức cả khuôn mặt đầy biểu tình khẩn trương.


"Không sao, chỉ là thân thể vô lực, phỏng chừng là di chứng của thuốc, qua hôm nay hẳn là không có việc gì." Nghe thấy giọng nói khẩn trương không thôi của Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch lắc đầu nói, thanh âm nghẹn ngào trong yết hầu có điểm đau, y nuốt một ngụm nước bọt hỏi: "Có nước không?"


Hiện tại y rất khát, yết hầu đều sắp cháy.


Lăng Thần lập tức cẩn thận đặt Hạ Thiên Tịch từ trong ngực mình xuống sofa, nhìn rượu được bày biện trên bàn, hắn đổ một ly nước sôi nguội, tay tự mình đặt bên miệng Hạ Thiên Tịch, chuẩn bị tự mình đút cho y, hắn không nỡ để Hạ Thiên Tịch tự mình động thủ.


Hạ Thiên Tịch cũng không làm ra vẻ, liền trực tiếp há miệng uống sạch một ly nước này.


"Đây là nước của ngày hôm qua, có chút lạnh, uống ít một chút, một lát nữa chúng ta đi ra ngoài, ta mua cho ngươi chút cháo uống." Lăng thần nói xong đem cái ly đặt xuống.


Một chén nước như thế sao đủ cho y uống? Yết hầu của y còn đang đau đây này, nhưng nghe Lăng thần trấn an, Hạ Thiên Tịch cũng liền gật gật đầu.


Lăng Thần ôm Hạ Thiên Tịch vào trong ngực, dùng ngón tay ấn huyệt thái dương của y, nhẹ nhàng giúp hắn xoa bóp, giảm bớt đau nhức đầu cho y.


Hai người đều không nói gì nữa, không khí trong ghế lô vẫn luôn trầm mặc nhưng lại rất ấm áp, Hạ Thiên Tịch còn có điểm mơ màng sắp ngủ, cảm giác được thuốc này di chứng thật lớn.


"Tịch Tịch, thực xin lỗi"


Khi Hạ Thiên Tịch dựa vào ngực Lăng Thần muốn ngủ tiếp, thanh âm thấp thấp xin lỗi của Lăng Thần truyền đến.


Hạ Thiên Tịch chớp chớp đôi mắt có chút mơ mồ khó hiểu hỏi: "Đang êm đẹp ngươi xin lỗi làm gì?"


"Là ta không bảo vệ tốt ngươi." Lăng Thần đem sai lầm hoàn toàn đều ôm vào người mình, nhớ tới một màn ngày hôm qua, tuy Hoàng Hưng đã bị trừng phạt, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy đau lòng.


Nếu hôm qua mình không tới, hoặc là tới chậm một bước, Tịch Tịch sẽ phát sinh thành sự tình như thế nào, hắn quả thực cũng không dám tưởng tượng đến cái hậu quả kia.


Mà Tịch Tịch là người của mình, cho dù việc ngày hôm qua không liên quan gì tới hắn, nhưng hắn cũng sẽ đem sai lầm ôm trên người mình, thân là nam nhân của y lại không đúng lúc bảo vệ y, đây hoàn toàn là lỗi của hắn.


"Chuyện này không phải lỗi của ngươi, ngươi cũng không biết ta sẽ đến chỗ này."


Chuyện này cũng cho Hạ Thiên Tịch một cái giáo huấn khắc sâu, tóm lại về sau y sẽ không ễ dàng tin tưởng người khác như vậy nữa.


"Đó cũng là ta sai, thân là nam nhân của ngươi lại không bảo vệ được ngươi, chính là ta sai." Lăng Thần thanh âm thấp thấp nó.


Có lần đầu tiên, hắn tuyệt đối không để xảy ra lần thứ hai, về sau hắn chắc chắn sẽ đem Tịch Tịch bảo hộ kín mít.


Hạ Thiên Tịch run run khóe miệng, nghe Lăng Thần nói trên đầu y bò đầy hắc tuyến, nhịn một hồi lâu vẫn không nhịn xuống nổi, nghĩ nghĩ ho khan một tiếng hỏi:"Lăng Thần."


"Ừ"


"Nhưng là......" Hạ Thiên Tịch châm chước nên dùng từ như thế nào, tuy việc ngày hôm qua hai người không tính là thân mật tiếp xúc, nhưng cũng đã thực thân mật, nhớ tới ngày hôm qua Lăng Thần cư nhiên dùng miệng giúp y giải quyết, Hạ Thiên Tịch nhịn không được đỏ cả mặt, may mắn nơi này ánh sáng yếu, nhìn không ra cái gì, bằng không y thật sự không dám gặp người.


Bởi vì mình là GAY, trước kia cũng thích quá Lancet, tuy rằng không cùng Lance phát sinh quan hệ vượt mức nào, nhưng cái nên biết y cũng biết rõ ràng.


Dùng miệng giúp người giải quyết, đó là việc chỉ những cô gái hay ngưu lang bồi rượu mới có thể làm, cho dù là người yêu cũng sẽ ghét bỏ, y không nghĩ tới Lăng Thần cư nhiên sẽ hào phóng không chê như vậy, này thực sự khiến y giật mình.


Hạ Thiên Tịch càng nghĩ, độ ấm trên má càng cao, muốn hỏi nói cũng không biết nên hỏi như thế nào.


"Làm sao vậy?" Ngón tay Lăng Thần nhẹ nhàng cọ qua trán y, giúp y vén sợi tóc buông xuống trước trán ra, ngay sau đó ngữ khí khẩn trương dò hỏi: "Mặt ngươi sao lại nóng như vậy? Có phải bị sốt hay không?"


Nói xong, hắn lại dùng tay sờ sờ thử độ ấm cái trán của Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch run run khóe miệng bất đắc dĩ kéo tay Lăng Thần xuống nhắm mắt lớn tiếng hỏi: "Ta chính là muốn hỏi, ngày hôm qua vì sao ngươi không thượng ta?"


Dù sao thì y cũng không phải là người hay làm ra vẻ, Hạ Thiên Tịch nghĩ thầm.


Lăng Thần ngẩn người, sau đó ánh mắt nhìn người trong lòng ngực, híp lại đôi mắt phượng nhìn Hạ Thiên Tịch qua ánh đèn mờ ám, hắn cũng không thấy rõ biểu tình trên mặt Hạ Thiên Tịch, nhưng ở trong ghế lô yên tĩnh này, hắn có thể tinh tường cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch khẩn trương của Hạ Thiên Tịch.


Khóe môi Lăng Thần nhếch lên đầy tà khí, tìm kiếm miệng Hạ Thiên Tịch chạm vào.


Hạ Thiên Tịch đang thấp thỏm chờ đợi Lăng Thần trả lời, cũng không biết Lăng Thần sẽ trả lời như thế nào, liền cảm giác được hơi thở ấm áp phía đối diện phác chiếu vào trên mặt, cánh môi hơi lạnh dán lên đôi môi của y.


Hạ Thiên Tịch mở to mắt, lúc này ót đã bị một bàn tay chặt chẽ đỡ lấy, thân thể Lăng Thần ngay sau đó cũng áp đi lên, Hạ Thiên Tịch thuận thế ngã người vào sô pha. Lăng Thần đè ở trên người y bá đạo hôn môi y.


Nụ hôn bá đạo như con người của hắn, không cho người có một chút cơ hội thở dốc, nhanh chóng công thành chiếm đất, Hạ Thiên Tịch vốn dĩ bản thân đã không có sức lực sao có thể ngăn cản được nụ hôn bá đạo như vậy của Lăng Thần, thực nhanh đã bị Lăng Thần hôn đến mơ hồ.


Nếu là bình thường, không thể nói y giống như chú chim cút nhỏ không chút sức lực chống cự, mà còn có thể phân biệt trên dưới với Lăng Thần, nhưng hôm nay không được, y chỉ có thể giống như chú chim cút nhỏ bị Lăng Thần tùy ý hôn môi.


Một nụ hôn thật dài kết thúc, ngực Hạ Thiên Tịch phập phồng lợi hại, y thiếu chút nữa tắc thở mà chết.


"Tịch Tịch..."giọng nói Lăng Thần thấp thấp nghẹn ngào, mang theo chút sắc thái dục vọng, hắn ghé vào trên người Hạ Thiên Tịch, ngón tay nhè nhẹ vỗ về cánh môi Hạ Thiên Tịch, vì hai người vừa hôn qua, cánh môi Hạ Thiên Tịch mang theo độ ấm do cánh môi của hai người ma sát tạo nê.


Lăng Thần dùng ngón tay chậm rãi vẽ theo hình dáng cánh môi Hạ Thiên Tịch, sau một lúc lâu mới ủy khuất nói: "Ta rất muốn có được ngươi, muốn đến sắp phát điên."


Nào có người trượng phu nào không muốn ôm tức phụ của mình chứ?


"Nhưng, ta không muốn ngươi bị ủy khuất, lần đầu tiên của hai chúng ta, ta muốn ngươi nhớ rõ ràng rành mạch, là hồi ức về sau, ngươi bị người hạ dược như vậy, ta không nỡ thừa dịp thần chí ngươi không rõ mà chiếm lấy ngươi."


Xác thực, hắn thật không nỡ.


Hắn yêu người này như vậy sao có thể thừa dịp y không biết gì mà chiếm lấy y?


Thật không rõ ràng, mơ mơ hồ đồ, lần đầu tiên của hai người, hắn không muốn y phải chịu một chút xíu ủy khuất nào.


Hạ Thiên Tịch nghe giọng nói trầm thấp của Lăng Thần, sau một lúc lâu, y mới nâng tay lên, ngón tay cắm vào mái tóc Lăng Thần, nhẹ nhàng theo hướng mái tóc của hắn trượt xuống, gợi lên khóe môi có vài phần đắc ý: "Lăng Thần, ngươi yêu ta quá rồi!"


Cũng chỉ có một người quá yêu một người khác, mới có thể cẩn thận như thế, coi là trân bảo, không chịu được y có một tia ủy khuất nào.


Vốn dĩ lúc trước suy nghĩ nhiều như vậy, Hạ Thiên Tịch thật đúng là đủ loại ý tưởng đều có, lại duy nhất không nghĩ tới, Lăng Thần lại yêu y như vậy, chỉ một xíu ủy khuất nho nhỏ thôi cũng không muốn làm y bị tổn thương.


Tim Hạ Thiên Tịch giờ phút này nhảy lên nhanh chóng, y biết, đây là vì Lăng Thần mà nhảy.


Hai tay Lăng Thần ôm lấy hai bên má Hạ Thiên Tịch, gợi lên khóe môi không che dấu nói: "Đúng, là ta quá yêu ngươi."


Hắn cũng không nghĩ tới, hắn sẽ yêu một người như vậy, nếu trước kia có người nói cho hắn, về sau hắn sẽ yêu một người không kiềm chế được như vậy, hắn chắc chắn sẽ khịt mũi coi thường. Nhưng đến hiện tại, cảm nhận được độ ấm của người trong lòng, Lăng Thần tin, hắn thật quá yêu người này.


Hạ Thiên Tịch cong cong khóe miệng, suy nghĩ một chút giảo hoạt nói: "Như vậy a, vậy ngươi phải cẩn thận, hiện tại ta còn không có quá yêu ngươi, nói không chừng hôm nào trước mặt ta lại xuất hiện một cái hảo nam nhân, ta liền sẽ di tình biệt luyến nga!"


"Vậy sao?" Lăng Thần gợi lên khóe miệng cười đến dị thường tà khí, nói ra đầy tự tin bá đạo: "Tịch Tịch, ngươi cứ yên tâm, cả đời này trước mặt ngươi chỉ có một người nam nhân duy nhất là ta, sẽ không có một ai khác. Hơn nữa, không bao lâu nữa, ta cũng sẽ làm ngươi quá yêu ta thôi."


Lăng Thần tự tin cũng không phải là một chút, hắn có toàn tâm tự tin.


Nếu nói trước kia hắn còn không có tự tin lớn như vậy, nhưng là từ ngày hôm qua giữa hai người đã có thân mật tiếp xúc, tuy không phải nước sữa hòa nhau, nhưng là cũng đã là thân mật như của hai người yêu nhau, cho nên hắn càng tăng thêm phần tự tin.


Hạ Thiên Tịch cong cong khóe môi không có phản bác, chẳng qua đôi mắt rất sáng, ở trong ghế lô tối tăm, Lăng Thần vẫn như cũ thấy được rõ ràng một đôi mắt sáng lấp lánh tràn đầy ý cười đang nhìn mình, trong lòng hắn ngăn không được một trận mềm mại, cúi đầu lại lần nữa hôn lên môi Hạ Thiên Tịch.....