Khúc mắc của Kim Tham Thương từ khi nhìn rõ thực lực của Mặc Ngôn đã xóa sạch. Lão vọt ra khỏi biển, cùng Mặc Ngôn hợp chiến Ma Nhân. Lão niệm thần chú, lấy pháp bảo. Một quả trứng vàng biến to gấp trăm lần, trồi ra vô số lưỡi câu, xoay tròn với tốc độ chóng mặt, Ma Nhân đụng vào nó liền kêu thảm thiết rơi xuống.
Kim gia trưởng tử Kim Hậu Đức mắt thấy Mặc Ngôn thần kiếm cùng phụ thân phép thuật xong, tinh thần chấn động mạnh, vận khởi phi kiếm, dẫn dắt tôi tớ Kim gia gia nhập cuộc chiến.
Còn đám đệ tử Tề Nghị Côn Sơn, đã sớm sùng bái sư thúc dị thường, thấy kiếm chiêu Mặc Ngôn ra tay đã đủ chấn động, anh dũng chạy vào tham chiến.
Một trận ác đấu phát động trên mặt biển, Mặc Ngôn, Kim Tham Thương cùng Kim Hậu Đức, đệ tử Côn Sơn cùng tôi tớ Kim gia, dốc sức chiến đấu ròng rã một ngày, mới làm vòng vây dần dần thu nhỏ lại, chỉ còn ít Ma Nhân bị vây nhốt vào tròng.
Kim Tham Thương thấy đại thế đã định, lớn tiếng nói: “Bắt sống!”
Ai biết lão vừa dứt lời, một tên Ma Nhân đột nhiên phát ra một tiếng tiếng rít chói tai, thật như tiếng vật nhọn gì đó xẹt qua tấm kim loại, làm cho tất cả mọi người nghe xong muốn dựng tóc gáy, màng tai phồng lên đau đớn, nhịn không được nghiêng người né tránh.
Một bóng đen đột phá vòng vây vọt chạy về phía biển.
Mọi người quay đầu lại, mắt gặp kỳ cảnh chưa từng thấy. Đám Ma Nhân trước đó còn ác đấu, lúc này giống như bị mất đầu chủ, đốm lửa gặp nước rơi từ trên trời xuống, trôi nổi trên mặt biển.
Kim Tham Thương nhìn kỹ thứ vừa rơi xuống mặt biển, đâu phải Ma Nhân gì, cũng chỉ là một ít triêu sinh mộ tử phù du quanh năm trong biển mà thôi.
Không ngờ có người, đủ khả năng làm phù du biến hóa ra hơn một nghìn Ma Nhân, cùng mọi người ác đấu một đêm!!
Ngoại trừ tôn chủ Ma giới trong truyền thuyết, còn có ai có bản lãnh này?
Kim Tham Thương thấy Mặc Ngôn bất chấp nguy hiểm, chạy đuổi theo Ma Nhân, thất thanh kêu lên: “Mặc lão đệ, đừng đuổi, đó là đầu lĩnh Ma giới! Mau trở lại, nguy hiểm!”
Mặc Ngôn thoáng như mắt điếc tai ngơ, ngự kiếm mà bay, đuổi theo sít sao phía sau Ma Nhân.
Đệ tử Côn Sơn cùng Kim gia muốn chạy theo giúp đỡ, nhưng ngoại trừ Kim Tham Thương, cũng không có ai đuổi kịp tốc độ của Mặc Ngôn.
Dù là Kim Tham Thương, khi đi ngang qua một vùng biển Diệt Thế sa chiếm giữ, cũng bị một đám Diệt Thế sa quấn lấy, không thể không dừng bước lại.
Sau khi Kim Tham Thương lực chiến cự sa đào mạng xong, hồi tưởng lại những gì vừa thấy—— Mặc Ngôn chân đạp phi kiếm, lướt qua đàn cá mập, đàn cá mập dồn dập tránh né, không muốn thử đâm vào chỗ chết.
Kim Tham Thương vô lực thở dài, Mặc Ngôn không sợ Diệt Thế sa, chỉ sợ tu vi của y đã vượt qua cả lão.
Quả là anh hùng xuất thiếu niên, tuổi còn trẻ đã có tu vi như thế, chờ qua mấy chục năm nữa, chỉ sợ sẽ là Đan Dương Tử thứ hai.
Nghĩ đến đây, Kim Tham Thương mơ hồ nổi tia vui mừng trong lòng, vạn hạnh không vì tiểu tử Bạch Liên mà đắc tội Mặc Ngôn, bằng không, sau này lão sẽ khó sống ở Tiên giới!
Nghĩ đến đây, Kim Tham Thương liền trở về, một mặt sai người ra biển đi tìm Mặc Ngôn, một mặt đưa tin cho con trai, bảo hắn hảo hảo quản giáo Bạch Liên từng đắc tội Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn một đường theo sát đuổi theo tên Ma Nhân chạy trốn, y vẫn chưa nhìn thấy phù du vừa rồi rơi xuống biển, cho nên không hề biết tên này rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ.
Y chỉ cảm nhận theo bản năng, tên này có thể chạy thoát khỏi vòng vây, tất nhiên sẽ có bản lĩnh hơn người.
Từ trên người hắn, không chừng sẽ moi được tin tức về Thương Minh.
Mặc Ngôn đạp nước mà đuổi, Ma Nhân chạy vội phía trước, hai người một đuổi một cản, chạy như bay hai ngày hai đêm trên biển, nước biển dần dần kết thành băng, khí trời lạnh giá, trăng tròn sao thưa, thì ra trong lúc Mặc Ngôn vô tình, đã đuổi tới địa giới Hiên Viên quốc.
Đến địa giới Hiên Viên quốc Mặc Ngôn mới nhận thấy pháp lực tiêu hao hơn nửa, Ma Nhân phía trước cũng chạy chậm dần.
Mặc Ngôn đã gần kiệt sức, những vẫn kiên trì không dừng lại nghỉ một hơi, thôi thúc pháp lực, nhảy lên giữa không trung, đọc chú quyết, Thu Thủy kiếm phóng to gấp trăm lần giữa trời, Mặc Ngôn lớn tiếng quát lên: “Ngươi do phái nào phái tới! Dám nói thiếu nửa lời, sẽ chết ở đây!”
Ma Nhân bị chặn đường đi, liền dừng bước quay đầu lại phun vào mặt Mặc Ngôn một đống sương mù.
Trong sương mù, hai mắt màu u lam nhìn chằm chằm Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn bị cuốn theo ánh nhìn kia, cả người cảm thấy thật mát mẻ.
Ánh mắt kia, thật quen thuộc, quen thuộc khiến cho lưng y phát lạnh…
“Ục ục ục ục!” Ma Nhân lại phát ra tiếng kêu quỷ dị, rồi mở miệng nói câu đầu tiên: “Tiểu tử, ngươi cũng có tí bản lãnh nhỉ! Có điều, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!”
Mặc Ngôn ngẩn ra, thanh âm kia rất quen thuộc, quen thuộc, hóa thành tro cũng sẽ không quên!
Bóng người Ma Nhân phóng to gấp mười lần, hầu như phủ kín toàn bộ bầu trời, thân thể của hắn biến lớn bao quanh khói xanh, vây nhốt Mặc Ngôn bên trong, gương mặt dần dần ẩn hiện trong khói xanh.
Gương mặt đó làm hô hấp Mặc Ngôn muốn nghẹt thở.
Đó là một gương mặt cực kỳ trang nghiêm. Gò má đầy đặn, hai lỗ tai kéo dài tới vai, mi mắt hơi rũ xuống, như một bức tượng trách trời thương người. ( Giống phật á)
Đó là gương mặt ở trong ác mộng Mặc Ngôn mới gặp được.
Đó là —— Mặt Thanh Vân lão tổ!
Trong đầu Mặc Ngôn muốn co giật, từ đáy lòng dâng lên một cơn sợ hãi, Thanh Vân lão tổ biến hóa thành sương mù xanh trôi nổi trên biển, dần dần vây quanh Mặc Ngôn.
“Cút!” Mặc Ngôn hét ầm lêm, Thu Thủy kiếm càng đánh càng loạn xạ, không cách nào phát huy được uy lực của nó.
Trong mộng, gương mặt trách trời thương người, từ ái trang nghiêm, lại đi ăn con của y.
Khi đó là sợ hãi vô lực cỡ nào, thì lúc này hoảng loạn bấy nhiêu.
“Thì ra, cũng không lợi hại cho lắm!” Khói xanh biến thành gương mặt ở cười dữ tợn, dần dần há cái miệng to như chậu máu, muốn nuốt chửng Mặc Ngôn.
Giữa bầu trời, gương mặt hóa thành vạn ngàn cây mây, cuốn lấy tay chân Mặc Ngôn, cảm giác giống như bị bóng đè, không sử dụng được nửa phần khí lực, tất cả đạo hạnh tiên pháp mất sạch.
Mặc Ngôn bắt đầu dùng cách giãy dụa như phàm nhân, những vẫn giãy dụa không ra, y bị trói chặt sít sao, mà gương mặt bên trong khói xanh trở nên càng thêm khủng bố, máu chảy theo cái miệng há to, dần dần áp sát Mặc Ngôn.
Mắt thấy mình sắp bị khói đen nuốt chửng, tay áo của y bất ngờ bay ra một làn khói đen, gầm lên giận dữ.
Tiếng gầm vang lên, tất cả huyễn âm đều biến mất hết sạch.
Bóng đen xoay quanh biến hóa giữa trời, càng lúc càng lớn, trong khoảnh khắc đã khôi phục chân thân của nó.
Cự Long huyết mâu vảy đen, ở giữa trời quay quanh, phát ra tiếng gào thét.
Là Thương Minh!
Mặc Ngôn tìm Thương Minh khắp nơi, thì ra hắn vẫn chưa từng rời khỏi y, lại đi trốn bên trong tay áo của y.
Hắc Long quay quanh giữa trời, há to miệng hút khí.
Khói xanh che cả bầu trời, đều bị hắn hút hết vào trong bụng, lợi trảo của hắn đạp lên sóng lớn, gây ra sóng cao ngất trời, sau khi nước ập xuống, một con Giao trắng bị hắn tóm lấy.
Giao còn chưa mọc sừng, trong miệng còn đang phun sương, là một con “Sò” phun khí gây ảo giác.
(QT ghi là Thận, ấn giải nghĩa là ‘con trai’ ‘con sò’, nên lấy tên sò cho dễ thương ^^).
Hai mắt con sò mờ mịt, không có thần trí, vừa nhìn liền biết bị người điều khiển. Càng thêm có người dùng ‘ Sò’ luyện hóa nguyên thần thứ hai cho mình, khắp nơi giả mạo Ma Nhân làm loạn.
“Còn có một con nghiệt súc? Hôm nay ngươi cũng phải chết theo!” Sò phát ra tiếng kêu dữ tợn, phun khói xanh vào Thương Minh.
Hắc Long không hề bị lay động, không hề bị khói xanh ảnh hưởng chút nào, một trảo tóm lấy con sò đang có ý đồ chạy trốn, cách không ra đòn. ( Ảnh có chiêu cách không gian ra đòn, lấy đồ bla bla…)
Sò dưới một đòn, nội đan vỡ tan, thân thể nát bấy.
Ở nơi hư vô giữa trời ẩn hiện phun ra một ngụm máu tươi, chính là chủ nhân nguyên thần thứ hai bị thương ói máu.
Hắc Long thừa dịp nguyên thần thứ hai trước khi chết, trong nháy mắt vận dụng cách không lấy vật, hy vọng biết được chân thân người nọ tới cùng là ai.
Đối thủ lần này, so với Hồng Thông Thiên còn lợi hại hơn nhiều lần.
Trong móng vuốt của Hắc Long chỉ túm được một mảnh vải màu xanh, nhìn vào thì không biết xuất xứ từ đâu.
Thương Minh cất kỹ mảnh vải, đáp xuống mặt biển.
Sau khi giao hẹn với Mặc Ngôn xong thì hắn tính toán muốn quay về Kỳ Phong Thành chuẩn bị lễ vật, ở nửa đường lại bất ngờ phát hiện hành tung Ma Nhân còn đang truy tra.
Lần đầu ở Hiên Viên quốc, ba tên Ma Nhân thà chết cũng không dám nói ra chủ sử sau màn.
Sau đó ở Bạch thị Huyền Không Sơn, Thương Minh dùng các loại thủ đoạn ép hỏi, cũng chỉ hỏi ra chủ sử sau màn là người trong Tiên giới Trung thổ.
Đây là lần thứ ba phát hiện tung tích Ma Nhân, mục tiêu của bọn họ cũng rất rõ ràng —— Kỳ Phong Thành.
Kỳ Phong Thành là địa bàn của Thương Minh, đây không thể nghi ngờ là cơ hội tốt để hắn bắt được chủ sử sau màn.
Thương Minh biết rõ chủ sử sau màn có thể thao túng Ma Nhân ở sau lưng, tất nhiên sẽ rất đáng sợ, hoặc hắn đang nhắm thẳng vào mình, hoặc hắn đang có mục đích không ai biết được.
Thương Minh cần tìm một chỗ ẩn giấu, quan sát kẻ địch, tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra chủ sự sau lưng thật sự.
Thương Minh không dám trong thời gian này đi gặp Mặc Ngôn, bất luận mục đích của kẻ địch là gì, vào lúc này không phải thời điểm thích hợp để hắn tiếp tục cùng Mặc Ngôn gặp mặt. Đây đối với Mặc Ngôn nắm giữ máu thần chỉ mà nói, quá mức nguy hiểm.
Hắn biết không nên gặp y, thế nhưng không khỏi lo lắng cho y.
Giữa thất hẹn cùng tìm kiếm chủ sử sau màn, làm Thương Minh bị khó dễ.
Khi hắn ở dưới ánh trăng sáng trời, nhìn thấy Mặc Ngôn ở chỗ cũ chờ đợi, tâm hắn không khỏi nhúc nhích, tìm ra được chỗ ẩn thân tốt nhất.
Hắn xuôi theo từng gợn sóng, hóa thân thành dài tiểu Long dài một tấc, nấp trong tay áo Mặc Ngôn.
Trên người Mặc Ngôn có tiên khí, có thể che giấu được khí giết chóc trên người Thương Minh, chỉ cần hắn không hiện thân, thì sẽ không có ai phát hiện ra. Tay áo Mặc Ngôn không thể nghi ngờ là chỗ ẩn thân tốt nhất. ( Tiện thể ăn đậu hũ).
Mà ẩn núp trong tay áo y, thời khắc nà cũng ở bên cạnh y, sẽ không phải lo lắng cho an nguy của y nữa.
Có điều, khi Thương Minh nghe thấy âm thanh Mặc Ngôn thất vọng thở dài, cùng với nhìn biển rộng trống trải chất vấn, không khỏi cuộn mình trong tay áo, yên lặng nói: Mặc Ngôn, ta không có thất hẹn đâu, ta chỉ thay đổi một phương thức khác, ở bên cạnh ngươi.
Hắn ở ngay bên cạnh, mà y không hề hay biết.
Chờ đợi từ biển đến quay về Côn Sơn, lại ra biển tìm kiếm, cuối cùng chạy đến Kỳ Phong Thành.
Thương Minh đi theo Mặc Ngôn, nghe thấy y, nhìn thấy y.
Cho dù hai người xa tận chân trời gần ngay trước mắt, nhưng giữa suy nghĩ cùng cách làm, lại có sự ăn ý trước nay chưa từng có.
Đối với Mặc Ngôn mà nói, truy tra Ma Nhân, chẳng khác nào tìm được Thương Minh.
Đối với Thương Minh núp trong tay áo mà nói, đi theo Mặc Ngôn, chẳng khác nào đang dần dần vạch trần đáp án.
Mặc Ngôn ở trên đỉnh núi nắm chặt Long Châu thấp giọng khẽ gọi tên Thương Minh, giọng nói làm cho Thương Minh hầu như muốn lập tức hiện thân.
Nhưng hắn không thể, hắn biết Ma Nhân vẫn còn ngay ở trong thành, nếu hắn hiện thân bây giờ, sát khí trên người sẽ không che giấu nổi, ngoại trừ doạ chạy mấy tên Ma Nhân cùng kẻ mang đến phiền phức cho Mặc Ngôn ra, thì không có bất kỳ tác dụng gì.
Hắn đành nhẹ nhàng vờn quanh thân thể của mình, nhẹ nhàng cọ cọ cánh tay của y, hi vọng y có thể nhận ra, nhưng Mặc Ngôn vẫn không biết, bởi vì đúng lúc có người lên đỉnh, sự chú ý của y đều bị hấp dẫn đến chỗ khác.
Thương Minh đành phải ẩn giấu trong tay áo y, nhìn y đơn giản hóa giải nguy cơ lời đồn, nhìn y lực chiến quần ma, nhìn y bày trận Khốn thú.
Thương Minh nhìn thấy Mặc Ngôn như vậy, mờ hồ có tí kiêu ngạo, thậm chí hắn càng muốn xem nhiều hơn, mãi tận đến khi con sò xuất hiện.
Thương Minh cho đó chính là chủ sử thật sự, trong thời khắc mấu chốt hiện thân, thừa dịp kẻ địch sơ hở ra đòn chí mạng.
Nhưng Thương Minh thế nào cũng không ngờ, còn sò bị hắn giết chết đó không phải là chân thân, mà chỉ là thân ngoại hóa thân chủ sử sau màn luyện hóa.
Thương Minh nắm miếng vải trong tay, dần dần hóa thành hình người, dừng chân trên mặt biển, chuẩn bị đi tìm Mặc Ngôn thương lượng một chút, thử xem y có nhận ra đây là đồ vật của nơi nào hay không.
Tới khi hắn nhìn về phía Mặc Ngôn thì không khỏi giật nảy cả mình.
Mặc Ngôn vẫn còn trôi nổi trong biển, sống chết không rõ!
Thương Minh không nghĩ ra vì sao y lại trúng chiêu, vì với tu vi của Mặc Ngôn, con sò kia không đủ tạo thành uy hiếp trí mạng. Nhưng sự thật vẫn còn đó, người nọ mặc bạch y, hai mắt nhắm chặt, giãy dụa trong biển.
Thương Minh vội vã khom lưng ôm lấy Mặc Ngôn, vỗ mặt y: “Mặc Ngôn, Mặc Ngôn!”
Mặc Ngôn không đáp, y không nhìn thấy gì cả, thậm chí còn không nghe được tất cả âm thanh xung quanh.
Y vẫn còn đang tác chiến với con sò trong khói xanh.
“Vô dụng, dù ngươi lợi hại đến đâu, cũng trốn không thoát lòng bàn tay của ta… Ngươi mạnh có bao nhiêu, thì ta vẫn mạnh hơn ngươi…” Thanh Vân lão tổ cười dữ tợn.
Mặc Ngôn cắn răng, dùng hết toàn bộ pháp lực, thôi thúc Thu Thủy kiếm đánh giết hư tượng
Hư tượng nọ, sức mạnh phản chiêu lại còn mạnh hơn cả y.
Đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Bên trong khói xanh, ẩn hiên đình đài lầu các, Mặc Ngôn giãy dụa trong đó, cùng mình đối chiến, lại không hề hay biết.
Y không ngừng chém giết, nhưng con người dù có mạnh bao nhiêu, cũng không thể chiến thắng chính mình.
Mặc Ngôn bị vây trong làn khói xanh, khàn cả giọng, pháp lực dần dần hao hết, mà ngay cả tâm trí cũng dần bị mê loạn.
Gương mặt Thanh Vân lão tổ lẫn vào trong làn khói xanh càng tụ càng gần, gương mặt trách trời thương người lộ ra ánh sáng điên cuồng dữ tợn. Hắn mở miệng, nuốt người đang điên cuồng giãy dụa trong làn khói.
Mặc Ngôn tối sầm mắt lại, nhưng thần trí vẫn còn, nội tâm thì đang dần mất kiểm soát.
Ảo giác kiếp trước lần lượt xuất hiện, bị mổ bụng lấy thai, anh linh bị nuốt ăn, kẻ ác tiêu dao, còn y giãy dụa trong làn khói xanh không thể thoát thân.
“Mặc Ngôn, Mặc Ngôn! Ngươi đừng dọa ta…” Thương Minh thấy Mặc Ngôn vẫn còn bất tỉnh, không ngừng lo lắng, còn có cảm giác sợ hãi chưa bao giờ trải nghiệm: “Ngươi mở mắt ra, mở mắt ra!”
Thương Minh dùng lòng bàn tay phủ xuống bụng dưới Mặc Ngôn, đưa pháp lực chuyển qua người y.
Mặc Ngôn rốt cục chậm rãi mở mắt ra từ trong lòng Thương Minh, khoảng khắc mở mắt, càng làm cho Thương Minh tuyệt vọng hơn nữa.
Con ngươi trắng đen rõ ràng trước đây đã không còn.
Thay vào đó là con ngươi đỏ như máu, mang theo mê man, điên cuồng, thống khổ, cùng **.
Đó là ánh mắt người tu hành, khi cùng tâm ma giao chiến mới có.
Tu vi của Mặc Ngôn, còn chưa tới mức độ sẽ bị tâm ma làm loạn, mà hiện giờ tâm ma lại nhảy ra.
Khi tu vi đạt tới giới hạn, mới cùng kẻ địch đáng sợ nhất chống lại.
Thương Minh ôm chặt cánh tay của mình, đúng rồi, do sò!
Là quái vật cực giỏi về gây ra các loại ảo giác, cũng thích nhất kéo dẫn tâm ma làm loạn.
Làm sao chiến thắng tâm ma?
Thương Minh lúc này, cho dù bản lĩnh có lớn bằng trời, cũng không thể chạy vào tim Mặc Ngôn, giúp y đuổi ma.
Chuyện này chỉ có thể dựa vào chính y.
Thương Minh ôm Mặc Ngôn, dừng chân trên một hòn đảo độc lập không biết tên.
Trong lòng hắn chật kín hối hận cùng tự trách, hắn biết rất rõ, tâm ma của Mặc Ngôn so với người ngoài còn nặng hơn, mà tu vi của y còn chưa đủ cao nên quên việc này. Nếu sớm biết y sẽ bị một con sò đầu độc, Thương Minh sẽ không chờ đến thời khắc mấu chốt mới ra tay, hắn sẽ thừa lúc trước khi con sò phun độc ra ray!
Giờ thì Mặc Ngôn đã rơi vào ảo cảnh, có hối hận ảo não hơn nữa cũng đã vô dụng. Thương Minh ôm chặt Mặc Ngôn, điều duy nhất lúc này hắn có thể làm, chính là ghé vào lỗ tai y không ngừng gọi tên của y, không ngừng cổ vũ y chiến thắng tâm ma.
“Mặc Ngôn, đừng sợ, không có chuyện gì! Ta ở bên cạnh ngươi!” Thương Minh thấp giọng lẩm bẩm.
“Tất cả đều là giả, ngươi đừng nhìn, ngươi phải dũng cảm hơn!” Giọng Thương Minh đã có phần nghẹn ngào.
“Mặc Ngôn… Mặc Ngôn…” Cằm Thương Minh đã tựa vào trán Mặc Ngôn mà gọi.
Cái trán nóng ran, làm Thương Minh cả kinh, sờ soạng trên người Mặc Ngôn.
Nhiệt độ vốn đang bình thường, lúc này đang dần tăng cao, cánh tay cùng cổ lộ ra ngoài, thậm chí vì nhiệt độ đang dần tăng cao, nóng thành màu đỏ nhạt.
“Mặc Ngôn!” Thương Minh cuống lên, hắn chưa từng gặp qua ai chiến đấu tâm ma, cả người sẽ nóng lên.
Hắn nắm chặt tay Mặc Ngôn, lại phát hiện đầu ngón tay của y cũng nóng ran theo.
“Mặc kệ ngươi thấy cái gì, cũng đừng có sợ! Tất cả đều là giả!” Thương Minh nói vào lỗ tai y, mỗi một câu nói hắn đều vận dụng pháp lực của mình, hy vọng có thể xuyên qua thân thể Mặc Ngôn, chống đỡ được linh hồn của y.”Ta ở bên cạnh ngươi, ngay ở bên cạnh ngươi!”
Thương Minh nhìn chằm chằm hai mắt Mặc Ngôn, nhưng không nghĩ, hai mắt Mặc Ngôn vừa lúc đối thẳng mắt Thương Minh.
Hai người đối diện, con ngươi Mặc Ngôn vẫn đỏ như cũ, chứng minh y vẫn đang cùng tâm ma dây dưa.
Trong mắt y mang theo một tia mê loạn, một tia ngột ngạt **.
“Ngươi… Là ngươi…” Mặc Ngôn từ lâu đã quên mất kiếp này, chỉ chìm vào kiếp trước.
Trước mặt y là biển cả mênh mông vô bờ, y bị hạ xuân dược, cả người nóng tới muốn nổ tung, khó chịu tới cực điểm, nhận hết dày vò.
Một luồng ** khó có thể mở miệng, tán loạn trong thân thể y, nhen lửa mỗi một tấc da thịt.
Dù có nước biển lạnh lẽo, cũng không dập tắt được lửa nóng từ nơi sâu xa nhất.
Dùng sức mở to hai mắt nhìn nước biển tối tăm, nhìn thấy gương mặt khiến cho y cảm thấy rất quen thuộc.
Gương mặt anh tuấn, cương nghị, mơ hồ mang theo sát khí, còn mang theo quan tâm cùng lo lắng.
Là gương mặt khiến cho y cảm thấy an toàn.
Mặc Ngôn chìm đắm ở trong ảo giác, không biết khuôn mặt này đến từ đâu, càng không biết cảm giác an toàn nó đến từ đâu.
Đầu cùng tâm trí hỗn loạn, kiếp trước kiếp này lẫn lộn vào nhau, thân thể không ngừng nóng lên, làm y không thể phân rõ ranh giới.
Y chỉ có thể đưa tay, dùng sức ôm chặt nam tử coa lớn trước mặt.
“Giúp ta… Cứu ta… Van cầu ngươi… Cứu ta…”
“Giúp một chút ta… Ta khó chịu… Sắp chết rồi…”
Mặc Ngôn bắt được hai tay, trầm luân vào gút mắc kiếp trước không thể tránh thoát, khi y bắt được cặp tay mát mẻ kia, liền theo bản năng của thân thể, dời về chỗ nóng nghạnh nhất trên người, đang muốn nổ tung muốn phóng xuất.
________________
Tác giả có lời muốn nói: Liền…
Lão Long vẫn ở trong tay áo Mặc Ngôn.
Mặc Ngôn: Vật khác thường ở trong tay áo tui, tui lại không phát hiện!!
Thương Minh: Sự chú ý của em đều bị Hồng Nho Văn hấp dẫn đi, anh anh anh, còn không thèm quan tâm đến anh, cầu quan tâm…
Hồng Nho Văn nghe thấy, hai mắt tỏa ánh sáng: Ngôn đệ!! Ta đến đây!
Editor: Biến!!!