Mặc Ngôn sóng vai cùng Thương Minh đi ra ngoài.
Đầu tiên là đến phòng binh khí của Thanh Vân lão tổ, cho dù Kiếm Tiên đã nói sẽ cho hết bọn họ, Mặc Ngôn cũng không tính lấy hết sạch.
Bảo tàng Côn Sơn cùng Lạc Nhật nhai đều có không ít, cầm nhiều quá cũng không có tác dụng gì, Mặc Ngôn chỉ chọn binh khí lợi hại nhất.
Y vừa ý hai thanh lợi kiếm đang bay lơ lửng ở giữa phòng, phát ra ánh sáng một đen một trắng trong suốt, Thương Minh giơ tay nhẹ gảy thân kiếm, nó liền tỏa ra kiếm khí bức người khắp nơi.
Thương Minh nói: “Nó rất hợp với Phá hiểu mười vạn kiếm, nếu dùng “Ánh đao bóng kiếm”, trong vòng trăm dặm sẽ bị ánh kiếm bao phủ, không ai có thể trốn.”
Mặc Ngôn liền cất hai thanh kiếm đi, lại nhìn thấy một tấm bạc sam (1) ẩn trong vách đá, Mặc Ngôn lấy ra nhìn thử, tựa hồ không có gì đặc biệt.
(1): Áo lót.
Y thuận tay ném xuống, Bạch sa còn đang nhìn lén ở cửa thạch thất lập tức chạy tới, chớp chớp hai mắt to tròn, ra sức nịnh nọt Mặc Ngôn: “Chủ nhân chủ nhân, đây là thứ tốt! Nó làm được từ tinh phách mười tám tiên Đông Hải luyện thành bảo giáp, sau khi mặc vào, có tinh phách giúp đỡ, uy lực của ngài sẽ tăng cao gấp đôi!”
Mặc Ngôn ngẩn ra, nhìn bạc sam phát ra tia sáng màu cam lưu động, tựa như yên hà.
Tiểu Bạch sa cho là Mặc Ngôn không tin, liền ra sức đề cử: “Là thật, mười tám tiên Đông Hải, là do ta bắt được… Nếu ngày không muốn, thưởng cho ta đi… A…”
Tiểu Bạch sa bị Thương Minh đá một cước văng qua bên cạnh, ôm đầu ngồi xổm ở góc tường.
Mặc Ngôn vuốt vuốt bạc sam, một lát sau nói: “Đáng tiếc, mười tám tiên Đông Hải ở hôn lễ Hiên Viên đế ta còn gặp qua, lại không ngờ tất cả đã chết, tinh phách bị luyện.” Y thu hồi bạc sam, nhưng không có ý định chiếm làm của riêng.
Nếu như có một ngày, có thể tìm được hậu nhân mười tám tiên, thì sẽ trả bạc sam vật quy nguyên chủ.
Mặc Ngôn tiếp tục đi tới phía trước, Bạch sa sợ hãi Thương Minh, không dám tới gần Mặc Ngôn, nhưng nó càng lo hơn nếu như lúc này không liều mạng nịnh bợ chủ nhân, chủ nhân sẽ không mang theo nó rời khỏi Thanh Vân môn. Cho nên cứ kệ nguy hiểm sẽ bị Ác Long ăn sống, Diệt Thế sa vẫn nơm nớp lo sợ ra sức đề cử các loại bảo vật cho Mặc Ngôn.
“Chủ nhân chủ nhân, đôi giầy này, có thể tăng cường tốc độ của ngài! Truy Nhật ngoa!”
“Chủ nhân chủ nhân, cái đai lưng này cũng là bảo vật, có thể làm cho phép thuật công kích vào ngài bị giảm một nửa!”
“Chủ nhân! Ở đây còn có một cái nhẫn Bác văn cường thức! Được luyện từ một trăm đầu não lợi hại nhất thế gian mà thành, sau khi ngài đeo, những đầu não sẽ giúp ngài nhớ kỹ đồ vật!”
“Chủ nhân! Ở đây còn có…”
Tiểu Bạch sa bán Thanh Vân lão tổ rất triệt để, ở giữa đại sảnh Thanh Vân lão tổ nghe thấy Tiểu Thế sa chỉ điểm cho Mặc Ngôn cùng Thương Minh, y lại còn cầm bảo vật thật vất vả lão mới tích góp được, tức khắc muốn nhào ra tái chiến. Song lão vừa đứng dậy, muốn chạy đi ngăn cản, thì nhìn thấy gương mặt sư huynh tái mét.
Ánh kiếm ở tay Nhâm Tiêu Diêu lấp lóe, không cho Mộc Từ Hàng một nửa cơ hội, niêm phong thạch thất lại. Cổ tay hắn khẽ giơ, một chiếc lồng sắt nhỏ bay ra từ ngực hắn, biến to ở giữa không trung, gào thét đáp xuống, bao phủ Thanh Vân lão tổ ở giữa.
Khi ánh sáng màu xanh biến mất, Mộc Từ Hàng mới phát hiện lão đã bị nhốt ở trong lồng giam luyện từ hắc tinh thiết.
Lão phát ra tiếng phẫn nộ rít gào, mà Nhâm Tiêu Diêu chỉ đứng ở ngoài thiết lao lạnh lùng nhìn lão.
“Huynh, tại sao huynh có thứ này!!” Mộc Từ Hàng không dám tin tưởng, từ lúc sư phụ chết, lão vẫn luôn tìm Tỏa tiên lung trong truyền thuyết của Thanh Vân môn, mà không ngờ rằng, thứ này lại ở trên người Nhâm Tiêu Diêu.
Nhâm Tiêu Diêu nhìn sư đệ bên trong lao tù, thở dài: “Trước khi sư phụ lâm chung cho ta, ta không ngờ là, lời sư phụ ngày đó, bây giờ quả nhiên trở thành sự thật.”
Mộc Từ Hàng nghe vậy ngẩn ra, ngơ ngác ngồi bệt dưới đất, nhớ về sư phụ trước lúc lâm chung.
Đó đã là chuyện từ mấy trăm năm trước, Thanh vân chưởng môn Thiên nhân ngũ suy, từ lâu đã không còn phong quang ngày xưa, thân thể của ông chảy mồ hôi, nước mắt, cùng bốc ra mùi tanh tưởi.
Lão đã không còn nào duy trì dáng dấp tiên phong đạo cốt ngày xưa, mà trở thành một lão nhân phàm tục bình thường.
Lão nhân lôi kéo tay Mộc Từ Hàng, trên mặt lộ ra nụ cười cùng chờ đợi: “Từ Hàng, con cầu đạo tâm kiên, không sợ nóng lạnh, kiên trì, ắt có thành tựu.”
Mộc Từ Hàng khổ sở trong lòng, tiếng nói nghẹn ngào: “Sư phụ, ngài sẽ không sao.”
Lão nhân lắc lắc đầu: “Vô dụng, Từ Hàng, con biết không, trong tất cả đồ đệ, người ta thích nhất chính là con. Tư chất sư phụ cũng không tốt, không thể nào phi thăng. Lúc trước không muốn nhận con, là vì không muốn tương lai sau này của con cũng giống sư phụ, giỏ trúc múc nước một tràng toi công. Từ Hàng Từ Hàng, đây là tên sư phụ đặt cho con, hi vọng con sẽ có lòng từ bi, cứu độ chúng sinh, xuất sinh tử hải, giống như Chu Hàng. Dù tư chất chỉ có hạn, nên không thể phi thăng, nhưng ngoài nó sẽ còn một con đường khác cho con đi. Con, hãy nhớ lấy kỳ vọng của sư phụ…”
Lão nhân cứ thế rồi chết, Mộc Từ Hàng trơ mắt nhìn sư phụ ngày xưa không gì không làm được, lúc này thân thể mục nát, linh hồn tan hết.
Thậm chí lão còn trơ mắt nhìn đám sâu nhỏ, chạy tới nuốt ăn thi thể, mà đó chính là một bộ thi thể.
Vào đúng lúc này, Mộc Từ Hàng sâu sắc cảm nhận được sợ hãi của Thiên nhân ngũ suy, lão quyết sẽ không đi vào con đường như sư phụ, lão phải tìm một con đường khác.
Cho dù vừa đánh nhau, suýt chút nữa bị Thương Minh giết chết, lão cũng chưa từng hối hận qua, càng thêm chưa từng lung lay ý chí của mình.
Mà lúc này, khi lão nhìn thấy Tỏa tiên lung chí bảo Thanh Vân môn, trong nháy mắt, lão mới biết rõ một chuyện.
Sư phụ trước khi chết ân cần lo lắng, căn bản không phải quan tâm lão, gì mà lấy lòng từ bi, cứu độ chúng sinh, xuất sinh tử hải, tất cả chỉ là hư vọng.
Sư phụ không hề kỳ vọng vào lão, ngài luôn phòng bị lão.
“Là sư phụ muốn huynh làm vậy, có phải không!!??” Mộc Từ Hàng mất khống chế gào thét, đổi lấy làm cho Nhâm Tiêu Diêu thở dài: “Sư đệ, đệ còn không biết sai sao? Đệ hại người cũng là hại mình, ta cứu được đệ một lần, cũng không thể cứu đệ nhiều lần. Đệ ở đây, mới là chỗ đi tốt nhất.”
“Nhâm Tiêu Diêu, ngươi là một tên lừa gạt! Ta sắp chết rồi, ta sắp chết rồi ngươi có biết không!! Ta chỉ muốn trường sinh bất tử, ta đến Thanh Vân môn, chỉ vì bất tử! Ngươi không phải sư huynh ta sao? Tại sao phải giam cầm ta?! Ngươi là một tên lừa gạt, sư phụ, sư huynh, có khi các ngươi chưa bao giờ để mắt đến ta!” Mộc Từ Hàng phẫn nộ gầm thét, “Ngươi, các ngươi, ở mặt ngoài luôn khen ta, nhưng sự thật khắp nơi phòng bị ta! Không phải ngươi nói thà mình có chết, cũng không để cho ta thương tổn sao? Sao ngươi không chết đi? Sao ngươi không thay thế ta đi chết!!”
Nhâm Tiêu Diêu vẫn đứng ở ngoài lồng sắt nhìn sư đệ, vào đúng lúc này, trong lòng hắn dâng lên từng cơn bi ai không lời nào diễn tả hết.
Sư đệ ngày xưa, quả nhiên sẽ vĩnh viễn không trở về được nữa.
Điều sư phụ sắp chết lo lắng, rốt cục đã biến thành hiện thực.
Lời lão già trước khi chết, lại vang vẳng bên tai Nhâm Tiêu Diêu: “Tiêu Diêu, con thiên tư thượng giai, nhưng đến giờ còn chưa phi thăng, xem ra là ý trời. Sư đệ Mộc Từ Hàng tâm tính cứng cỏi, chí hướng bất phàm, nhưng không có thiện tâm, tương lai có lẽ sẽ thành đại họa. Ta vốn muốn giết nó trước khi chết, tới cuối lại không đành lòng mấy ngàn năm tu vi của nó hủy hoại chỉ trong một ngày. Tỏa tiên lung bây giờ ta truyền cho con, nếu như sau này, nó thật sự làm hại một phương, thì con hãy lấy ra giam cầm tru diệt. Hứa với sư phụ, trước khi sư đệ chưa thành đại đạo, con phải để ý nó.”
Nhâm Tiêu Diêu quỳ xuống, trịnh trọng tuyên thề: “Vâng, sư phụ, nhất định con sẽ ở lại chỗ này, chăm sóc sư đệ thật tốt. Nếu có một ngày kia, nó thật sự làm hại một phương, ta tự tay tru diệt nó.”
Dừng chân ở mảnh đại lục này mấy trăm năm, cũng chỉ vì một lời thề lúc trước.
Còn bây giờ, nước đã đến chân, Nhâm Tiêu Diêu không đành lòng giết chết sư đệ đồng môn.
Ký ức ngày xưa ùn ùn xông lên đầu, hắn thở dài trong lòng, nói nhỏ: Sư đệ, mong đệ lạc đường biết quay lại, ở trong Tỏa tiên lung, hãy xét lại mình.
“Thả ta ra ngoài! Sư huynh, thả ta ra ngoài!” Thanh Vân lão tổ ở trong lồng sắt rít gào, mà Nhâm Tiêu Diêu vẫn không bị lay động: “Từ nay về sau, đệ hãy ở trong đó tu luyện, không được ra ngoài nữa nửa bước!”
Nói xong, Nhâm Tiêu Diêu xoay người rời đi, ngón tay ở giữa không trung vẽ một vòng tròn.
Một đạo sáng xanh bay xuống, bao phủ cả thạch thất, là kết giới Nhâm Tiêu Diêu bày ra.
Mà ở thạch thất đan dược, Tiểu Bạch sa vẫn đang ân cần thay giúp Mặc Ngôn chọn đan dược Thanh Vân lão tổ luyện ra.
“Chủ nhân, đây là thứ tốt!” Diệt Thế sa dùng cả tay chân bò lên trên lò luyện đan ở giữa phòng, ở trên đỉnh chóp lấy ra một nắm đan dược, hai tay dâng ở trước mặt Mặc Ngôn, giới thiệu từng viên một: “Đây là Mộc lão tặc lấy sức mạnh của mình, luyện chế thành Trường Sinh đan, a, đương nhiên, chủ nhân không cần vật này. Cho ta được không?”
Hai mắt Diệt Thế sa tỏa sáng lấp lánh, chờ mong nhìn Mặc Ngôn.
Thương Minh cầm đống đan dược bên trong Diệt Thế sa, tiện tay vân vê một viên, hỏi: “Đây là gì?”
“Khi ăn sẽ gia tăng gấp đôi công lực.”
“Kia là tu đạo đan, tăng cường một trăm năm tu vi.”
“Há, đây là thần thức đan, sau khi ăn, vận chuyển công lực, ở trong vòng mười hai canh giờ, có thể học tập chiêu thức nhanh gấp mười lần so với bình thường.”
“Còn cái này, cái này, là Ngưng Huyết Đan, sau khi ăn, thần thức bị hao tổn, có thể tức khắc bù đắp.”
“Còn đây là cường lực hoàn, trong nháy mắt có thể bổ sung công lực gấp mười lần, nhưng mà sau khi dùng xong thì phải nghỉ ngơi rất nhiều ngày.”
Diệt Thế sa giới thiệu từng viên một, tất cả đan dược trong phòng Thanh Vân lão tổ, cơ hồ bị cướp đoạt hết sạch.
Sau khi lấy được thứ vừa ý xong, Thương Minh liền hóa thân núp vào tay áo Mặc Ngôn, còn Diệt Thế sa đi theo bên cạnh Mặc Ngôn, ba người đi thẳng về phía Long Ngâm các.
Ở đó có Ôn Tuyền Thanh Vân môn tổ tiên sử dụng, sau khi nuốt ăn đan dược rồi ở trong đó vận công, vừa có thể phòng ngừa đan điền khí hải không chịu được sức mạnh đột ngột truyền vào mà nổ tung, lại có thể nhanh chóng hóa giải đống đan dược này, làm cho tu vi người tu hành, tiến triển cực nhanh.
Mộc Từ Hàng bị tù ở mật thất, nghe rõ nội dung giữa Mặc Ngôn cùng Diệt Thế sa.
Xong, đều xong, lão bỏ công sức tiêu hao nhiều năm, luyện hóa đan dược, bảo khí, đều bị cướp đoạt hết sạch. Những thứ lão không nỡ ăn, không nỡ dùng, lúc này đã rời vào trong tay người khác.
Nghĩ đến đây, Mộc Từ Hàng hận đến nghiến răng nghiến lợi, khí tức màu xanh hơi động xung quanh người lão, chỉ một lát sau, mới khôi phục bình thường.
Sau đó, lão mở mắt ra, nhìn Nhâm Tiêu Diêu đang đứng ở cửa thạch thất, sự thù hận từ từ bộc phát trong lòng.
Vào đúng lúc này, Mộc Từ Hàng đối với sư phụ đã chết, cùng sư huynh đồng môn đã từng nhớ, sụp đổ hoàn toàn.
Lão nén cơn phẫn nộ cùng rít gào tiêu tan hết mức, lẳng lặng ngồi ở trong Tỏa tiên lung.
Đáy lòng của lão vang vẳng giọng nói kiên định: Chắc chắn ta sẽ bất tử! Nếu ta thoát được, sẽ không có gì giữ nổi ta!
Khí tức màu xanh lưu động xung quanh người lão, công lực vạn năm đang vào lúc này nghịch chuyển.
Thanh Vân môn là cái gì, chỉ cần ra khỏi đây, nào có cái gì ngăn cản bước chân đi tới của lão.
Đã tìm được thượng cổ thần chỉ, phi thăng ngay trong tầm tay.
Ắt sẽ có một ngày như vậy, phá tan tất cả chỗ này, đến trời đất hoàn toàn mới.
Còn người ở mảnh đất này, là chết hay sống, quan tâm làm gì bọn chúng?!
Mặc Ngôn, tôn chủ Ma giới, hay Kiếm Tiên Nhâm Tiêu Diêu, lão sẽ khiến cho tất cả đều phải chết!