Mặc Thăng Tà sững sờ, tiên gia cũng không phải không có người kết thân, còn người tu đạo, tuổi thọ lâu dài, thường thường phải tới trăm năm ngàn năm tuổi thọ, chưa nói tới từ khi còn rất nhỏ, đã được định ra việc này.
Hắn hơi suy nghĩ một chút, hỏi: “Đây là ý của ngươi, hay là ý của phụ thân ngươi?”
Hồng Nho Văn nói: “Đây là ý gia phụ, nhưng không dám lỗ mãng, trong lòng ông ngày ngày ghi nhớ ân tình Mặc tiền bối, chỉ hận không thể báo đáp đủ, lần này nghe nói Mặc tiền bối muốn giao phó con trai độc nhất, liền có ý này. Vãn bối vừa thấy Mặc Ngôn đệ đệ, trong lòng đã thích ngay, đáng…” Nói tới chỗ này, Hồng Nho Văn bỗng nhiên ngừng lại, hắn tính nói đáng thương y sẽ gần mất cha, nhưng không dám nói trước Mặc Thăng Tà, thời điểm đang suy nghĩ tìm từ nói tiếp, Mặc Thăng Tà lại nói: “Không cần nói tiếp, ta biết rõ ý của các ngươi. Các ngươi… Ngôn nhi không có ta, một mình lẻ loi hiu quạnh, nếu như cha con các ngươi chịu chăm sóc cho nó cả đời, cũng coi như là vận mệnh của nó.”
Hồng Nho Văn nói tiếp: “Phụ thân đã chắc chắn sẽ chăm sóc cho Mặc Ngôn đệ đệ thật tốt, truyền thụ cho đệ ấy một thân công phu. Sau này con cùng Ngôn đệ cộng chưởng Côn Sơn, tất sẽ không để cho đệ ấy oan ức nửa phần. Trước khi tới đây, phụ thân đã mệnh cho hậu bối mang huyết khế tới, nếu như Mặc tiền bối không chê, tiểu tử nguyện cùng tiền bối định ra huyết khế, nếu như tương lai thay lòng, thì sẽ bị thiên lôi đánh, chịu vạn con kiến cắn tim mà chết.”
Trong lòng Mặc Thăng Tà thở dài một hơi, Côn Sơn chính là một trong tứ đại Trung thổ, tuy còn chưa so bằng với ba phái khác, nhưng nếu như con hắn có thể cùng Hồng Nho Văn cộng chưởng Côn Sơn, cũng xem như là điều tốt, mà hắn cũng có thể nhắm mắt. Nhưng không biết con hắn có nguyện ý hay không, việc tự ý định ra chung thân này, nếu như sau này con trai lớn rồi lại có ý trung nhân vừa mắt, thì phải làm sao?
Nghĩ tới đây, Mặc Thăng Tà nhịn không được nhìn về phía con trai yêu, thấp giọng hỏi: “Ngôn nhi, chuyện Văn ca ca nói, con có bằng lòng hay không?”
Mặc Ngôn hít một hơi thật sâu, khẽ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hồng Nho Văn.
Kiếp trước, Hồng Nho Văn đã từng nói như vậy, chính là vào lúc này, mỉm cười tao nhã với y.
Phụ thân vì muốn y dựa vào chung thân, mới cùng Hồng Nho Văn định ra huyết khế.
Một khi đã ký kết huyết khế, sẽ không thể thay đổi việc chung thân, nếu không máu sẽ chảy ngược, gân mạch toàn thân nổ tung mà chết.
Có lẽ vào lúc này, Hồng Nho Văn là thật lòng, có điều, sự thật lòng trong Hồng Nho Văn có giá trị gì chứ?
Mặc Ngôn hoàn toàn có thể đoán được suy nghĩ trong lòng Hồng Nho Văn, chẳng qua đang thấy y thật đáng thương, trông cũng được, mới nổi lên lòng thương yêu, còn tránh gia phụ tức giận, nên mới hứa hẹn bừa bãi.
Nhưng theo thời gian trôi đi, huyết khế lại trở thành gông xiềng cầm cố tự do của hắn, biến y thành kẻ cản trở “Tình yêu chân thành” trong lòng hắn, bẻ gẫy cánh tay đen của hắn.
Khi hắn gặp phải một kẻ khác đáng thương hơn, trông tuấn tú hơn thì lập tức thay lòng đổi dạ, sinh ra lòng ái mộ “Trong bùn mà không nhiễm” “Thân thế đáng thương” với công tử thế gia đó, coi y là kẻ có tâm như rắn rết, đuôi to khó vẫy trong bọc. Rồi tới khi hắn có biện pháp giải được huyết khế, chính là tới lúc hắn vứt bỏ giẫm đạp y dưới chân.
“Chân tình” “Chân ái” với Hồng Nho Văn mà nói, chỉ là công việc phân phát lòng nhân từ, ai càng đáng thương, hắn càng yêu kẻ đó.
Đương nhiên, ở bên trên hai chữ “Đáng thương”, vẫn cần phải thêm vào tám chữ “Nhân phẩm thanh thuần, dung mạo tuấn mỹ”.
Mặc Ngôn nhìn thiếu niên mười sáu tuổi trước mặt, từ lúc hắn được sinh ra, chính là thiên chi kiêu tử, được phụ thân sủng ái, các sư huynh đệ kính nhường, chính là phú thứ* trong Côn Sơn, chỉ sợ trong mười sáu năm qua, bản thân hắn nhìn thấy ai rất “Đáng thương”, rất “Tuấn tú”, mới dễ dàng ưng thuận lời hứa, cũng là chuyện bình thường.
* Phú thứ: người có tiền tài và danh vọng nhất trong mọi thứ. ( Ai còn từ nào để hình dùng hãy xoát lỗi cho êm)
Mặc Ngôn cười nhẹ, mở miệng hỏi: “Hồng thiếu chủ là lần đầu tiên ra khỏi Côn Sơn làm việc?”
Hồng Nho Văn không biết tại sao tiểu đệ đệ lại hỏi như vậy, liền gật đầu nói: “Đúng thế.”
Mặc Ngôn lại hỏi: “Chuyện huyết khế, Hồng sơn chủ biết rõ?”
Hồng Nho Văn nói: “Đương nhiên biết rõ, chuyện đại sự này, làm sao ta dám giấu phụ thân?”
Ở trong lòng Mặc Ngôn cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Chuyện đại sự này, Hồng thiếu chủ trước giờ chưa từng gặp ta, làm sao lại chịu đồng ý, không cảm thấy quá qua loa sao?”
Hồng Nho Văn hơi lúng túng, ngắc ngứ: “Lúc đầu là không chịu, thế nhưng sau khi nhìn thấy Ngôn đệ, thì…”
Mặc Ngôn cắt ngang lời Hồng Nho Văn, nói: “Thế nhưng sau khi nhìn thấy ta, phát hiện tuổi ta tuy rằng còn nhỏ, diện mạo cũng được, hơn nữa sẽ lập tức mất cha, trở thành cô nhi không chỗ nương tựa, nên trong lòng mới đột ngột sinh ra lòng thương cảm, liền đổi chủ ý, đúng hay không?”
Khuôn mặt Hồng Nho Văn hơi nóng lên, trong lòng thoáng tức giận, không ngờ đứa bé trước mặt này, nhìn dáng vẻ mảnh mai đáng thương, nhưng ngôn từ lại sắc bén tới vậy, một lời nói toạc ra tâm sự của hắn, còn dùng giọng điệu xem thường nói ra, làm cho hắn chán ghét.
Mặc Ngôn không để ý tới Hồng Nho Văn, quay đầu nói với Mặc Thăng Tà: “Chuyện đại sự cả đời giữa hai người, cần phải có tình yêu chân thành, giúp đỡ lẫn nhau, chứ không phải dựa vào đáng thương, thương hại đổi lấy. Bây giờ Hồng thiếu chủ cảm thấy con đáng thương, nên mới dễ dàng đồng ý, nếu như ngày khác, lại gặp phải ai khác đáng thương hơn, tuấn tú hơn so với con, chỉ sợ tâm thân sẽ bị dày vò. Con không muốn trở thành kẻ ác như vậy, Côn Sơn chịu thu nhận giúp đỡ con, con đã vô cùng cảm kích. Còn chuyện cộng chưởng Côn Sơn này nọ, con đây không dám vọng tưởng.”
Mặc Thăng Tà nghe con trai nói xong, lại nhìn qua Hồng Nho Văn mặt đỏ tới tận mang tai, giọng điệu vẫn ôn hòa, nói: “Trẻ nhỏ vô tri, mong là Hồng thiếu chủ không lấy đó mà phiền lòng. Phụ thân thịnh tình hảo ý ta đây cảm tạ, cũng như con ta nói, Côn Sơn chịu thu nhận giúp đỡ nó, nó đã vô cùng cảm kích, không dám vọng tưởng việc cộng chưởng Côn Sơn. Việc này không cần nhắc lại, thời gian không còn nhiều, sau khi ta bỏ mình sẽ bị diệt hồn, khuyển tử vẫn còn nhỏ, có vài thứ để ngoài thân lại không có chỗ cất, muốn đem những thứ này gửi tới chỗ Hồng sơn chủ, xin mời đi theo ta.”
Trong lòng Hồng Nho Văn rất tức giận vì Mặc Ngôn, cảm thấy lòng tốt của hắn bị y coi như lòng lang dạ thú, thật không biết cân nhắc, nhưng khi nhìn thấy bóng người nhỏ nhắn đi sau Mặc Thăng Tà, lại cảm thấy Mặc Ngôn cực kỳ đáng thương, sau này có lẽ hắn nên chăm sóc cho y thật tốt.
Mặc Thăng Tà dắt tay Mặc Ngôn, đi về phía Tàng Bảo Các, năm người Hồng Nho Văn phía sau hắn, thời gian đoàn người tới nơi còn không tới một chén trà.
Tàng Bảo Các chôn sâu dưới lòng đất, một cự thạch trên mặt đất tạo thành trận pháp, Mặc Thăng Tà điều thúc cự thạch làm trận pháp chuyển động, chỉ chốc lát sau, mặt đất hiện ra một hành lang lớn xoắn ốc, Mặc Thăng Tà làm động tác xin mời, năm người Hồng Nho Văn bước vào trong động.
Mặc Thăng Tà đi đầu dẫn đường, tầng thứ nhất để mấy thứ phàm vật thế gian, nhìn sơ là bồn đựng vàng bạc châu báu, tranh vẽ đồ cổ các loại, mỗi một thứ ở thế gian đều giá trị liên thành, nhưng đối với người tu đạo mà nói, những thứ này chỉ là rác rưởi, lúc trước Mặc Thăng Tà thu thập những thứ này, cũng không lấy độ giá trị để đánh giá, hắn chỉ dựa vào sở thích bản thân, mà từ nhỏ hắn đã hành tẩu ở thế gian, cứu trợ phàm nhân, do những người đó đưa cho hắn xem như cảm ơn.
Mỗi một bồn chứa vàng bạc đều được điêu khắc tinh xảo, được làm từ tay nghề người giỏi tiêu hao hết tinh lực cả đời mà thành, mỗi một vật đều xa hoa, có thể so với thượng phẩm Tiên giới.
Nhưng năm người Hồng Nho Văn vẫn làm như không thấy, tiếp tục đi theo Mặc Thăng Tà.
Tầng thứ hai lại là các loại đan dược, linh thạch tiên gia.
* Chơi game thì, đan dược ăn cho khỏe tăng sức mạnh, linh thạch để tẩy vũ khí :3.
Hồng Nho Văn vẫn bình tĩnh đi qua Tàng Bảo Các tầng thứ nhất, cho tới khi xuống tầng thứ hai đã bị chấn động.
Linh dược rèn cốt dịch cân nhiều vô số kể. Linh dược thăng tiên để ăn như cơm bữa cũng không ít, còn linh thạch nhỏ như trứng ngỗng, lớn như tiểu sơn, mỗi một thứ trong đó đều chất chứa linh khí đất trời bất đồng, sắp xếp gọn gàng dựa theo Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.
Mặc Thăng Tà mở hộp vuông ở tầng thứ hai, lấy ra linh đan thượng phẩm tiên giới cất bên trong, nói: “Đây là linh đan thượng phẩm năm xưa ta ngao du Đông Thổ có được, sau khi ăn, có thể chiếm được trăm năm đạo hạnh, nếu ăn ba viên, có thể trường sinh bất lão. Giờ ta có để trong đây cũng không dùng tới, vậy tặng cho phụ thân ngươi đi.”
Hồng Nho Văn thụ sủng nhược kinh, hai tay tiếp nhận, nhìn bên trong bình chỉ có một viên.
Mặc Thăng Tà nói: “Chỉ còn một viên.”
Hồng Nho Văn từ chối nói: “Bảo vật như vậy, vẫn nên để cho Ngôn đệ đệ đi.”
Mặc Thăng Tà lắc đầu: “Nó không có căn cơ, không hiểu nửa điểm tiên pháp, sức mạnh thứ này quá lớn, nếu dùng không được, ngược lại còn nổ tung cả người mà chết.”
Hồng Nho Văn không chối từ nữa, lấy túi càn khôn bên hông ra, đem tất cả mọi thứ tầng hai nhét hết mức vào trong túi.
Lại tới tầng thứ ba, là vô số kiếm phổ, thuật tu luyện tiên pháp, Mặc Thăng Tà cũng không giấu làm của riêng, Hồng Nho Văn tiếp tục thu dọn.
Tới khi xuống tầng thứ tư thì, túi càn khôn của Hồng Nho Văn đã chứa đầy, nên hắn sai bôn người đi theo lấy túi càn khôn ra, đem y phục dệt từ vân hà, cẩm bào, truy vân ngoa, và tất cả mọi thứ thu dọn hết.
Mặc Thăng Tà dẫn theo bọn họ đi xuống từng tầng, túi càn khôn, nhẫn chứa đồ cũng đã chật ních, để vào không biết bao nhiêu linh đan diệu dược, biển sâu kỳ bảo, phi kiếm linh khí mới tới được tầng thứ chín.
Cha con Mặc thị đã tới một lần, tầng thứ chín cũng không có gì, chỉ có một chiếc quan tài làm bằng thủy tinh hình vuông.
Mặc Thăng Tà vốn tính toán chỉ nói cho riêng Hồng Nho Văn, nhưng do con trai cũng biết hắn sắp chết, nên không giấu giếm nữa.
Hắn chỉ vào quan tài nói: “Sau khi ta chết, thứ trấn áp ác linh này tất nhiên sẽ chấn động, bọn chúng tuy không chạy thoát khỏi Lạc Nhật Nhai, thế nhưng ở đây sẽ trở thành nơi sống của yêu ma quỷ quái. Thi thể của ta không thể lưu giữ ở đây, bằng không sẽ bị hủy bởi những yêu tà kia. Hiền chất hãy mang ta đi, chôn ở trong biển gần Côn Sơn là được.”
Hồng Nho Văn lấy làm kinh hãi, nói: “Vậy phải làm thế nào? Côn Sơn tuy ở giữa biển, nhưng cự thú mãnh quái trong biển nhiều vô số kể, an táng tiền bối ở nơi đó, chẳng phải sẽ bị hủy thi sao?”
Mặc Thăng Tà nói: “Không sao, ta còn có thứ đưa cho ngươi.”
Nói xong, Mặc Thăng Tà lấy một viên đá to bằng lòng bàn tay từ trong lồng ngực ra, đưa cho Hồng Nho Văn.
Thứ kia sáng như gương, trên mặt mơ hồ còn có ánh sáng lưu chuyển, Mặc Thăng Tà nói: “Đây là Nguyên Quang Kính thế gian thất truyền đã lâu, có thể thấy được mọi chuyện trong vạn dặm. Cũng có thể ghi chép việc quá khứ, nhìn thấy tương lai, một thứ nhỏ bé, hiền chất không nên từ chối nữa. Thạch quan của ta chôn ở trong biển, quái thú tầm thường sẽ không dám tới gần.”
Hồng Nho Văn chần chờ chốc lát, quả nhiên không chối từ nữa, thu nhận Nguyên Quang Kính bỏ vào trong ngực, chờ đợi Mặc Thăng Tà dặn dò.
Mặc Thăng Tà lại không nói lời nào, chỉ nhìn con trai, những gì hắn muốn nói cũng đã sớm nói, còn những lời quyến luyến chia tay, cũng không cần nói ra ở trước mặt người ngoài.
Hắn nhất thời lo lắng sau này con trai sẽ khó sống, nhất thời lại lo lắng sau này con trai lớn lên sẽ sống không vui, muốn căn dặn vài câu, nhưng lại không biết nói gì.
Cuối cùng, hắn đưa tay sờ sờ đầu con, sợi tóc mềm mại xuyên qua ngón tay hắn, khiến hắn càng khó dứt bỏ.
Mặc Thăng Tà nói: “Lại đây, sau này con chính là đại nhân, vi phụ giúp con chải đầu.”
Mặc Ngôn ngoan ngoãn xoay người, Mặc Thăng Tà lấy tay làm lược, mà hắn cũng không chải đầu, chỉ đơn giản đem tóc thắt lại để ở sau gáy mà thôi.
“Ngôn nhi, con… Đáp ứng vi phụ, sau này bất luận gặp phải chuyện gì, nhất định phải khỏe mạnh sống sót, vui vẻ tiếp tục sống.”
“Vâng.”
Mặc Thăng Tà nhắm mắt, nằm vào trong quan tài thủy tinh. Ánh sáng màu tím từ thi thể của hắn lóe ra, bay lên không trung rồi biến mất không còn tăm hơi.
Cùng lúc đó, mặt đất Lạc Nhật Nhai khẽ chấn động, núi đá lay động, chính là yêu tà ác quỷ bị trấn áp dưới đấy vực, biết được Mặc Thăng Tà đã chết, mưu toan tránh thoát khỏi lao tù gây ra chấn động mặt đất sông núi.
Mặc Thăng Tà thân tử hồn diệt, cao thủ tu sĩ đỉnh cấp Trung thổ vu tiên ngày 20 năm 3,068, Tử Nguyệt, Nguy Nhật, Tịch Diệt Lạc Nhật Nhai.